Chương 5: Kiều gia tâm tư.
Kiều gia cho người đỡ lấy Trần Hiên, sau đó theo phương hướng mà tên tộc nhân Chu gia chỉ dẫn hóa thành phong bạo cầu vồng hướng địa bàn Chu gia gào thét bay đến, một cỗ túc sát khí tức kinh thiên động địa ngập trời quanh quẩn, ở mỗi ngóc ngách Thanh Thủy Trấn chúng nhân đều cảm nhận được, một vị chí cường giả đang giận dữ giáng lâm.
Bên trong Thanh Thủy Trấn giờ phút này có ba tên tu sĩ đang chậm rãi qua đường, khi nhìn thấy đạo cầu vồng xẹt ngang bầu trời mang theo một luồng uy áp chí dương chí cường thì đồng loạt toát xuống mồ hôi hột, cả ba cung kính hướng lên bầu trời chắp tay ôm quyền.
Trong đó một vị lão giả thân mặc đạo bào màu lam, người này tu vi đạt đến Kết Đan kỳ, Kết Đan kỳ lão đạo kinh hãi nói thầm:" Ở trấn nhỏ này vậy mà xuất hiện Nguyên Anh cường giả, chúng ta nên nhanh chóng rời đi, tránh cho vướng vào phiền phức không đáng có!".
" Vâng sư tôn!" Hai tên thanh niên đi theo phía sau lão đạo mặc dù khí tức đã ít nhiều thu liễm, nhưng ai nấy khí thế nhiếp nhân, đều là Trúc Cơ kỳ tu sĩ.
Rất nhanh, Kiều gia đã lăng lập bên trên bầu trời, đạp lên Chu gia xa hoa kiến trúc, uy áp tự thân cuồn cuộn như trường giang đại hải, Kiều gia ở đó bất động, râu trắng nhấc lên, áo dài theo gió phiêu phiên bay lượn, sát khí hóa thành thực thể tựa hồ một đám hắc vân, hắc vân quay cuồng, lại mãnh liệt lan tỏa, chớp mắt bao trùm toàn bộ khuôn viên Chu gia.
Bên trong Chu gia một mảnh nhốn nháo, ai nấy đều kinh hồn táng đảm, uy áp kia quá lớn, tựa hồ thiên phạt phẫn nộ giáng lâm, đặc biệt một vị Kim Đan kỳ khách nhân, người này là khách nhân cung phụng của Chu gia, đã sống tại Chu gia mười mấy năm, chịu trách nhiệm thủ hộ an toàn cho Chu gia đại phủ, cũng vì lý do đó Chu gia ở bên trong Thanh Thủy Trấn luôn luôn xem trời bằng vung, thường ngày làm ra đủ loại chuyện thương thiên hại lý.
Tu sĩ ở nhân gian, Ngưng Khí, Trúc Cơ còn dễ dàng gặp được, nhưng Kết Đan kỳ lại khác biệt hoàn toàn, Kết Đan kỳ tại nhị lưu tông môn có bối phận trưởng lão, Kết Đan tán tu ở bên trong nhân gian ai nấy lại không phải là bá chủ một phương? Chu gia có cho mình người thủ hộ cường đại như vậy cũng khó tránh khỏi kiêu ngạo.
Giờ phút này vị trung niên Kết Đan thủ gia nhân đang bế quan bên dưới mật thất ngầm Chu gia, quá trình bế quan đi đến thời điểm mấu chốt, hắn chuẩn bị trùng kích Kết Đan trung kỳ, tuy nhiên ở dưới kinh thiên động địa uy áp đang vần vũ trên bầu trời trung niên thủ gia nhân thình lình ho ra một búng máu tươi, hắn bị linh khí phản phệ suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Trung niên khiếp sợ, thần sắc đại biến, biết có chuyện chẳng lành liền nuốt vào một viên đan dược trị thương sau đó vội vàng ly khai mật thất.
Trung niên âm trầm đứng ở phía trước chính điện Chu gia, trên một mảnh sân lớn cùng với Chu gia gia chủ, khi nhìn thấy lão nhân đang đằng vân giá vụ nhấc lên kinh thiên sát khí mới hãi nhiên chắp tay ôm quyền, thanh âm kính cẩn ôn nhu.
" Không biết tiền bối giá lâm, xin thứ cho tội chậm trễ tiếp đón!".
Kiều gia không đáp mà nhếch môi hừ lạnh, bốn phía cơ thể uy áp càng mãnh liệt tạo thành đầy trời khí lãng quay cuồng, khí lãng này như ngàn vạn đạo đao phong tùy tiện chặt chém hư vô bốn phía.
