Người đăng: master.viethiepho@
Vân Phong chia tay Tử Vân đến ngày thứ ba mới tới Hỗn Thiên Vực. Một đường không nhanh không chậm, đem chân khí điều hòa tốt nhất trước khi tiến vào cấm địa.
Cấm địa trong tiên giới là những khu vực đặc thù tồn tại từ thưở xa xưa. Bên trong cấm địa môi trường hết sức khắc nghiệt, tồn tại nhiều uy hiếp đến con người. Cấm địa cũng có nhiều mức độ, có nơi chỉ uy hiếp với phổ thông Tiên giả, cũng có nơi dù Tiên nhân cường đại cũng phải bỏ mình.
Hỗn Thiên Vực là một trong những cấm địa nổi tiếng nguy hiểm đối với đại bộ phân Tiên nhân. Tiên nhân dưới Kim Tiên cảnh tuyệt không dám xâm nhập vào.
Vân Phong xông pha cấm địa không ít, đối với Hỗn Thiên cũng có hiểu biết sâu sắc. Hắn thừa khả năng để tránh những hiểm nguy dọc đường, đến được đích muốn tới: Tịch Tẫn Hỏa Sơn.
Ngọn hỏa sơn cao năm nghìn trượng nguy nga hùng vĩ. Nhìn từ xa, một tòa núi lớn màu bạc đâm thẳng giữa trời, miệng núi tỏa ra nghi ngút khói trắng, đó là linh khí bị thiêu đốt hóa thành.
Vô Tướng Sơn chính là Tuyệt địa trong cấm địa. Dòng linh khí bị thiêu đốt sinh ra biến dị, tại không trung phụ cận liền không thể phi hành.
Vân Phong hạ thân xuống chân núi, rồi dùng sức mạnh thân thể leo lên. Năm ngàn trượng cao trong một thoáng đã tới nơi. Đứng trên miệng núi khổng lồ, phía sau lưng là vách đá dốc đứng, phía trước là lòng núi sâu hun hút. Tận cuối tầm mắt là một mảnh nham tương màu bạc đang sôi trào. Vân Phong cũng không dừng lại lâu, một đường hạ xuống lòng núi.
Càng đi xuống nhiệt độ càng cao, nhiệt do Tiên khí thiêu đốt, linh thạch nóng chảy phải lên đến hàng vạn độ. Ngọn lửa màu bạc yêu dị cháy trên dòng nham tương kia, so với bề mặt hằng tinh còn nóng hơn rất nhiều.
Nhưng ngọn lửa này cũng không làm phiền Vân Phong được. Tiên Y của hắn phấp phới, cũng không vì nhiệt độ mà hư hỏng.
Cuối cùng Vân Phong cũng đến trên bề mặt dung nham. Nhưng hắn không có dấu hiệu dừng lại. Trong người tiên lực vận chuyển, tạo nên một hộ thể chân khí hình trứng màu vàng. Cả người lao vào trong biển lửa nóng bỏng.
Hắn ở trong không gian hình trứng lớn một trượng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp nham tương, xung quanh lửa lớn không ngừng rực cháy.
Càng xuống sâu màu sắc ngọn lửa biến đổi dần. Từ màu bạc, rồi thành màu lam nhạt, đến lam thẫm. Vân Phong lẩm bẩm: “Bạch Ngân Thiên Hỏa, Lam Tủy Thiên Hỏa, vậy sắp tới sẽ là Tử Tịch Kiếp hỏa rồi.”
Đang trong lúc này, đột nhiên hỏa nham rúng động. Một đầu sinh vật trùm trong lam hỏa xuất hiện tấn công phòng hộ tráo của Vân Phong. Hắn không lấy làm ngạc nhiên, sinh vật này chính là Hỏa Linh, hay chính là linh hồn của lửa. Những nơi thiên địa nguyên khí cực thịnh đủ khiến những vật vô tri cũng bị cải biến, sinh ra linh thức, trải qua trăm vạn năm liền biến thành những linh thần hùng mạnh. Hỏa linh có thể coi như là một dạng ngọn lửa tạo thành sinh mệnh.
Vân Phong ước lượng, hỏa linh này có thực lực cỡ Kim Tiên Hậu kì, mặc dù linh trí không cao, nhưng tồn tại trong hỏa sơn nó có thể phát huy ra thực lực gấp hàng chục lần.
Móng vuốt khổng lồ của nó đem kim sắc quang tráo chụp lấy, tuy nhiên nó không thể xé rách được, liền đem đẩy Vân Phong đi một quãng xa.
