Nam Y thản nhiên nói: “Không đẹp bằng ngươi.”
Quả nhiên Bắc Tịch vừa nghe, đôi mắt lập tức sáng rực lên.
Bàn tay được giấu trong tay áo của hai người lặng lẽ nắm chặt lấy nhau.
“Nam Y sư muội.”
Đột nhiên có người gọi.
Nam Y quay đầu lại, là Thích Ưu, đôi mắt nàng giật giật, “Thích Ưu sư huynh.”
“Nam Y sư muội, đã lâu không gặp.”
Từ ngày Thích Ưu trở về vẫn luôn cáo ốm, không ra khỏi cửa gặp ai, tính ra hai người cũng đã rất lâu không gặp.
“Thích Ưu sư huynh gần đây vẫn khỏe chứ?” Nam Y khách sáo hỏi.
“Khá tốt, chỉ là không biết Nam Y sư muội mới từ đâu về?”
“Cùng bạn cũ ôn chuyện thôi.”
Nàng trả lời như vậy, khiến cho người nào đó dù đã sớm buông tay nhưng lại không tự chủ được quay lại chọc một cái, nhẹ nhàng cọ xát phía sau lưng nàng, như để biểu đạt sự bất mãn.
Sắc mặt Nam Y không thay đổi, vẫn cười với Thích Ưu, nhưng bàn tay lại lặng lẽ đưa ra sau lưng, nắm lấy bàn tay đang làm loạn kia, véo nhẹ một cái, gần như lập tức xoa dịu cơn ghen của Bắc Tịch.
Thích Ưu ở đối diện thấy hai người có hành động, bất động thanh sắc nói: “Ta thấy tình cảm của thầy trò các người càng ngày càng tốt, đi đâu cũng phải có nhau.”
Sắc mặt Nam Y dần trở nên lạnh lùng: “Bắc Tịch là đệ tử ta, đương nhiên ta phải dẫn theo hắn.”
“Vậy sao.”
Đối phương cúi đầu cười khẽ, “Vậy các ngươi đi đi, ta đi trước.”
Nam Y gật đầu, nhìn đối phương rời đi.
Thích Ưu đi rồi, nàng cũng không thả lỏng được, trái lại sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Sư tôn, sao vậy?”
Khi Nam Y không vui, Bắc Tịch cũng không dám đùa giỡn, nghiêm túc ở bên cạnh hỏi.
“Không sao.”
Khi Nàng thuận tay kéo Bắc Tịch đi thì đột nhiên nghĩ ra, bản thân mình càng lúc càng không bài xích một vài hành động thân mật của hắn, thậm chí ngày càng tự nhiên.
“Đi thôi, chúng ta trở về.”
Hai người theo đường cũ trở về Thanh Vụ Sơn, mà đại đệ tử của Huyền Cơ Tông cũng vừa lúc đến đây.
Người nọ mang rất nhiều tài nguyên đến đây, vừa thấy bọn họ lập tức nói, “Đệ tử bái kiến sư thúc.”
“Ừ.”
Vì gặp Thích Ưu nên thái độ Nam Y trở nên lãnh đạm.
May mà Hoằng Uẩn đi theo bên cạnh Tông chủ đã lâu, đã quen với dáng vẻ cư xử lạnh nhạt này của Nam Y.
“Sư thúc, đây là sư phụ bảo đệ tử đưa đến cho Bắc Tịch sư đệ, lần tỷ thí nay sư đệ đứng thứ hai, tài nguyên so với trước đây cũng phong phú hơn rất nhiều, ngài có muốn xem không?”
“Không cần.”
Nam Y giơ tay cự tuyệt, có cái gì đẹp, nhìn nhiều lại khiến nàng nhớ đến non nửa số gia sản bị thâm hụt của mình, mấy thứ này sao có thể so với những thứ nàng đã tặng đi chứ?
“Được rồi.”
Hoằng Uẩn lên tiếng, thu tất cả tài nguyên vào nhẫn trữ đồ, sau đó đưa cho Bắc Tịch.
Bắc Tịch đối với đại sư huynh của Tông môn không thích cũng không ghét, chỉ là thấy hắn có chút phiền, nếu là ngày thường thì còn chẳng thèm để ý đến hắn, nhưng hôm nay sư tôn ở đây, hắn phải biểu hiện ra tình tình tốt một chút.
