Tiên Trên Trời

Chương 19 - Túi Đựng Những Lời Hứa

Người đăng: Cons

“Con phải cố gắng lên… Ta tin con gái của Giao Bình này chắc chắn không phải phế vật!”

xì xào xì xào

"Nó thực sự không khóc sao? Quái lạ."

xì xào xì xào

“Nàng chẳng cần phải làm gì cả. Hãy cứ tươi cười. Dù trời có sập xuống thì hãy cứ để Giao Hóa Long ta gánh vác!”

“Hahaha. Đồ phế vật. Nếu như không có phó gia chủ thì ngươi chẳng là thứ gì hết!”

“Lan Lăng đúng là chỉ có mỗi một chữ đẹp. Phu nhân năm xưa đặt tên quả không sai a? ahahaha!”

xì xào xì xào

“phế vật hahaha!”

“phế vật!”

“Muội thật sự là đẹp a.”

“Không có thứ nhan sắc đó thì ngươi chỉ là đồ bỏ!”

“phế vật! phế vật”

“Aiz… Lão thấy tiểu thư nên bỏ đi. Người đã thất bại 10 lần rồi. Cứ như thế này, người sẽ tàn phế đấy. Lão không thể giấu với phó gia chủ mãi thế này được. ”

“Đừng lo tiểu thư. Ta và nha đầu Diêu Nhật sẽ mãi mãi bảo hộ người.”

“bảo hộ người…”

“bảo hộ người…”

“bảo hộ…”

xì xào xì xào

Xì Xào Xì Xào!!

UUUUU

“… … …” “ Ta biết con đường này chắc chắn đầy chông gai chứ. Đến cả lão sư phụ ta cũng than thở như vậy thì chịu rồi. Mỗi một lần đặt chân, ta lại cảm nhận rõ thấy cuộc hành trình là bất khả thi. Không lúc nào ta không muốn từ bỏ, quay trở về Hạnh Hoa Thôn làm bạn với lũ trẻ đó, sống một cuộc sống bình phàm vô lo tới cuối đời… hừ hừ. Thế mà rốt cuộc, ta vẫn đặt những bước chân đó xuống. Hả?... Ừm. Mọi chuyện cho tới giờ vẫn cứ vậy. Chẳng bớt được chút khó khắn nào. Ta thì cứ mắc lỗi, còn sư phụ ta thì cứ phải dọn. Ai cũng bảo ta hãy từ bỏ đi. Tốt cho cả sư phụ, lẫn ta.

Hahaha. Hỏi kì vậy? Nếu như ta buông bỏ thì đêm nay ta cũng đâu có ở đây đúng không? … Tại sao ư? Ta cũng chẳng biết. Chỉ là cứ sau mỗi lần như vậy, ta lại cảm giác gì đó?... Mọi chuyện như trở nên dễ dàng hơn…ừm. Ta cũng chẳng biết nữa. Đường đi thì vẫn khó khăn y như vậy. Chỉ là hiện giờ nó đã chẳng còn như kiểu chẳng thể nhấc nổi chân như trước nữa. … Ta cũng chẳng biết phải giải thích sao? Vì hiện tại tới chính ta cũng đang đi tìm lời giải đáp. Nhưng nếu phải tóm gọn lại thì ta có thể khẳng định rằng. Mọi chuyện dù khó khắn thề nào thì rồi cũng sẽ dần trở nên dễ dàng hơn. Chỉ cần ta tiếp tục thực hiện nó mà không buông bỏ. Giống như là chạy bộ, luyện võ…hay là hồi sư phụ ta cai rượu á. hahaaha”

cạch.rầm!

Linh bàn lại chạm tới điểm cuối của đường hầm phụ đạo. Giao Lan Lăng thất thần nhìn vô định trong bóng đêm, tay nàng chẳng biết từ khi nào đã xiết chặt.

Phía bên trên, cửa đá, Diêu Nhật cất tiếng gọi:

“Tiểu thư, đi thôi!”

“Tiểu thư!”

“Tiểu thư.”

