Tiên Trên Trời

Chương 18 - Hoa Lan Lăng Chỉ Được Mỗi Chữ Đẹp(2)

Người đăng: Cons

Giao Đàm có kỳ hoa độc nhất, tên gọi Lan Lăng. Lá nổi như sen nhưng lục lăng dài dẹp, hoa trong trắng tinh khôi mà chỉ hé nở khi dưới ánh trăng. … … Phừng! VỤT!

Diêu Nhật xông tới, đá cao từng chân nhào lộn liên tiếp mấy vòng. Hỏa diễm toát ra từ chân nàng hóa thành từng vệt quyển phong nóng bỏng. Theo mỗi chuyển động, bốn chiếc Hỏa Tang Linh ở cổ tay cổ chân nàng lại rung rinh những đợt âm ba thánh thót.

Cảm giác hơi choáng váng, Tích Nguyệt lập tức định thần chăm chú. Dù chỉ là trung phẩm nhất giai linh binh, nhưng Hỏa Tang Linh lại công kích bằng sóng âm nên vô cùng khó đề phòng. Tuy rằng tu vi linh khí của nàng hơn hẳn Diêu Nhật một bậc, chiến kỹ cũng nhỉnh hơn. Nhưng chẳng vì thế mà nàng có chút tự mãn nào.

Xoẹt!

Né tránh thành công ba vệt hỏa quyển phong liên tiếp, cuối cùng Tích Nguyệt cũng đã rút kiếm rồi đâm thẳng.

Diêu Nhật tươi cười tự tin. Hai tay đan chéo chợt bừng! lửa, động tác nhìn tuy chậm nhưng lại rất nhanh, nàng khẽ đưa hai mu bàn tay lên đón lấy kiếm của Tích Nguyệt. Kiếm vừa chạm da, nàng đưa một tay theo một vòng liên hoa bắt trọn lưỡi kiếm, tay còn lại hóa chưởng đem hỏa diễm vỗ thẳng ngực Tích Nguyệt.

Trong sát na, Tích Nguyệt cảm giác linh khí bám trên kiếm của mình đã bị đốt cháy quá nửa. Hỏa chưởng kia ập tới. Hai ngón tay nàng trỏ thành kiếm, tay còn lại thì xoay, lưỡi kiếm trong tay Diêu Nhật xoay vòng thành một mũi khoan.

Diêu Nhật bàn tay ứa máu đau nhói nhưng vẫn kiên trì xuất chưởng.

Hỏa chưởng và kiếm chỉ va nhau. Một cuồng bạo, một sắc nhọn. Nhưng Tích Nguyệt tu vi đã bát môn, linh khí không chỉ nhiều hơn mà còn có nhiều bàn đẩy hơn Diêu Nhật. Ý nguyện, linh phát. Kiếm chỉ xuyên thủng hỏa chưởng đâm thẳng vào lòng bàn tay của Diêu Nhật.

Cả hai bàn tay đều đã bị trúng linh khí thành ra tạm phế. Diêu Nhật vung chân đá mạnh. Hỏa diễm ập tới, bên má của Tích Nguyệt hiện một mảng vàng cam. Tích Nguyệt như chẳng bận tâm, linh khí cứ thế dồn từ Sinh Môn, chồng với Kinh Môn rồi ập về Tử Môn. Hơi thở Tích Nguyệt co đọng lại. Với bật tốc nhanh chóng mặt, nàng lao tới vung cán kiếm vả thẳng lên bụng của Diêu Nhật.

Diêu Nhật còn chưa kịp vận hỏa diễm lên để bảo vệ thì đã bị trúng đòn bắt ngược ra sau.

Tích Nguyệt không chút lê mề lướt tới. Ngay sau khi lưng Diêu Nhật chạm đất thì mũi kiếm của nàng đã chĩa cận cổ của nàng ta.

Cuộc tỉ thí đã có người thắng cuộc.

Hàng chục Lân Vệ quanh tỉ thí đài reo hò cổ vũ. Cả tòa Ngoại Khu số 20 cứ thế mà đã khoác lên vẻ phấn khởi, đầy sức sống.

