Thời gian trôi nhanh và từ khi năm mười một tuổi Thần Vũ đã âm thầm dần chấp nhận bản thân mình đã hết hi vọng, chỉ còn chờ già rồi chết đi. Nhưng thật sự hắn không ngờ số phận đã đưa hắn tới với Tiểu Nguyên.
Thần Vũ mở mắt, trở về trong thực tại lúc này hắn hiện ở nội Thanh Sơn Lâm. Trong khóe mắt Thần Vũ ngấn lệ, có thể là do những viễn cảnh khi còn là phế vật vẫn còn ám ảnh hắn.
Nhưng Thần Vũ lại lấy tay quẹt đi, hắn đã hiểu được tâm tính hiện tại của mình đã có chút thay đổi.
Thần Vũ nheo mắt nhìn lên trời, suy nghĩ gì đó lại thở dài một hơi.
Ánh mắt chuyển dời sang Thiết Sát Lang Vương đang tiến giai kế bên. Ánh mắt phức tạp nhưng cuối cùng hắn giữ nguyên ý định ban đầu, không giết Thiết Sát Lang Vương.
Bỗng nhiên lúc Thần Vũ nghĩ rằng mình nên đi trước tránh Lang Vương thức tỉnh sẽ lại ghi hận hắn thì Lang Vương lại thức tỉnh.
- Không phải chứ, vận khí đen đủi !
Thần Vũ thầm mắng.
Không đợi Thần Vũ phản ứng, ánh sáng quang đoàn mờ đi, một lang trảo khổng lồ xé toạt mà ra.
Thần Vũ liền cả kinh, kích thước lang trảo trước mắt có thể thấy được kích thước hình thể Lang Vương lại tăng lên, hon nữa khí tức lộ ra cũng khủng bố hơn rất nhiều.
Một tiếng hú dài Lang Vương phá vỡ quang đoàn xuất hiện ngay trước mặt Thần Vũ. Lang Vương lúc này to lớn oai vệ, bề ngoài Lang Vương không khác khi trước là mấy nhưng kích thước rõ ràng đã tăng trưởng. Phần lông của Lang Vương chuyển sắc, trông thì mềm mại nhưng rất khó có thể chặt đứt được.
Thần Vũ lúc này lại nuốt nước bọt một cái, ánh mắt lo lắng nhưng không có chút sợ hãi nào. Hắn âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Quyết muốn đối địch, nếu như vượt quá mức có thể đối chiến thì Thần Vũ sẽ chạy ngay lập tức.
Tuy nhiên mọi thứ lại không như Thần Vũ suy đoán, Lang Vương lại không tấn công hắn. Thần Vũ thầm nghĩ có lẽ sau khi tiến giai Lang Vương tiêu hao quá mức dẫn đến suy yếu nên không thể đánh giết hắn.
Bỗng lúc này Lang Vương cúi cái đầu cao lớn của mình xuống nhìn Thần Vũ. Thần Vũ thấy được trong mắt Lang Vương ác cảm đã suy giảm nên liền thở phào.
Thần Vũ đã hiểu được, Lang Vương dù không thể nói nhưng linh trí phát triển rất nhiều, nó hiểu được Thần Vũ đã cố tình không giết nó, hơn nữa còn cứu nó giúp nó tiến giai.
Lang Vương tất nhiên là có thể phân biệt tốt xấu, kể từ khi Thần Vũ cứu mạng nó, nó đã hiểu ân oán đã được bù đắp. Nhưng chuyện ân oán và hỗ trợ nó tiến giai lại là hai chuyện khác nhau, Lang Vương hiểu được điều này liền dùng ánh mắt ra hiệu với Thần Vũ.
- Hửm ??
Thần Vũ nhìn thấy Lang Vương đang làm gì đó, ánh mắt liếc nhìn qua lại, lang trảo còn cào liên tục vào mặt đất. Nhưng bởi vì Thần Vũ trước giờ vẫn chưa từng tiếp xúc với ma thú cho nên hắn cố đến mấy cũng không thể hiểu.