Tích Nguyệt lay vai, Giao Lan Lăng chợt trở về với thực tại. Mọi vọng âm trong đầu, mọi sóng ngầm trong tim chợt biến mất. Nàng lại tươi cười bước lên những bậc thang.

Đi xuyên qua cửa đá. Ánh sáng tự nhiên rọi thẳng lên mắt.

Mùi gỗ ẩm của cây cỏ, hoa rừng lạ lùng mà thoải mái xộc lên.

Giao Lan Lăng thích thú hít thật sâu thêm chút nữa. Lần trước nàng cùng hai người kia đi tới đây vào ban đêm nên cũng chẳng kịp nhận ra là quang cảnh nơi đây cũng không quá tệ.

Phía sau là một tòa núi đá khá cao, xung quanh có lẽ là một mảnh rừng thưa với nhiều cây dây leo, cổ thụ.

Có mây, có ánh nắng, có tiếng chim hót. Xa xa còn có rất nhiều thôn xóm, kiến trúc trúc lớn nhỏ của phàm nhân đang có vẻ như tấp nập đầy sinh cơ.

Nếu so ra thì vẫn chẳng thể bằng được Giao Đàm, nhưng là vẫn được cái cảm giác thỏa mái. Vươn vai hít thở thật sâu, chợt Giao Lan Lăng hỏi:

“Nơi đây là đâu vậy?”

Tích Nguyệt hơi ngơ ngác, trả lời:

“Là thuộc địa của gia tộc, thưa tiểu thư.”

“Ta biết. Ý ta là khu thuộc địa nào kia.”

Tích Nguyệt vẫn hơi bất ngờ, bởi chẳng mấy khi tiểu thư của nàng lại quan tâm hay để ý tới những chuyện này, nhưng nàng vẫn trả lời:

“Nơi đây Nam Bình sơn lâm, diện tích gần trăm mẫu. Có tổng cộng 11 khu dân cư lớn nhỏ sinh sống. Bởi vì tất cả khu dân cư nơi đây đều quy thuật Giao gia, thành ra không có thế lực nào khác đóng chiếm Nam Bình sơn lâm này. Nên tự khắc cả nơi đây là thuộc địa của chúng ta”

Diêu Nhật chợt bóp vai Giao Lan Lăng, cười nói:

“Nếu như tiểu thư lo lắng điều gì, thì cứ yên tâm! Nơi đây tuy không phải thuộc địa sản xuất. Nhưng lại là một vùng trọng điểm giao thương. Tu sĩ đồn trú của gia tộc lên đến mấy chục người, thậm chí có cả Chân Diễm cao thủ tọa trấn. Sẽ không có ngoại nhân phát hiện đâu.”

Giao Lan Lăng nghe thế liền xua tay giải thích:

“không không. Ta không có nghĩ nhiều thế đâu, hỏi cho biết thôi.”

Diêu Nhật cười hỏi tiếp:

“Lạ nhỉ, ta không biết là tiểu thư cũng quan tâm đến mấy việc này đấy.”

“à… tại vì. Ta cảm thấy mình cũng nên quan tâm một chút tới tình hình gia tộc thôi.”

“Ồ vậy hả?”- Diêu Nhật cười đùa, vẻ mặt châm chọc.

Giao Lan Lăng khoát tay:

“Thôi thôi. Không quan tâm nữa ta đi trước đây.”

Nhìn tiểu thư mình chạy lon ton, Diêu Nhật quay ra liếc nhìn Tích Nguyệt. Tích Nguyệt hiểu ý gật đầu, ánh mắt nàng cũng hiện lên vẻ lo lắng. Hai người bọn họ chăm sóc Giao Lan Lăng kể từ khi còn nhỏ, nên tính nết của nàng hai bọn họ đều biết. Và có vẻ như tâm trạng nàng ta lúc này đang không hề dễ chịu chút nào.

… … Đi trên trục đường chính, Giao Lan Lăng thầm thấy quái lạ. Mới có mấy ngày mà sao nơi đây giờ hóa thành vắng tanh thế không biết? Khi nàng thắc mắc, Diêu Nhật cứ thế trả lời:

“Bởi vì Giao Kiều đóng cổng. Bọn họ không có cách nào đi tiếp nên đành từ bỏ hoặc là chọn những trục đường cửa khẩu khác. Hoặc là… dồn về phía Giao Kiều.”

