Chương 6: Mộng cảnh tu luyện.
Trần Hiên hôn mê, hắn thấy linh hồn mình lang thang bên trong một cái động phủ to lớn, động phủ này có hai cánh cửa, trong đó một cánh cửa bị bịt chặt, cánh cửa còn lại câu thông với một mảnh tinh không bao la, mảnh tinh không tràn ngập tinh cầu, lấp lánh hoa mỹ như một bức vũ trụ bích họa.
Ở bên trên cánh cửa hướng mắt ra xa tựa hồ người ở trên đỉnh kim tự tháp dễ dàng quan sát được bốn phía hoang mạc, phải nói vùng tinh không này tinh cầu nhiều vô số kể, có lớn có bé, cũng có những mảnh toái tinh bị tinh cầu lân cận hấp dẫn, bị phong bạo vũ trụ cuốn đi mà chậm rãi trôi nổi, nhưng kỳ lạ, ở bất kỳ trạng thái nào đi chăng nữa đều tự thân tản mát ra ngập trời quang mang.
Trần Hiên ban đầu có chút hoảng sợ, nhưng dần dần làm quen với việc thả trôi cảm xúc, tâm lý hắn cũng nhanh chóng ổn định trở lại.
Mảnh tinh không tràn ngập hơi thở sinh mệnh, một cỗ khí tức mênh mông đập vào tầm mắt Trần Hiên, ở đó bàng bạc cổ lão ý vị, lại mang theo ngập trời uy nghiêm khí thế.
Linh hồn Trần Hiên tựa hồ sở hữu năng lực đặc thù mà có thể nhìn rõ từng chút một khung cảnh bên trong mảnh tinh không này, điều kỳ lạ, ở mỗi viên sinh mệnh tinh cầu phân biệt đều sừng sững xuất hiện một pho tượng khổng lồ.
Pho tượng tạc bằng đá ngũ sắc, khắc họa chân dung của một nam tử bình phàm, người kia bạch y tóc trắng, khuôn mặt vuông vức góc cạnh, mặc dù không có gì đặc biệt nhưng ánh mắt nam tử lại được khắc họa một cách vô cùng khéo léo, cực kỳ có thần, ánh mắt mang theo ngập trời khí thế nhiếp nhân, từ đó lan tràn một cỗ bá đạo chi ý, tựa hồ đối với thiên thượng địa hạ đều có tâm xem thường, tựa hồ muốn cùng trời đối nghịch.
Bức tượng chân dẫm đại địa, mắt hướng trời cao, cánh tay kiêu ngạo chỉ thẳng thương khung, đếm sơ, có đến hơn ngàn pho tượng như vậy rải rác khắp tinh không, hơn nữa bá tánh tồn tại bên trong mảnh tinh không này đối với pho tượng kia cũng hết sức tôn thờ, vì vậy mà hương hỏa chi linh tràn ngập hóa thành khí vụ lan tràn khắp mọi ngõ ngách.
Trần Hiên không hiểu lý do tại sao linh hồn hắn tự nhiên lại có thể trở nên thông tuệ đến như vậy, muốn đi điều khiển linh hồn nhưng bất lực, mọi hoạt động của linh hồn đều là bản năng.
Đừng nói chi vùng tinh không bên ngoài mà ngay cả thế giới động phủ cũng vô cùng to lớn, Trần Hiên không hiểu động phủ này là tự nhiên hình thành hay là do nhân loại tạo ra, nếu như nhân loại có thể khai phá một cái động phủ như vậy thì tuyệt đối phải là hạng thông thiên cường giả.
Bên trong động phủ cũng xuất hiện sao trời, cũng hình thành nên nhật nguyệt, như là một thế giới riêng biệt vậy, dưới nhật nguyệt tranh quang Trần Hiên có thể nhìn thấy, ngoài hai cánh cửa ở hai đầu thì bốn phía động phủ là vách đá, vách đá đen ngòm cao vút, không biết bao nhiêu vạn dặm, không thể nhìn thấy điểm tận cùng.
Ở vách đá bên trái xuất hiện một bức bích họa to lớn, nếu như không phải mặt đứng mà trải dài ra, đặt nằm ngang thì diện tích hoàn toàn có thể so với lãnh địa của một cái quốc gia.
Không biết người ta dùng đến thủ pháp gì để khắc họa lên vách đá, bởi mỗi chi tiết đều vô cùng thô to, nhìn qua như ngàn vạn con sông rối rắm trên một bức kinh thiên sơn hà đồ.
