Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 153


Lăng Phượng Tiêu lau đi vết máu bên môi.
Xa xa, xuân sơn như vẽ, khắp thành đèn huy.
Đêm xuân, gió mát trăng thanh.
Một mảnh yên tĩnh, Lăng Phượng Tiêu chợt cất tiếng: “Em gặp Doanh Doanh chưa?”
Lâm Sơ: “Gặp rồi.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Em chưa đi, ta đã bắt Vô Khuyết kết trái, em đi rồi, trái vẫn cứ thế mà kết.”
Lâm Sơ: “Nàng không thể nói chuyện, là như vậy sao?”
Lăng Phượng Tiêu không nói gì.
Thật lâu sau, y mới nói: “Đi thôi.”
Sau đó bay xuống tường thành, trở về hoàng cung.
Cẩm Quan thành sau một trận chiến khốc liệt, vẫn mảy may bình yên vô sự, dân chúng hoảng loạn lúc nãy giờ đây đã bình tĩnh trở lại.

Hầu hết thậm chí còn chẳng biết chuyện gì xảy ra, bởi vì tất cả quân địch đều đã bị chặn ở bên ngoài.
Đi qua một phường buôn bán, còn loáng thoáng vang vọng tiếng đàn sáo huyền ca.
Xa xa, Lâm Sơ mơ hồ nghe thấy người ta xướng.
Tựa hồ là “Ngỡ đâu rằng một mảnh ái tình si”, tiếp đến là một giọng nam “Nàng tựa như oán như mộ mặc đáy lòng ta hổ thẹn”.
Lâm Sơ: “……”
Đến gần hơn một chút, lời hát đã rõ ràng hơn, hát cái gì mà “Công chúa a, xin cho ta dốc hết tim gan bày tỏ lòng mình”, “Nàng vốn là thần tiên băng thanh ngọc khiết, ta há có thể cứng như gỗ đá mà không đem lòng yêu nàng”, “Ta há có thể chịu nổi thứ ái tình ấy trong con tim yếu đuối này chứ”.
Đến gần thêm chút nữa, đã thay đổi thành một giọng nữ, âm sắc cực mỹ, lưu luyến khôn nguôi.
Người nọ xướng:
Khuyên quân tử, trước khi đi hãy tẫn chung rượu này.

Nguyện cùng chàng, dưới nhân gian tương phùng như người lạ.

Trọng tự ly trung, trọng tự ly trung.

Lăng Phượng Tiêu dừng bước, nhìn lầu các cao cao giăng đèn đỏ nơi đó.
Trong màn đêm, dư âm một tiếng “Trọng tự ly trung” còn day dứt đâu đây, mà thanh âm người nọ đã thay đổi.
Chỉ thấy công chúa vẻ mặt u sầu, Liễu Nghị vui vẻ tiếp ngọc chung.

Khuynh ly rượu đưa tiễn một tri âm.

Nguyện nhớ người đến chân trời góc bể.

Hóa ra họ đang xướng vở kịch 《 Liễu Nghị Truyền Thư 》- cảnh thư sinh Liễu Nghị đang từ biệt nàng Long Nữ.
Vở kịch vừa hết, khán giả phía dưới rầm rầm vỗ tay khen ngợi.
Nhân gian ly biệt có lẽ đều giống nhau, ba năm trước, tại bến đò chia ly Lăng Phượng Tiêu hôm ấy, cùng vở kịch này, tương tự xiết bao, chỉ khác là không có nhiều từ ngữ hoa mỹ như vậy thôi.
Lâm Sơ nghĩ, từ cái ngày từ biệt tại bến đò hôm ấy, đã 3 năm bọn họ không gặp lại nhau rồi.

Nay vừa gặp lại, liệu có phải sẽ giống như lời xướng kia, “Nguyện dưới nhân gian tương phùng như người lạ”? Hay là “Trọng tự ly trung” một lần nữa? (trọng tự ly trung: thuật lại cuộc chia ly)
Hắn bỗng nhiên thấy tay mình bị chạm chạm.
Hắn không động đậy.
Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng nắm tay hắn.
Lâm Sơ cũng nắm lại.
Sóng vai chầm chầm bước bên nhau, qua cửa cung, nhập cung điện.
Lâm Sơ nhìn 3 chữ “Ngô Đồng Uyển”, thầm nghĩ, bản thân mê man hồ đồ thế nào mà lại bị Lăng Phượng Tiêu bắt về rồi.
Hai người vẫn chưa tiến vào, bởi vì có một vệ binh tiến đến, hỏi, Điện hạ, địch nhân đã bị áp giải vào lao ngục, ngài có muốn thẩm vấn không ạ.
Đương nhiên phải thẩm.
Hai người lập tức bước vào đại lao, bên trong thạch thất, tên Vu sư kia đã bị mấy sợi xích sắt trói chặt, nghe thấy tiếng vang, gã ngẩng đầu lên.
Hầu hết Vu sư đều có ngoại hình tái nhợt hung ác nham hiểm, người này cũng không ngoại lệ.
Lăng Phượng Tiêu đã tới, cuộc thẩm vấn chính thức bắt đầu.