Đúng là chẳng còn gì sảng hơn để chào ngày mới với một trận tỉ thí gay cấy giữa hai mỹ nữ tài sắc vẹn toàn mà.

Tích Nguyệt thu kiếm lại, ổn định hơi thở rồi chìa tay về phía Diêu Nhật. Diêu Nhật cười bắt lấy và để Tích Nguyệt kéo nàng lên.

Vận linh khí lên miệng vết thương ở lòng bàn tay, nàng lau mồ hôi trên trán rồi cười:

“Ngươi càng ngày càng mạnh đó, giờ ta còn chẳng đọ nổi quá hai trăm chiêu với ngươi.”

“Vừa rồi tính là 217 chiêu.”- Tích Nguyệt điềm tĩnh tra kiếm vào vỏ.

Diêu Nhật bĩu môi cười vẻ kỳ quặc:

“Giờ còn đếm luôn. Bộ bắt nạt ta, ngươi cảm thấy hạnh phúc vậy sao? Ta cũng không biết là ngươi có sở thích đó nữa đấy.”

“Ai mà thèm. Chẳng qua ngươi sơ hở quá nhiều, mà toàn là cố tình tạo ra để ta kết thúc sớm. Nhất là đòn cuối. Rõ ràng nếu như ngươi thu chân về là sẽ đỡ được chiêu của ta. Nhưng ngươi lại cố tình chịu thua.”

“Thì cũng như nhau mà. Có tiếp tục ta cũng đâu đấu lại ngươi. Mà hiện tại ta đang đói lắm đây này.”

“Có mà hiện tại ngươi ham chơi lười biếng thì có. Chứ bằng vào khả năng của ngươi thì đáng lẽ ra đã phải luyện thành tầng 2 của Hỏa Hải Giao Long Vũ rồi. Khi đấy kết quả trận chiến này đã khác. ” Diêu Nhật bẻ khớp cổ, khớp tay, rướn người than vãn:

“Nhưng luyện thành tầng 2 nó tốn sức lắm ý. Ngươi thử ngồi liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày liên tục trong hỏa lô để tu luyện xem. Nóng muốn chết đó. Đã thế còn chưa chắc là lần đầu đã thành công nữa. Ta còn quý trọng làn da với mái tóc của ta mà.”- Nàng cố tình vuốt ve rám nắng căng tràn sức sống của mình.

Theo thói quen, Tích Nguyệt gắt:

“Chẳng lẽ mấy trăm người trong Giao Đàm thì không thấy khó chịu chắc? Ngươi có biết--”

“Thôi thôi dừng”- Diêu Nhật xua tay, cướp lời:

“Ta đâu phải tiểu thư đâu mà ngươi cứ chăm trẻ ta ghê vậy? Biết rồi biết rồi. Ta sẽ chăm chỉ tu luyện, đợi có tiến bộ thì lại tới BÁO CÁO được chưa? Thôi ta tới chỗ tiểu thư trước đây.”

Tích Nguyệt hừ một cái rồi không thèm đôi co với Diêu Nhật nữa. Đúng là hận không rèn sắt thành thép mà. Nàng hiện đang ngầm suy tính xem phải làm cách nào mà bắt cái kẻ bướng bỉnh này chăm chỉ hết sức đây? Ngay sau đó thì nàng bóp trán ngầm thở than:

“Ôi đúng là đau hết cả đầu. Sao cả hai con người này chẳng chịu trưởng thành chút nào thế?” … … Giao Lan Lăng bụng đói nên thành ra bực mình đạp phăng cửa bật tung. Chợt nàng sững sờ thấy cả Tích Nguyệt lẫn Diêu Nhật đều đã ở sẵn ở trong phòng. Trông hai người bọn họ cũng một vẻ kinh ngạc không kém.

Sáu con mắt nhìn nhau. Giao Lan Lăng rưng rưng bờ môi lao tới ôm Tích Nguyệt bắt đầu kể nể: “ư ư. Sao mấy ngày nay hai tỷ không đến đây?”