Nhìn tổng thể thì bức họa miêu tả một ngọn núi, bên trên ngọn núi có một nam nhân xõa tóc đang ôm lấy chiếc quan tài, ngẩng đầu lên trời gào khóc.
Trành cảnh vô cùng bi tráng, Trần Hiên tựa hồ nhìn thấy sự việc thực tế đang phát sinh, mọi chuyện chậm rãi hình thành, chậm rãi diễn biến, rồi chậm rãi trôi qua trong đầu hắn, thậm chí Trần Hiên còn nghe được thanh âm phong bạo thê lương, nhìn được toàn cảnh ngọn núi đen ngòm, đỉnh núi bị băng phong hơn phân nửa tuyết trắng tràn ngập, tuyết trắng hóa thành vô số cánh bồ công anh ở bên trong thiên địa, ở biên trong mảnh thế giới này thê lương bay lượn.
Đỉnh núi, ngồi im lặng một nam nhân tóc trắng, nhìn qua diện mục có vẻ là thanh niên trẻ tuổi nhưng khuôn mặt hắn chồng chất trầm tích của tuế nguyệt, khí tức băng hàn lạnh lẽo muốn đóng băng cả thiên địa, trên thân thể uy áp lượn lờ xoay chuyển, mỗi một tia uy áp bất kỳ đều sản sinh ra lực lượng kinh thế hãi nhân.
Nam nhân im lặng ngồi trên đỉnh núi không biết bao lâu, có lẽ đã từ trong vô tận tuế nguyệt, bên cạnh hắn đặt ngang một chiếc quan tài pha lê, quan tài này dài rộng vừa đủ để chứa đựng một người, đáy quan tài nằm im một nữ nhân dung mạo kinh diễm, nữ nhân da trắng môi son, mặc dù đôi mắt nhắm chặt, khuôn ngực bất động chứng tỏ đã chết, nhưng nhìn qua tựa hồ một trang tuyệt sắc giai nhân đang chìm trong giấc ngủ, đôi môi nàng giữ nguyên vệt cười, trên khóe mắt đọng lại một dòng lệ, dòng lệ này ở đó, cố hữu, tuế nguyệt không thể hong khô.
Nam nhân sau khi ngẩng đầu nhìn trời cao thì bỗng nhiên chuyển dời ánh mắt hướng chiếc quan tài pha lê, ánh mắt ôn nhu chất chứa nồng đậm ái tình, nam nhân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc quan tài, thủ thỉ một điều gì đó, trên mắt hắn vô thanh vô thức chảy xuống hai dòng huyết lệ.
Trần Hiên không hiểu ai đó cố tình khắc lên bức họa này rốt cuộc là để làm gì, nhưng mọi cảnh tượng đều vô cùng chân thực, tựa hồ đã từng ở bên trong thiên địa phát sinh qua, vừa nhìn não hãi Trần Hiên liền động đãng như có trăm ngàn cơn sóng lớn quét ngang.
Vách đá bên phải lại khắc họa muôn hình vạn trạng Tiên Gia công pháp, số lượng nhiều không sao kể xiết, mỗi một môn công pháp đều miêu tả hết sức tỉ mỉ, thậm chí tâm pháp cũng được chú thích một cách rõ ràng, công pháp chia ra thành nhiều cấp độ, cao thấp phân biệt từ trên xuống dưới, có những môn công pháp vô cùng thâm sâu, huyền bí.
Trần Hiên kích động, biết đây đối với bản thân hắn chính là một hồi thiên đại tạo hóa mới chú tâm quan sát ở tầng thứ thấp nhất, Trần Hiên không dám ham nhiều, sau hơn nửa ngày cũng chọn được cho mình ba môn công pháp phù hợp.
Một môn tên gọi Toái Tinh Kỹ, một môn gọi Bát Cực Chưởng, môn còn lại là thân pháp Ngự Phong Thần Hành, mỗi môn công pháp đều yêu cầu tu vi Ngưng Khí kỳ, về sau khi tu vi thăng tiến công pháp sẽ tự động tiến giai.
Ở bức tường câu thông với vùng tinh không xa lạ cũng xuất hiện một bức pháp họa, pháp họa này là luyện khí Tiên công, tên gọi Hằng Nhạc Công, bên trên vẽ lấy một hình nhân đang khoanh chân nhập định, có ghi chú rõ ràng vị trí chính xác của đan điền, của kỳ kinh bát mạch, thậm chí cả đường đi của linh khí bên trong cơ thể.