Thật sự nói đi nói lại không chỉ ma thú mà đến những người khác Thần Vũ cũng rất ít tiếp xúc qua, nếu thật sự phải nhìn biểu cảm người khác mà hành động thì thực sự Thần Vũ lực bất đồng tâm.
Cho nên đối diện với hành động của Lang Vương, Thần Vũ chỉ có thể thở dài.
Lang Vương trông thấy Thần Vũ tròn mắt nhìn nó, nó liền hiểu Thần Vũ nãy giờ chẳng hiểu gì cả. Nó lúc này cũng như Thần Vũ dâng lên một cảm giác bất lực, cả hai người và ma thú nhìn nhau qua một lúc lâu cuối cùng Lang Vương cũng không nhịn được liền hất Thần Vũ lên lưng của nó.
Thần Vũ thấy Lang Vương há miệng muốn cắn tới liền muốn né, nhưng hiện tại tốc độ của Lang Vương đã hơn khi trước không ít, Thần Vũ phản ứng chậm chạp liền bị hất bay lên.
- Áaaaaa….chết ta rồi!
Thần Vũ la lên, dù đã tu tiên nhưng sợ độ cao thì Thần Vũ vẫn còn nên hắn nhất thời luống cuống tay chân.
Đến khi đáp xuống Thần Vũ phát hiện mình đang ở trên một nơi rất êm, lại vô cùng to lớn, trông ra mới biết Thần Vũ đã hạ xuống trên lưng của Lang Vương.
- Đây…là cơ thể của Lang Vương !?
Thần Vũ cảm thán nói.
- Ngươi đây là muốn đưa ta đi đâu à ?
Thần Vũ rất nhanh phản ứng lại liền truy hỏi Lang Vương, bởi vì trong suy nghĩ của Thần Vũ, Lang Vương tính khí cao ngạo chắc chắn sẽ không nhận hắn làm chủ, chắc chắn là chỉ có dụng ý khác.
Thế nhưng trong tâm Thần Vũ cũng có chút thất vọng, nếu như hắn có được một hộ thú như Lang Vương tung hoành trong nội Thanh Sơn Lâm là điều có thể.
Lang vương thấy Thần Vũ đã hiểu ý nó liền hú lên một tiếng, tiếng hú này lại không phải âm thanh bình thường, đây là sự cảnh báo Lang Vương tới các ma thú xung quanh, tạo ra sự uy chấn khiến các ma thú xung quanh tránh xa.
Nhưng mà trong các vương thú chi chiến xung quanh, với thực lực bát tinh ma thú hiện tại của Lang Vương tất nhiên sẽ rất ít ma thú dám tiếp cận đối chiến.
Mà tại lúc này Lang Vương tứ chi chuyển động, như một hắc ảnh lướt qua Thanh Sơn Lâm, phóng ra âm thanh xé gió mà đi.
Thần Vũ cố gắng bám chặt trên thân thể của Lang Vương vừa kinh ngạc cảm thán.
- Tốc độ thật kinh khủng.
Thần Vũ cảm nhận phong bạo đập vào mặt hắn bỗng tự nhiên cảm thấy may mắn khi Lang Vương và hắn đã kết thúc ân oán, nếu không thực sự là khó bảo toàn tính mạng thoát ra khỏi đây, nhưng dù có bảo toàn được mạng thì Thần Vũ suy đoán rằng cũng tiêu hao cực lớn.
Thần Vũ không biết Lang Vương muốn đi đâu nên hắn chỉ biết cố gắng trụ vững, nhắm mắt chống chọi từng đợt phong bạo đánh vào.
Tốc độ của Lang Vương vô cùng nhanh chóng, chỉ mất một nén nhang là đã tới nơi.
