Ngày hôm sau Vương Tôn quyết định vẫn phải bẩm báo với gia chủ về việc này. Nhưng sự việc chưa tới tai gia chủ thì lại bị truyền đạt ra ngoài, khiến cả thành đều biết có một trưởng lão trong Vương gia vừa nhận nuôi một đứa bé.
Người trong Vương gia phủ đều nhao nhao tới bái kiến Vương Tôn để gặp mặt cậu bé, nhìn cậu bé đáng yêu nên rất được mọi người yêu mến. Hơn nữa còn có nhiều nha hoàn muốn được tới chỗ của Vương Tôn trưởng lão chỉ vì muốn chăm sóc cho đứa bé.
Còn những người bên trong thành đã biết, có người ganh tị, cũng có người vui mừng thay cho đứa bé, bởi vì được tiến vào Vương gia là mong ước của rất nhiều người, hơn nữa tiền đồ mở rộng lại được trưởng lão thu nhận.
Nhưng tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa, chuyện đứa bé không có linh căn lại rất nhanh chỉ trong chốc lát cả thành điều biết, ai nấy đều bàn tán nói Vương Gia khí vận không tốt lại thu nhận một kẻ không có linh căn, điều này chính thức làm bẽ mặt Vương Gia.
Những nha hoàn khi trước muốn ra sức chăm sóc Thần Vũ thì đều trở mặt, tất cả đều biến mất dạng không thấy. Cũng bởi vì việc chăm sóc cho một người không có linh căn thì cũng không có ích lợi, cho nên không ai muốn nhận cả.
Chẳng mấy chốc sự việc cũng truyền đến tai gia chủ Vương Chấn Quân, gia chủ liền nổi trận lôi đình quở trách xuống Vương Tôn. Nhưng bởi vì Vương Tôn là một trưởng lão quan trọng của gia tộc nên Vương Chấn Quân dù rằng tức giận thì cũng không thể trách phạt nặng được.
Hơn nữa Vương Tôn và gia phụ của Vương Chấn Quân lại là quan hệ huynh đệ, tính ra Vương Chấn Quân còn phải gọi Vương Tôn một tiếng thúc phụ.
Vương Chấn Quân cho gọi Vương Tôn vào phòng nghị sự gia tộc, chỉ mất một lúc Vương Tôn đã tới triệu kiến, trong vòng tay còn mang theo Thần Vũ.
Vương Chấn Quân không cần nhìn đứa bé, trực tiếp vào vấn đề nói
- Vương Tôn trưởng lão, ông thân mang trọng trách gia tộc, ông có biết mình vừa làm gì không !?
Thanh âm của Vương Chấn Quân tựa thế bôn lôi, uy nghiêm của gia chủ Vương Gia quả nhiên không phải dạng vừa. Cả phòng nghị sự lúc này còn có vài trưởng lão khác và những người khác trong gia tộc, khi âm thanh gia chủ vang lên, cả phòng nghị sự ai nấy đều sợ hãi trong lòng.
- Vương Tôn bái kiến gia chủ, sự việc lần này lão hủ ta rất hiểu, nhưng kính xin gia chủ khai ân, không thể không nhận đứa bé này được.
Vương Tôn mặc dù vai vế thúc phụ nhưng hiện tại đây là phòng nghị sự, ở nơi đây quy tắc đã từ lâu không phân vai vế trong gia tộc, mà phải theo chức vụ mà thi hành. Cho nên luận về vai vế dù lớn thì Vương Tôn cũng không thể phá bỏ quy cũ.
- Hoang đường, khắp nơi đều bàn tán Vương Gia ta không biết phân biệt tốt xấu, lại thu nhận một phế vật.
Ánh mắt Vương Chấn Quân sắc lạnh, lông mày dựng lên trông rất tức giận, lại nói.
- Một phế vật thu nhận chỉ hao tâm tốn của, tại sao lại không thể vứt bỏ ?
Vương Chấn Quân thanh âm không lạnh không nhạt nói.
- Chuyện này…xin phép gia chủ ta không thể nói.
Vương Tôn ánh mắt kiên định nhìn Vương Chấn Quân gia chủ, dứt khoát nói ra mình không thể nói.
