Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 38

Edit: Yunchan

Ngồi ngốc trong Thiên lao một khoảng thời gian, ta dần dần chẳng biết chuyện gì đang diễn ra ngoài song cửa sổ.

Lúc quăng ta vào nhà lao, ngoại trừ động tác có hơi thô lỗ ra, các thiên binh thiên tướng làm đúng như lời dặn của Yêu vương, không làm ta bị thương tý nào.

Do đó phần lớn thời gian ta đều ngủ, chẳng phân biệt được là ngày hay đêm, sáng hay tối, nói lại thì chuyện gì tới cũng phải tới, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn là xong thôi.

Vào lúc chạng vạng, khi ta còn đang ngủ tới mê mệt, bỗng nhiên bị một đôi tay nhỏ nhắn lạnh như băng lay tỉnh.

“Nương nương, nương nương!” Một giọng yêu kiều gọi ta, hương thơm mát ruột mát gan phả vào mặt.

Ta mở mắt ra nhìn, lập tức vui mừng quá đỗi: “Thanh Thanh!”

Người vừa lay ta chính là vũ kỹ Yêu giới, Thanh Thanh.

“Nương nương, người không sao chứ?” Cô ân cần đỡ ta dậy, nét mặt có vẻ khẩn trương: “Bọn họ có hành hạ người không?”

“Không có.” Ta ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nhìn đắm đuối: “Tỷ tỷ tốt, sao tỷ lại vào đây? Ở đây vừa bẩn vừa tối, tỷ không nên tới.”

Thanh Thanh phì cười, chau mày hờn dỗi: “Tất nhiên là có người lo lắng cho người nên phái ta lẻn vào đây.”

Sau đó cô vỗ vỗ bả vai ta: “Nương nương, nghe nói người từ chối hôn sự của Vương Thượng chúng ta, tại sao thế? Vương Thượng từng nói người với Vương Thượng từ lâu đã lưỡng tình tương duyệt kia mà.”

“Hắn không phải là người lưỡng tình tương duyệt với ta!” Ta nhíu mày, nói với giọng thù địch chẳng che giấu: “Lam ca ca của ta không có ngoại hình như vậy!”

Thanh Thanh ngạc nhiên, hoài nghi hỏi: “Chẳng lẽ… nương nương thích Tễ Lam trước đây hơn ư?”

Ta gật đầu.

Cô nhất thời ngây người, tựa hồ không thể tin vào tai mình.

“Đây… đây đúng là chuyện lạ.” Bẵng qua một lúc lâu, Thanh Thanh mới cười gượng, nói với gương mặt trắng bệch: “Ngẫm lại ta tự xưng mình là tri kỷ ngàn năm của Vương Thượng, vậy mà trước đây nhìn thấy ngài ấy bị hạ chú biến thân, cũng từng chạy trối chết… hôm nay thấy người si mê đến mức này, Thanh Thanh cam bái hạ phong, không còn lời nào để nói.”

“Tỷ tỷ nói sai rồi.” Ta nhìn Thanh Thanh, trong lòng hiểu rõ, nếu mỹ nữ đã yêu thầm Yêu vương, thì ta sẽ tác thành cho mỹ nữ: “Mặc dù Giang Đậu Hồng cảm mến Lam ca ca, nhưng cùng lắm chỉ giới hạn trong lúc hắn biến thân. Bây giờ hắn khôi phục hình dáng cũ, ta không còn chút xíu nhớ nhung nào với hắn nữa, tỷ tỷ có thể phấn chấn tiến lên, không cần chú ý.”

Mặt Thanh Thanh cứng đờ, quét dọc ta từ trên xuống dưới như nhìn đồ dị hợm.

“Mọi người đều nói Yêu vương tuyệt sắc, nhưng ta lại thấy hắn hoàn toàn không đẹp.” Ta cười hì hì nhìn Thanh Thanh: “Thậm chí còn không đẹp bằng mấy thiên binh thiên tướng bắt ta.”

Thanh Thanh trừng ta, trừng cực lâu, ánh mắt nóng rực như muốn nhìn xuyên thấu ta.

“Lẽ nào thẩm mỹ quan của người bị đảo ngược?”

Cô suy tư một lúc lâu rồi nhẹ nhàng thả ra câu này, gương mặt kiều diễm có phần méo mó.

“Không phải, là thẩm mỹ quan của các người bị đảo ngược.”

Ta lắc đầu quả quyết, nét mặt nghiêm túc, dứt khoát nói toạc ra toàn bộ bí mật: “Mọi người đều bị GODFIVE lừa đảo, bọn họ mới là người xấu nhất Tam giới, lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen!”

Thanh Thanh nhìn ta, ngũ quan hoàn toàn biến dạng, vẻ mặt khó tin.

