Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 240

Vụ án tài xế DD bị hại, nữ khách bị hại hot xuống vài ngày vẫn không giảm nhiệt, công ty DD đúng lúc làm ra điều chỉnh, đóng cửa hệ thống đăt xe, tiến hành chỉnh sửa.

Những tài xế DD khác bị liên quan kêu khổ suốt mấy ngày trời, dựa vào cái gì đám cặn bã làm chuyện xấu mà bọn họ phải gánh chịu chứ? Đúng là khốn khiếp mà!

Từ Văn Nhất cùng Lý Cường Lệ đều là tài xế DD, hai người ở sát vách nhà nhau, trước đây Lý Cường Lệ trở thành tài xế DD cũng vì học theo Từ Văn Nhất.

Từ Văn Nhất ban ngày đi làm, chỉ có ngày nghỉ hoặc sau khi tan tầm mới nhận đơn, khi đó Lý Cường Lệ vừa mới tới đế đô, vẫn luôn làm công việc ở công trường, vừa mệt lại không kiếm được bao nhiêu tiền, thấy dáng vẻ nhẹ nhàng của Từ Văn Nhất thì nảy sinh ý tưởng muốn làm tài xế DD.

Hỏi mượn tiền Từ Văn Nhất, cộng thêm chút tiền tự dành dụm mua một chiếc xe xài rồi, sau đó bắt đầu làm việc.

Sau khi Lý Cường Lệ gặp chuyện không may, Từ Văn Nhất nhìn thấy tin tức mà túa một thân mồ hôi lạnh, hắn căn bản không ngờ Lý Cường Lệ lại chết. Mấy ngày nay Từ Văn Nhất bận rộn nhiều việc, bận tới mức ngay cả đơn hàng DD cũng không nhận, cũng không chú ý Lý Cường Lệ có ở nhà hay không.

Ban ngày Lý Cường Lệ ra ngoài nhận đơn, buổi tối cũng nhận, có đôi khi còn về muộn hơn cả hắn, dù sao thì lúc khuya xe ít, khả năng nhận được đơn hàng cũng cao hơn.

Sau khi Lý Cường Lệ chết, có cảnh sát tới điều tra, Từ Văn Nhất nói hết những gì mình biết, thế nhưng hắn căn bản không biết Lý Cường Lệ biến thái như vậy.

Tới buổi tối, Từ Văn Nhất lướt tin tức trên điện thoại thấy tin tức nói đã xác nhận Lý Cường Lệ chính là hung thủ đã sát hại nữ hành khách mất tích, mà thi thể của cô gái kia cũng đã tìm được.

Cô bị Lý Cường Lệ giết chết sau khi cưỡng hiếp, thi thể đặt ở cốp sau, khi chạy tới đường quốc lộ thì từ bên trên ném xuống nên vẫn chưa bị người phát hiện.

Từ Văn Nhất xem là nổi da gà, lúc bình thường tuy hắn cũng có tật trộm cướp vặt nhưng không làm mấy chuyện phạm pháp giết người này, nếu như hắn biết Lý Cường Lệ là người như vậy, hắn chắc chắn sẽ không cho đối phương mượn tiền mua xe, lại còn giới thiệu hắn đi làm tài xế DD.

Từ Văn Nhất nhìn bức hình sử dụng hiệu ứng gạch men mà hổ thẹn, hắn cảm thấy mình cũng có trách nhiệm cho cái chết của cô gái kia.

Đúng lúc này, di động của hắn đổ chuông, là một số lạ.

"Alo, xin chào!" Từ Văn Nhất nghe máy.

"Xin chào, cho hỏi anh là tài xế DD à?" Bên kia đầu dây là một giọng nữ rất ôn hòa, rất dễ nghe.

Từ Văn Nhất nói: "Đúng vậy, cô muốn gọi xe à?" Từ Văn Nhất cũng từng gặp tình huống này, khách nhân từng đi xe khi cần đi tới nơi nào đó sẽ trực tiếp gọi điện cho hắn, này rất có thể từng là một vị khách đã đi xe của hắn.

"Đúng vậy đúng vậy! Gần nhất DD tạm ngừng ứng dụng đón xe, đang chỉnh sửa gì đó. Tôi không tìm được xe nên mới nghĩ tới anh, bây giờ anh có rảnh không? Tôi sẽ trả tiền gấp đôi."

Từ Văn Nhất lập tức nói: "Rảnh, rảnh, tôi lập tức tới ngay, bây giờ cô đang ở đâu?"

Cô gái nói ra một địa chỉ, chỉ ở gần đây, Từ Văn Nhất nói: "Được, tôi lập tức tới ngay."

Lúc đầu cứ tưởng mấy ngày nay chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ tối nay lại kiếm được một đơn, đúng là quá may mắn!

