Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 154


Tuy cảm giác không ổn, nhưng Lâm Sơ vẫn quyết định quan sát thêm một chút, để xem có nên phản kháng hay không.

Kết quả quan sát là, động tác này của Lăng Phượng Tiêu rất nhẹ, không chắc chắn lắm, giống như một hành động vô thức hơn.

Lâm Sơ mặc y tùy ý, sau đó bị hôn đến đại não thiếu oxy, mê mê tỉnh tỉnh, quên luôn cả quan sát tình hình.

Sơ sẩy một cái, vai áo đã bị kéo xuống.

Lăng Phượng Tiêu nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt tựa hồ trầm xuống.

Lâm Sơ lập tức cảm thấy người này chỉ sợ có điểm biến thái.

Thật lâu sau, mới nghe Lăng Phượng Tiêu nói: “Gầy.


Hóa ra người nào đó nhận thấy da lông hamster không còn mềm mượt như trước nữa, rất là bất mãn.

Kiếm Các không có ẩm thực gì đáng nói, chỉ cần một viên Tích Cốc đan đã có thể tránh khỏi khói lửa nhân gian, thi thoảng hắn mới uống thêm một ít Tuyết liên băng lộ.

Nhưng Tích Cốc Đan đã có thể đáp ứng nhu cầu của hắn, cho nên Lâm Sơ vẫn cho rằng thể trạng hắn rất bình thường, đâu có gầy đi chứ.

Thậm chí còn bởi vì mỗi ngày luyện kiếm, cả người dần dần mạnh khỏe lên, theo thời gian còn phát triển một tầng cơ bắp mỏng manh.

Nếu như đây là thân thể của 3 năm trước, làn da hắn sẽ rất mềm mỏng, véo nhẹ một cái đã để lại dấu vết.

Nhưng bây giờ véo, lại chỉ thấy hơi hơi co giãn, chứ không còn đỏ lên như xưa nữa.

Lâm Sơ nghĩ, con trai với con gái, dù sao vẫn có chút khác biệt, Lăng Phượng Tiêu không thích lắm, đúng không.

Nhưng chạm phải ánh mắt càng lúc càng biến thái kia của Lăng Phượng Tiêu, hắn liền phỉ phui cái suy nghĩ này luôn.

Lăng Phượng Tiêu lúc này, đang khoác lên mình lớp da của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, thực sự là diễm sắc vô biên, còn rất có cảm giác áp bách.

Lâm Sơ cảm thấy bản thân có chút không chịu nổi, bèn nhắm mắt lại.

Lăng Phượng Tiêu chậm rãi dựa vào vai hắn, bàn tay trong chăn lụa sờ soạng một lúc, nắm chặt tay hắn: “Bảo bảo.



Lâm Sơ: “Ừ?”
Thanh âm Lăng Phượng Tiêu đã hơi khàn đi, trầm xuống: “Ta đau.


Lâm Sơ truyền chân khí vào kinh mạch y, không ngoài dự đoán, lại là Phượng Hoàng Huyết quấy phá.

Hắn lập tức từ từ truyền linh lực của mình vào người Lăng Phượng Tiêu, liên tục áp chế ly hỏa chi khí trong Phượng Hoàng Huyết.

Lăng Phượng Tiêu vẫn có đôi chút ủy khuất, nói: “Ta đau.


Lâm Sơ cảm thấy y hẳn là phải hết đau rồi chứ, bèn hỏi: “Vẫn đau?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Giờ là xương cốt đau.


Lâm Sơ tụ chân khí, nhất thời không biết làm thế nào, truyền không được, không truyền cũng không xong.

Nếu không truyền chân khí cho y, Phượng Hoàng Huyết sẽ quấy phá, sẽ ăn mòn kinh mạch y.

Nhưng nếu truyền, xương cốt Lăng Phượng Tiêu, bởi vì “Huyền Tuyệt Hóa Cốt Công” kia, rất sợ lạnh, mà chân khí Kiếm Các cực kỳ lạnh, sẽ gây đau đớn cho xương cốt y.