Lời vừa dứt ánh mắt Vương Chấn Quân liền trở nên vô cùng giận giữ, ông ta liền hừ một tiếng, âm thanh vang vọng mang theo uy thế khiến khắp nơi trong nghị sự phòng đều xảy ra rạn nứt.
Tộc nhân vương gia ai nấy đều rét run, không một ai dám lên tiếng. Thế nhưng lúc gia chủ đại nộ lại có một giọng nói phát ra.
- Kính xin gia chủ khoan hẳn nóng giận, Vương Tôn trưởng lão xưa nay nổi tiếng trung trực, chắc chắn có việc khó nói.
Người đi ra cũng không phải một thanh niên trẻ tuổi, nhưng độ tuổi cũng đã gần trung niên, nước da ngâm, ánh mắt sắc bén, khí chất lại sáng ngời, giọng nói mặc dù đứng trước gia chủ lại có chút phong thái tự tin.
Người này là Vương Thuận, là nhi tử của trưởng lão Vương Đới Thiên, còn Vương Đới Thiên lại là tam thúc của Vương Chấn Quân. Bởi vì Vương Tôn và Vương Chấn Quân là huynh đệ lại có giao tình nhiều hơn so với những người anh em khác nên Vương Thuận mới nên ra mặt cứu Vương Tôn.
Hơn nữa Vương Thuận danh khí cao, tu luyện tốc độ rất nhanh, năm hắn 38 tuổi đã đột phá lên Ngưng Đan, khiến cho danh vọng của hắn trong Vương Gia lại càng có tiếng nói.
Vương Chấn Quân nhìn thấy người lên tiếng là Vương Thuận, tất nhiên cơn tức giận giảm xuống một chút, lại nghĩ tới lời Vương Thuận nói rất có lý, trong Vương Gia nói về trung thành với gia tộc quả thật không có ai có thể vượt qua Vương Tôn.
- Được, chuyện Vương Tôn trưởng lão kháng lệnh ta không truy cứu, nhưng chuyện đứa bé không thể bỏ qua.
Vương Chấn Quân hạ cơn tức giận, lại nói.
- Hiện tại Vương Gia ta mang danh không biết phân biệt tốt xấu, việc này ảnh hưởng rất lớn đến việc trắc thí đệ tử của chúng ta, Vương Tôn trưởng lão ông tính chịu trách nhiệm thế nào ?
Vương Chấn Quân ánh mắt sắc lạnh, không phải vì ông không có thân tình với thúc phụ mình, mà là ở nghị sự phòng, lại có sự chứng kiến của tộc nhân Vương Gia, ông bắt buộc phải sắc lạnh phán đoán.
Không đợi Vương Tôn nói ra, một bên Vương Thuận lại đứng ra chấp tay cung kính nói.
- Vương Thuận ta có cách này, không biết gia chủ có thể nghe không.
- Được, nói đi.
Vương Chấn Quân chấp thuận.
- Hồi bẩm gia chủ, đích thực nuôi một đứa bé không có linh căn quả thật không có tác dụng gì, nhưng nếu chúng ta bỏ mặt nó thì cũng có ảnh hưởng nhất định.
- Ảnh hưởng ? nói rõ ra xem.
Nghe như thế Vương Chấn Quân lại hỏi.
- Nếu chúng ta không thu nhận đứa bé này, những người biết sẽ nói ta ham lợi ích, ngược lại nếu chúng ta thu nhận thì sẽ được nhiều kẻ tôn kính, sẽ nâng lên uy danh gia tộc.
Vương Thuận ngừng lại một chút lại nói tiếp.
-Hơn thế nữa trong mắt chúng nhân, Vương Gia ta sẽ là nơi tốt, khiến nhiều người muốn trở thành đệ tử của gia tộc ta.
Vương Chấn Quân đôi mắt sáng lên, vết nhăn trên trán cũng dãn ra cười ha ha một tiếng nói.
- Tốt, tốt cách này rất được, nhưng để thực hiện được thì vẫn phải nuôi đứa bé kia sao ?
- Bẩm gia chủ sự tình rất đơn giản, chỉ cần đưa đứa bé này ra ngoại môn sinh sống, không tốn tài nguyên tu luyện, chỉ cần cho đứa bé còn sống. Như vậy sự việc đều ổn thỏa.
