Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 241

Ánh đèn của điện thoại di động chính là ánh sáng duy nhất trong hẻm, con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo chật hẹp, là hiện trường phạm tội tốt nhất.

Từ Văn Nhất cố đi nhanh hơn, hắn nghe thấy tiếng cô gái kêu la thảm thiết, còn có tiếng hít thở của đàn ông.

Hắn quẹo qua một góc quanh, ánh sáng đảo qua liền thấy cô gái bị một người đàn ông đè trên người, quần áo bị xé nát, lộ ra da thịt trắng nọn.

Cô điềm đạm đáng yêu nhìn Từ Văn Nhất, đôi mắt xinh đẹp mang theo nước mắt, cứ như những hạt trân châu, im lặng cầu khẩn hắn.

Người đàn ông nằm úp sấp trên người cô gái nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, lộ ra gương mặt cực kỳ bình thường, gã nhìn Từ Văn Nhất, hoàn toàn không sợ hại, ngược lại túm lấy cằm cô gái, để cô phải ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp, đầu độc nói: "Tới đây, muốn cùng nhau không?"

Từ Văn Nhất bối rối: "Ông nói gì vậy?"

Người đàn ông kia cười hắc hắc, để lộ dáng người xinh đẹp của cô gái ra trước mặt Từ Văn Nhất, ánh đèn chiếu rọi, chỉ có thể nói là một đóa hoa yêu mị mê hoặc ánh mắt người khác.

Từ Văn Nhất theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp trở nên ồ ồ, cô gái khóc nức nở lắc đầu, lộ ra biểu tình yếu ớt, dáng vẻ này lại càng làm người ta muốn chà đạp.

Người đàn ông kia lại nói: "Mày quên trước đó cô gái này đã làm nhục mày thế nào à? Nếu cô ta cho rằng rất cả đàn ông đều đê tiện như vậy thì mày còn rụt rè cái quái gì chứ?"

"Không không không---" Từ Văn Nhất theo bản năng lùi lại mấy bước, mồ hôi trên trán chậm rãi túa ra, trái cổ cuồn cuộn, ánh mắt muốn dời khỏi cơ thể cô gái nhưng không có cách nào làm được.

Gã đàn ông kia nhìn ra tâm tư của hắn, cười cười đứng dậy, cô gái ôm chặt lấy người mình, tựa hồ vì quá sợ mà nhũn chân, không có cách nào bò dậy nổi.

"Tới đây, sờ một cái đi!"

Người đàn ông kia hối thúc Từ Văn Nhất, thân thể Từ Văn Nhất mất thăng bằng ngã tới trước, hai tay vừa vặn chạm phải thân thể mềm mại thơm tho của cô gái, vừa mềm vừa mịn, lại còn mang theo mùi thơm dụ hoặc.

Từ Văn Nhất rục rịch, thế nhưng vẫn lùi về sau, cảm thấy cổ học khô ran, nhìn với khoảng cách gần như vậy, gương mặt cô gái không hề có chút tỳ vết, thân thể lành lạnh, tựa hồ vì sợ mà toàn thân run rẩy.

"Đều là đàn ông, đừng có giả bộ!" Người đàn ông kia xé quần áo cô gái, lộ ra cảnh xuân, cô gái sợ tới hét lên, vánh mắt đỏ ửng, khẩn cầu nhìn hắn: "Cầu xin anh, xin anh đừng vậy!"

"Cô ta rất đoan trang, không phải à? Loại người như chúng ta đến chết cũng không thể chạm vào cô ta được." Người đàn ông dừng một chút: "Tao nói cho mày biết, tối nay tao sẽ không buông tay đâu. Mày đã thấy mặt tao, nếu không muốn chết thì làm đồng bọn với tao, không thì phải trở thành đối tượng bị tao giết."

Người đàn ông kia cười âm trầm, gã cao lớn hơn Từ Văn Nhất, lại còn từ trong quần lôi ra một con dao, dưỡi dao sắc bén vỗ nhè nhẹ lên mặt Từ Văn Nhất, uy hiếp không cần nói cũng biết.

Từ Văn Nhất rất loạn, dưới tay là da thịt trắng mịn mà đời này hắn chưa từng được chạm qua, trước mắt là gã đàn ông đang uy hiếp, tim hắn nảy lên thình thịch thình thịch, cuối cùng khát cầu làm hắn giữ lấy cơ thể mềm mại của cô gái, làm cô gái lại càng kinh sợ tuyệt vọng nhìn hắn.

Từ Văn Nhất nhịn không được quay đầu đi, hắn không dám nhìn ánh mắt cô gái, nó quá chói mắt, thế nhưng hắn không có cách nào khác, không làm theo thì hắn sẽ phải chết, cho nên chuyện không liên quan tới trách, muốn trách thì chỉ có thể trách cô ta ăn mặc dễ nhìn như vậy, nửa đêm nửa hôm còn lắc lư ngoài đường.

"Sau khi chúng ta xong chuyện thì sao? Lỡ như cô ta báo cảnh sát thì sao?" Từ Văn Nhất lo lắng nói.

