Lâm Sơ không biết.
Hắn đáp: “Không biết ạ.”
“Xem ra đạo hữu đối với việc trong tiên đạo hiểu biết không nhiều.” Mộng tiên sinh nói, “Có điều đạo hữu ở cùng một uyển với tiểu phượng hoàng, cho nên cũng hiểu biết về Phượng Hoàng Đao Pháp đúng không.”
Lâm Sơ: “Vâng.”
“Nội công Phượng Hoàng Sơn Trang chỉ có một bộ, đao pháp lại có rất nhiều.
Trong đó có ‘Dao Trì Bất Nhị’, ‘Tử Phủ Vô Song’ là phức tạp và đẹp mắt nhất, vì vậy chúng khá phổ biến với các nữ đệ tử.
Còn ‘Lăng Vân Cửu Thức’, ‘Khuyết Nguyệt Thập Nhất Đao’ lại không giống như vậy.”
Lâm Sơ gật đầu.
Đao pháp “Lăng Vân Cửu Thức” và “Khuyết Nguyệt Thập Nhất Đao”, mặc dù không phân biệt nam nữ, nếu nam đệ tử muốn luyện tập nó, tựa hồ cũng không vấn đề gì —— nhưng Phượng Hoàng Sơn Trang lại không thu nhận bất kỳ một nam đệ tử nào hết, cho dù có là dòng chính, toàn bộ nam hài tử đều bị gửi ra ngoài nuôi dưỡng, hoàn toàn không thuộc về Phượng Hoàng Sơn Trang.
“Lăng Vân Cửu Thức sắc bén, Khuyết Nguyệt Thập Nhất Đao túc sát, đều là đao pháp nổi danh giang hồ, nhưng mà ——” chỉ nghe Mộng tiên sinh gằn từng chữ, “Phượng Hoàng Đao Pháp, nội công, nam tử không thể tu luyện, cho dù có là hậu bối dòng chính, cùng lắm cũng chỉ được học mấy pháp môn tạo hình mà thôi, ‘Niết Bàn Sinh Tức’ mà ngươi thấy ở Huyễn Đãng Sơn chính là một trong số đó.”
Lâm Sơ khó hiểu: “Vì sao vậy?”
Mộng tiên sinh cười cười: “Tiểu phượng hoàng tính tình tốt chứ?”
Lâm Sơ: “Không tốt.”
—— tuy rằng mấy ngày qua đối xử với hắn rất tốt, nhưng kỳ thật, tính tình về tổng thể vẫn là rất tệ, tỷ như lúc đối xử với Tiêu Linh Dương chẳng hạn.
Mộng tiên sinh đáp: “Quá cứng dễ gãy.”
Quá cứng dễ gãy.
Lâm Sơ ngơ ngẩn suy nghĩ một hồi.
Đúng vậy, tâm pháp và đao pháp Phượng Hoàng Sơn Trang, toàn bộ đều lấy ly hỏa chi khí làm cơ sở, có hỏa tính mạnh nhất trong ngũ hành bát quái.
Mà đao pháp sơn trang, như Lăng Vân Cửu Thức và Khuyết Nguyệt Thập Nhất Đao, lại càng thêm dứt khoát khốc liệt, sắc bén vô cùng, không hề có một chút ôn hòa mềm mại nào, thậm chí còn hoàn toàn không liên quan đến từ “mềm”.
Mộng tiên sinh dường như nhận ra hắn đã hiểu được một chút, tiếp tục giảng: “Rất nhiều năm trước, Phượng Hoàng Sơn Trang mới thành lập, cũng không phải không có nam đệ tử.
Sơn trang không có nghiêm lệnh cấm truyền bá công pháp ra ngoài, cho nên cũng từng có không ít nam đệ tử tu luyện Phượng Hoàng Đao Pháp.
Tuy nhiên đều không có ngoại lệ, bọn họ tu được đến trình độ nhất định, đều sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì cảnh giới hạ xuống, nặng thì nổ tan xác mà chết.
Chỉ vì một nguyên nhân, chính là do bốn chữ ‘quá cứng dễ gãy’ này.”