Giao Lan Lăng nghe xong vẫn chưa hiểu, nàng liền im lặng bước tiếp. Càng đi, bầu không khí nơi đây lại càng khắc hẳn so với ấn tượng đầu tiên của nàng. Những người xuất hiện trên trục đường giờ chẳng còn tụ tập lại một chỗ đông vui như đêm đó. Bây giờ họ lác đác hợp thành từng tốp nhỏ, chui xúc dưới các xó xỉnh, gốc cây ven đường với những vẻ mệt mỏi thiếu tinh thần. Trong lòng Giao Lan Lăng thầm đặt ra những câu hỏi.

Bước lên trên, bỗng từ xa vọng tới tiếng người. Rất nhiều tiếng người! Cả ba người bọn họ nghe thoang thoảng những tiếng van xin xen lẫn chửi bới hô hào.

Bước lên đồi cao nhìn xuống, cảnh tượng dưới kia khiến đồng tử Giao Lan Lăng co rút lại. Dưới chân nàng là hàng ngàn, hàng vạn con người đang đổ xô về phía cổng Giao Kiều, kêu la inh ỏi. Hỗn loạn và ồn ào!

Giao Lan Lăng như cảm thấy hơi thở của mình bị cuốn trôi đi mất trong những dòng lũ âm thanh ác liệt bên dưới. Đầu óc nàng bỗng chao đảo, Tích Nguyệt phía sau đỡ lấy nàng, dìu nàng ra một chỗ vắng và thoáng gần đó ngồi xuống.

Giao Lan Lăng vẫn còn chưa tin được vào mắt mình. Cảnh tượng vừa rồi so với sự ồn ã vui tươi của đêm lửa trại đó chính là khác xa một trời một vực. Hơi thở của nàng gấp gáp. Chẳng hiểu sao, bỗng dưng trong những tiếng chửi bới hỗn loạn dưới kia, nàng nghe được có cả tên của mình.

“Đừng nghĩ về việc đó.”

Diêu Nhật che chắn, vuốt trán, truyền linh khí cho Giao Lan Lăng. Giúp cho đầu óc nàng thỏa mái thêm đôi chút. Giao Lan Lăng khó khăn hỏi:

“Bọn… bọn… bọn họ muốn đánh vào Giao Kiều.”

Diêu Nhật khẽ lắc đầu:

“Bọn chúng không dám. Chỉ là mượn sức đám đông chửi bới để không bị Giao gia trừng phạt thôi. Bọn chúng mà dám chạm một ngón tay lên cổng vào, thì ngay lập tức sẽ đón nhận cả chục khẩu Cự Linh Pháo cùng nã xuống.”

“…”

“Tiểu thư cũng đừng nghĩ nhiều như vậy. Tuy bọn họ là phàm nhân và tán tu. Nhưng bọn chúng không phải là kẻ ngốc. Sẽ không dám xúc phạm Giao gia đâu. Mà chúng ta cũng sẽ không rảnh mà cãi nhau với chúng.”

“Nhưng--”

“Tiểu thư đừng nên để tâm thêm nữa. Đến chúng ta và Tích Nguyệt cũng chẳng thể xem vào hơn.” Giao Lan Lăng cúi đầu. Nói thì dễ. Nhưng một khi đã chứng kiến rồi thì làm sao nàng có thể giả vờ mọi chuyện chưa từng xảy ra. Ấy vậy mà suốt thời gian này bên trong Giao Đàm vẫn yên bình như vậy… Không, chính xác hơn là nàng đã vẫn yên bình như vậy.

Giao Lan Lăng chợt lên tiếng:

“Không. Ta muốn biết toàn bộ chuyện này. Hãy kể cho ta.”