Vân Phong không vội công kích, một mực giữ thế phòng ngự. Hỏa linh thân thể khổng lồ di chuyển trong dung nham cứ như đi trong nước vậy. Đại bộ phận của nó còn hoàn toàn chưa hiển lộ. Dung nham cũng vì sự chuyển động của hung vật mà chuyển thành từng dòng, có lúc gồ lên có lúc lõm xuống.
Một cái đầu cực lớn xuất hiện, miệng há rộng đầy răng lởm chởm. Cái đầu giống của một loài bò sát, nhưng phải to bằng một căn phòng, muốn đem phòng hộ của Vân Phong cắn nát.
Vân Phong vừa thấy hỏa linh xuất đầu, thân thể động tác mau chóng, một đạo pháp quyết đánh ra liền hóa thành một mũi thương bao phủ đạo văn, nếu nhìn kĩ thì rõ dàng là một cây long thương, mắt rồng còn chớp động như sinh vật sống. Chớp mắt long thương phá không bay đi, xuyên qua cả hộ tráo hướng tới miệng hung thú đâm tới.
Hỏa linh kia cũng cảm thấy run sợ, nó cảm giác được nguy hiểm đang tới muốn né tránh nhưng không kịp. Cây trường thương xuyên qua đầu hỏa linh. Khiến nó đau đớn vùng vẫy, bốn phía hỏa nham chấn động mãnh liệt như vừa bị nổ bom vậy.
Hung thú kia liền chìm vào trong dung nham mất dạng. Vân Phong cũng không muốn giết nó. Hỏa linh có linh trí, đòn vừa rồi đem nó giáo huấn không nhỏ, lần sau liền không dám tới nữa. Mặt khác giết nó cũng tốn một ít khí lực, nhưng để nó lại còn có thể hữu dụng.
Trong nham hồ này không phải chỉ có một đầu hỏa linh, nhưng Vân Phong tỏa ra khí tức cường đại liền đem những con muốn rục rịch đè xuống.
Đi sâu vào lòng hỏa sơn mấy vạn trượng cuối cùng Vân Phong cũng đến được nơi cần đến – một không gian rộng lớn cực kì, xung quanh không còn có nham tương nữa. Ngẩng mặt lên liền có thể nhìn thấy từng dòng dung nham cuồn cuộn trên đầu.
Không gian tận cùng phía dưới là một mảng sâu tăm tối. Nói đúng hơn là một mảnh hắc hỏa, ngọn lửa màu đen thiêu đốt hết thảy ánh sáng khiến cho Vân Phong không thể nhìn ra chút gì.
Hít một hơi lấy bình tĩnh, “Huyền Hư Pháp Hỏa”, ngọn lửa hạch tâm các ngôi sao có thể thiêu đốt hết thảy vậy chất chất.
Dù là Vân Phong cường đại nhưng nếu bị ngọn hắc hỏa ấy thiêu đốt thì cũng chẳng mấy chốc tro bụi cũng chẳng còn. Cũng may là để tu thành Bất Diệt Kim thân không cần ngọn lửa ấy, nếu không hắn đã quay đầu trở ra.
Nơi này, không gian rộng lớn tưởng như trống trải này, chính là vô tận Vô Tướng Pháp hỏa. Ném ra ngoài một mảnh Kim khí tài liệu, lập tức hóa thành điểm điểm hư vô. Ngọn lửa ở đây vô hình, thiêu đốt vạn vật trở thành những đơn vị cấu thành nhỏ nhất. Vân Phong tại đây tiến hành tu luyện của mình.
o0o
Dưới sự thiêu đốt của Vô Tướng Pháp hỏa hình trứng hộ tráo của Vân Phong Không ngừng bị thiêu đốt. Linh lực bị Tiêu hao mỗi lúc đều rất lớn, nhưng vòng hộ tráo này không tiêu hết thì người ở trong cũng không việc gì. Tu luyện ở tầng này không có sinh linh cường đại nào hết, trừ việc luôn phải đề phòng Huyền Tịch hỏa ở phía dưới bắn lên thì cũng không phải là quá nguy hiểm. Vân Phong tùy thời nếu cảm thấy không chống chịu nổi có thể trở ra. Có lẽ các vị tiền bối ngã xuống tại nơi này đều là do lúc tu luyện tâm thần không chuyên tâm mà bị trúng huyền tịch hỏa. Chỉ cần hắn hết sức cảnh giác thì mọi chuyện sẽ ổn.
Tuy nhiên hắn đến đây để luyện thể chứ không phải để du ngoạn, nếu cứ duy trì phòng hộ tráo thì chỉ tốn thời gian và lực lượng vô ích. Hắn phải để thân thể tiếp xúc với Vô Tướng hỏa.
