Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 37

Edit: Yunchan  

Yêu vương tháo chiếc mặt nạ mỏng xuống, bốn phía nhất thời vang lên một loạt tiếng hít khí lạnh.

“… Trách sao thường ngày bệ hạ phải che kín mặt, thì ra là do gương mặt tuyệt sắc như vậy.” Mặt Vương Mẫu hồng hồng, ho khan một cái.

Vài tiên tử trong đám đông đã lóe lên ánh mắt đói khát từ lâu.

Ta kinh ngạc nhìn nam tử lam bào đối diện, trong đầu xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi.

“Không được nhìn!” Có một bàn tay chắn trước mặt ta, che khuất hai mắt ta. Ngoảnh đầu nhìn qua, gương mặt méo mó của Thiên Thanh toát ra vẻ nôn nóng, ánh mắt nhìn ta hết sức đau lòng.

Không rõ chuyện gì khiến hắn hoảng hốt như vậy, ta thò tay đẩy tay áo của hắn ra, khoan thai bước ra khỏi vòng che chắn.

“Ngươi là ai?” Ta nhíu mày nhìn Yêu vương, nét mặt lạnh nhạt: “Thật to gan, dám trộm vảy của hôn phu ta!”

Yêu vương vốn đang cười tới hả lòng hả dạ, thình lình bị ta chọt cho một câu như thế thì hơi nghẹn lại.

“… Cũng khó trách nàng hoài nghi, bề ngoài và giọng nói đều thay đổi hoàn toàn, không nhận ra cũng là bình thường.”

Chẳng qua chỉ trong giây lát, chân mày hắn dần giãn ra, thong thả tự tìm cho mình một cái thang để leo xuống: “Cảnh Thái cốc, hoa Chân Tâm, nước mắt người cá —- Đậu nhi, trừ Tễ Lam ca ca của nàng ra thì còn ai biết nữa?”

Theo giọng nói du dương trầm bổng của hắn, khoảng trống trong đầu ta dần được lấp đầy rất nhiều hồi ức: “Ý của ngươi là, ngươi chính là Tễ Lam?”

Ta nghe thấy giọng mình run lên bần bật.

“Giang Đậu tiên tử hỏi câu này thật là kỳ quái, đại danh của Yêu vương bệ hạ, đương nhiên là Tễ Lam.” Tây Vương Mẫu liếc ta một cái.

Đại chùy Thiên Lôi từ trên trời giáng xuống, nện đùng lên ót ta một tiếng, trước mắt ta bắt đầu bốc lên một bầy sao kim, bay tán loạn khắp nơi, nhấp nháy nhấp nháy.

“Không, ngươi không phải…” Ta mím môi thật chặt, cố hết sức đè nén đợt sóng cuồn cuộn trong lòng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

“Ngươi không phải Lam ca ca của ta, huynh ấy khác xa ngươi, khác xa…” Ta che ngực, vừa lắc đầu vừa thụt lùi ra sau, mỗi một bước như giẫm lên chảo dầu ở Địa Ngục, dài dằng dặc, thê lương kinh hoàng.

Yêu vương lại nhếch mép cười rộ lên, bộ dạng hân hoan nắm chắc phần thắng: “Đậu nhi, ta thực sự là Lam ca ca, đây mới là bộ mặt thật của ta, lúc trước chẳng qua chỉ là hình dáng giả sau khi trúng chú thuật. Chẳng phải nàng nói muốn bỏ trốn với ta sao? Không cần sợ, hôm nay ta mang theo sính lễ, cưới hỏi đàng hoàng, đến đây đón nàng.”

Hắn dịu dàng vươn tay ra với ta, như triệu gọi ta lập tức nhảy vào lòng hắn.

Đầu ta kêu lên ong ong, trong lòng rối bời hỗn loạn —– ta giá nào cũng không ngờ được, mỹ nam đã từng chiếm mất lòng ta, làm ta mộng đẹp hàng đêm, chảy nước dãi mỗi ngày, cứ vậy mà bay đi mất tăm, con cua mặt nhọn mắt xanh, yêu khí ngùn ngụt này, lại nói với ta là, mỹ nam hiếm có khó tìm, mặt tròn + mắt hí + mũi to + răng sứt, chẳng qua chỉ là một cái bóng, là hoa trong gương, trăng trong nước?!

“Không! Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!” Ta cự tuyệt tiếp thu sự thật nghiệt ngã này, lắc đầu nguầy nguậy, bước chân lui ra sau dần gấp gáp hơn, cuối cùng hết nhịn nổi, quay ngoắc người lại —– chạy bán mạng.

Bịch một tiếng, bất ngờ va vào một thân thể cứng rắn.

Ta rưng rưng mờ mịt ngẩng đầu, thấy Nhị Lang Thần đang xếch cao đôi mắt phượng, hai hàm răng trắng lóe lên hàn quang kinh dị.

“Bỏ trốn à?”

Hắn cười như không cười nâng cằm ta lên, ánh mắt u ám, hơi thở như lan.

“Tiểu Giang Đậu, mấy ngày không gặp, ngươi tiến bộ lên nhiều nhỉ!”

Ta vừa bị bộ mặt thật của Yêu vương đả kích tới tan nát con tim, giờ phút này không chống cự nổi sự trêu chọc của thành viên GODFIVE nữa, rốt cuộc phịch một tiếng, phun trào —–

“Các ngươi là một đám xấu xí, cút hết cho ta!!” Ta thét lên đẩy Nhị Lang Thần ra, hoàn toàn sụp đổ, không muốn giả vờ giả vịt gì nữa.

“Xấu xí! Xấu xí! Xấu xí!!” Ta hét rống lên như bị chập mạch, nước mắt tung hoành, vung tay đập đánh bất cứ ai có ý đồ kéo ta lại: “Ngươi là con cua thối! Đừng tưởng mặc đồ lam thì là Lam ca ca của ta!”

