Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 81


Việt Nhược Hạc hỏi Tạ Tử Thiệp: “Tạ sư tỷ, ngươi thường sang Bích Ngọc Thiên chơi sao?”
Tạ Tử Thiệp đáp: “Thường đến nơi này đọc sách.”
Việt Nhược Hạc than dài một tiếng: “Năm nay ta chọn học môn của Lưu tiên sinh trong Nho Đạo viên, sợ là chỉ được điểm Bính, phải thi lại lần nữa mất.”
Tạ Tử Thiệp: “Kể đi xem nào?”
Việt Nhược Hạc đáp: “Khảo thí chỉ có một đề, dựa trên cái gì mà ‘giết một người’, ‘giết vạn người’ luận nho đạo, vương đạo và hiệp đạo như thế nào, ta không nghe giảng, cho nên không biết ‘giết một người’‘giết vạn người’ là cái gì, chỉ biết bịa bịa một hồi.” (hiệp đạo là đạo hiệp khách)
Tạ Tử Thiệp lại rót đầy ly rượu của mình, nói: “Kẻ cướp vặt bị chém, kẻ cướp nước phong hầu, giết một người làm tặc, giết vạn người làm hùng.” (hùng là anh hùng)
“Hóa ra là câu này,” Việt Nhược Hạc hỏi, “Vậy nên viết như thế nào?”
“Ngươi muốn giết một người làm tặc, hay giết vạn người làm hùng?”
Việt Nhược Hạc: “Ta không muốn giết người.”
“Giết người, quả thực cũng không thú vị,” Tạ Tử Thiệp đáp, “Theo cách nhìn của ta, giết một người là tặc, giết vạn người cũng là tặc.”
Việt Nhược Hạc: “Xin chỉ giáo?”
Mấy người còn lại cũng sôi nổi nhìn về phía Tạ Tử Thiệp.
Tạ Tử Thiệp lại nhìn sang Lăng Phượng Tiêu: “Đại tiểu thư, ngươi nghĩ thế nào?”
Lăng Phượng Tiêu đang nướng chuột tre, chậm rãi quết gia vị, nửa khuôn mặt được ngọn lửa chiếu sáng, nhàn nhạt nói: “Giết một người là tặc, giết vạn người là khấu, giết mười vạn người là kiêu.” (khấu: địch nhân – kẻ xâm lược, kiêu: hình phạt cổ xưa – chặt đầu thị chúng*)
Tạ Tử Thiệp hỏi: “Vậy theo cách nhìn của Đại tiểu thư, như thế nào mới là hùng?”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Giết vạn người cứu mười vạn người, giết mười vạn người cứu trăm vạn người, mới là hùng.”
Trong đình nhất thời vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng củi nổ lép bép.
Thật lâu sau, Tạ Tử Thiệp mới vỗ tay khen ngợi: “Hay lắm.”
Lăng Phượng Tiêu mặt mày vô cảm, vẫn cứ nghiêm túc nướng thịt, lọc xương.
Lại qua chốc lát, chỉ nghe Thương Mân nói: “Ta thì nghĩ, vì mười vạn người sinh mà một vạn người tử, vì trăm vạn người sinh mà mười vạn người tử, kỳ thật cũng không phải việc sai trái gì.”
Tạ Tử Thiệp hỏi: “Nếu có người phải vì mười vạn người mà giết một vạn người, ngươi sẽ làm gì?”
Thương Mân suy tư trong chốc lát: “Ta sẽ vì một vạn người kia, chống đỡ với mười vạn người mà chết, cuối cùng không thẹn với lương tâm.”
Tạ Tử Thiệp: “Đây chính là Hiệp đạo.”
Thương Mân: “Đại sư tỷ, ngươi thì sao?”
Tạ Tử Thiệp đáp: “Ta nguyện lấy sức lực cả đời, tìm ra phương pháp, để vạn người kia không cần phải chết, mà mười vạn người vẫn có thể sống.”
Việt Nhược Vân: “Đây hẳn là Nho đạo”
Tạ Tử Thiệp mỉm cười quay sang Việt Nhược Hạc: “Thế nào là Vương đạo, thế nào là Hiệp đạo, thế nào là Nho đạo, ngươi đã minh bạch chưa?”
Việt Nhược Hạc như suy tư gì đó gật đầu: “Ta hiểu được rồi.”
Đúng lúc này, Thương Mân lại tựa như nhớ ra gì đó, dùng khuỷu tay huých huých Lâm Sơ: “Lâm sư đệ, nếu gặp phải tình huống này, ngươi sẽ làm thế nào.”