Ngay khi Bắc Tịch duỗi tay tiếp nhận, đột nhiên Hoằng Uẩn cười rồi nói, “Ngày ấy đa tạ sư đệ thủ hạ lưu tình.”
Bắc Tịch nhận lấy đồ, cũng không trả lời hắn, chỉ là lẳng lặng liếc mấy thứ kia một cái. Sự ghét bỏ trong mắt không nên quá rõ ràng như vậy đâu.
Hoằng Uẩn……
Đột nhiên có chút ghét người sư đệ này.
Hắn quay đầu không nói chuyện với tên Bắc Tịch thích chọc tức này nữa, bắt đầu cáo từ với Nam Y.
“Nếu đồ đã đưa đến, vậy sư điệt xin cáo lui trước.”
“Ừ.”
Giọng nói Nam Y lạnh nhạt, rấy dễ nghe.
Hoằng Uẩn vừa mới rời khỏi, Bắc Tịch đã không chờ được nhét tay mình vào trong lòng bàn tay của Nam Y, cùng nàng da thịt cận kề.
Nam Y nhẹ nhàng kéo xuống, quay đầu lại dường như còn có chút ghét bỏ, “Sao lại dính người như vậy.”
Bắc Tịch bất mãn kéo cái tay kia, cũng không phản bác, hừ, hắn dính người như vậy đấy, chẳng phải nàng cũng không cự tuyệt sao?
Hai người sống cuộc sống của lão phu thê ngày ngày nấu nước pha trà, mãi cho đến khi tông chủ gọi Nam Y qua.
trong lòng Nam Y biết rõ là chuyện Ma tộc có tiến triển mới, lập tức đẩy Bắc Tịch ra muốn qua đó.
Việc này liên quan đến sinh tử của nàng, tất nhiên nàng phải chú ý.
Nhưng Bắc Tịch lại không dễ dàng buông tay, “Sư tôn muốn đi đâu?”
“Không phải vừa rồi ngươi cũng nghe được sao, tông chủ cho mời ta.”
Nam Y bất đắc dĩ kéo tay mình ra, ý bảo hắn buông ra.
Nhưng Bắc Tịch cực kỳ không muốn, dùng sức bắt lấy cái tay kia, rũ mắt xuống, “Cùng đi.”
Hắn nhẹ nhàng lắc lắc.
Nam Y cân nhắc một chút, nhớ tới hiện giờ tu vi của Bắc Tịch với các Tông trưởng lão không kém bao nhiêu, đi một tí thì có làm sao? Chẳng lẽ đến lúc giết Ma tộc không cần hắn hỗ trợ sao?
“Vậy đi thôi.”
Bắc Tịch lại lặng lẽ mím môi cười, lúc này Nam Y mới phát hiện, hắn thật sự rất dễ thỏa mãn và vui vẻ.
Tại Nghị Sự Điện, người của các tông môn đều đến đủ.
Bắc Tịch vừa đi vào đã cảm thán, may mà hắn tới.
Bất ngờ là người gần cái ghế chủ vị đang trống nhất, chính là Lý Thanh Nguyên của Thanh Hà Tông.
Có lẽ do đồ Nam Y tặng thật sự tốt, hắn bây giờ nhìn không ra một chút nào dáng vẻ bị thương lúc trước, nhưng khi thấy Bắc Tịch có chút cứng đờ.
Đàm Trăn nhíu mày, “Sao ngươi lại mang hắn tới đây, đây là tình huống gì?”
Trong lời nói mang theo sự chất vấn, trong trường hợp như vậy, càng khiến người ta thêm khó chịu.
“Chẳng phải ngươi cũng dẫn đệ tử đến sao?”
So với những người khác, Nam Y càng không cho Đàm Trăn sắc mặt tốt.
Đàm Trăn cứng cổ phản bác, “Điều này sao có thể giống nhau?”
“Sao lại không giống nhau? Dựa vào Đàm Lẵng là đệ tử thân truyền còn Bắc Tịch thì không phải sao? Hay là do Đàm Lẵng không có tu vi?”
