Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 49

“Chỉ là trùng hợp hắn đứng ở đó mà thôi, ta đang suy nghĩ chuyện khác.”

Nam Y giải thích nói.

“Vậy người nghĩ cái gì?”

Nam Y nghẹn lời, nàng nghĩ cái gì ư? Dù sao cũng không thể nói Bắc Tịch được……

“Chỉ là suy nghĩ một vài chuyện nhỏ mà thôi.”

Nam Y nói như vậy, Bắc Tịch liền tin, nắm chặt lấy tay nàng, cơ thể không tự chủ được dựa về phía nàng.

“Hôn một cái, sư tôn.”

Hắn đột nhiên yêu cầu nói.

Nam Y sững sờ tại chỗ, “Sao, sao đột nhiên lại……”

Hiếm khi nàng xấu hổ, lời cũng không nói hết, thật ra là vì, nơi này không phải là địa bàn của bọn họ, tuy rằng ít người, nhưng vẫn sẽ có đệ tử đi ngang qua.

Mắt Bắc Tịch nhìn chằm chằm về phía nàng, Nam Y vẫn muốn từ chối, “Đi về trước có được không?”

“Không được, ta chờ không kịp.”

Bắc Tịch cúi đầu giọng nói có chút buồn bực.

Thậm chí còn bày ra dáng vẻ người không hôn thì ta không đi.

Nam Y gần như chẳng xoắn xuýt quá lâu, thuận theo hắn nhanh như gió hôn lên khóe miệng hắn.

Ngay khi Bắc Tịch nhếch môi cười, nàng lại thầm kinh ngạc, là bắt đầu từ khi nào, nàng đã không thể từ chối yêu cầu của Bắc Tịch?

Có người trốn ở một bên nhìn, chờ hai người đi rồi mới ngoi đầu ra, “Chậc chậc chậc, thật đúng là dính người.”

Ngao Liệt dẫn theo Đào Hề tránh ở sau hòn non bộ, dù Đào Hề tu vi không cao, Ngao Liệt lại là Hợp Thể kỳ, đánh không lại Nam Y nhưng để ẩn nấp che giấu hành tung thì không là vấn đề.

“Ai, không ngờ sư phụ ngươi nhìn đứng đắn, một đống tuổi rồi lại thích thể loại này.” Ngao Liệt trêu đùa.

“Ngươi không được phép nói xấu sư phụ ta!”

Đào Hề bất mãn đạp Ngao Liệt một cái.

Ngao Liệt lặng lẽ trợn trắng mắt, dường như đã là thói quen, đứng yên cho nàng đá.

Tuy rằng vào thời điểm quan trọng nhất Nam Y rời khỏi Nghị Sự Điện, nhưng mọi người sau khi thương nghị vẫn muốn nàng đến nơi Phật tu lánh đời, mời Phật tu của Đại Triệu Tự tới giúp tu chân giới một tay để tiêu diệt Ma tộc!

Đầu tiên bọn họ truyền tin cho Nam Y, tất nhiên là bị Nam Y từ chối, ra ngoài mời Phật tu thì có gì tốt chứ, còn chẳng bằng ở trên núi đợi, cùng Bắc Tịch dính vào nhau làm mấy chuyện khiến người ta thoải mái.

Nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ lại không buông tha, nói cái gì là Nam Y được coi như là nhân vật có năng lực nhất hiện giờ, theo lý nên là nàng đi, để bày tỏ sự coi trọng với Phật tu, và sự quan trọng cả họ vào lúc này.

Nam Y không còn lý do nào để nói, dù sao cũng không thể tách ra hoàn toàn với những tông môn này, đành phải đồng ý.

May thay Bắc Tịch cũng nói đi cùng nàng, vừa lúc coi như một lần rèn luyện, cũng để trên đường đi nàng không quá mức buồn chán.