Lâm Sơ có đôi chút kinh ngạc, nghe Mộng tiên sinh giảng giải tiếp.
“Nhân sinh trong thiên địa, sống dưới Thiên Đạo, ắt phải tuân theo đạo lý tuần hoàn vận hành của Thiên Đạo.
Nam tử nữ tử, tiên đạo ta đối xử bình đẳng, nhưng xét trong âm dương ngũ hành, nam nữ rốt cuộc vẫn có khác biệt, thể chất, căn cốt, tâm tính đều không giống nhau.”
Lâm Sơ gật đầu.
Mộng tiên sinh lại nói tiếp: “Nam tử thuần dương, nếu tu luyện công pháp Phượng Hoàng Sơn Trang, sẽ tương hợp với khí thế khốc liệt của nó, tuy rằng tiến cảnh thần tốc, nhưng căn cơ không vững, cực dễ tẩu hỏa nhập ma.
Hơn nữa tính tình cũng bị nó ảnh hưởng, dễ xúc động nóng nảy, hung ác thích giết chóc, sau đó sẽ dần dần đánh mất tâm trí, lầm lối lạc đường.
Phượng Hoàng Đao Pháp, giống như một thanh kiếm rèn trong liệt hỏa vậy, giòn quá dễ gãy, cần một hồ nước lạnh phù phép, mới có thể không gì cản được.
Cho nên, công pháp chí cương chí dương như vậy, duy độc nữ tử mới có thể chế ngự được thôi.”
Lâm Sơ tiêu hóa kiến thức một lúc, cảm thấy lý luận này có rất nhiều chỗ huyền diệu , không kém luận chứng về “Đại đạo” của vị công tử kia một chút nào.
Mộng tiên sinh mỉm cười nói: “Thịnh quá tất sát.
Vạn vật thế gian đều có đạo lý tương sinh tương khắc như vậy.
Đạo hữu, ngươi hiểu rõ chưa?”
Lâm Sơ gật đầu: “Hiểu rõ rồi ạ.”
“Đương nhiên, có thể trên thế gian này vẫn có nam tử tu luyện Phượng Hoàng Đao Pháp.
Chỉ là, việc này cần sự kiên nhẫn như thế nào, phải chịu mài giũa khó khăn như thế nào, cũng đã không thể tưởng tượng nổi rồi, cho nên đến giờ ta vẫn chưa từng gặp được ai như vậy cả.
Mà Phượng Hoàng Sơn Trang vinh hoa phú quý giống như lửa đổ thêm dầu, cùng hoàng gia chia đôi non sông, cần phải biết tự bảo vệ mình, đây chỉ là sự vụ phàm trần mà thôi, chúng ta sẽ không bàn nữa.”
Lâm Sơ đã hiểu được đạo lý mà Mộng tiên sinh giảng giải rồi, nhưng vì sao Mộng tiên sinh lại nói với hắn những lời này chứ, hắn nghĩ mãi không ra.
May mà Mộng tiên sinh cũng không nói cái gì mà “Ngươi trở về tự giác ngộ” các thứ, mà giảng tiếp: “Đạo hữu, nếu ngươi đã minh bạch đạo lý này, thì nên tự ngẫm lại đạo của mình.
Cứng quá dễ gãy, tuệ cực dễ yểu*, quá hàn cận thương.
Đạo của ngươi trống trải vắng lặng, đợi đi đến cuối đại đạo, cao quá tất lạnh*, liệu có sinh ra tâm ma hay không, liệu có gặp phải chướng ngại hay không, rồi phải giải quyết nó như thế nào, lựa chọn như thế nào, phải nên sớm có chuẩn bị.
Ta lo lắng cũng chỉ là những điều này mà thôi.”
Tuệ cực dễ yểu: quá thông minh thì dễ chết yểu.
Cao quá tất lạnh: càng đứng trên cao, càng không có ai bầu bạn, cô đơn lạnh lẽo
Lâm Sơ nhìn vào mắt Mộng tiên sinh, cảm nhận được sự yêu mến nồng hậu của y, trong lòng ấm áp, đáp: “Ta sẽ ạ.”