Từ Văn Nhất lái xe tới nơi hẹn, chỉ thấy một cô gái đứng ở đầu đường, cô mặc váy đỏ, gió đêm thổi qua trông cứ hệt như tinh linh bóng đêm, đẹp không thể tả. Hai chân của cô vừa dài vừa trắng, dưới ánh đèn xe tựa hồ trắng muốt như ngọc. Nghe thấy tiếng xe, cô gái quay đầu nhìn lại lộ ra gương mặt tinh xảo, tóc dài xõa tung uốn lượn, môi đỏ mọng nóng bỏng, cực kỳ quyến rũ.

Từ Văn Nhất nuốt một ngụm nước bọt, thật không ngờ tối rồi lại được phúc lợi như vậy.

Chỉ là cô gái này thoạt nhìn có chút quen mắt!

Từ Văn Nhất suy nghĩ một chút, không nhớ ra mình đã gặp qua ở đâu, bất quá Từ Văn Nhất lại nghĩ, nếu cô gái này có số của mình thì hẳn là khách hàng đã lâu, nhìn quen mắt cũng là bình thường.

"Xin chào tiểu thư, mời lên xe!"

Từ Văn Nhất lái xe tới bên cạnh, mở cửa sổ, lộ ra nụ cười.

Cô gái mỉm cười gật đầu, mở cửa sau ngồi vào xe.

Đôi chân thon dài bước vào, làn váy bị vén lên dán lên bắp đùi, da thịt trắng nõn lộ ra rõ mồn một.

Từ Văn Nhất vô thức liếm môi, hắn đã thấy qua không ít khách hàng xinh đẹp, nhưng đẹp đến như vậy thật sự hiếm thấy.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Lý Cường Lệ lại làm ra chuyện như vậy rồi. Nữ nhân xinh đẹp quyến rũ như vậy ở ngay trước mắt, thân là cẩu độc thân không có bạn gái không có chỗ phát tiết tự nhiên sẽ rất dễ xung động.

Nhất là đối phương còn không phòng bị như vậy, lộ ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.

"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

Cô gái báo ra một địa chỉ, là một nơi rất hẻo lánh.

Sau khi khởi động máy, Từ Văn Nhất có chút kỳ quái hỏi: "Đã muộn thế này rồi, sao cô còn tới nơi hẻo lánh như vậy?"

Cô gái bất dĩ nói: "Bên đó có thân thích đột nhiên ngã bệnh, tựa hồ sắp không qua được, không có cách nào, tôi chỉ có thể nửa đêm nửa hôm chạy qua bên đó. Dù sao cũng có khả năng chính là gặp lần cuối cùng."

Từ Văn Nhất hiểu được gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy lý do này có chút quen tai, hình như hắn đã nghe qua ở đâu rồi.

Đang định suy nghĩ lại một chút thì lại nghe cô gái nói: "Bác tài, không phải nghe nói gần nhất có rất nhiều tài xế DD xảy ra chuyện à?"

Từ Nhất Văn ồ một tiếng: "Có à? Sao tôi không biết?"

Cô gái vuốt tóc, mị nhãn như tơ: "Hình như có hai tài xế bị hại rồi, giống như tên Lý Cường Lệ kia, đã từng bị tố cáo là quấy nhiễu tình dục khách nữ, bất quá hai bọn họ không giết người như Lý Cường Lệ nên cho dù có tin tức cũng không có mấy người quan tâm! Dù sao thì nhiệt độ mấy ngày nay bị vụ nữ khách bị hại cùng hệ thống đón xe của DD ngừng hoạt động chiếm mất rồi."

Từ Văn Nhất thật sự không thấy tin tức này, hắn nói: "Cô không nói thì tôi cũng không biết luôn. Bây giờ ngay cả tài xế cũng trở thành nghề nghiệp nguy hiểm rồi."

Cô gái bĩu môi: "Bác tài, ông cũng là tài xế, sao có thể vơ đũa cả nắm như vậy chứ? Đám tài xế đã chết kia không phải rất đáng chết à?"

Lời nói của cô gái làm Từ Văn Nhất có chút khó chịu: "Nếu là Lý Cường Lệ, hắn chết thì tôi không nói gì, ai bảo hắn hại chết người. Thế nhưng hai người kia chỉ quấy nhiễu tình dục mà thôi, cũng không phải hiếp dâm, cũng không hại chết người, giết chết như vậy cũng thực quá đáng. Cảnh sát có điều tra được là ai làm không?"

Cô gái cười nhạt, ngón tay cuộn lọn tóc, lắc lắc chân nói: "Vẫn chưa, tôi ước gì nam nhân như vậy chết càng nhiều càng tốt."

Xuyên qua kính chiếu hậu, Từ Văn Nhất nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của cô gái, nghĩ tới cô gái có lẽ thích nghe những chuyện này, để tránh tranh cãi, hắn cố chuyển trọng tâm câu chuyện, không muốn tiếp tục thảo luận nữa.

