Chương 4: Phụng chí Tu Chân.
Một roi kia mặc dù không thể đánh ngất Trần Hiên nhưng mang lại cho hắn một cỗ đau đớn không gì sánh được, đây là lần đầu tiên trong đời Trần Hiên bị người khác đả thương.
Máu tươi từ đỉnh đầu rỉ xuống khuôn mặt vằn vện ngang dọc, trong hốc mắt Trần Hiên giờ phút này kéo tơ phát đỏ, thân phận của hắn vốn tôn cao, đừng nói người thường mà ngay cả Đại Đế đối với hắn cũng chưa từng dùng qua vũ lực, một cỗ uất ức cảm giác nhất thời bộc phát hóa thành phong bạo xông thẳng đỉnh đầu, Trần Hiên há miệng gầm thét.
" Đi chết!" Trần Hiên gầm lên một tiếng như dã thú, đồng thời tay phải hóa chưởng, cả người bổ nhào về phía trước hướng tên đại hán gào thét giết tới, một chưởng này tuy là phàm tục vũ kỹ nhưng mang theo mười thành điên cuồng, mười thành sát tâm.
Đại hán bị làm cho giật mình, hắn thực sự không ngờ được tên thiếu niên kia dưới một roi của mình đáng ra phải thừa sống thiếu chết vậy mà vẫn còn đủ lực lượng để phản kháng, tựa hồ dã thú bị dồn vào đường cùng điên cuồng quay trở lại cắn càn, đại hán nhất thời chôn chân tại chỗ.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, chỉ trong khoảng thời gian chưa đầy một cái hô hấp, lúc này bàn tay Trần Hiên đã đặt tại bên trên giáp trụ phía trước vùng ngực, vị trí trái tim đại hán, một chưởng vỗ xuống nhất thời có thanh âm tê minh trầm thấp, giáp trụ được đúc rèn từ tinh thiết nhưng cũng không tránh khỏi chấn động, chấn động này vậy mà khiến cho đại hán tại chỗ thổ huyết.
Huyết dịch phun ra phía trước, Trần Hiên tiếp tục nhấc chân hướng hạ bộ đại hán tung cước triệt hạ, hắn làm mọi chuyện cực kỳ nhanh chóng, cực kỳ sạch sẽ, mặc dù chưa từng trải qua thực chiến nhưng thân pháp cùng thủ đoạn của Trần Hiên dưới 7 năm trời nghiêm túc rèn luyện đã xa xa không phải thứ mà người thường có thể so sánh.
Một cước này tạo thành tàn ảnh phá phong, theo thanh âm vỡ vụn vang lên đại hán liền đau đớn ôm hạ bộ hét thảm, là tu sĩ Ngưng Khí kỳ tầng thứ 3, ở bên trong Thanh Thủy Trấn ngày thường đi ngang đi dọc không thèm nhìn trời, có đánh chết hắn cũng không thể ngờ, thân là Tu Chân giả lại bị một tên phàm nhân dễ dàng xuống tay triệt hạ.
Vị trí cực kỳ hiểm yếu khiến cho đại hán hoàn toàn mất hết lực hoàn thủ, hai tên đồng bạn càng không kịp trở tay làm ra phản ứng, chỉ có tên đầu lĩnh vẻ mặt phảng phất phát sinh ít nhiều biến hóa.
Đại hán đầu lĩnh nhếch môi cười nhạt, trong lòng mặc dù có chút kinh nghi nhưng như cũ, đối với Trần Hiên trước sau xem thường, Ngưng Khí kỳ tầng thứ 6, trong mắt hắn phàm nhân mặc dù lớn hơn sâu kiến, nhưng cũng không khác sâu kiến là bao.