Mộng tiên sinh: “Vậy ta liền yên tâm rồi.”
Dứt lời, Mộng tiên sinh lại hỏi một vài vấn đề vụn vặt trong sinh hoạt, có chỗ nào không quen không, vân vân mây mây, xong xuôi Lâm Sơ mới từ biệt y, rời khỏi mộng cảnh.
Sau khi ra ngoài, hắn khoanh chân ngồi trên giường tre một lúc, nghĩ thầm, vậy là hắn đã thông qua khảo hạch rồi, một phen đàm luận vừa rồi với Mông tiên sinh cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.
Cả lời cảnh báo cuối cùng của Mộng tiên sinh ——
Hắn nhớ lại bản thân kiếp trước chẳng khác gì một cô hồn dã quỷ, nhớ lại tâm ma trong Vạn Trượng Bến Mê ở Huyễn Đãng Sơn, cảm thấy tâm cảnh hắn vẫn chưa vững chắc lắm, cần phải tôi luyện nhiều hơn, quả thực lời cảnh báo này rất đáng giá.
Hắn quyết định sẽ đến Tàng Thư Các tìm mấy quyển sách về tâm cảnh, tâm ma, xem mình nên mài giũa tâm cảnh như thế nào.
Nghĩ đến Tàng Thư Các, lại nghĩ tới nhà ăn.
Sáng hôm nay, Lăng Phượng Tiêu nói rằng buổi chiều là xong khảo hạch của Mộng tiên sinh rồi, hẹn hắn cùng nhau đi ăn cơm tối.
Nghĩ đến đây, Lâm Sơ nhảy xuống giường, mặc thêm áo choàng lông cáo tuyết treo trên đầu giường, bước ra ngoài cửa.
—— áo choàng này vốn là áo choàng biểu ca dùng để đóng gói hắn, của Đại tiểu thư là một tấm áo choàng lông chồn đen.
Nhưng mà, chỉ trong khoảnh khắc, biểu ca với Đại tiểu thư biến thành một người, Lăng Phượng Tiêu cũng không che giấu nữa, nhường cả hai cái cho hắn luôn.
Lâm Sơ đang tưởng tượng, Lăng Phượng Tiêu bước ra cửa, thậm chí còn phải chuẩn bị tận 2 cái áo choàng để che giấu tai mắt mọi người, cảm thấy người này có phần đáng giận.
Vừa mở cửa, đã bắt gặp Đại tiểu thư đang ngồi trên hành lang trúc ngoài trung đình.
Đang độ chớm đông, trên núi có tuyết rơi nhè nhẹ, vô số hạt băng trong suốt trôi nổi trong không khí, lá trúc cũng bao phủ một tầng sương tuyết, phong cảnh quả thực rất đẹp mắt.
Còn Lăng Phượng Tiêu đang mặc một chiếc áo choàng lông vũ đỏ thẫm, nghiêng nghiêng che chiếc ô đỏ, tóc đen chưa buộc, tùy ý thả tung, cả người nổi bật trong tuyết trắng mù trời.
Người này còn đang ôm mèo, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi ngoài hiên, không biết đang ngẩn người nghĩ gì, thấy hắn đẩy cửa ra, cười cười: “Ngươi đã đến rồi.”
Lâm Sơ bước tới, Lăng Phượng Tiêu đứng dậy, che cho hắn một nửa chiếc ô.
“Đang muốn đi nhà ăn với ngươi, nhưng không thể đi được rồi.
Vừa nãy Thương Mân truyền tin nói, hắn thi ít môn, mấy ngày nay luyện võ đào được rất nhiều động chuột tre trong Bích Ngọc Thiên, bắt được mấy con chuột tre đang ngủ đông béo ú, hẹn chúng ta, Việt Nhược Hạc, Việt Nhược Vân, mèo đen qua nướng chuột tre ăn.”
Lâm Sơ còn chưa nghe hết, mèo ta đã vểnh tai lên, nhanh chóng ngẩng đầu lên từ vòng tay Lăng Phượng Tiêu, “Meo” một tiếng.