Hắn nghĩ, phụ nữ mặc đồ ít như vậy còn không phải vì muốn đàn ông sờ à?

Cô gái tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, không nói tiếp, ngược lại hỏi: "Cho nên bác tài cũng cảm thấy, bọn họ quấy nhiễu tình dục như vậy là không sao à?"

Vì e ngại đối phương là hành khác, Từ Văn Nhất liền nói: "Sao có thể chứ? Đương nhiên không thể như vậy! Bất quá, phụ nữ mấy cô ăn mặc lộ liễu quá, cũng khó trách đàn ông bọn tôi nhịn không được."

Cô gái mím môi, đáy mắt lạnh buốt: "Phải không? Phụ nữ bọn tôi ăn mặc gợi cảm xinh đẹp vì tự thỏa mãn bản thân, đàn ông mấy người dựa vào cái gì mà chọc ghẹo, lại còn muốn vươn móng sói quấy rối? Quấy rối rồi bị tố cáo thì lại còn cắn ngược lại trách phụ nữ bọn tôi, đúng là đê tiện! Lúc các người chỉ mặc mỗi cái quần đùi lang thang bên ngoài, phụ nữ bọn tôi có giở trò gì với mấy người đâu chứ!"

Từ Văn Nhất nghe mà tức giận: "Tiểu thư, cô đừng có quá đáng như vậy!"

"Quá đáng?" Cô gái kinh ngạc che miệng: "Bác tài nói đùa à? Tôi có nói gì quá đáng sao? Tôi có nói mùa hè mấy người chỉ mặc mỗi cái quần đùi là không đứng đắn không? Tôi có nói mấy người lẳng lơ không? Tôi có nói mấy người đáng bị hiếp không? Không có, tôi chỉ nói đàn ông mấy người thực đê tiện mà thôi!"

Cô gái mỉm cười nhu tình như nước, thế nhưng lời lẽ nói ra lại cực kỳ châm chọc: "Tất cả đều là đồ đê tiện!"

"Cô----" Từ Văn Nhất thắng gấp, ngừng xe lại, vẻ mặt giận dữ nói: "Xuống xe, tôi không chở cô đi nữa."

Xe dừng lại ở một nơi không biết tên, cô gái xách túi xách, lười biếng bước xuống, tựa hồ không hề lưu ý chuyện mình bị bỏ ở nửa đường.

"Đối nhân xử thế không nên độc miệng như vậy, cũng không phải đàn ông khắp thế giới này đều như vậy."

Cô gái chậc một tiếng: "Thật ngại quá, vừa vặn tôi toàn gặp phải người như vậy."

"Cô--- tôi không thể nào nói chuyện với cô được mà." Nói xong, Từ Văn Nhất chuẩn bị lái xe rời đi.

Cô gái gọi hắn lại, ánh mắt tựa hồ có thâm ý: "Ông thật sự bỏ đi như vậy à? Không thèm để ý chút nào sao? Nơi này tối lửa tắt đèn, lỡ xảy ra chuyện thì sao?"

Từ Văn Nhất cười lạnh: "Biết sợ rồi à? Vừa nãy không phải miệng lưỡi rất lưu loát à? Muốn lên xe thì xin lỗi tôi một tiếng."

"Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Lẽ nào tôi nói không đúng? Đàn ông mấy người không đê tiện à?" Cô gái hất cằm, dáng vẻ châm chọc ghim tim Từ Văn Nhất đau nói, hắn tức giận đạp chân ga rời đi, lưu lại cô gái một mình đứng trong đêm tối.

Từ Văn Nhất càng nghĩ lại càng giện, càng giận lại càng đạp mạnh chân ga, đi tầm mười phút mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh, hắn cảm thấy mình không nên để cô gái ở đó một mình, lỡ như xảy ra chuyện thì sẽ giống cô gái Đồng Tư Ức kia.

Từ Văn Nhất càng nghĩ lại càng thấy bất an, vì thế lái xe quay trở lại.

Đến lúc này đã qua nửa tiếng, chờ đến khi hắn quay lại thì cô gái kia đã không còn ở bên đường.

Từ Văn Nhất gọi điện thoại qua nhưng không ai nghe máy, không biết là tức giận nên không nghe máy của hắn hay là thật sự xảy ra chuyện.

Đúng lúc này, Từ Văn Nhất đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai, ngay sau đó là tiếng người hô cứu mạng.

Âm thanh này rất giống của cô gái vừa nãy.

Từ Văn Nhất cả kinh, thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?!

Hắn vội vàng xuống xe, gấp gấp gáp gáp chạy tới hướng phát ra âm thanh, quẹo vào một hẻm nhỏ.

Bên trong có khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn rất cao, Từ Văn Nhất cực kỳ lo lắng.

Ngỏ hẻm tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, Từ Văn Nhất chỉ có thể mở đèn pin di động, mò mẫm đi tới trước.

[end 240] 
Bình Luận (0)
Comment