Đại hán chậm rãi nhấc tay, tay còn lại ung dung bắt quyết, cánh tay hướng về phía trước, nơi vị trí Trần Hiên đang đứng cách không chộp tới, gần như ngay lập tức hư vô bên trên vặn vẹo oanh minh, một cái đại thủ ấn màu đen do thiên địa linh khí huyễn hóa trống rỗng thành hình, thủ ấn này quá lớn, tựa hồ một gốc cây đại thụ đang vùng vẫy giữa trời, khí thế bàng bạc muốn chấn nhiếp hết thảy, thủ ấn từ trên đỉnh đầu Trần Hiên tiếp tục hóa lớn sau đó gào thét trực tiếp rơi xuống.
Ngay lúc này một cỗ sinh tử nguy cơ mãnh liệt ở trong đại não Trần Hiên hóa thành sóng to gió lớn ngập trời bộc phát, Trần Hiên miệng đắng lưỡi khô, uy áp do đại thủ ấn mang lại quá mức khủng khiếp, tựa hồ bên trên cấp độ sinh mệnh phát sinh chênh lệch, chênh lệch này lớn lao đến độ không gì có thể bù đắp, Trần Hiên không thể phản kháng, cả người bị cầm tù, muốn động thân pháp cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn.
Ngay thời điểm tưởng chừng nguy cơ lâm đầu thì chiếc la bàn cũ bỗng nhiên bạo phát ngân quang, ngân quang này vô cùng chói mắt, phảng phất một cỗ khí tức hết sức Thần Thánh, khi ngân quang lóe hiện đồng thời thương khung bên trên cũng kéo tụ phong vân, phong vân động đãng quay cuồng sau đó huyễn hóa tạo thành một tấm khuôn mặt to lớn, khuôn mặt ẩn tàng bên dưới quang huy, to lớn đến độ bao trùm toàn bộ Thanh Thủy Trấn.
Thời điểm đó, một cỗ túc sát khí tức kinh thiên động địa không biết từ đâu mãnh liệt giáng lâm.
Thiên địa biến sắc, phong vân quét ngược, ngay cả vặn dặm thương khung cũng hóa thành một mảnh quang huy vặn vẹo, lại có sấm triều nổ động, từ bốn phương tám hướng, từ chín tầng trời, mười tầng đất thình lình vang lên một đạo thanh âm quỷ dị, thanh âm tựa hồ than thở, chứa đựng đầy đủ thê lương cổ lão, lại mang theo khó tả uy nghiêm, ở bên trong mảnh thiên địa này trực tiếp giáng lâm.
" Minh chí, tù phong thiên địa, chúng sinh cần độ lượng kiếp, bỏ đi một chấp niệm trong ngục sâu, dâng tặng Tu Chân Hành."
"Minh chí, chúng sinh cũng là vô lượng, bỏ đi gông cùm hôm nay, thoát khỏi ý niệm của thiên, tìm được đạo lai sinh, dâng tặng Tu Chân Hành.".
"Minh chí, khóa thiên vận, xóa tối tăm, chúng sinh không phải kẻ có đạo thường trầm mình vào bể khổ, đạo niệm sai lệch, dâng tặng Tu Chân Hành."
Những âm thanh quỷ dị này vang vọng trong hư vô rồi chậm rãi truyền đến dung nhập vào khắp bốn phía, theo đó thiên địa như trở mình, thậm chí Đại Tôn Thần Chi Dương treo cao thương khung tựa hồ cũng nhảy lên mấy cái.
Vẻ mặt đại hán đầu lĩnh lập tức trở nên trắng bệch, hắn sợ hãi nhìn khắp bốn phía, bá tánh xung quanh không hiểu vì lý do gì cũng vội vàng hít vào một hơi thật sâu, đối với thanh âm kia, đối với thiên địa dị tượng bất ngờ nảy sinh tâm lý muốn quỳ bái, những âm thanh quỷ dị chuyển thẳng vào tâm thần rồi liên tục vang vọng làm cho linh hồn lung lay chấn động, thậm chí người có đạo, đạo tâm cũng trở nên lung lay bất ổn.