Tích Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra những vẫn mỉm cười, vuốt đầu dỗ dành tiểu thư của mình. Còn Diêu Nhật thì tinh ý hơn liền rời khỏi cửa sổ mà bước tới với một dáng vẻ của một vị đại tỷ mạnh mẽ đầy bao dung, nàng khẳng định một câu như là đinh đóng cột:

“Tên nào chán sống dám bắt nạt tiểu thư?! Nói đi, ta sẽ đập nó ra bã”

Giao Lan Lăng lại nhào ra giúc mặt vào ngực Diêu Nhật mà kêu ca, nàng chẳng trả lời trực tiếp câu hỏi đó mà chỉ nũng nịu bảo rằng nàng đang rất chán và muốn đi chơi.

Tích Nguyệt ngồi xuống, hỏi han:

“Vậy tiểu thư muốn đi đâu? Hay để ta đi lấy thuyền, ta cùng chèo một vòng Lan Lăng viên nha.”

“Ư không. Chán rồi.”

“Hay qua tòa ngoại khu số 20 xem Linh Hải cảnh đấu pháp đi”-Diêu Nhật hăng hái.

“Không, tỷ thừa biết là ta không thích đánh nhau.”

“Hay ra tòa ngoại khu số 3 xem thí nghiệm linh cụ vậy”

“Nhàm chán”

“Đi ngắm giao long đi?”

“Có bao giờ thấy con nào đâu, không đi!”

“Thế tiểu thư muốn đi đâu?”- Tích Nguyệt lắc đầu chịu thua.

Giao Lan Lăng ngón tay gõ cằm, suy tư rồi trả lời:

“Đi đâu cũng được”-nàng cười.

“Hay là đi ra Giao Hà câu cá đi, tiểu thư luôn bảo là tới đó mà.”

“KHÔNG! Chán lắm.”

Tích Nguyệt tay vỗ trán vuốt mặt chẳng biết phải làm sao. Bất lực đánh mắt qua Diêu Nhật. Diêu Nhật hiểu ý ngay, nàng cũng đã thầm đoán được là tiểu thư nàng đang muốn cái gì, lại hỏi dò: “Vậy rốt cuộc là tiểu thư muốn đi đâu nào?”

“Đi đâu cũng được mà”- Giao Lan Lăng khẳng định với vẻ mặt đợi chờ.

Diêu Nhật cười, cúi đầu nói nhỏ từng câu:

“hay là ra ngoài cổng v--”

“KHÔNG ĐƯỢC!”- Tích Nguyệt quát! Nàng tiếp tục phản đối:

“Ngươi suýt bị tịch thu Lân bài mà vẫn có cái ý nghĩ đó sao? Ngươi có biết rằng bây giờ ngoài kia loạn thế nào không?! Đám người ngoài kia chỉ kém chút nữa là đánh thẳng lên cổng Giao Kiều đấy biết không?”

Diêu Nhật gãi đầu, vô tư đáp:

“Biết chứ, hôm qua ta vừa đi tuần trên đó mà. Yên tâm bọn chúng chưa đủ mất trí mà thách thức chúng ta đâu. Chúng mà dám thì hừ hừ. Ta đúng là chưa từng thấy mấy khẩu Cự Linh Pháo được đem vào sử dụng bao giờ ”

Tích Nguyệt bực mình:

“Vậy mà ngươi cũng nói được. Nếu mọi chuyện mà dễ dàng giải quyết như vậy thì mọi thứ đã xong xuôi từ lâu rồi. Suốt ba năm nay chúng ta đâu phải chạy đi chạy lại mệt như vậy. Các gia lão cũng đâu phải hạ lệnh đóng cổng Giao Kiều?”

“Thôi nào. Sao ngươi lúc nào cũng làm quá lên vậy? Ngoài kia đông và loạn như vậy, ai mà nhận ra ai? Với lại lần này chúng ta là không đi làm nhiệm vụ, chỉ dẫn tiểu thư đi lại chút cho khuây khỏa thôi mà. Ngươi nhìn tiểu thư xem.”