Hiện ra trước mắt Thần Vũ lúc này là một cửa hang vô cùng cao lớn, kích thước có thể nói là to lớn hơn cả Lang Vương. Qua một hồi Thần Vũ lại hỏi Lang Vương.
- Nơi này là nơi ngươi sinh sống ??
Lang Vương nghe xong chiếc đuôi phía sau liên tục vẫy lên xuống, kêu lên một tiếng. Lần này thì Thần Vũ lại hiểu ý tứ của Lang Vương, hắn chắc rằng đây là nơi Lang Vương sing sống.
Chỉ là ngoài ý tứ đó thì Thần Vũ vẫn không biết tại sao Lang Vương mang mình đến đây. Vừa muốn nói gì đó thì Thần Vũ liền nghĩ ra một thứ.
- Không phải ngươi muốn ta vào đó chứ ??
Thần Vũ bán tính bán nghi hỏi Lang Vương. Nhưng không cần Lang Vương ra hiệu, từ trong ánh mắt của nó Thần Vũ nhìn thấy sự hối thúc, lại nói tiếp.
- Chẳng lẽ..ngươi muốn ăn thịt ta ??
Lang Vương một bên nghe vậy ánh mắt nó lại tỏ vẽ rõ khinh thường Thần Vũ, nó nhìn đảo qua Thần Vũ một lượt lại không kìm được mà thổi phì một hơi chế giễu.
- hả ..? Ngươi thế là có ý gì ?
Thần Vũ nhìn thấy phản ứng của Lang Vương, như một cái tát vào mặt hắn nên liền đùng đùng nổi giận muốn cãi nhau với Lang Vương, bất quá Lang Vương vẫn vậy không quan tâm nên Thần Vũ khiến Thần Vũ như đang tự trò chuyện với mình.
- Đã thế thì ta tiến vào, ta lại chẳng phải sợ ngươi !
Thần Vũ vừa nói vừa tiến vào, Lang Vương thấy thế cũng vào theo phía sau.
Thần Vũ đi vào thì phát hiện hang động này vô cùng rộng lớn, hắn đã đi hơn hai nén nhang rồi nhưng vẫn chưa tới điểm cuối. Lang Vương phía sau thì chỉ đang nhìn hắn tìm đường, muốn xem Thần Vũ lại làm được gì.
Thần Vũ cũng không hơi đâu so đo với Lang Vương, hắn tập trung đi tới phía trước. Thế nhưng lúc này Lang Vương rốt cuộc không nhịn được nữa liền đi trước dẫn đường cho Thần Vũ.
Lại thêm một nén nhang thời gian, Thần Vũ và Lang Vương cuối cùng đã đến một nơi, trông thấy cảnh tượng trước mắt con ngươi của Thần Vũ như muốn rơi ra.
Thần Vũ thầm khen Lang Vương quả thật thật giàu có, dược liệu chất đống, thậm chí còn có một nhóm tử kim thiết vô cùng quý giá kích thước bằng một nhôi nhà nhỏ trước mắt hắn.
Tất cả chỗ này làm ánh mắt Thần Vũ sáng lên, nhưng hắn biết nhưng thứ đồ vật này là của Thiết Sát Lang Vương hắn không thể lấy được. Chỉ là trong suy nghĩ của Thần Vũ bây giờ đang nghĩ liệu có cách nào xin một ít tài phú của Lang Vương hay không.
Chỉ là không cần hắn mở miệng Lang Vương đã tiến tới núi dược liệu bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó, thời gian trôi qua không biết bao lâu, lúc này Lang Vương lại kêu lên một tiếng, ánh mắt báo hiệu Thần Vũ qua đó.
Thần Vũ cũng không nghĩ ngợi liền tiến đến, nhìn vào nơi Lang Vương ra hiệu, một hơi thở sau đó đôi mắt Thần Vũ run run, hắn đưa tay vào không gian trữ vật mau chóng lấy ra một hộp gỗ.