Đại hán đầu lĩnh tại chỗ phun ra một búng máu tươi, từ mắt, mũi, tai, thất khiếu, máu tươi như những con rết dài ngoằng chậm rãi bò xuống, hắn trợn mắt há hốc mồm mà không tài nào hiểu nổi chuyện gì vừa mới phát sinh, chỉ cảm thấy lực lược toàn thân tựa hồ bị một bàn tay vô hình quét sạch, thiên địa hóa lồng giam, linh khí tạo thành phản phệ, cả người đại hán thình lình trương lớn như một cái túi da, mấy hơi thở sau thì trực tiếp nổ tung, huyết nhục vấy lên hư vô một mảnh ám đục.
Tuy nhiên cánh tay linh khí không hề tiêu tán mà tiếp tục hướng đỉnh đầu Trần Hiên trống rỗng rơi xuống, cánh tay này như vạn cân cự thạch ép Trần Hiên ngã gục tại chỗ, mặc dù uy lực giảm bớt rất nhiều nhưng cũng đủ khiến cho lục phủ ngũ tạng Trần Hiên loạn thất bát tao.
Trần Hiên thổ huyết, cả người bị ép rơi trên mặt đất, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, thể nội liên tục truyền đến từng hồi đau nhức tê tâm liệt phế.
Mọi chuyện nói nghe có vẻ dài dòng nhưng thực sự chỉ phát sinh trong khoảng thời gian mấy cái chớp mắt.
Lúc này phía cuối con đường bỗng nhiên vang lên một tiếng rống giận trầm thấp, sau đó một đạo cầu vồng hướng bên này cách không đốt lên quang huy, đạo cầu vồng động đãng tiếp địa, thiên địa linh khí tách ra hóa thành chân thân, người kia chính là Kiều gia.
Kiều gia nhẹ nhàng đỡ lấy Trần Hiên, bàn tay đặt lên mi tâm hắn, thể nội linh khí theo đó dũng mãnh tràn vào cơ thể, ở những nơi đi qua cấp tốc chữa trị thương thế, hốc mắt Kiều gia hiện lên tơ máu, trên trán vằn vện gân xanh, khi nhìn thấy thương thế Trần Hiên đã ổn định Kiều gia mới lạnh lùng quét mắt xung quanh một vòng.
Ở dưới cái quét mắt này chúng nhân cảm giác bản thân tựa hồ vừa mới rơi vào băng trì, ai nấy toàn thân lạnh toát, đám người Chu gia thì đồng loạt ngã nhào trên mặt đất.
" Kẻ nào? Là kẻ nào tổn thương Thiếu Chủ?" Kiều gia gằn giọng, thanh âm đi ra hóa thành ngập trời phong bạo, phong bạo ở phía trước vù vù chuyển động, như một cái vòi rồng to lớn muốn thôn thiên phệ địa, lại có một cỗ uy áp vô hình trực tiếp bao phủ xuống, uy áp này không khác gì thiên địa uy áp, ở bên trong toàn bộ Thanh Thủy Trấn bá tánh quỳ sụp tại chỗ, không ai đủ dũng khí ngẩng cao đầu.
Đầy trời là thanh âm oanh minh quanh quẩn, Kiều gia tóc trắng nhấc lên theo gió phiêu diêu, khí thế phô thiên cái địa dọa cho trời đất cũng phải lắc lư run rẩy.
Kiều gia thực sự động sát tâm, sát tâm này bắt nguồn từ Trần Hiên, một trong những cái nghịch lân của hắn, đã rất lâu rồi, từ hơn 8 năm trước, khi mang theo Trần Hiên cùng một đám hài tử rời bỏ Đế Đô ở bên trong âm u đại ngàn trải qua bình thường sinh hoạt, đây là lần đầu tiên Kiều gia điên cuồng, sát tâm, sát khí cùng lúc ngoại phóng.