“Ngươi!”
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, lúc này tông chủ mới lên tiếng, “Đàm Trăn, ngồi xuống, Bắc Tịch là đệ tử thân truyền của sư muội, đương nhiên phải đến.”
Tông chủ đã mở lời, cho dù Đàm Trăn có bất mãn, cũng chỉ có thể ngồi xuống.
Nam Y cũng ngồi xuống, các đệ tử còn lại đều ngồi ở phía dưới, vị trí của Bắc Tịch cách Nam Y vài người, hết lần này đến lần khác chọc hắn mất hứng vì ngồi ở chỗ đó. Vì vậy hắn bèn đi đến bên cạnh Lý Thanh Nguyên nhỏ giọng hỏi, “Ta có thể ngồi ở đây không?”
Giọng nói dịu dàng đó, khiến Lý Thanh Nguyên ngẩng đầu rồi sửng sốt nhìn Bắc Tịch, dường như không thể nghĩ ra thiếu niên ngày đó khuôn mặt lạnh lùng tàn độc tỉ thí với hắn cũng có một mặt dịu dàng như vậy.
Khi Đàm Trăn còn chưa kịp đến gây khó dễ, Lý Thanh Nguyên đã vội vàng đứng lên, “Đương nhiên có thể, sư đệ mời ngồi.” Thậm chí hắn còn có vẻ mặt thụ sủng nhược kinh.
Huyền Cơ tông có tiền, vị trí của mỗi người đều được thiết kế lớn hơn, hai người ngồi cũng không quá chật chội.
Bắc Tịch thong thả ung dung ngồi cạnh Lý Thanh Nguyên, nơi cách Nam Y gần nhất.
Sau đó còn nhoẻn miệng cười với Nam Y, dường như muốn được khen.
“Ngươi đó.”
Trong lời nói của Nam Y hàm chứa sự nuông chiều và dung túng vô hạn.
Bắc Tịch rất thích nghe nàng nói những lời như vậy, vẻ mặt vô cảm cúi đầu, khóe miệng lại lặng lẽ nhếch lên, tai cũng hơi hồng.
Lý Thanh Nguyên ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của hai người, trong lòng lại nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ và vô cùng đáng sợ.
Không không không, không thể nào.
Hắn điên cuồng lắc đầu trong lòng, sắc mặt cũng trắng bệch, Nam Y Tiên Tôn chính là đệ nhất kiếm tu hiện giờ, lại có quan hệ thầy trò với Bắc Tịch, sao có thể…… Chứ!
“Lần này trưởng lão ẩn núp ở nhân gian theo dõi động tĩnh của Ma tộc đã trở lại, các vị hãy nghe một vài tin tức mà hắn tra được.”
Nam Y đã từng gặp vị Thanh Niệm trưởng lão ôn hòa thanh nhã mới đi ra kia. Đầu tiên hắn hành lễ với chủ tọa, rồi lại hành lễ với những người ngồi dưới, trái lại hắn đã học hết toàn bộ các cấp bậc lễ nghĩa ở nhân gian.
“Là thế này, tại hạ ẩn núp nhân gian điều tra hành động của Ma tộc, quả nhiên phát hiện Ma tộc muốn giải trừ phong ấn Ma kiếm, cũng để cứu Hoàng đế Ma tộc đã bị phong ấn trăm ngàn năm trước trong Ma kiếm!”
“Hừ, Ma tộc đáng ghét, dám có suy nghĩ này!”
Có trưởng lão không đủ bình tĩnh đã mở miệng tức giận mắng.
Thanh Niệm trưởng lão chờ những người khác mắng xong mới tiếp tục mở miệng nói, “Tại hạ du lịch nhân gian, phát hiện bọn chúng đang tìm một đồ vật cực lạnh, để dập tắt lửa Địa ngục trong ma kiếm.”
Nói đến đồ vật cực hàn, Nam Y không thể không nghĩ đến chiếc giường băng của mình, có chút chột dạ.
“Mà bọn chúng thu thập ác niệm của người phàm, chính là để cung cấp sức mạnh cho Ma Tôn phá bỏ phong ấn!”