Lâm Sơ đang an tĩnh ăn chuột, bỗng nhiên bị kéo vào cuộc thảo luận, cẩn thận nghĩ nghĩ.
Hắn cảm thấy, nếu mình là một trong số vạn người kia, cảm thấy chết có vẻ rất vô tội, nếu là một trong số mười vạn người kia, lại cảm thấy có vẻ rất hợp lý, nghĩ tới nghĩ lui, chẳng biết ai đúng ai sai.
Giống như hàng vạn thi thể trong Vạn Quỷ Uyên kia, thật sự là rất khó để phán xét.
Còn nếu hắn là người ngoài cuộc, cùng hai bên đều không can hệ, đại khái là cái gì cũng không cần làm.
Hắn nói: “Ta nhìn thôi.”
Đại tiểu thư nhìn ngọn lửa, khóe môi cong lên, ý cười thật sâu.
Tạ Tử Thiệp lại rất có hứng thú nhìn hắn, hỏi: “Vì sao lại không làm gì?”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Đều có các ngươi nhọc lòng rồi mà.”
—— gặp phải tình huống này, đã có vương, nho, hiệp đi cãi nhau chọn lựa rồi.
Việt Nhược Vân “Phụt” một tiếng bật cười.
Tạ Tử Thiệp nhìn hắn, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Người như ngươi, quả thật rất độc đáo.”
Lâm Sơ không nói gì nữa.
Tạ Tử Thiệp: “Đây chính là Tiên đạo.”
Việt Nhược Hạc hỏi: “Nói rõ hơn đi?”
Tạ Tử Thiệp ngửa đầu uống một chén rượu: “Tiên đạo xuống dốc lâu rồi.”
Lời vừa rơi xuống, người khác hỏi lại, nàng cũng chỉ cười cười thần bí, không trả lời nữa.
Lâm Sơ có chút khó hiểu.
Tiên Đạo Viện đệ tử đông đảo, mọi người mỗi ngày chăm chỉ luyện võ tu đạo, cảnh giới càng ngày càng cao, pháp lực cao cường, tiên đạo đang rất phồn thịnh, không thể nói là xuống dốc được.
Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Tử Thiệp bảo đó là “Tiên đạo”, đại khái cũng không chỉ tiên đạo trong thế tục, mà là chỉ hắn chẳng khác gì cá mặn chỉ biết ăn no chờ chết.
Sau khi những đệ tử tốt nghiệp Học Cung, hoặc tận lực phục vụ vì vương triều, hoặc phát triển môn phái gia tộc, tất cả đều không phải “Tiên đạo” theo lời Tạ Tử Thiệp.
Mà những người cá mặn như hắn, quả thực là có rất ít, “Tiên đạo” đúng là đang xuống dốc thật.
Nói chuyện một hồi, lại có vài người cười đùa không dứt, rượu đến cạn ly, cười đùa không ngơi, đều là thập phần cao hứng.

Lúc trăng lên giữa trời, đã là rượu đủ thịt no, mới thu thập chén rượu, xiên tre, xương chuột, lại dập tắt đống lửa, đem tàn lửa vùi vào trong tuyết, lúc này mới cáo biệt giải tán, từng người trở về phòng của mình.
Lâm Sơ tuy không chủ động nói chuyện, nhưng lúc bọn họ nói chuyện cũng đề cập đến Huyễn Đãng Sơn, hắn xen được rất nhiều câu.

Cảm thấy hôm nay nói quá nhiều rồi, cho dù không uống rượu, nhưng vẫn có hơi mê mang, đi trên đường bị gió thổi một lúc mới tỉnh táo đôi chút.
Lúc bọn họ đi, tuyết mới chỉ đọng một lớp mỏng, lúc bọn họ về, đã dày đến ba ngón tay, dẫm lên ọp ẹp, để lại một đường dấu chân.
Đại tiểu thư hỏi: “Có lạnh không?”
Lâm Sơ đáp: “Không lạnh.”

Đại tiểu thư “Ừ” một tiếng, dắt tay hắn: “Đường không dễ đi.”
Lâm Sơ được dắt tay, chậm rãi trở về.
Con đường này dường như dài vô tận, đi mãi vẫn không tới đích, Đại tiểu thư cũng không nói gì.
Lâm Sơ cảm thấy thần sắc Đại tiểu thư có vẻ không đúng lắm, tựa hồ đang có tâm sự.
Lại đi trong chốc lát, Đại tiểu thư mở miệng, nhàn nhạt nói: “Tạ Tử Thiệp nói giết vạn người cứu mười vạn người là Vương đạo.