Đối với cao thủ quân địch, không có gì phải cố kỵ hết, lập tức dùng trọng hình, khiến gã muốn sống không được, muốn chết không xong, nhất định phải nôn ra tin tức.
Gã nói lần tiến công Cẩm Quan thành này, bất quá chỉ là thí nghiệm mà thôi, thắng cũng được, bại cũng chả sao.
Vu sư này không biết thân phận Lăng Phượng Tiêu, chỉ biết y là người cầm quyền hiện tại của Nam Hạ.

Gã thở hổn hển mấy hơi, nói, Bệ hạ, tự giải quyết cho tốt.
Khảo vấn tiếp, cũng không hỏi được gì.
Lăng Phượng Tiêu một đao đâm xuyên ngực Vu sư.
Vu sư ho ra vài ngụm máu đầy bọt, hấp hối gắng sức mở miệng, cổ họng như bị thứ gì xé rách.

Gã nói, Bệ hạ à, ta quên mất, tôn chủ có lời nhắn cho ngài.
Tôn chủ, chính là Đại Vu.
Lăng Phượng Tiêu nói, lời gì.
Vu sư cười quỷ bí: “Tôn chủ bảo, máu trong người ngài chính là Phượng Hoàng Huyết, là người trên trời, nên bỏ đời này mà sống, tiêu dao tự đắc, tội gì phải nhảy vào vũng nước đục này.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Tru diệt Bắc Hạ, ta mới tiêu dao tự đắc.”
Vu sư thong thả nói: “Vậy chớ trách…… Ý trời như đao, thế nhân phụ ngài.”
Dứt lời, nhắm nghiền hai mắt, giã từ trần thế.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Thi thể, đốt.”
Hai người một đường không nói chuyện, trở về Ngô Đồng Uyển, Doanh Doanh chạy đến trước người Lâm Sơ, duỗi tay muốn ôm.
Trái Cây vẫn đang giận dỗi, dứt khoát không xuất hiện trong hình người nữa, biến thành bản thể Mỹ Nhân Ân ngự trên bàn.
Doanh Doanh ôm Lâm Sơ mãi không buông.
Lăng Phượng Tiêu nói, hai người ngủ trước đi?
Bởi vì y còn phải đi Thiên điện.
Doanh Doanh duỗi tay giữ chặt tay áo y, không cho đi.
Lăng Phượng Tiêu bật cười, quẹt mũi Doanh Doanh một cái.
Doanh Doanh trốn vào ngực Lâm Sơ, không cho quẹt.
Người Doanh Doanh nhỏ nhỏ đáng yêu, Lâm Sơ không dám ôm chặt quá, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm.
Doanh Doanh lại không sợ, còn đưa tay sờ sờ khuôn mặt Lâm Sơ.
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Chỉ thấy y đang dựa mình trên cột giường bằng ngọc nhìn hắn và Doanh Doanh, trong mắt tựa như chứa một hồ nước lặng, thấp thoáng ẩn ẩn ý cười.
Cuối cùng, Lăng Phượng Tiêu vẫn không đi Thiên điện được, Lâm Sơ thì bị Doanh Doanh bám chặt, ba người đành phải ngủ chung một giường.
Doanh Doanh nằm giữa hai người, nàng thiếp đi rất nhanh, dáng ngủ thực yên tĩnh.
Trái Cây đột nhiên xuất hiện.
Nó ôm Doanh Doanh đi.
Sau đó chui vào Thanh Minh động thiên.
Trước khi đi còn để lại ánh mắt “Không thể để muội muội ngủ chung với 2 tên quạ đen này được”.
Trong phòng, chỉ còn lại hắn và Lăng Phượng Tiêu.
Dư quang hắn chợt thấy, trên bàn đầu giường, đặt một chiếc gương.

Vẫn là chiếc gương đồng huyền bí ấy.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Ba năm nay Vô Khuyết vẫn luôn nghiên cứu nó.”
Lâm Sơ hỏi: “Có kết quả không?”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Nó nói, gương này thể hiện nhân quả, đó là tạo hóa.”
Lâm Sơ cầm chiếc gương lên.
Mặt gương này, lần đầu tiên phản chiếu, hắn nhìn thấy bản thân mặc y phục Kiếm Các, mặt không biểu cảm, đứng trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng.
Khung cảnh lần này, đã thay đổi rồi.
Hắn giật mình, nhìn lại hình ảnh phản chiếu.
Đỏ.
Trong bóng tối, ngọn nến đỏ đã cháy được một nửa, bên cạnh là một chiếc giường lớn chạm trổ quý giá, rèm hồng màn trướng bằng lụa mỏng mềm mại rủ xuống.
Dường như có gió, lụa đỏ đang nhẹ nhàng lay động.
Trong màn, tựa hồ nằm một người.
Lâm Sơ chờ.
Cuối cùng, qua một lát, màn đỏ bị làn gió thổi tung ra một khe hở, tí tách một tiếng, ánh nến đột nhiên bừng sáng, để hắn ngay tại khoảnh khắc ấy, thấy rõ người nằm trong màn.
Người nọ cũng chậm rãi quay mặt lại nhìn hắn.
Là chính hắn.
Là Lâm Sơ.
Vẫn là ngũ quan quen thuộc ấy, gương mặt không có biểu cảm gì, chìm trong ánh nến, không biết vì sao lại lộ ra chút thanh minh êm dịu vô cớ.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Trên ngực trái người này, ngay vị trí trái tim, đang cắm một thanh tựa kiếm phi kiếm, màu đen, hình dáng giống một chiếc trùy.