Nguyên Anh tu sĩ bộc phát tức giận là cỡ nào khủng khiếp, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt hiền lành thường ngày, Kiều gia tựa hồ một tôn Thần Ma, tựa hồ một thanh tuyệt thế bảo kiếm rời vỏ, sắc bén mà thâm trầm, lạnh lẽo nhưng cực kỳ uy nghiêm, ở bên dưới khí thế kia Trần Hiên cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết, mặc dù hai mắt không thể nhấc lên, mặc dù thần trí muốn lâm vào hôn mê bất tỉnh.
" Kiều gia! " Trần Hiên thì thào sau đó ôn nhu mỉm cười, vệt cười này như nắng sớm muốn hong khô hết thảy, hơn ai hết hắn biết, mặc cho cả thiên hạ có rời bỏ hắn thì Kiều gia nhất định cũng sẽ không rời bỏ hắn.
" Kiều gia! Ta rất mệt, muốn ngủ một lúc rồi, sau khi tỉnh dậy hy vọng sẽ nhìn thấy Trần Gia Trang!" Trần Hiên nói nhỏ, khuôn miệng còn rỉ xuống từng giọt máu tươi, hai mắt chậm rãi khép chặt.
" Hài tử ngủ ngon! Kiều gia nhất định sẽ làm cho ngươi khỏe mạnh trở lại..!" Kiều gia ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Trần Hiên, đáy lòng như xát muối.
Khi Trần Hiên vừa hôn mê, sáu tên thanh thiếu niên đi thu mua nhu yếu phẩm cũng vừa vặn tụ tập, nhìn thấy cảnh này ai nấy trong lòng đều bất giác dâng lên đau xót.
" Kẻ nào? Là kẻ nào tổn thương Trần Hiên sư đệ?" A Nhất khuôn mặt vằn vện gân xanh, thần sắc hung ác quay sang nắm lấy cổ một tên tráng hán tộc nhân Chu gia.
Sáu tên thanh thiếu niên đều là do Kiều gia thu nhận ở bên trong thế tục, một tay nuôi dưỡng, bọn hắn vận mệnh khác biệt, xuất thân cũng hoàn toàn khác biệt, có người là vương công quý tộc, có kẻ là phàm phu bần cùng chi tử, cũng có người xuất sinh đã không biết mặt phụ mẫu.
Kiều gia chăm chút, đặt tên, từ lớn tới nhỏ phân biệt A Nhất cho đến A Lục, sáu người bọn hắn cùng với Trần Hiên trải qua sinh hoạt lâu ngày vô tình hình thành nên một cỗ huynh đệ tình thân, Trần Hiên nhỏ nhất, thân phận đặc thù, bởi vậy ngoài kính úy bối phận ra thì bọn hắn thường ngày cũng không hề xa cách, mà xem nhau như huynh đệ, chí tình huynh đệ.
" Là Chu gia! Chu gia nội binh!" Tên tráng hán bị A Nhất nắm cổ tỏ ra sợ hãi, ấp úng nói.
" Chu gia! Thứ gì Chu gia rắm thối? Không biết Trần Hiên sư đệ thân phận cỡ nào sao? Nếu như đệ ấy bay mất một cọng lông, thì con mẹ nó! Một ngàn cái Chu gia nhân mạng cũng không đủ để đền bù.. Chu gia ở đâu? Dẫn ta đi tới Chu gia!" A Nhất hung hăng gằn giọng quát, hai tay dùng lực nhất bổng tráng hán lên khỏi mặt đất.
Lúc này tên thiếu niên được Trần Hiên cứu giúp cùng với bá tánh xung quanh đều ẩn ẩn nhìn ra, vị lão nhân tiên phong đạo cốt kia rất có thể là thần thông cường giả, hơn hết, thiếu niên đang hôn mê, thân phận của hắn tuyệt đối cực kỳ kinh khủng.