Vân Phong đem hấp thu vào bên trong một lượng nhỏ Vô Tướng hỏa. Ngọn lửa nhỏ chớp mắt lao tới vật duy nhất bên không gian này. Tiên y chớp sáng nổ đôm đốp. Từng mảng đạo văn trên Tiên y lóe lên va chạm với Pháp hỏa đem nó triệt tiêu.
“Vẫn là phải cởi bỏ Tiên phục ra để thân trần tiếp xúc a.” Vân Phong thu áo lại trước, đem ngọn lửa dẫn tới mu bàn tay. Một cảm giác tan chảy truyền đến. Tựa như có tỉ tỉ kim châm vào từng thụ cảm của hắn. Đau rát không tả hết. Phải biết Tiên nhân tố chất thân thể và tinh thần gấp ngàn lần nhân loại. Tiên nhân cho dù bị dao đâm ngàn nhát, xương cốt dập nát cũng không cảm thấy đau. Nhìn như có vẻ tương tích nhiều, nhưng xác thực tổn thương lại rất ít, bởi vì tổn thương vật lí không nguy hại đối với Tiên nhân.
Vô Tướng hỏa thiêu đốt, trực tiếp làm cho các tế bào bị phân giải, tiên đạo lực lượng trong thân thể bị bốc hơi. So sánh thì một bên là thương tổn về mặt hình thức, còn một bên thương tổn về mặt bản chất. Sự khác biệt trong đó là rõ rệt, hình thức có thể phục hồi, nhưng bản chất bị diệt là vĩnh viễn mất đi.
Cảm giác đau đớn này cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được khi thành Tiên. Hắn nhăn mặt lại. Chỉ mới tiếp xúc một phần đã thống khổ như vậy, nếu để toàn thân tiếp xúc thì cảm giác đau đớn phải gấp hàng ngàn lần. Không khỏi khâm phục các vị tiền bối dám dùng cách này. Chỉ riêng việc chống đỡ đau đớn đã là một việc đòi hỏi tâm luyện đến mức nào rồi.
Vân Phong đem toàn thân y phục thu lại hết. Đem dẫn một lượng lớn Vô Tướng hỏa vào trong. Đau đớn khủng khiếp từ toàn thân đủ khiến đầu óc người ta mụ mẫm. Trong đầu hắn thoáng nghĩ đến hình ảnh kê tử nướng, mắt đem liếc xuống bên dưới, thầm than nhẹ. Bất quá hắn nhanh chóng thu liễm tạp niệm tiến hành tu luyện.
Vân Phong nhanh chóng ngồi xếp bằng, theo đạo quyết của vô thượng tiên kinh, vận chuyển Tiên lực toàn thân theo vòng tuần hoàn. Tiên lực vận chuyển đến đâu liền đem thân thể cháy bỏng chữa lành đến đó. Đạo văn thần bí li ti ẩn hiện lên từng phân thân thể, ngăn cản Pháp hỏa thiêu đốt, lực lượng của đạo văn và hỏa lực triệt tiêu nhau, làm cho các đạo văn này mờ nhạt đi. Nhưng sau một vòng vận chuyển Tiên kinh lại có thêm những đạo văn khác bổ xung. Mọi việc cứ diễn biến theo một vòng tuần hoàn, cháy bỏng, hồi phục, đạo văn xuất hiện và bị diệt. Nói có vẻ lâu nhưng trong một sát na xảy ra cả trăm ngàn lần như vậy.
Vân Phong đem tâm tư vào lĩnh ngộ đại đạo. dưới áp lực hỏa thiêu đốt, không ngừng diễn sinh các qui tắc trong đầu. đem chúng lí giải thành đạo của mình. Bất quá khả năng lí giải của hắn còn khá sơ sài.
Tất cả mọi thứ kể cả Tồn Tại hay Không Tồn Tại đều là Đạo: Hỏa là Đạo, Nhiệt là Đạo, Sinh Tử cũng là Đạo… có vô vàn Đạo. Lí giải những điều này được gọi là Ngộ Đạo. Lão sư có thể dạy ngươi về khái niệm, nhưng ngươi chưa chắc có thể hiểu được bản chất tại sao nó lại như thế, chỉ trừ khi ngươi hiểu được nó thì khái niệm đó mới là của ngươi. Tu đạo cũng vậy, người khác có thể giảng cho mình, nhưng nếu mình không lĩnh ngộ được bản chất thì vô pháp hấp thu đạo đó.