Ta tuy đồng ý, nhưng nếu có lựa chọn khác, cũng tình nguyện chọn hiệp đạo hoặc tiên đạo.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Ta biết.”
Đại tiểu thư từng nói câu này, thậm chí cả biểu ca, sau khi ra khỏi Vạn Trượng Bến Mê ở Huyễn Đãng Sơn, từng nói cả đời y bất quá chỉ là bốn chữ “Thân bất do kỷ” mà thôi.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng ngâm một câu thơ.
Thơ này Lâm Sơ thấy hơi quen tai, hình như là một câu trong sách cổ.
Chính là “Phụ hề sinh ngã, mẫu hề cúc ngã, dục báo thâm ân, hạo thiên võng cực”.
Dịch nghĩa: Cha sinh ta! mẹ nuôi ta! Nhớ ơn cha mẹ, xót xa tấc lòng ! Ơn sâu muốn báo, hỏi mình làm sao?
Lâm Sơ lắng nghe.
Hắn nhớ trong sách cổ còn có một câu nữa “Thụ quốc chi cấu, vị xã tắc chủ, thụ quốc bất tường, vi thiên hạ vương”.
Dịch: Dám nhận lấy nhơ nhuốc của quốc gia, mới có thể làm chủ xã tắc, dám gánh chịu tai họa của quốc gia, mới có thể làm vua thiên hạ.

(trích Đạo Đức Kinh)
Với hắn mà nói, Nam Hạ không có nhiều ý nghĩa, nhưng Lăng Phượng Tiêu thì khác.
Lăng Phượng Tiêu sinh ra ở Nam Hạ, thậm chí còn sinh ở hoàng gia Nam Hạ, Phượng Hoàng Sơn Trang – môn phái nắm giữ một nửa giang sơn Nam Hạ, mà người như Lăng Phượng Tiêu, lại không phải một người bội tình bạc nghĩa.
Bởi vậy, Đại tiểu thư không thể đi làm hiệp, đi làm tiên được, mà phải nhận lấy nhơ nhuốc của quốc gia, gánh lấy tai họa của xã tắc.
Đại tiểu thư như thế, Tiêu Linh Dương cũng vậy, nhưng Tiêu Linh Dương thoạt nhìn không thể trở thành châu báu được, người khác vì thế lại phải tốn nhiều tâm huyết hơn.
Mà Đại tiểu thư cả đời thân bất do kỷ, lại tu tâm pháp, đao pháp khốc liệt như vậy, tính tình xấu đi, nhưng luận tình cảm đều có thể tha thứ.
Hắn nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Dưới ngọn đèn gió treo bên đường, giữa bầu trời mênh mang tuyết trắng, Lăng Phượng Tiêu tóc đen như mực, hồng y liệt diễm, mặt mày như họa, phảng phất như tất cả rực rỡ trong thiên địa đều bị hút vào người này.
Hiếm khi Lâm Sơ có nguyện vọng.
Giờ này khắc này, hắn chợt nghĩ, hắn hy vọng thiên hạ này sóng yên biển lặng, ca vũ muôn nơi.
Như vậy, Đại tiểu thư chỉ cần đẹp là được.

Sau đó phóng ngựa khắp Nam Sơn, vì tiên vì hiệp, thỏa thích khí phách.
Lúc hắn còn học đại học, tên bạn cùng phòng thường xuyên dẫn bạn gái dạo phố, sau khi về phòng cứ suốt ngày than thở bạn gái kén cá chọn canh như thế nào, những thứ quần áo trang sức, son môi nước hoa, tên đó tốn bao nhiêu công sức cũng chẳng thấy có gì khác biệt.
Nhưng hắn lại cảm thấy, nếu là Đại tiểu thư, hắn sẽ luôn nguyện ý cùng Đại tiểu thư dạo phố, thậm chí cũng không phàn nàn chút nào.
Đại tiểu thư hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì vậy?”
Lâm Sơ: “…… Ngươi thật đẹp.”
Đại tiểu thư cười.
Cười xong, lông mi lại rũ xuống, vừa dắt tay hắn vừa bảo: “Có một chuyện muốn nói cho ngươi.”
Lâm Sơ: “Ừ.”
Đại tiểu thư: “Ta muốn bế quan.”
Lâm Sơ ngẩn ra trong chốc lát.
Bế quan, chính là tu tiên nhân chi thường tình*.