—— xem ra là rất thèm rồi.
Lâm Sơ nói: “Mười mấy con chỉ sợ còn không đủ cho Thương Mân ăn.”
Lăng Phượng Tiêu: “Ta cũng nghĩ vậy, cơ mà hắn bảo là mỗi con nặng đến 4 5 cân, mười mấy con cộng lại cũng được gần trăm cân, chế biến xong vẫn còn lại mấy chục cân, hơn hẳn sức ăn của Thương Mân rồi, có thể để lại cho chúng ta một hai con.”
Lâm Sơ bật cười.
Cười xong, hắn lại nhớ tới huynh muội Việt gia cũng đến, hỏi: “Hắn biết Việt Nhược Hạc sao?”
Lăng Phượng Tiêu “Ừ” một tiếng: “Chín đại môn phái thường xuyên gặp nhau, Thương Mân xuất thân từ Hoành Luyện Tông, cũng hay qua lại với Như Mộng Đường , chắc hẳn trở thành bạn tốt của huynh muội Việt gia từ đấy.”
Bọn họ cùng đến địa điểm mà Thương Mân hẹn, là một tòa đình bị bỏ hoang ngoài rừng trúc.
Huynh muội Việt gia đã có mặt, đang cùng nhau nhóm lửa, dựng dựng cái kệ, vừa nói chuyện vừa đùa nghịch một đống chai lọ vại bình, gia vị nướng thịt các thứ.
Còn những con chuột tre béo ngậy đó đã được chế biến, tẩm ướp gia vị, chỉnh chỉnh tề tề xâu thành chuỗi.
Thương Mân thấy bọn họ tới, hào hứng hô lên: “Lâm sư đệ, Thanh Viên tiền bối, các ngươi đến rồi! Đại tiểu thư, ngài vậy mà cũng đến sao!”
Đại tiểu thư nói: “Ngươi đã có lời mời, ta vì sao lại không đến?”
Thương Mân gãi gãi đầu: “Ta chỉ là muốn mời thử ……”
Việt Nhược Vân đập Thương Mân một cái, cười nói: “Lâm Sơ với mèo cũng đến rồi, đương nhiên Đại tiểu thư cũng đến thôi.”
Mọi người đều đã đông đủ, Thương Mân đã chuẩn bị sẵn gia vị, nhóm sẵn lửa, sưởi ấm cả gian đình, bọn họ cũng không câu nệ đình này đơn sơ, ngồi xuống đệm hương bồ, bắt đầu nướng chuột tre ăn.
Lăng Phượng Tiêu không cho Lâm Sơ tự mình nướng, mà đem khẩu phần của hắn cũng xâu vào que nướng của mình, hai người cùng nhau nướng ăn.
Thịt chuột tre béo ngậy được nướng dần trên lửa cho chín vàng, thơm phức, nêm nếm gia vị xong, mùi thơm càng thêm hấp dẫn.
“Meo.”
“Meo.”
“Meo.”
Lăng Phượng Tiêu: “Chờ.”
“Méo.”
Lâm Sơ cùng mèo hai mắt nhìn nhau, thấy được địch ý trong mắt mèo ta.
Mèo ta chắc đang nghĩ rằng Đại tiểu thư nướng chuột tre ngon như vậy, nhất định sẽ không cho nó cạp miếng đầu tiên.
May mà Thương Mân nướng xong trước, cung phụng cho lục địa thần tiên tiền bối.
Mèo vừa ăn vừa phát ra tiếng kêu thỏa mãn, bắt đầu vùi đầu ăn chuột.
Một lúc sau, Lăng Phượng Tiêu cũng nướng xong, miếng thịt chuột chín vàng ngon mềm được quét một lớp gia vị, lại phủ thêm một lớp hạt tiêu, hạt mè, bột ớt, hương thơm nức mũi tỏa ra khắp bốn phía.
Đại tiểu thư lấy ra một con dao bạc nhỏ sắc bén, chia thịt ra thành nhiều phần, cùng Lâm Sơ ăn từng miếng một.