Lăng Phượng Tiêu nói: “Ta muốn…… uống thuốc.


Lâm Sơ: “Thuốc gì?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Giải dược Huyễn Dung Đan.


Sau đó nói: “Để Tiêu Thiều bồi em chơi.


Lâm Sơ nghĩ nghĩ, nếu Lăng Phượng Tiêu đổi về thân xác Tiêu Thiều, thì sẽ không cần dùng “Huyền Tuyệt Hóa Cốt Công” nữa, tự nhiên sẽ không đau bởi chân khí Kiếm Các.

Hắn liền cho phép.


Hắn liền hối hận.

Buổi sáng tỉnh dậy, Lâm Sơ nhìn trần nhà lát gạch lưu ly của cung điện, nhất thời, không biết nên nói cái gì.

Tiêu Thiều quấn chặt hắn trong chăn, gọi vài tiếng “Bảo bảo”, hỏi han ân cần, hoàn toàn không có cái gì gọi là yếu ớt đau đớn tối hôm qua.

Lâm Sơ chậm rì rì rời giường, lại bị người này bóp nhẹ một phen.

Lâm Sơ xem xét kinh mạch y, phát hiện Phượng Hoàng Huyết đã êm dịu đi rất nhiều.

Không ngờ Phường Hoàng Huyết này khó lường thật đấy.

Liên tục dùng linh lực gột rửa hết lần này đến lần khác, mà chỉ có thể tạm hoãn, chẳng có tác dụng gì mấy.

Nhưng song tu một chút, bản thân làm lô đỉnh cho Tiêu Thiều dùng một chút, đã có thể bình ổn trong thời gian dài.

Hắn tiếp tục vô cảm mà bị Tiêu Thiều ôm từ phía sau trong chốc lát, cảm thấy bản thân ổn ổn đôi chút, mới mặc quần áo, đeo bội kiếm, sau đó chờ Lăng Phượng Tiêu hoá trang.

Hóa trang xong ra cửa.

Trước tiên Lăng Phượng Tiêu phải đi thỉnh an mẫu thân, sau đó thoát khỏi đệ đệ càn quấy, lại bái biệt phụ hoàng, cuối cùng mới có thể ra cửa.

Lâm Sơ đi theo, nên có cơ hội được diện kiến hoàng đế Nam Hạ.

Tẩm điện Hoàng đế, thủ vệ nghiêm ngặt, Đồ Long Vệ áo đen tầng tầng lớp lớp bảo vệ lão hoàng đế đã hôn mê lâu ngày.

Mùi thuốc, nồng đậm đến mức muốn ngưng tụ thành thực thể.

Lăng Phượng Tiêu đứng bên đầu giường, trước tiên tổng kết chiến sự, báo cáo hết một lượt, mới nói đến ý định muốn đi Bắc cảnh của mình, có lẽ vài năm nữa sẽ không phụng dưỡng bên người phụ hoàng được, mong phụ hoàng thứ tội.

Hoàng đế vẫn hôn mê bất tỉnh.

Lúc chuẩn bị rời đi, không biết tại sao Lâm Sơ lại liếc mắt vào trong điện.


Sau tấm bình phong, lờ mờ một bóng người đoan trang đài cái, chính là Hoàng Hậu.

Nàng cúi đầu, nhẹ vuốt ve một chiếc lư hương chạm trổ, khói thuốc lượn lờ tản mạn xung quanh.

Lúc ra khỏi đại điện, Lăng Phượng Tiêu nói: “Hồi ta còn nhỏ, rất ít khi được gặp phụ hoàng, lớn lên một chút mới được gặp nhiều hơn, ông ấy rất tốt với ta.


Lời này đến thật đột ngột, kết thúc cũng thật đột ngột, chỉ là một câu nói bâng quơ không đầu không đuôi.

Lâm Sơ nghĩ, Lăng Phượng Tiêu, có lẽ đang hy vọng cha mình sẽ sớm khỏe lên.