Diêu Nhật nhìn tiểu thư mình thật sâu và lâu. Thấy ánh mắt Giao Lan Lăng đột nhiên biến đổi như vậy, Diêu Nhật từ từ kể hết toàn bộ những việc liên quan đến tranh chấp với tam ma điện trong suốt ba năm nay:

Đầu óc của Giao Lan Lăng ù ù, mà trống rỗng. Quá nhiều tin tức cùng một lúc ập đến, khiến nàng chẳng biết phải tiếp thu chúng ra sao. Nhưng nàng vẫn kịp tiếp thu được một điều, cuộc sống yên bình trong Thính Vũ Cư của nàng vốn chỉ là giả dối. Nàng đã luôn chốn trong phòng của mình, chốn khỏi thực tại, ăn rồi lại ngủ rồi lại tu luyện mà không quan tâm tới bất cứ thứ gì khác. Ấy vậy mà nàng vẫn chẳng làm được gì ra hồn.

Vẻ mặt của Giao Lan Lăng đờ đẫn và vỡ mộng. Tích Nguyệt ngồi cạnh thấy thương, nói:

“Thôi, hay là hôm nay tới đây vậy. Chúng ta đi về thôi. Đợi khi nào những chuyện này đi qua. Ta sẽ dẫn tiểu thư đi chơi xa một chuyến. Ta hứa đấy.”

Giao Lan Lăng chẳng còn cách nào khác mà đành gật đầu. Nàng đã cố thử kiên cường chịu đựng và tiếp tục quan tâm, nhưng rốt cuộc là nàng vẫn không thể. Nàng không muốn bận tâm tới những thứ này nữa, chúng khiến đầu óc nàng đau như búa bổ, nàng muốn về Thính Vũ Cư.

“Ngươi dẫn tiểu thư đi trước đi, ta sẽ đi theo sau”- Diêu Nhật chợt nói.

“Ngươi muốn làm gì?”- Tích Nguyệt hỏi.

“Thực hiện nghĩa vụ”- Diêu Nhật chỉ về phía dòng người đông nghịt quanh cổng Giao Kiều nói. Tích Nguyệt nhìn Diêu Nhật một hồi rồi gật nhẹ đầu, khuyên nàng ta cẩn trọng rồi tự dắt Giao Lan Lăng đi trước.

Đi được một quãng thì Giao Lan Lăng chợt buông tay Tích Nguyệt, ánh mắt nàng ta có vẻ nhiều tâm trạng bảo rằng “ít nhất ta cũng có thể tự đi được.”

Tích Nguyệt nhìn mà lòng run rẩy. Nàng ước gì mình có thể làm cho tiểu thư cảm thấy khá lên. Vì nàng chỉ sợ, nếu như tâm trạng đè nén mà sinh ra nghĩ quẩn, Giao Lan Lăng sẽ lại liều mạng Khai Môn mất.

Đi trở về được một đoạn, thì chợt hai người bọn họ trông thấy có một ai đó quen quen đang ngồi một mình ven đường. Đó là một lão già râu, khố rách áo ôm, tóc lưa thưa. Lão hình như đang ngồi uống rượu một mình, từ lão Tích Nguyệt có thể nhìn thấy những cảm giác đầy tang thương và bụi bặm. Nhận ra đó là ai, Tích Nguyệt chợt như tìm được cọng cỏ cứu sinh, nàng gọi Giao Lan Lăng lại:

“tiểu th--… tiểu muội! Muội trông ai kìa.”

Giao Lan Lăng đứng lại, ngơ ngác nhìn về hướng Tích Nguyệt chỉ mà vẫn chưa rõ là nàng ta chỉ ai, hỏi lại:

“Ai vậy tỷ?”

“Kia, vị lão nhân đang ngồi nói chuyện một mình kia kìa.”

“Hả đâu? Đấy hả? Thì sao?”

“Muội không thấy quen sao?”

“…không… ai vậy?”

“hì hì. Chính là lão nhân kể truyện đêm đó mà đáng lẽ ra nha đầu Diêu Nhật phải đi mời. Nhưng rốt cuộc lại mời được tên thiếu niên đó đó.”

Giao Lan Lăng đứng hình, đủ thứ suy nghĩ lại ùa lên. Môi nàng đang mấp máy thì Tích Nguyệt kéo tay nàng bước về phía lão nhân đó.

“Đi. Ta dẫn muội đi nghe truyện.”

Bình Luận (0)
Comment