Trung niên thủ gia nhân không thể nhìn ra thực lực Kiều gia sâu cạn nhưng ở bên dưới khí thế kia hắn mơ hồ mường tượng, chỉ cần một đạo đao phong khí lãng tùy tiện đều có thể dễ dàng khiến cho hắn lập tức hồn phi phách tán, trung niên mặc dù sợ hãi vẫn cố duy trì vẻ mặt khí định thần nhàn, hướng bầu trời chắp tay cao giọng.
" Vãn bối Nam Cung Nhạc, là đệ tử Nam Cung thế gia Hoàng Thiên Quốc, hẳn tiền bối đã từng nghe qua Tu Chân bát cấp Hoàng Thiên Quốc?" Trung niên nhàn nhạt nói, thanh âm được tu vị gia trì vang vọng bầu trời, mặc dù vẫn giữ nguyên bộ dáng cung kính nhưng trong thanh sắc phảng phất chút cao ngạo, hắn cao ngạo về xuất thân của mình.
Nếu như Vãng Sanh Quốc là ngũ cấp Tu Chân quốc có người hộ đạo tu vi Anh Biến kỳ thì Hoàng Thiên Quốc nhất đại cao thủ buộc phải là một vị tối đỉnh cường giả tu vi Thiên Nhân cảnh.
Kiều gia nhìn cũng không thèm nhìn, lạnh nhạt đáp trả:" Ta đã từng đi qua Hoàng Thiên Quốc, Thiên Hoàng Đạo Tổ là người mà ta vô cùng sùng kính, là tiền bối bên trong Tu Chân giới!".
Nghe đến đây trung niên liền nhếch môi cười, hắn chỉ sợ lão nhân kia nông cạn, nhưng nếu như đã nhận thức được sự cường đại của bát cấp Tu Chân quốc thì mọi chuyện hoàn toàn dễ nói, bản thân hắn ở Hoàng Thiên Quốc mặc dù chỉ là sâu kiến, nhưng sâu kiến của địa phương lớn so ra vẫn có bối phận cao hơn nhiều nhân loại ở địa phương nhỏ.
Trung niên không biết lão nhân hôm nay đến đây là vì lý do gì, nhưng chắc chắn đối với Chu gia có ác ý, bản thân hắn càng là khách nhân cung phụng, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ có biện pháp duy nhất là khơi ra xuất thân cùng bối phận cho đối phương nhìn thấy, hy vọng đối phương bị dọa sợ, không đánh mà lui.
" Tiên Cương đại lục mệnh mông, ta chỉ đi qua chưa tới một phần vạn diện tích, nhưng Thiên Hoang Tứ Hải lão tử từng đạp, ta cũng biết Thiên Hoàng Quốc mạnh mẽ, đối với các Tu Chân quốc cấp thấp là bá chủ sinh linh, có quyền quyết định sự tồn vong, vận mệnh, bất quá, tu sĩ Thiên Hoàng Quốc lại trở thành trưởng lão khách khanh của một tiểu tộc Vãng Sanh Quốc, điều này có chút bất thường a... Phải chăng ngươi là tội phạm bị tầm nã, hoặc là ma tu từng làm ra loại chuyện thương thiên hại lý bị mẫu quốc xua đuổi?".
Kiều gia nheo mắt, khóe miệng hiện lên ý cười, nhàn nhạt chất vấn.
Trung niên thoáng giật mình, khuôn mặt hãi nhiên biến sắc, muốn tiếp tục chống chế nhưng tựa hồ bị nói trúng tim đen mà ấp úng không thành lời.
" Ta cũng không nhất thiết phải cùng với các ngươi dây dưa, dù cho ngươi có là tu sĩ cửu cấp Tu Chân quốc đi chăng nữa, ở bên trong Vãng Sanh Quốc, ở trước mặt ta, Kết Đan chỉ là sâu kiến, thế giới này thực lực vi tôn, nhìn nắm đấm của ta mà nói chuyện!".
Kiều gia nghiêm mặt quát, tu vị tại chỗ kéo lên, uy áp tại chỗ kéo lên, ngay lập tức phong bạo một lần nữa hình thành, mịt mù phong bạo khiến cho bầu trời trực tiếp oanh minh, sau một tiếng sấm rền vang Kiều gia đạm mạc nhấc tay, bàn tay ở giữa hư vô lóe lên kim quang chói mắt.
Liền có một bàn tay do thiên địa linh khí huyễn hóa trống rỗng thành hình, bàn tay này quá lớn, uy thế quá mức khủng khiếp, chớp mắt ở trên bầu trời cách không giáng xuống, mặt đất bên dưới lập tức bị ép sập, kiến trúc Chu gia một mảng lớn bị ép sập, đất bụi nhấc lên, toái phiến quay cuồng.