Nhưng Nam Hạ quốc lực khuynh thành như vậy, cũng không thể cứu vãn bệnh tình Hoàng đế.

Trước mắt hắn bỗng nhiên một trận hoảng hốt, nhớ tới mùi thuốc nồng đậm lấn át toàn bộ hơi thở người ta kia, còn có đôi tay Hoàng hậu mờ ảo dưới khói tàn thuốc lượn lờ.

Hai người một đường không nói gì, nửa canh giờ sau, Lăng Phượng Tiêu dẫn theo 5000 binh mã, tiến bắc mà đi.

Trái Cây, Doanh Doanh, Linh Tố, Thanh Lư cũng đi theo.

Tiêu Vô Khuyết vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng sương của Linh Tố, lập tức xum xoe, trái một tiếng “Tỷ tỷ”, phải một tiếng “Tiên tử”, hồn nhiên không màng bản thân cũng bạch y phiêu phiêu, đai thắt eo thon, mặt mày úc lệ, là một hình tượng thiếu nữ xinh đẹp.

Thanh Lư thì chơi với Doanh Doanh, rất hợp nhau.

Tới địa giới Lương Châu, Lăng Phượng Tiêu chợt nói, ta đưa em đến một nơi.

Sau đó liền rời khỏi quân đội, giục ngựa mà đi, đến một ngọn núi cao.

Tuy rằng có phần không thích hợp, nhưng Lâm Sơ vẫn nghĩ đến một câu thơ cổ.

Cửu thiên cổng trời khai cung điện.

Trước mắt hắn hiện ra tầng tầng cung điện nguy nga, trùng điệp không dứt, mái cong như họa, khí thế phi phàm.

Cung điện lấy hai màu đen đỏ làm chủ đạo, uy thế nặng nề.

Thế núi đã bị san phẳng một mảnh, tuyệt bút vung bốn chữ đỏ thắm trên đó.

Phượng Hoàng Sơn Trang.

Thiết họa ngân câu, sát khí lẫm liệt!
Hắn cùng Lăng Phượng Tiêu cưỡi chung một con ngựa, giục ngựa mà lên, thẳng đến chính điện.


Sau đó xuống ngựa, lại được Lăng Phượng Tiêu dắt tay, đi hết một lượt bảy tám vòng khắp tầng tầng cung điện, cuối cùng mới đẩy một cánh cửa gỗ đàn hương chạm trổ hoa văn phượng hoàng ra.

Lăng Phượng Tiêu nói: “Tới rồi.


Đỏ.

Đỏ, và kim.

Hoa văn, trụ ngọc, mẫu đơn, phượng hoàng.

Cuộn lên một tầng rèm châu, chợt thấy toàn cảnh căn phòng ấy.

Lâm Sơ nhìn chiếc giường lớn mạ vàng giữa căn phòng, trên giường rũ xuống vô số màn mềm lụa đỏ.

Lăng Phượng Tiêu nói: “Mấy năm trước, sơn trang đã chuẩn bị phòng tân hôn cho chúng ta.


Lâm Sơ nhìn giá cắm nến bên đầu giường.

Vẫn còn một ngọn nến chưa được thắp trên đó.

Hắn lại xem cách bài trí trong phòng, phảng phất như là mệnh trung chú định vậy.

Hắn tự hỏi hàm ý của mặt gương kia, chẳng lẽ nó muốn nói cho hắn biết, hắn sẽ chết trên giường Tiêu Thiều sao.

Hắn cảm thấy Tiêu Thiều vẫn chưa biến thái đến mức ấy.

Mà cho dù có biến thái đến mức ấy, hắn vẫn cảm thấy không đúng, Tiêu Thiều sao có thể cắm đao vào ngực hắn chứ, hắn không thể tưởng tượng được.

Tiêu Thiều tốt như vậy mà.

Đang miên man suy nghĩ, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa,
Lăng Phượng Tiêu đã đóng cửa lại.

Lại một thanh âm khác vang lên.

—— còn cài khóa.

Lâm Sơ: “……”

Bình Luận (0)
Comment