Thần Vũ cẩn thận cầm lên bỏ vào hộp gỗ, đó là một chiếc kim diệp vô cùng tinh xảo, Thần Vũ không kìm được mà thốt lên.
- Diệp Cốt Cương !!!
Giọng nói Thần Vũ vô cùng run rẩy, hai tay vô cùng cẩn thận không dám có chút sơ ý.
- Thật không ngờ là Diệp Cốt Cương, ngươi cũng thật may mắn quá đó.
Thần Vũ ghen tị liếc nhìn Lang Vương như muốn khóc, một vật trân quý thế này thế nhưng lại ở trong tay Lang Vương khiến hắn cảm thấy nhân sinh thật gian khổ, lại không nhịn được mắng luôn cả Lang Vương một tiếng.
Sỡ dĩ Thần Vũ phản ứng như thế cũng bởi là vì Thần Vũ hiểu độ trân quý của Diệp Cốt Cương. Trong kỳ thư đã viết, Cốt Cương thụ đâm chồi mười năm, sinh lá trăm năm, ngưng kết Diệp Cốt Cương lại tốn ngàn năm.
Diệp Cốt Cương thân là kim diệp, gân diệp chứa đựng linh nhũ có thể thoát cốt cũng có thể rèn thân. Là chí bảo cho người luyện thể. Hơn nữa linh nhũ nếu không dùng để luyện thể thì cũng có thể tinh lọc linh căn, thật sự là chí bảo.
- Ngươi….ngươi…lại muốn cho ta thứ này ??
Thần Vũ giọng run run hỏi Lang Vương, nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng mong đợi có được Diệp Cốt Cương gần như muốn Lang Vương không từ chối hắn.
Lang Vương cũng không cự tuyệt Thần Vũ, nó kêu một tiếng liền đồng ý.
Thần Vũ tâm trạng đại hỉ, hắn mau chóng đóng hộp gỗ, bỏ vào không gian trữ vật, cứ như thể Lang Vương sẽ đòi lại nên hắn vô cùng gấp gáp vậy.
Làm xong mọi thứ Thần Vũ liền thở phào, nhìn Lang Vương vô cùng cảm kích nói.
- Ta thực sự nhận một ân huệ này của ngươi quá lớn, bất quá trong tương lai ta sẽ trả lại cho ngươi.
Thần Vũ biết Lang Vương là muốn báo ân giúp nó tiến giai, nhưng việc đó là do Hỗn Nguyên Khí của hắn vô tình làm ra, điều đó khiến hắn cảm thấy không thoải mái cho nên vẫn muốn báo đáp phần bảo vật này.
- Còn một việc nữa, ta muốn tìm một ngọn thạch sơn cao trên ngàn trượng, ngươi có thể giúp ta không, ta sẽ ghi nhận để báo đáp ngươi.
Thần Vũ tạm thời bỏ qua Diệp Cốt Cương, có thời gian sẽ xem kỹ. Hiện tại hắn cần nhất là tìm ngọn phong sơn tu luyện Loạn Dương Quyền mau chóng để kết thúc khảo thí. Nhưng ngọn thạch sơn trước đó đã không thấy đâu, Thần Vũ chỉ đành hỏi tới Lang Vương.
Lang Vương một bên nghe Thần Vũ hỏi về một ngọn thạch sơn cao ngàn trượng, nó liền bắt đầu như suy nghĩ nhớ ra gì đó. Qua một lúc lâu Lang Vương bỗng nhiên kêu lên, thấy thế Thần Vũ liền hỏi.
- Thế nào ? ngươi giúp được ta !?
Thần Vũ mong chờ nhìn Lang Vương, Lang Vương nghe thế liền gật đầu liên tục.
- Được, ngươi có thể đưa ta tới đó chứ ?
Lang Vương không cần nghe hết câu của Thần Vũ đã lại hất văng hắn lên lưng, xông ra khỏi hang.