Ta khóc tới hụt hơi, vươn tay ra đánh Yêu vương: “Huynh ấy không làm dáng như ngươi!”

Sau đó lại đá chân Nhị Lang Thần: “Mặc đồ đen thì đẹp lắm hả? Có tiền thì lớn lắm sao? Ngươi coi mặt ngươi đi, là cục phân vàng thô bỉ!”

Trong đôi mắt nhòe nhoẹt, ta nhìn thấy cặp mắt màu xám tro của Thiên Thanh đột nhiên áp sát tới, bao hàm xót xa vô hạn.

“Ngươi! Ngươi xấu nhất!” Trong cơn phẫn nộ, ta thù hận hét ầm lên, vung cả hai tay ra đuổi đánh hắn: “Tại sao ngươi lớn lên lại xấu như vậy? Tại sao đã xấu còn lởn vởn bên cạnh ta? Tại sao còn muốn quan tâm tới việc vớ vẩn của ta?! Ta hận chết ngươi, ta hận chết ngươi!!!”

“Chát” một tiếng, có ai giáng cho ta một bạt tai, vừa giòn vừa vang.

Bưng gương mặt sưng phù hoàn hồn lại, ta nhìn thấy gương mặt giận sôi như muốn giết người của Tây Vương Mẫu.

“Tiện nhân!” Bà nghiến răng rít ra một câu: “Lại dám điên khùng phạm thượng, ép ai gia mắng chửi thô tục!”

Ta bị hàn khí tiết ra ngoài của Tây Vương Mẫu làm chết điếng, rốt cuộc tỉnh táo lại, nhớ tới hành vi của mình, sợ tới nỗi toàn thân mềm nhũn, xụi lơ trên đất.

“Nương nương…ta…” Hai tay che mặt ăn năn, tim ta như đao cắt: “Tiểu tiên… tiểu tiên vừa rồi đầu óc mê muội…”

Nước mắt ứa ra khỏi kẽ ngón tay, ta đã hoàn toàn không ôm bất cứ hy vọng gì được toàn mạng trở ra.

Xong rồi, xong hết rồi, ta đã nói ra bí mật lớn nhất Thiên đình, chắc chắn sẽ bị chém tan xác.

Boong! Boong! Boong!

Ở xa xa bỗng nhiên vọng tới tiếng chuông cổ ở cửa Nam Thiên, đánh liên tiếp chín lần.

Các tiên nhân đang đứng xem trò hay sắc mặt lập tức trắng bệch, mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, mặt Ngọc đế chảy xệ ra dài thật dài, cằm gần như rớt xuống đất.

“Không xong! Ma giới tà loạn nghe được tin Thiên đình ta và Yêu giới hòa thân, sắp đánh lên đây!” Ngọc đế nói xong hai câu, tức tốc xoay người phất tay áo bước lên mây, bay thẳng đi: “Các khanh gia, còn không mau mau theo ta!”

Các Thượng tiên như lâm đại địch, đồng loạt rút binh khí ra, đạp mây bay nhanh đi.

Ta bị biến cố bất ngờ này làm sợ tới đờ người, quên cả khóc, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Vương Mẫu ở thế khó xử, nhíu đôi mày ngài, nhìn từ trên cao xuống, miễn cưỡng ném ra một câu: “Người đâu, đem tiên tử loạn trí này nhốt vào Thiên lao trước, sau này đại thẩm!”

Má phấn đẫm lệ nhìn chung quanh, quả nhiên có hai thiên binh thiên tướng tiến lên kéo ta đi.

“Khoan đã!” Yêu vương vẫn giữ nguyên trạng thái đờ đẫn, bỗng nhiên phát ra một tiếng trong cổ họng, giọng khàn khàn.

“Đậu nhi…” Hắn đứng từ xa liếc nhìn ta, hình như có ngàn lời vạn chữ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu: “… Nàng… ta…”

Ta uất ức quay mặt qua chỗ khác, ngang ngạnh không nhìn hắn —– ta hận người phá tan mộng đẹp của ta, hắn lừa ta, hắn lừa ta.

“… Thôi.” Yêu vương cúi đầu thở dài một hơi, thấp giọng căn dặn: “Vương Mẫu, không được làm nàng bị thương, chờ bổn vương giúp Ngọc đế giải quyết Đế quân Ma giới xong sẽ quay lại, khi đó bổn vương muốn đích thân tra hỏi.”

Tây Vương Mẫu quay đầu lại lườm ta, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chỉ cần bệ hạ bằng lòng liên thủ với Thiên đình, đến lúc đó muốn giết muốn chém, toàn bộ đều dựa vào một câu của bệ hạ.”

Thiên binh thiên tướng vâng dạ đáp lời, xách ta lên lôi ra ngoài.

Trước khi đi, ta ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy Thiên Thanh đứng ngơ ngác tại chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích, như đã mất hồn.

Sắc mặt hắn chơi vơi, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ lập tức hóa thành mây khói.

“Thánh quân! Thỉnh ngài tức tốc đến cửa Nam Thiên!” Vương Mẫu ở bên cạnh hắn dè dặt khuyên nhủ, sắc mặt lo lắng: “Đế quân Ma giới khí thế ào ạt, Ngọc đế không thể không có ngài hỗ trợ!”

Thế là Thiên Thanh mím môi nhìn thoáng qua ta, rồi lẳng lặng xoay người, nhảy vào biển mây mù mịt.

Không biết tại sao, trong khóe mắt có một giọt lệ trượt xuống.

Ta máy móc cất bước, nhìn thấy Thiên lao mỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần.
Bình Luận (0)
Comment