Trừ họ ra, ba Đại tông môn còn lại cũng cử ra một trưởng lão, một người đệ tử, chủ yếu là do Nam Y hành sự quá tùy tiện, sợ nàng đi một mình thì mời không được người về.

Huống chi, nàng còn muốn dẫn theo Bắc Tịch……

Đạo Duyên tông phái Thị Bất Khí đạo trưởng, Thanh Hà tông là Thanh Niệm trưởng lão, Thiên Cơ Môn là…… Đoạn trưởng lão.

Khi Nam Y nhìn thấy người thì không nhịn được cười

Mặt Đoạn trưởng lão tái đi, ban đầu vào lúc xung phong nhận việc, hắn cho rằng với tính tình của Nam Y Tiên Tôn chắc chắn là nói một không nói hai! Nói không đi thì sẽ không đi, nào ngờ nàng lại muốn đi?

Mỗi người bọn họ còn dẫn theo một đệ tử, chỉ Thanh Niệm trưởng lão thì khác.

Lý Thanh Nguyên là đệ tử thân truyền của hắn, trừ gã ra, hắn còn dẫn theo một tiểu đệ tử khác, chính là Thanh Viễn mà Nam Y đã từng gặp.

Ánh mắt Thanh Viễn nhìn Nam Y còn có chút phức tạp, Nam Y chỉ làm bộ không thấy, thản nhiên nói một câu, đi thôi.

Chỉ có Bắc Tịch, trên mặt không tỏ vẻ gì, khi quay đầu lại liếc mắt cảnh cáo đám người Lý Thanh Nguyên.

Lý Thanh Nguyên ngơ ngác, sao người này lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy? Dễ dàng như vậy?

Lúc trước còn thì thầm nhỏ nhẹ, hiện tại lại thay đổi!

Bóng dáng đoàn người chợt lóe, rời khỏi tại chỗ, đi về phía Đại Triệu tự có Phật tu tu luyện theo cổ tịch*.

*: sách cổ.

Cuốn cổ tịch kia ghi rõ ràng địa chỉ của Đại Phật tự, bọn họ tìm được Đại Triệu Tự rất dễ dàng.

Bên ngoài Đại triệu tự có bố trí một trận pháp, chỉ có tu sĩ chính đạo mới có thể đi qua, trong cổ tịch có nói, phàm là người nhiễm phải Ma khí, thì không thể đi vào.

Ma khí của Ma tộc rất mạnh mẽ, chỉ cần dính vào, sẽ tồn tại rất lâu, điều này cũng giảm bớt cơ hội người của Ma tộc đến quấy rầy bọn họ thanh tu.

Thị Bất Khí đạo trưởng của Đạo Duyên tông nghiên cứu rất nhiều về trận pháp, bởi vậy đầu tiên hắn tìm kiếm mắt trận bị che giấu trong rừng cây, Nam Y và Bắc Tịch ngồi ở một bên, nhắm mắt tu luyện.

Tu vi Nam Y cao hơn, thần thức trải khắp núi sâu, nàng nghe thấy tiếng chim hót trong rừng, tiếng rống của muông thú, lại nghe thấy, có một giọng nói ngây ngô thì thầm gì đó với người ta.

Vốn nàng không muốn nghe lén, dù sao cũng là Tiên Tôn tiên phong đạo cốt, kết quả khi vừa ổn định thần thức bọn họ lại nhắc đến Bắc Tịch, đành trái với lương tâm bắt đầu nghe lén.

Sau đó nàng nghe thấy cái tên Thanh Viễn kia nói: “Bắc Tịch của Huyền Cơ tông thật sự kỳ lạ, vì sao hắn lại đeo hai sợi dây xích? Nhìn rất kỳ cục.”

Nam Y chấn động, theo bản năng nhìn về phía Bắc Tịch, quả nhiên thấy cổ hắn đang đeo hai mặt dây chuyền Phật.

???