Giao Lan Lăng nghe vậy liền phối hợp làm bộ ủ rũ.

Tích Nguyệt trông vậy cũng có chút không đành lòng, nhưng nàng vẫn kiêm quyết:

“Nói thì dễ, nhỡ phó gia chủ trách tội thì sao? Chúng ta thì không nói. Chứ còn tiểu thư?”

Nghe như được mở nước cờ, Giao Lan Lăng vội khẳng định:

“yên tâm đi, yên tâm đi. Phụ thân không để ý đâu.”

Tích Nguyệt chần chừ. Lại nói:

“Nhưng kể cả vậy, chúng ta không có ngọc giản thông hành của ngoại sự điện, sao mà đi qua?”

“Đi xin là được mà”- Diêu Nhật cười.

“… Xin kiểu gì? Không có lệnh đi làm nhiệm vụ thì ai cấp?”

“Đây này.”- Diêu Nhật ôm vai, đưa Giao Lan Lăng ra.

Giao Lan Lăng ngơ ngác tự chỉ mình, hỏi lại:

“Đ-được hả?”

Diêu Nhật tươi cười.

“Tất nhiên là được. Tiểu thư đường đường là đại tiểu thư của Giao gia, địa vị còn đứng trong hàng đầu của dòng chính. Đấy là tiểu thư không biết thôi chứ, tiểu thư xin gì cũng đều được.”

“ơ sao bây giờ ta mới biết nhỉ?”

“Đấy, thấy chưa. Đó là lý do tại sao ta muốn tiểu thư ra ngoài va chạm nhiều hơn, cứ ở nguyên một chỗ lâu quá là mụ đầu đấy.”- Diêu Nhật liếc xéo Tích Nguyệt.

Tích Nguyệt bực bội, to tiếng:

“Ta là muốn dạy cho tiểu thư cách trầm ổn, BIẾT SUY NGHĨ trước khi làm.”

“Ồ hố. Nhưng như vậy thì chẳng phải sớm muộn gì cũng sẽ thành bị động, thành bao cát cho người ta công kích sao?”

Bừng!

Tích Nguyệt chẳng thèm nhịn nữa. Bực dọc mấy ngày nay nàng lôi ra hết, linh khí bạo phát nàng chỉ tay vào Diêu Nhật quát lớn:

“Thủ hạ bại tướng mà cũng dám giương oai?! ĐI, đấu toàn lực với ta. Lần này ta sẽ thực sự đo ván ngươi trong vòng 200 chiêu!”

“khục khục!”

Cuối cùng cũng chọc được Tích Nguyệt tức giận. Diêu Nhật nhoẻn miệng cười xinh đẹp. Chẳng chút nể sợ nàng bước tới khoác tay Tích Nguyệt, ngả đầu lên vai nàng nói:

“Đấy thấy chưa. Thế chẳng phải là nhẹ nhõm hơn sao? Giờ thì đến ngươi cũng cần đi dạo để khuây khỏa rồi. Đúng nhỉ tiểu thư?”

Giao Lan Lăng gật đầu lia lịa, lao nhanh tới khoác luôn tay còn lại của Tích Nguyệt.

Tích Nguyệt trước ngực còn phập phồng, giờ đã hoàn toàn bỉnh ổn. Bụng dạ có chút yếu mềm, mắng nhẹ:

“Tiểu thư cứ để con nha đầu này dụ dỗ như vậy thì sớm hư đấy.”

Giao Lan Lăng tựa đầu lên cánh tay Tích Nguyệt, cảm giác an toàn và thỏa mãi, nịnh: “Không lo. Có tỷ ở đây rồi mà.”

Tích Nguyệt ánh mắt trìu mến. Bên cạnh Diêu Nhật cũng bắt trước tương tự nói:

“Đúng a. Có nhị muội ở đây rồi thì còn sợ gì nữa a.”

“lũ đáng ghét”- Tích Nguyệt chẳng thể giận nổi.

Bình Luận (0)
Comment