Có vô số Đạo trong trời đất. Nhưng tu luyện giả chỉ quan tâm đến những đạo cần cho sự tu luyện mà thôi. Với mỗi cảnh giới khác nhau cần tham ngộ các đạo khác nhau, và mức độ lý giải khác nhau. Có khi để hiểu được một Đạo, ta cần phải hiểu nó thông qua các đạo khác. Ví dụ Đao trường sinh, ta cần phải hiểu đạo sinh, tử, hiểu đạo Phát Triển, Vận Động, Luân Hồi, hiểu đạo Thời Gian, hiểu về Vật Chất, …
Giới tu đạo lí giải Thiên địa đại đạo bằng cách truy ngược từ trạng thái riêng nhất đến trạng thái bao quát nhất. Đạo càng bao quát thì càng phải lí giải nó sao đơn giản nhất. Đạo càng cụ thể thì lí giải của nó càng chi tiết. Nhưng ta thường chỉ tiếp xúc với đạo ở mức biểu hiện cụ thể, tức là mức da lông bên ngoài, khó mà thấy được ảo bí bên trong. Ví dụ ta thấy lửa cháy là biểu hiện bên ngoài, gọi là Hỏa, Hỏa là một Đạo cơ bản trong Đại Đạo Ngũ hành, Ngũ Hành lại nằm trong các Đại Đạo Lực, Vận chuyển, … Càng truy ngược phía bên trên càng vô cùng khó nắm bắt, thậm chí có thể cảm nhận được Đại Đạo tồn tại mà không thể thấy được nó, không thể lí giải được nó.
Tu luyện giả nhìn đạo vô hình dưới con mắt hữu hình, tức là người ngộ đạo có thể nhìn ra được hình dạng thực sự của đạo. Tu luyện không chỉ giúp cho ta nhận biết được các Đạo tồn tại, và phân biệt chúng, mà còn giúp chúng ta lí giải cách mà chúng vận hành, ảnh hưởng lẫn nhau. Ta biết mỗi một sự vật dù khổng lồ hay nhỏ bé đều được tạo từ các hạt, nhưng tại sao các hạt này lại liên kết với nhau tạo thành một chỉnh thể bằng lực hút của hạt mà không phải là lực khác, đó là Đạo. Đun sôi nước bay hơi, tại sao nhiệt độ tăng lên thì liên kết giữa các hạt giảm, mà không phải tăng, đó là Đạo. Có những Đạo đơn giản dễ lĩnh ngộ, nhưng có những đạo thâm ảo khôn cùng, dù Tiên nhân trường sinh bất tử vẫn không tham ngộ ra.
Sự nhận thức về Đạo của con người bị giới hạn bởi chính bản thân họ. Con người không thể nào hiểu được những gì quá xa đối với cấp độ của họ. Giống như một đứa bé năm tuổi mà muốn lĩnh ngộ những kiến thức chuyên khoa bác học thì nó mông lung không thể giải thích được. Tuy nhiên học dần dần, lĩnh ngộ dần dần từ thấp đến cao thì nó có thể lý giải được. Việc tu luyện cũng phải là từng bước, đem lí giải những đạo cơ bản, bồi đắp khiếm khuyết bản thân, nâng cao cảnh giới để lĩnh ngộ các Đạo thâm sâu hơn. Bản thân chúng ta tồn tại vô số Đạo, lí giải được các Đạo trong tự nhiên cũng từng bước hoàn thiện mình.
Lúc này Vân Phong cũng đang tập trung tìm hiểu đại đạo của mình. Hắn muốn tham ngộ Bất Diệt Kim Thể. Buộc phải lĩnh ngộ thế nào là Bất Diệt. Câu hỏi lớn không ngừng suy diễn, lý giải trong đầu hắn, nhưng mông lung không biết được bến bờ.
Vân Phong tu luyện trọng Vô Tướng hỏa thiêu đốt, một mực nghiền ngẫm Đại Đạo. Thân thể bị thiêu đốt không ngừng chữa lành. Nhưng sinh mệnh lực bị tiêu hao cực lớn. Bất Diệt, là cứng rắn không thể bị phá hủy, hay là bền bỉ không thể chấm dứt, mỗi cái đều có đạo lí riêng của nó. Cùng một loại hạt như nhau, nhưng cách sắp xếp và liên kết của chúng lại cho những tính chất khác nhau, tựa như kim cương và than, một cái siêu cứng một còn cái kia thì ngược lại. Các Đại Đạo trong thiên địa cũng vậy, sắp xếp các Đạo khác nhau sinh ra bản chất khác nhau.
Vân Phong không ngừng đem các lý giải của mình ra kiểm chứng.
---