Thương Mân từng nói thịt chuột tre ăn rất ngon, “Chuột tre sinh trưởng trong rừng trúc, đều có một hương thanh mát rất riêng”, “Chuột tre nặng bốn năm cân, kích thước vừa phải, có gầy có béo, chỉ thích hợp để nướng ăn”, “Chuột tre sinh sống trong biển trúc, sẽ có một phen phong vị rất khác” vân vân.
Mấy người họ đều quen biết nhau, mấy ngày qua bận rộn thi cử, hiếm khi được thảnh thơi như bây giờ, có rất nhiều thứ để nói, vừa nướng vừa cười đùa, so với những bữa tối trong nhà ăn náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đang náo nhiệt như vậy, phương xa bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, người tới đang đạp tuyết mà đến, một tay cầm theo đèn lồng, một tay ôm thứ gì đó.
Gần hơn chút nữa, hóa ra là Đại sư tỷ Nho Đạo Viện Tạ Tử Thiệp.
Chỉ thấy nàng mặc một chiếc áo choàng đã cũ, một tay cầm theo đèn gió, một tay lại ôm vò rượu, trên lưng còn mang theo một cái túi đựng sách.
“Ta xem là ai đang chơi đùa nơi đây, hóa ra là các ngươi,” Tạ Tử Thiệp buông vò rượu xuống, cười nói: “Đêm tuyết nướng chuột, thật có nhã hứng a.”
Việt Nhược Vân: “Ngươi là Tạ Tử Thiệp sư tỷ?”
Tạ Tử Thiệp nói: “Chính là tại hạ.”
Việt Nhược Vân lập tức vui mừng: “Nghe đại danh sư tỷ đã lâu!”
Tạ Tử Thiệp nói: “Ta rất thích biển trúc trong Bích Ngọc Thiên của các ngươi, thường tới tòa đình hoang này uống rượu đọc sách, hôm nay vậy mà để cho các ngươi giành trước.”
Lúc nói chuyện, cứ nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Vừa khéo.”
“Đã là vừa khéo, vậy ta cũng xin một chỗ.” Tạ Tử Thiệp cười nói: “Vừa lúc các ngươi có thịt, ta thì có rượu.”
Thương Mân bỗng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ngươi được uống rượu vậy?”
Tạ Tử Thiệp đáp: “Nho Đạo Viện cũng không nghiêm cấm uống rượu a.”
Việt Nhược Hạc: “Vậy chúng ta có thể sang Nho Đạo Viện mua rượu không?”
“Nếu biết cửa ngõ, đương nhiên có thể.”
Thương Mân vô cùng vui sướng: “Tạ sư tỷ, hôm nay ngươi tụ tập ăn thịt với chúng ta, sau đó chỉ cho chúng ta cửa ngõ nhé.”
Tạ Tử Thiệp cười lớn một tiếng: “Vậy ta đây không khách khí nữa.”
Lâm Sơ cắn một miếng thịt do Đại tiểu thư đút, từ từ ăn, đánh giá vị Đại sư tỷ Nho Đạo Viện này một chút.
Nàng mặt mày thanh liêm, diện mạo hơi có chút cao ngạo, tính cách lại bình dị gần gũi, rất nhanh đã trò chuyện vui vẻ với ba người kia.
Mà ngay lúc đó, hắn nhìn Tạ Tử Thiệp, Tạ Tử Thiệp cũng nhìn hắn, hai mắt chạm nhau, câu môi cười cười, xa xa nâng chén: “Vị sư đệ này tại sao không uống vậy.”
Lâm Sơ cảm thấy nàng đang cố tình kiếm chuyện, cũng không định phản ứng lại.
Sau đó liền nghe Đại tiểu thư nhàn nhạt nói: “Ta không cho hắn uống.”
Tạ Tử Thiệp nhấp một ngụm: “Ngươi vậy mà cũng biết thương người khác sao.”
Đại tiểu thư dùng dao bạc lọc cái xương ngắn ra, đem hai miếng thịt mềm xiên vào nhau, đưa cho Lâm Sơ, nói: “Khi nào ngươi có người để thương, tự nhiên sẽ hiểu thôi.”