Không phải cái này nàng đã đưa cho Hoằng Phù với Đào Hề rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

Có lẽ là ánh mắt nàng quá nóng bỏng, nhìn chằm chằm quá lâu, cuối cùng bị Bắc Tịch phát hiện

Bắc Tịch ngẩng đầu vốn định cúi đầu với người xung quanh, khóe miệng hơi nhếch lên, kiềm chế nở nụ cười, đột nhiên lại chú ý đến ánh mắt nóng bỏng từ hướng bên kia, thân thể cứng đờ.

Âm thanh nói ra còn có vẻ ngượng ngùng: “Sư tôn, đang nhìn gì vậy?”

“Mặt vòng cổ ngươi đeo, sao ta lại nhìn thấy hơi quen quen?”

Mặt Nam Y không đổi sắc.

Cơ thể Bắc Tịch cứng đờ, xé toạc vẻ mặt ngượng ngùng của thiếu niên, lộ ra vài phần không vui: “Ai bảo người đưa tận hai thứ bên mình cho bọn họ? Đệ tử nhìn không vừa mắt, nên đã đổi chúng về.”

Cũng không biết tại sao nàng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là vì đứa nhỏ này đã học được cách đổi đồ vật, chứ không phải cướp đoạt của sư huynh sư muội, khiến nàng cũng có chút vui mừng.

“Đây chỉ là mấy thứ phòng thân nhỏ thôi, cũng không khiến ngươi đẹp hơn được.”

Nam Y giải thích.

Bắc Tịch vẫn không vui, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Vậy người cũng không được tặng đồ của mình cho người khác.”

Nam Y bất đắc dĩ, đành phải gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Bắc Tịch.

Cho dù mặt dây chuyền này nàng cũng không có đeo bao giờ, nhưng vì dỗ đứa nhỏ này, vẫn cứ trực tiếp đồng ý, miễn cho người ta nghĩ nàng ngụy biện.

“Tìm được rồi, hóa ra mắt trận ở đây.”

Đạo trưởng Thị Bất Khí vung cây phất trần trong tay, đánh đổ một cái cây nhỏ chỉ to bằng cánh tay không quá bắt mắt, trước mặt lập tức hiện ra một cánh cổng, phía sau cánh cổng, là một ngôi chùa to lớn nguy nga, khi nhìn về phía sau, bọn họ mới phát hiện, chỗ mình vừa đứng lại là vách đá trăm trượng!

Cánh cửa trước mặt tỏa ra kim quang bốn phía, theo như trong cổ tịch viết, chỉ cần trong đoàn người không có người của Ma tộc, là có thể dễ dàng thông qua cánh cổng uy nghiêm tỏa đầy kim quang này.

Mấy người đứng sau cánh cổng, dường như có thể nhìn xuyên qua vầng sáng của cánh cổng, nhìn thấy Phật tu đi đi lại lại bên trong.

“Các người mau tới đây, để cánh cổng này nhìn một cái, là có thể đi vào.”

Đạo trưởng Thị Bất Khí quay đầu gọi hai sư huynh đệ khác.

Lý Thanh Nguyên vội vàng đứng lên, còn thuận tay kéo Thanh Viễn đang đứng không vững, sau đó chọn một nơi cách xa Bắc Tịch, tiếp nhận ánh sáng Phật quang chiếu xuống.

Một chén trà, mười lăm phút trôi qua.

Cánh cổng chùa không động một chút nào.

Những người khác trợn mắt há hốc mồm, Đoạn trưởng lão có tính tình không tốt, lập tức đi lên gõ cửa, thậm chí còn mắng cánh cửa này là thứ lừa đảo.

Bắc Tịch cũng cau mày, không kìm được bèn đi về phía trước một bước, chỉ có Nam Y nhìn thấy rõ ràng, ngay khi hắn bước ra, phật quang từ cánh cổng kia càng lúc càng rõ ràng hơn! Rất giống như…… giống như bài xích hắn.
Bình Luận (0)
Comment