Tại bức tường bị bịt kín thình lình lại xuất hiện họa tiết đồ vật, đồ vật kia nhìn kỹ thì là một cái la bàn cũ, giống hệt với Nghịch Trần Định Giới của Trần Hiên.
Nội tâm khiếp sợ, nhưng Trần Hiên xưa nay tâm tư đơn giản, mọi chuyện nếu đã không thể tự mình giải quyết thì là ý trời, mà đã là ý trời thì nhân ý không thể cưỡng cầu.
Trần Hiên ở bên trong thế giới động phủ lang thang không biết bao lâu, khi thì nhìn ngắm bích họa, khi thì nghiềm ngẫm công pháp, khi lại rảnh rỗi quan sát nhật nguyệt tranh chiếu, khung cảnh ở đây mặc dù cô độc nhưng đồng thời cũng có rất nhiều nơi cho linh hồn hắn tự do thăm thú.
Một ngày này Trần Hiên chán nản ngồi trên mặt đất xếp bằng đả tọa, dựa theo những gì Hằng Nhạc Công miêu tả, Trần Hiên bắt đầu nếm thử trùng kích đan điền, hắn không biết những thứ mình làm liệu có hiệu nghiệm hay không, vì bản thân đang tồn tại ở trạng thái ý thức, thậm chí là mơ hay thực Trần Hiên cũng không dám đi phân biệt.
Trần Hiên ngưng thần, thử dẫn dắt linh khí thì phát hiện thế giới này hoàn toàn không tồn tại linh khí, mà ẩn ẩn một cỗ tinh thần lực lượng mênh mông, khung cảnh ở đây, mọi thứ ở đây đều là do tinh thần huyễn hóa, không biết là ai, là thứ gì có thể chèo chống lâu dài đến như vậy, nhưng tinh thần lực dạng này hiển nhiên cực kỳ khủng bố.
Thời điểm Trần Hiên đang trầm tư thì Nghịch Trần Định Giới bỗng nhiên chấn động, theo đó thiên địa linh khí cuồn cuộn phun trào mà ra, từ ngực hướng bầu trời lan tỏa, chỉ trong chớp mắt trên đỉnh đầu Trần Hiên là một con sông linh khí bàng bạc.
Trần Hiên kinh hãi nói thầm:" Đây tuyệt đối là mộng mà không phải mộng, ta đang tiến nhập một khoảng không gian khác... Nghịch Trần Định Giới.. Là nó! Ta đang ở bên trong không gian của Nghịch Trần Định Giới!" Trần Hiên giật mình phán đoán.
Giữa thực và mộng, hư hư ảo ảo thế này để duy trì tỉnh táo là chuyện không hề dễ dàng, mặc cho tâm tư như sóng đánh Trần Hiên vẫn kiên quyết nhập định, linh hồn nhanh chóng tiến nhập trạng thái vong ngã, bước những bước đầu tiên tìm hiểu sự tồn tại của thiên địa linh khí.
Trong mộng cảnh vô biên, Trần Hiên khoanh chân ngồi thổ nạp, thời điểm hắn đang tu luyện, bốn phía bỗng nhiên phát ra những chùm sáng dìu dịu, khi chiếu đến cơ thể thì hoá thành nhiều điểm quang ban, lặng lẽ tan biến vào trong cơ thể, đối với những việc này, Trần Hiên không cảm giác được.
Ước chừng một ngày sau, linh khí do Nghịch Trần Định Giới cung cấp đã tiêu tán gần hết, mặc dù vậy Trần Hiên rõ ràng cảm giác được cơ thể mình đã không giống như trước đây, đan điền không còn cứng ngắc, chật hẹp mà trở nên thông suốt, kỳ kinh bát mạch cũng kiên cố hơn nhiều.
Những điều này vô tình mang đến cho Trần Hiên sự tin tưởng rất lớn, hắn suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân là do đâu, bởi lẽ Trần Hiên vẫn chưa thành công dẫn khí nhập thể, cuối cùng đành quy kết vấn đề hẳn là do thần dụng của Nghịch Trần Định Giới.
Bởi không thể tự mình rời khỏi mộng cảnh, không thể bổ sung thêm linh khí, mà Nghịch Trần Định Giới tựa hồ chỉ cung cấp một lần, Trần Hiên đành tiếp tục thổ nạp chờ đợi.
" Hy vọng Nghịch Trần Định Giới cứ một ngày sẽ cung cấp cho ta một lần linh khí!" Trần Hiên tiếc rẻ nói thầm.