Sau khi Kiều gia rời đi, trên mặt đất Chu gia hiển lộ một cái đại chưởng ấn nhìn thấy mà giật mình, chưởng ấn in hằn xuống mặt đất sâu hơn một thước, đại điện Chu gia hoàn toàn bị tàn phá, một mảnh tường thành kéo dài mấy trăm trượng cũng bị đánh sập, không biết có bao nhiêu nhân mạng bị sát hại nhưng hẳn là không nhiều, bởi Kiều gia ra tay không nhằm vào phàm nhân, thời điểm đó Chu gia tộc nhân đều đã tháo chạy.
Thanh Thủy Trấn mấy ngày về sau vẫn còn xôn xao, từ một chuyện bé như đầu móng tay suýt chút nữa dẫn đến diệt gia đại họa, có người than thở, đối với Chu gia cảm thông, cũng rất nhiều người âm thầm vỗ bụng cười thầm.
" Con mẹ nó! Về sau xem có còn dám huênh hoang nữa hay không? Thứ gì Chu gia? Chẳng phải bị người ta một tay đánh sập hay sao!".
Thanh Thủy Trấn nhanh chóng quay trở lại khung cảnh yên bình.
Lúc này Trần Hiên đang hôn mê trên giường nhỏ bên trong một túp lều tranh, ánh nắng xuyên qua lớp lớp cỏ khô chiếu xuống khuôn mặt thanh tú, Trần Hiên đã nằm im như vậy ba ngày, ba ngày vừa rồi Kiều gia không rời mắt, thường xuyên vận khí trị thương nhưng thương thế Trần Hiên quá nặng, lục phủ ngũ tạng gần như nát bấy, kỳ kinh bát mạch cũng nhận lấy cực lớn tổn hao.
" Đứa trẻ này thực sự tội nghiệp! Nếu như sinh ra trong một gia đình phàm tục hẳn sẽ có được nhiều phút giây vui vẻ...Thân phận mặc dù tôn cao nhưng mười mấy năm qua phải sống một cuộc đời cô độc, không được nhìn thấy thân nhân, không được gặp qua phụ mẫu, Tu Tiên Lộ đoạn tuyệt, nay lại nhận lấy thương tổn..
Ta thọ nguyên gần cạn, không biết còn tại thế gian được mấy năm, nếu như ta không thể đột phá mà thân tử đạo tiêu thì đứa trẻ này phải làm thế nào đây? Thiên hạ ngoài kia lại nguy hiểm không khác gì đầm hùm hang cọp, để tồn tại quá khó..Đế Đô cũng không chút an toàn.
Nếu như nó có thể tu luyện, nếu như trước khi ta nhắm mắt được nhìn thấy nó Trúc Cơ, cũng thấy an lòng.. Lão Thiên! Một đời ta không thân thích, chỉ xem nó là người thân duy nhất.. Van cầu ngươi! Ta lấy đạo mệnh van cầu ngươi, mở ra cho hài tử của ta một con đường.. Kiều Thanh nguyện dùng hết những gì ta có để đánh đổi, thậm chí là tính mệnh!"
Kiều gia vẻ mặt bạc nhược ngồi bên cạnh Trần Hiên, bàn tay thủy chung vuốt ve mái tóc hắn, không còn bóng dáng Nguyên Anh tu sĩ thần thông quảng đại, lúc này thẩn thờ ở đó một lão nhân chân chất bình phàm.
Kiều gia từng sống qua không biết bao nhiêu năm tháng, từ thời trẻ đã tung hoành Tu Chân giới, cũng như những tu sĩ khác hắn không đặt nặng vấn đề cưới vợ sinh con hay nối dõi tông đường, thậm chí còn xem nhẹ chuyện chém giết, sinh tử.
Mãi cho đến khi thần phục Vãng Sanh Triều, Vãng Sanh Đại Đế, mãi cho đến ngày bế trên tay một hài tử tuân lệnh Quân Thượng quy sơn ở ẩn, mãi cho đến hôm nay nhìn hài tử do chính tay mình nuôi dưỡng chật vật thoi thóp, hắn thực sự lo sợ.. Sợ sau khi chết đi, hài tử không biết phải sống sót, phải đối diện với thực tại như thế nào.
Tóc trắng xuề xòa, hốc mắt bất giác rơi xuống hai dòng lệ ngắn, Kiều gia đau xót cười, hôn nhẹ lên trán Trần Hiên.
Bên ngoài A Nhất cùng đám huynh đệ âm trầm ngồi một chỗ, thi thoảng lại hướng mắt nhìn vào căn lều nhỏ, thời gian Trần Hiên hôn mê bọn hắn cũng không có tâm trạng để luyện tập.