Gã đàn ông kia âm trầm híp mắt: "Đương nhiên là phải diệt cỏ tận gốc."

Từ Văn Nhất kinh hãi, nhìn về phía cô gái đang liều mạng lắc đầu cầu xin: "Đó là mạng người a!"

Gã đàn ông khinh bỉ nhìn hắn: "Mày rốt cuộc có phải đàn ông không? Nó đã thấy mặt hai chúng ta, nếu nó báo cảnh sát thì chúng ta xong đời, đương nhiên phải diệt cỏ tận gốc rồi. Mày có phải bị ngốc không hả?"

"Chính là, chính là..." Từ Văn Nhất rất hoảng sợ.

Gã đàn ông nhịn không được đẩy hắn ra: "Mày cút qua một bên đi!"

Từ Văn Nhất nhìn cô gái vừa giãy dụa vừa kêu khóc cầu hắn cứu mạng mà hốt hoảng, nội tâm vừa giãy giụa lại vừa vui sướng, mới vừa nãy còn cao ngạo nói đàn ông đê tiện, bây giờ không phải đáng thương bị đàn ông đè dưới thân khi dễ à.

Từ Văn Nhất càng nghĩ càng vui sướng, càng nghĩ nội tâm lại càng xao động, muốn tiến tới.

Đột nhiên gã đàn ông kia hét thảm một tiếng, chỉ thấy cổ của hắn bị cô gái hung hăng cắn sứt một miếng thịt, máu tươi phun ra tung tóe lên mặt cô gái.

Mặt mũi tái nhợt, biểu tình quỷ dị, phối hợp với màu máu đỏ tươi gay mũi, hình ảnh đó làm Từ Văn Nhất cảm thấy cô gái này hệt như ác ma bò từ địa ngục ra báo thù.

"A a a a a a a---" Gã đàn ông ôm cổ ngã nhào, động mạch chủ bị cắn rách, có bụm thế nào máu cũng không ngừng được.

Từ Văn Nhất nhìn mà kinh hồn bạt vía, cả người mềm nhũn không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cô gái giống như quỷ mị vịn tường đứng dậy, trong miệng vẫn còn cắn miếng thịt của gã kia, từng bước đi về phía hắn.

Cô gái mới vừa nãy còn yếu đuối như một con thỏ con mặc bọn họ muốn làm gì thì làm, hiện giờ giống như hóa thành ác ma từ địa ngục tới báo thù, hai mắt lộ ra ý lạnh cùng hung ác, phản sát* cũng quá nhanh đi! [giết ngược]

"Đừng đừng đừng, đừng mà, đừng mà! Tôi không có khi dễ cô!" Từ Văn Nhất sợ hãi nồi bệch dưới đất, mùi máu tanh nồng làm hắn hoa mắt chóng mặt, làm thế nào cũng không nghĩ ra, một cô gái làm sao lại đột nhiên lợi hại như vậy.

Gã đàn ông kia vì mất quá nhiều máu nên đã hôn mê, cả người co quắp, nếu cứ để mặc như vậy thì nhất định sẽ chết.

Thế nhưng hiện giờ Từ Văn Nhất không thể để tâm tới gã, bản thân gã đã khó bảo toàn, huống chi là đi cứu người khác.

Cô gái một tay nắm cằm dưới Từ Văn Nhất, ép hắn phải ngẩng đầu, giống như vừa nãy gã đàn ông kia đã làm với cô, khuất nhục mà bất đắc dĩ.

"Nhìn tôi bị khi dễ, có phải ông cảm thấy rất vui không? Cùng với một tên cặn bã như vậy khi dễ phụ nữ có phải rất kích thích không?" Cô gái thở dài, chỉ là vẻ mặt cô lúc dính này đầy máu tươi, thật sự làm Từ Văn Nhất hoàn toàn không nảy sinh được chút tình dục nào.

"Không không không, tôi không có, tôi chỉ bị ép thôi, vừa nãy hắn nói, nếu như tôi không chịu làm theo thì hắn sẽ giết tôi!" Từ Văn Nhất sợ tới nước mắt giàn giụa, hắn cũng không hiểu vì sao một người đàn ông như mình lại sợ một cô gái mỏng manh yếu đuối, thế nhưng nghĩ tới cô gái này mới nãy không chút biến sắc cắn đứt một miếng thịt của gã đàn ông kia, sau đó còn nuốt vào bụng, Từ Văn Nhất cảm thấy sợ tới nổi da gà.

"Phải không?" Cô gái cười như không cười, máu tươi dính dính bên trên làm cánh môi lại càng đỏ tươi hơn: "Vậy thì tôi cũng cho ông một cơ hội, giết hắn đi! Giết hắn rồi, tôi sẽ để ông đi!"

Con dao của gã đàn ông kia không biết từ khi nào đã nằm trên tay cô gái, lưỡi dao lạnh như băng lia qua mặt Từ Văn Nhất, từng chút từng chút lạnh thấu tim gan.

"Làm hay không làm?"

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của cô gái vang lên, Từ Văn Nhất không có cách nào chọn lựa run run nhận lấy con dao, sau đó vịn tường chậm rãi đứng dậy.