Vương Thuận cười nói. Dù sao hắn chỉ có thể cứu Vương Tôn trưởng lão thoát nạn, cũng không thể giúp nhận đứa bé
- Được, cách này rất tốt, liền ban lệnh xuống cho người nuôi dưỡng đứa bé ở ngoại môn.
Vương Chấn Quân cười lên, ra lệnh cho thị vệ Vương gia truyền lệnh xuống.
Lúc này tất nhiên Vương Tôn không muốn để cho Thần Vũ sống ở ngoại môn, nhưng lời chưa nói ra thì Vương Chấn Quân đã quay qua ông nói.
- Vương Tôn trưỡng lão, dù tha cho ông nhưng cũng phải răn phạt, lệnh Vương Tôn trưởng lão nghe lệnh.
Vương Chấn Quân gằng giọng, Vương Tôn lúc này lại không thể kháng lệnh, chỉ có thể ão não chấp hành.
Vương Tôn bị phạt không được bén mảng đến ngoại môn, cũng không thể gặp Thần Vũ, dù vậy ông vẫn có thể sắp xếp người đến chăm sóc cho Thần Vũ, nhưng điều đó khiến trong tâm ông muôn phần khó chịu.
Thu đi đông tới, Thần Vũ mới đó đã trở thành đứa nhóc năm tuổi, nơi cậu hằng ở là nơi hẻo lánh nhất ngoại viện, một mái tranh nhỏ chỉ vừa một chỗ ngủ và một vài vật dụng nấu ăn.
Gian tranh nhỏ lại có một khung cửa sổ lớn, Thần Vũ lúc này chỉ mặc được vài lớp vải mỏng, ánh mắt có chút buồn lại như đang mong đợi ai đó.
- Nhũ nương vẫn chưa đến, mình đói quá, mình muốn ăn thứ gì đó ngọt chút.
Thần Vũ lúc này là một đứa bé, ánh mắt trông xa chờ nhũ nương đến, việc này là việc thông thường hằng ngày. Mùa đông lạnh nên Thần Vũ phải ở trong gian tranh, khi nào ít tuyết mới có thể bổ củi sưởi ấm, điều này lại phải tự lực Thần Vũ làm, dù là mới năm tuổi.
Hiện tại Thần Vũ đang cố sưởi ấm chờ nhũ nương mang đến đồ ăn, hai hàm răng đánh vào nhau Thần Vũ đang rất lạnh, nhưng cậu cũng chẳng biết làm thế nào. Thần Vũ mong nhũ nương mang đến cho mình một ít bánh ngọt, cũng bởi vì cậu rất ít được ăn bánh, đồ ăn được mang đến rất ít, lại không có vị gì.
Thần Vũ trông mong rất lâu vẫn chưa thấy nhũ nương đến, cậu nhắm đôi mắt muốn đi ngủ thì một âm thanh truyền đến.
- Vũ nhi, Vũ nhi con đâu rồi.
Xuất hiện trong làn tuyết là một vị đại nương, búi tóc búi cao, dáng vẻ cũng không còn trẻ, ánh mắt ôn hòa. Vị đại nương này chính là nhũ nương của Thần Vũ.
Thần Vũ nghe tiếng nhũ nương liền vô cùng mừng rỡ chạy ra cửa.
- Nhũ nương, con ở đây !
- Ah… Vũ nhi, mau vào trong trời lạnh lắm.
Nhũ nương nhìn thấy Thần Vũ cũng rất đỗi yêu thương, bà được Vương Tôn trưởng lão sắp xếp nuôi Thần Vũ lớn, bà làm việc cho Vương Gia đã từ lâu, đến hiện tại bà cũng không cần có cần danh vọng hay tiền tài, chỉ cần đủ sống là được. Cũng bởi do đó bà mới nhận lời Vương Tôn trưởng lão chăm sóc Thần Vũ.
Trông thấy Thần Vũ cực khổ chịu lạnh, hơn nữa còn nhỏ đã phải là việc bổ củi, bà đau lòng nhưng lực bất đồng tâm.
- Ân !
Thần Vũ nghe nhũ nương bảo liền rất nghe lời gật đầu đi vào.
- Ah… Vũ nhi, có phải con đã đói rồi phải không !?
Nhũ nương bước vào trong với Thần Vũ, ánh mắt triều mến hỏi chuyện, Thần Vũ còn nhỏ cũng không giấu diếm việc gì đều nói cả.