“Người… người…” Ngực của cô bắt đầu phập phồng, cứ như đang khó thở.

Thở nửa ngày, Thanh Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại, bật ra từ trong kẽ răng một câu: “Người đã nói, người yêu Tễ Lam trước khi khôi phục hình dạng, vậy ta hỏi người —-“

“Có phải người, chỉ thích dung mạo của ngài ấy hay không?” Giọng của cô có hơi run rẩy.

Ta bị Thanh Thanh hỏi như vậy, cỡ nào cũng không đáp ra lời được.

Hiển nhiên, ta thích dung mạo của Lam ca ca, nếu chàng không còn gương mặt nghiêng nước nghiêng thành nữa, thì ta còn thích chàng, yêu chàng say đắm không?

Ta bắt đầu rơi vào vòng xoáy tít mù.

“Ha ha ha!” Thanh Thanh không đợi được câu trả lời của ta, chợt ngửa đầu cười phá lên.

“Ha ha ha!” Vẻ mặt cô điên cuồng, trong tiếng cười còn toát ra vẻ thê lương: “Không ngờ, không ngờ ta lại bại bởi một cái chày gỗ vận cứt chó!”

Ta không dám nói lời nào, chỉ rụt rè nhìn cô.

Cuối cùng Thanh Thanh cũng ngưng cười, cúi đầu nhìn về phía ta, ánh mắt sáng quắc, khóe mắt ngấn lệ.

“Giang Đậu tiên tử.” Thanh Thanh đã không còn gọi ta là nương nương nữa mà kêu thẳng tiên hào của ta, thần sắc từ từ đông lạnh: “Ngươi đối với Yêu vương hiện tại, quả thật không có nửa phần yêu thương sao?”

Ta hít thở khó khăn, im lặng.

“Thế thì, ngươi đã từng nói thấy ta rất đẹp là thật sao?” Cô ấy nhìn ta, trên mặt dần tỏa ra nét quyến rũ yêu dị.

Đáp án này không còn gì để nghi ngờ, phong thái của Thanh Thanh thậm chí còn hơn cả Phương chủ, do đó ta ra sức gật đầu.

“Tuy không biết vì sao, nhưng cám ơn ngươi thích.” Cô ấy nhìn ta trìu mến, giơ bàn tay bạch ngọc lên xoa xoa gò má ta, đầu ngón tay phấn hồng nhẹ nhàng lướt qua mặt ta.

Ta ngờ nghệt nhìn Thanh Thanh, vô thức nuốt nước miếng, phát ra tiếng ực.

“Thật ra nhìn kỹ lại, bề ngoài của ngươi cũng khá được.”

Mi, mũi, môi, sau đó là mắt, cô cúi đầu nỉ non, vô cùng thân thiết thổi qua mỗi tấc da thịt của ta: “Ta biết nếu làm như vậy, Vương Thượng nhất định sẽ oán ta. Nhưng nếu không làm, thì cả đời lương tâm ta sẽ bất an.”

Ta bị lạc trong mùi thơm ngọt ngào kiều diễm, dần dần không tài nào nhúc nhích nổi.

“Giang Đậu tiên tử, ngươi chỉ thích gương mặt xinh đẹp, đúng không?” Thanh Thanh áp sát mặt mình tới, đôi môi đỏ mọng gần như sắp dán lên chóp mũi ta.

Ta lơ mơ nhìn Thanh Thanh, chẳng biết đến cùng thì cô ấy muốn làm gì.

“Nhưng ngươi xem, mặt càng đẹp thì sẽ càng dễ gạt người.” Cô mỉm cười, rực rỡ như đào mận.

Ngay lúc ta bị điện giật đến đầu váng mắt hoa, chợt thấy đầu ngón tay phấn hồng đâm phập vào hai mắt của ta, khoét mạnh ra.

“Á!!!!!”

Cơn đau thấu tim không ranh giới bất ngờ ập tới, dịch thể nóng hổi chảy ào ra khi ngón tay Thanh Thanh rời khỏi mặt ta, cả thế giới bỗng trở nên đen tối.

“Ngươi chỉ biết nhìn thế giới này dựa vào bề ngoài, nhưng ngươi căn bản không biết, Vương Thượng vì ngươi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.”

Giọng đau buồn của Thanh Thanh vẳng tới từ xa xa, đâm qua đầu óc bị đau đớn khuấy đảo tới hỗn độn của ta.

“Ngươi quả thật không xứng có được đôi mắt sáng ngời thế này.”

Ngươi không xứng.

Thanh Thanh, nữ tử xinh đẹp nhất Tam giới, đẹp tới nỗi làm ta si mê, cớ sao lại khoét mắt ta.

Cô ấy rõ ràng, đã khoét mất mắt ta.
Bình Luận (0)
Comment