Mọi người lại tức giận mắng tiếp một trận, Ma tộc vốn lấy ác niệm tu luyện, ai biết bọn được bọn họ có thể nghĩ ra những phương pháp gì để giúp Ma Tôn phá bỏ phong ấn!
“Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Có thể làm gì được? Ai cũng có ác niệm, Ma tộc cực kỳ dễ dàng để thu thập được, nhưng làm những chuyện này, dường như vẫn không đủ. Nàng còn nhớ rõ kiếp trước, có một dạng môi giới, nếu không có môi giới nó, Ma Tôn không dễ dàng đi ra như vậy, nàng cũng không cần hiến tế.
Nam Y đang suy nghĩ, đột nhiên tay bị người nắm chặt.
Người nọ nắm tay nàng, đôi mắt nhìn về Thanh Niệm trưởng lão cực kỳ âm u.
Nam Y lúc này mới nhận ra, vừa rồi nàng đã nhìn Thanh Niệm trưởng lão của Thanh Hà tông đến ngây người.
Thanh niệm trưởng lão cũng đang suy xét, cuối cùng chỉ nói, “Chỉ cần còn có người có ác niệm, thì khó có thể diệt sạch Ma tộc, vì thế kế hoạch trước mắt là ngăn Ma tộc tìm được vật cực hàn, không cho lửa địa ngục tắt.”
Nhưng vật cực hàn kia là cái gì, lại chỉ có người Ma tộc biết được,
“Nam Y trưởng lão nhưng có gì pháp?”
Nam Y đang là tu sĩ có tu vi cao nhất trong số những người ngồi ở đây, đương nhiên là phải hỏi ý kiến nàng.
Đối với việc này, Nam Y cũng rất để bụng, dù sao kiếp trước đó là nguyên nhân khiến nàng chết.
Chỉ là khi đó nàng có chút kiêu ngạo, trước đó còn chả để Ma tộc vào mắt.
Nhưng hiện giờ thì khác.
Nam Y thở dài một tiếng, liền nói, “Từ trước đến nay Ma tộc là tộc quần độc ác, tương khắc với bọn họ, là lương thiện, nếu phật tu ra tay, trái lại cũng có chút cơ hội.”
Ngay lập tức mọi người như được xóa tan mây mù nhìn thấy trời xanh, bọn họ ở đây thương nghị lâu như vậy, không ngờ lại chẳng ai nghĩ đến Phật tu đã xa lánh đời!
Có lẽ Phật tu đã thật sự rất tín Phật, nếu không phải nguy cơ diệt thế, thì sẽ không ra mặt, một lòng chỉ muốn tu thành Thần Phật.
Phật tu đoạn tình tuyệt ái, trái lại là một mặt được Thiên Đạo thiên vị, tốc độ tu luyện của họ đều rất nhanh.
Nếu bọn họ xuất thế, sợ là danh hiệu đệ nhất tông môn cũng phải chắp tay nhường người khác..
Các tu sĩ lập tức bàn tán nên phái ai đi tìm Phật tu, Nam Y không nói hai lời đã đứng lên, mọi người kích động nhìn về phía nàng, có vài lời muốn nói.
Nghe thấy đôi môi nhạt màu của nàng khẽ mở, “Ta còn có việc, xin rời đi trước.”
Dứt lời, một trận gió thổi qua, trên đại điện đã không còn bóng dáng Nam Y.
Lại một trận gió thổi qua, Bắc Tịch cũng biến mất không thấy.
Chúng tu sĩ:……
Nghị Sự Điện nghị sự, Nam Y đi đằng trước, Bắc Tịch theo sau nàng, chờ cho đến khi không còn người nào, Bắc Tịch bước vài bước lên phía trước, giữ chặt lấy bàn tay Nam Y đang buông thõng xuống.
“Người đến Nghị Sự Điện là để gặp người Thanh hà tông sao?” Thích bọn họ như vậy, thích kiểu người hiền hòa tao nhã sao?
Một câu cuối hắn không nói ra, chẳng qua nói cũng tự rước lấy nhục mà thôi, người đời có ai lại không thích nam nhân phong độ, ấm áp nho nhã chứ?
Lời nói ngập tràn sự ghen tuông, Nam Y ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy sự uất ức chợt lóe trên mặt Bắc Tịch.