Cô gái đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn hắn tự cho là bất ngờ đâm dao vào thân thể mình.

"Keng" một tiếng, con dao rơi xuống đất, lưỡi dao sạch sẽ như chưa từng chạm vào thứ gì. Tựa như vừa nãy lưỡi dao không phải đâm vào thân thể cô gái mà là không khí vậy.

Sao--- sao lại như vậy?

Từ Văn Nhất sợ ngây người, trên người cô gái không hề có vết thương nào cả.

Cô ta--- rốt cuộc là người hay quỷ?

Từ Văn Nhất hoảng sợ không thôi, thật sự là bị dọa tới tè ra quần, mùi khai làm cô gái chán ghét bĩu môi.

"Ông đã không thành thật như vậy thì tôi chỉ đành giúp ông thôi."

Cô gái ép buộc Từ Văn Nhất cỡi quần, thượng gã đàn ông kia. Không phải gay nên Từ Văn Nhất không hề có hứng thú với đàn ông, nghe vậy thì suýt bật khóc, này rốt cuộc là bệnh nhân tâm thần từ đâu ra vậy?

Cô gái cầm dao nhịp nhịp phía trên lão nhị của Từ Văn Nhất: "Hoặc là thượng, hoặc là tôi thiến ông!"

Hoàn toàn bất đắc dĩ, Từ Văn Nhất không thể làm gì khác hơn là cố nén tởm lợm nghe theo.

Lúc này gã đàn ông kia đã hôn mê sâu, hoàn toàn mất đi ý thức, tùy ý Tùy Văn Nhất chuyển động trên người mình.

Cô gái giống như đang thưởng thức trò hay, thẳng đến khi Từ Văn Nhất kết thúc, cô mới nhếch môi hỏi: "Thoải mai không?"

Từ Văn Nhất tởm lợm tới muốn ói, nào có chút khoái cảm nào.

Hắn nhìn thấy cô gái dùng máu của gã nam nhân kia viết vài chữ lớn trên tường: "Ta bị con gái hiếp rồi giết, cũng vì ta lắc lư ở trên đường lúc khuya lơ khuya lắc. Ta đáng đời!"

Ý là gã ta chết vì hơn nửa đêm mà gã vẫn còn lắc lư trên đường, không đứng đắn.

Cũng giống như những lời phê phán ở trên mạng, nói phụ nữ bị xâm hại là vì bọn họ nửa đêm vẫn còn ở bên ngoài.

Châm chọc đến đáng sợ.

Từ Văn Nhất quỳ dưới đất, nhìn cô gái viết chữ xong mà lạnh run, không biết tiếp theo mình phải đối mặt với cái gì.

Cô gái viết xong, tựa hồ mới nhớ ra vẫn còn một người.

Cô cười hì hì nói: "Suýt chút nữa thì quên mất ông. Ông cũng giống như Lý Cường Lệ, đều không phải người tốt! Thực đáng tiếc, ông không qua được khảo nghiệm của tôi."

Lý Cường Lệ? Chờ đã, sao cô gái này lại biết Lý Cường Lệ?

Từ Văn Nhất hốt hoảng, đột nhiên nghĩ tới tấm hình bị đánh hiệu ứng gạch men: "Cô--- cô là Đồng Tư Ức?"

Đồng Tư Ức vuốt vuốt tóc, tươi cười nói: "Ô, cư nhiên bị ông phát hiện!"

Thừa nhận! Cô ta cư nhiên thừa nhận!!!

Gương mặt Từ Văn Nhất trắng như quỷ, khi nãy hắn cảm thấy cô gái này cứ giống như là quỷ vậy, lúc này cô ta trả lời khẳng định như vậy trực tiếp làm Từ Văn Nhất túa mồ hôi lạnh.

"Cô--- cô không phải đã chết rồi sao? Lý Cường Lệ--- Lý Cường Lệ, cũng là cô giết?" Tê Văn Nhất tê cả da đầu, nhìn cô gái đột nhiên áp mặt tới gần, trái tim hắn suýt chút nữa đã ngừng đập.

"Đúng vậy, tôi đã chết rồi, cho nên tới tìm mấy người báo thù!"

Từ Văn Nhất nghe vậy thì kích động nói: "Cô đâu phải do tôi giết, tại sao lại muốn tìm tới tôi chứ? Vì sao? Tôi với cô không thù không oán mà!"

Đồng Tư Ức cười lạnh: "Bởi vì ông sẽ chính là Lý Cường Lệ kế tiếp, đã như vậy, vì sao tôi không nên giúp chị em phụ nữ loại bỏ mầm họa này chứ?"

Từ Văn Nhất muốn phát điên: "Tôi không có, tôi không phải, cô không thể không bằng không chứng kết luận tôi là Lý Cường Lệ kế tiếp, sẽ làm ra chuyện như thế."

Đồng Tư Ức phản bác: "Vừa nãy ông còn cùng gã kia thương lượng xem làm thế nào giết tôi diệt khẩu, ông quên rồi à?"
Bình Luận (0)
Comment