- Nhũ nương nay có gì thế ?
Thần Vũ ánh mắt trông chờ vào chiếc hộp đựng thức ăn nhũ nương mang tới.
- Hôm nay chỉ có cháo với chút rau, may mắn là ta tìm được một ít thịt ma thú cho con.
Nhũ nương cười nói.
Nhưng Thần Vũ ánh mắt thất vọng, lại không có bánh ngọt cậu muốn ăn, nhưng hôm nay lại có thịt ma thú, coi như là đỡ hơn mọi ngày Thần Vũ chỉ có thể ăn cháo không hoặc đồ còn sót lại.
Nhưng nhũ nương đương nhiên là trông thấy biểu cảm của Thần Vũ, bà cũng chỉ có thể lắc đầu khổ não. Thần Vũ không được để mắt đã đành, hơn nữa thức ăn hằng ngày lại chỉ là đồ ăn thừa, đã thế mỗi khi bà đến trù phòng thì thức ăn được phép mang cho Thần Vũ cũng chỉ có một chút.
Có một lần bà lấy được một miếng bánh có vị ngọt, điều đó khiến Thần Vũ vô cùng vui mừng, ánh mắt sáng rực khi ăn miếng bánh, bởi vì trước giờ lần đầu tiên cậu được ăn thứ ngọt như thế này.
- Vũ nhi ngoan, sau này ta sẽ tìm cho con một chút bánh ngọt được không.
Nhũ nương ra sức an ủi Thần Vũ, nhưng dù bà hứa như vậy thì việc này bà cũng rất khó thực hiện được, trù phòng là nơi quản lí thực phần trong Vương Gia, muốn ăn gì đều phải thông qua họ, huống hồ Thần Vũ lại bị hạn chế như thế.
- Ân!
Thần Vũ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt buồn rầu nhưng vẫn mau chóng lấy thức ăn ra, cậu đã rất đói rồi.
Nhũ nương đứng một bên âm thầm gật đầu nhìn Thần Vũ, cậu đang ăn rất nhanh, hơn nữa lại rất sạch.
- Ahh…thức ăn ngon quá.
Thần Vũ phấn khích.
Nhũ nương thấy vậy trong lòng có chút ấy nấy, Thần Vũ trước giờ chưa từng được ăn một món ăn thực sự, hơn nữa lại còn được làm qua loa, cho nên Thần Vũ nói ra từ “ ngon “ thật sự chỉ là do cậu rất đói.
Dù dáng người còn nhỏ nhưng Thần Vũ ăn lại rất nhanh, chỉ cần trong chốc lát đã hết, cậu đứng lên dùng tay lau miệng cười nói.
- Vũ nhi cảm ơn nhũ nương.
- Tiểu gia hỏa này lại học được thói khách sáo đấy sao.
Vũ nương ôn hòa nhìn Thần Vũ cũng cười nói.
- Nhũ nương, con muốn đi ngủ, người có thể ở đây với con một chút không ạ.
Thần Vũ ngước nhìn nhũ nương, cậu biết chuyện thường lệ nhũ nương không được ở tại chỗ mình lâu, cũng bởi vì nhũ nương còn rất nhiều việc. Thần Vũ cũng là một đứa nhóc hiểu chuyện, cũng chỉ dám xin nhũ nương ở lại một tí.
Nhũ nương trầm tư trong chốc lát, rốt cuộc vẫn để vẻ ngoài đáng yêu của Thần Vũ lừa, bà liền ở lại trông coi Thần Vũ đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau Thần Vũ phát hiện nhũ nương đã đi từ lúc nào, cậu cũng không giống những đứa bé bình thường khóc lên đòi mẹ, mặc dù Thần Vũ thường nghe nhũ nương kể phụ mẫu mình bỏ mình lại đây, nhưng tâm trí đứa nhóc này lại không oán trách, chỉ hằng ngày mong cũng được có phụ mẫu.
Thần Vũ mặc thêm một lớp vải áo dày, bước ra trước gian nhà tranh, trước mắt cậu là một cây rìu đốn củi. Thần Vũ cũng không phản ứng gì, chỉ bước ra lấy những thanh gỗ đã được đem tới, bắt đầu hai tay cầm rìu vung xuống bổ củi.