Chớp mắt lần nữa, thoạt nhìn dường như hắn đã bị đóng đinh vào chiếc giường mềm mại ấy.
Giây lát sau, gió tạnh, màn đỏ khôi phục như cũ, không thấy rõ cảnh tượng bên trong nữa.
Lâm Sơ dời ánh mắt đi.
Hắn hỏi Lăng Phượng Tiêu: “Huynh nhìn thấy gì?”
Lăng Phượng Tiêu: “Chưa từng thay đổi.”
Chưa từng thay đổi, hay là nói, vẫn là máu.
Nhưng hắn lại thay đổi.
Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Em thì sao?”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, đáp: “Ta cũng vậy.”
Cảnh tượng kia là điềm xấu, Lâm Sơ không muốn y lo lắng.
Lâm Sơ cảm thấy mặt gương này có lẽ biết chiếu rọi tương lai.

Bởi vì trước khi hắn trở về Kiếm Các, gương liền chiếu ra cảnh tượng hắn đứng trên đỉnh tuyết sơn.
Vậy khung cảnh vừa nãy, là biểu hiện cho điều gì?

Hắn không biết, cũng không buồn nghĩ nữa.
Hắn đã nghe quá nhiều tiên đoán và cảnh báo rồi.
Kể cả những gì Vu sư nói với Lăng Phượng Tiêu hôm nay.
“Ý trời như đao, thế nhân phụ ngài……” Hắn buông gương, lặp lại lời nói kia, nhìn về phía Lăng Phượng Tiêu: “Huynh nghĩ thế nào?”
“Không thế nào cả,” Trong mắt Lăng Phượng Tiêu có chút ý cười như có như không, y nhàn nhạt nói: “Thế nhân phụ ta thì sao, không phụ ta thì sao.

Ta…… cả đời hành sự, chưa bao giờ cần người khác xen vào.”
Lâm Sơ nhìn y, chỉ nghĩ, ba năm nay, Lăng Phượng Tiêu vẫn chẳng hề thay đổi.
Không cần biết là điềm báo tốt hay xấu, chuyện y phải làm, y vẫn phải làm.
Nếu là như vậy, thì sao phải để ý cảnh tượng trong gương, để ý lời nói của Vu sư chứ.
Đầu ngón tay Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hắn: “Sau này em sẽ theo ta sao?”
Lâm Sơ: “Theo.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Đại Vu cực kỳ nguy hiểm.”
Lâm Sơ: “Ta đã là độ kiếp đỉnh.”
Lăng Phượng Tiêu liền cười.
Lâm Sơ nghĩ, ngày xưa bọn họ chia ly, là bởi vì tu vi của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, Đại Vu thì không biết đang mưu tính gì.
Mà hiện giờ, ba năm thanh tu, hắn đã hoàn toàn khôi phục tu vi vốn có, thậm chí còn tiến thêm một chút, không cần bất kỳ hình thức bảo vệ nào nữa.
Mà giữa bọn họ với Đại Vu, xấu nhất, cũng chỉ là một trận tử chiến mà thôi.
Lăng Phượng Tiêu đến gần, đặt một nụ hôn rất nhẹ lên trán hắn.
Lâm Sơ mặc Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng hôn xuống, sau đó ngậm lấy môi hắn.
Hơi hơi lành lạnh, nhưng thực mềm mại.
Tư thế này làm hắn không được thoải mái, hắn đặt tay mình lên vai Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu càng hôn sâu hơn.
Trước khi Lâm Sơ nhắm mắt lại, hắn chợt thấy ánh trăng ngoài cửa sổ.
Hắn đột nhiên nghĩ, trăng tròn thì sao, trăng khuyết thì sao.
Chiến thắng thì sao, chiến bại thì sao.
Hữu tình thì sao, vô tình thì sao.
Hắn đến thế giới này, một đường trôi chảy như vậy, đều nhờ vào Lăng Phượng Tiêu che chở, ngay cả một thân tu vi này, cũng nhờ vào Phượng Hoàng Huyết ban tặng.
Lăng Phượng Tiêu muốn cái gì, hắn đều cho, hắn cho hết.
Tiểu Phượng Hoàng muốn che chở tất cả chúng sinh Nam Hạ, một con cá mặn như hắn, không có chí hướng to lớn gì, chỉ có một mưu cầu duy nhất, đó là bảo vệ Tiểu Phượng Hoàng.
Mặc dù……
Mặc dù hiện tại hắn cảm thấy không ổn lắm.
Động tác Lăng Phượng Tiêu, hình như đang muốn cởi quần áo hắn.

Bình Luận (0)
Comment