(chuyện thường gặp)
Đại tiểu thư tất nhiên cũng phải bế quan, hơn nữa sau khi bế quan, tu vi sẽ càng tăng cao.
Nhưng mà……
Hắn mờ mịt nghĩ nghĩ, cũng không biết “Nhưng mà” cái gì, chỉ hỏi: “Bế bao lâu?”
Đại tiểu thư đáp: “Chừng ba năm.”
Lâm Sơ: “…… Ừ.”
Bọn họ trầm mặc bước về phía trước, qua chốc lát, Lăng Phượng Tiêu mới cất tiếng: “Ta không muốn bế đâu, muốn cùng ngươi chơi.”
Lâm Sơ: “Khi nào bắt đầu?”
“Ngày hôm trước có thư tới, biên cảnh tình hình nguy cấp, thời gian không đợi ai cả.” Đại tiểu thư nói, “Đêm nay sẽ bế.”
Lâm Sơ: “Ừ.”
Hắn cảm thấy giọng mình có vẻ buồn thiu.
Đang nói, đã bước vào Kinh Phong Tế Vũ Uyển.
Lăng Phượng Tiêu dừng lại, đối mặt với hắn: “Ta vốn nghĩ, đêm nay nói cho ngươi sớm hơn chút, nhưng vừa rồi thấy ngươi chơi đùa với bọn họ như vậy, cho nên ta muốn vui vẻ thêm một lúc nữa.”
Dứt lời, trên tay Lâm Sơ có thêm một túi gấm.
Lăng Phượng Tiêu dặn dò: “Bên trong là tiền bạc, ngọc phách cùng một vài thứ khác, sau này ngươi muốn cái gì, cứ đi Tàng Bảo Các mà mua.

Ta đã phân phó mấy người Bảo Thanh chăm sóc ngươi, mèo cũng ở đấy, nói vậy để không ai khi dễ ngươi được.”
Lâm Sơ gật đầu.
Đại tiểu thư: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lâm Sơ: “Ngươi cũng vậy.”
Đại tiểu thư duỗi tay vuốt tóc hắn.
Lâm Sơ nhìn hoa văn trên y phục Đại tiểu thư, có hơi xuất thần, cảm giác rất không chân thật.
Sau đó, liền nghe Đại tiểu thư cất tiếng: “Hai ba năm nữa, tuyết tan là lúc, ta sẽ trở về.


Ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu không sẽ trừng phạt ngươi.”
Lâm Sơ cười cười.
Cười xong, lại cảm thấy có phần trống rỗng.
Hắn nghĩ, về sau phải tự nuôi dưỡng mình rồi.
Đại tiểu thư lại nói: “Không được ra ngoài chạy loạn.”
Lâm Sơ: “Ừ.”
Cuối cùng Đại tiểu thư nói: “Ngoan ngoãn chờ ta trở về.”
Lâm Sơ nhìn Đại tiểu thư, đáp ứng.
Đại tiểu thư: “Ngoan lắm.”
Lâm Sơ: “……”
Yên lặng nhìn nhau thật lâu, Đại tiểu thư nhẹ nhàng nói: “Ôm ôm.”
Lâm Sơ: “…… Ừ.”
Đại tiểu thư cười nhẹ, bước tới gần hắn, nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn, vừa chạm vào đã tách ra.
Hương thơm lành lạnh quen thuộc thoáng qua trong chớp mắt, sau đó trôi xa, chỉ còn lại một chút lưu luyến như có như không.
Đại tiểu thư: “Đi thôi.”
Lâm Sơ lại lần nữa được Đại tiểu thư dắt đi, trở về phòng, tiện đà cởi áo choàng, thả tóc, cuối cùng bị nhét vào trong chăn.
Đại tiểu thư: “Ta đi đây.”
Lâm Sơ: “Bảo trọng.”
Đại tiểu thư: “Ngươi cũng vậy.”
—— sau đó thổi tắt ngọn nến trước giường, rời khỏi trúc xá, đóng cửa.
Qua hồi lâu, Lâm Sơ phát hiện bản thân không ngủ được.
Tuyết rơi trong rừng trúc, khẽ xào xạc rung động, đêm càng ngày càng sâu, tuyết càng lúc càng nặng, lá trúc không biết từ khi nào đã rơi xuống.
Hắn khoác áo đứng dậy, kéo màn trúc lên, nhìn sang đối diện.
Đại tiểu thư thế nhưng cũng chưa đi ngủ, ánh đèn vẫn sáng, hắt lên cửa sổ thành một bóng hình xinh đẹp, tựa hồ cũng nhìn sang bên này.
Lâm Sơ không thắp đèn lên, bởi vậy cũng không sợ bị Đại tiểu thư phát hiện vẫn còn đang thức.
Lại qua hồi lâu, bóng người trước cửa sổ biến mất, đèn tắt.

Lại sau đó nữa, một đạo linh lực như gợn sóng nổi lên, hạ xuống kết giới.
Lâm Sơ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua chấn song cửa sổ vọng lên bầu trời.
Chỉ thấy phía trên biển trúc, tuyết bay tán loạn, thiên địa tĩnh lặng.
Quyển thượng: Mỹ Nhân Như Ngọc, hết
Quyển trung: Phong Vũ Như Hối

Bình Luận (0)
Comment