Người đăng: Cons
Hoàng hôn lại buông trên Giao Đàm Nội Khu.
Đại Thư Viện vốn đã vắng vẻ, giờ lại càng thêm phần quạnh hiu. Dưới ánh linh đăng sáng rực, Giao Lan Lăng quá mỏi tay nên đành tạm ngưng việc chép sách. Đó là dễ hiểu thôi, dù gì thì nàng cũng đã chép liên tục không ngừng nghỉ từ sáng cho tới giờ mà.
Nhưng khi vừa ngừng tay, rời mắt khỏi những trang giấy chi chít chữ, những suy nghĩ tiêu cực cùng với những ham muốn điên rồ lại không còn bị cản trở, đều hiện về trong tâm trí nàng. Ngay lập tức, Giao Lan Lăng lại tiếp tục cầm cây bút lên và chép tiếp.
Sau một lúc thì nàng đóng lại cuốn bản sao trước mặt và lấy thêm một cuốn khác ra chép. Tính tổng cộng lúc này, nàng chắc đã chép được trên vạn trang giấy.
Đại Thư Viện vốn là một trong những kiến trúc cổ xưa nhất của Giao Đàm, bên trong đó chỉ chứa sách để đọc chứ không chứa bất cứ pháp môn liên quan tu luyện nào.
Sở dĩ Đại Thư Viện được xây lên bởi vì gia chủ đời đầu của Giao gia có ham thú với việc đọc sách kiểu cổ điển, tức là bỏ hàng giờ ra để lật từng trang giấy ra để nghiền ngẫm từng con chữ một. Trong giới tu sĩ thì đây cũng là một sở thích được cho là kì quái và rất ít tu sĩ có. Bởi lẽ cái thế giới hối hả này luôn quý trọng thời gian và độ tiện ích. Đó là lý do tại sao đủ loại hình ngọc giản với công dụng lưu trữ và truyền tải tri thức tức thì được tạo ra và phát triển.
Cũng bởi vậy mà Đại Thư Viện luôn hầu như chẳng có ma nào lui tới, ngoài vị thủ thư sắp gần đất xa trời và những tộc nhân trẻ tuổi máu nóng bị trưởng bối mình bắt vào đây chép phạt để tĩnh tâm. Nếu nói một cách đơn giản, đối với hầu như tất cả tộc nhân Giao gia thì việc phải vào Đại Thư Viện cũng đồng nghĩa với việc bị “tra tấn” một cách đầy nhàm chán và tốn thời gian.
cạch cạch!
Đại Thư Viện tĩnh lặng bỗng vang lên những tiếng bước chân. Tích Nguyệt đem theo giỏ đồ ăn bước tới chỗ Giao Lan Lăng đang chép sách. Thấy tiểu thư mình vì quá chú tâm chép phạt nên chẳng để ý tới mình đi tới, nàng thấy thương.
“tiểu thư, tiểu thư. Nghỉ tay ăn cơm thôi”- Tích Nguyệt ngồi một bên nói nhỏ.
Giao Lan Lăng như chẳng nghe thấy, tay nàng vẫn chép mà đầu óc nàng thì cứ đi mất đâu. Cho tới khi Tích Nguyệt không nhịn nổi nữa mà lay vai nàng thì nàng mới trở về với hiện tại.
Ngơ ngác nhìn về phía giỏ đồ ăn thơm phức, Giao Lan Lẳng hỏi:
“Mấy giờ rồi?”
“Đã hoàng hôn rồi thưa tiểu thư.”
“… mới hoàng hôn thôi sao?”- Giao Lan Lăng thì thào.
“Lại còn muốn tới đêm luôn sao tiểu thư? Người đã ngồi đây chép sách từ sáng tới giờ đó. Cả trưa nay người đã chẳng ăn gì rồi. Đây, ta đem chút bánh và cá tới cho người đây.”
Giao Lan Lăng hết liếc qua giỏ đồ ăn rồi lại nhìn tới Tích Nguyệt, nàng mở miệng:
“thôi, ta không đói, ta còn phải chép nốt chỗ này”- nàng xua tay rồi quay ra chép tiếp.
Tích Nguyệt sửng sốt rồi lo lắng, nàng vội đưa tay lên sờ trán của tiểu thư mình đồng thời hỏi:
“tiểu thư thấy trong người khó chịu sao? Sao hôm nay người cư xử lạ vậy? Là do buổi sáng đám tộc nhân nói gì người hả? Là con nha đầu Diêu Nhật nói với người những chuyện đó? Hay là do… lão già đấy?”
Giao Lan Lăng chỉ lắc đầu nói nhỏ:
“Không vì gì cả. Tỷ đừng lo. Chỉ đơn giản là ta muốn chép sách cho đầu óc khuây khỏa thôi.”
“Khuây khỏa gì thì cũng đâu cần phải tự làm khổ mình như thế chứ? Người xem, tay của người đang run kia kìa. Nghỉ chút đi”- Tích Nguyệt đặt tay lên cản Giao Lan Lăng lại.
“Tỷ đừng lo, nhiêu đây đã là gì? Tỷ thừa biết là ta thích đến đây còn gì?”- Giao Lan Lăng cười yếu ớt.
Tích Nguyệt hỏi dồn dập:
“Ta không lo mới lạ đấy. Lần nào người đến đây cũng là do người cảm thấy buồn bực trong lòng nhưng không chịu nói ai. Người rốt cuộc là giữ chuyện gì trong lòng vậy? Có bực tức gì sao? Nói với ta đi.”
“Không phải ta đã nói rồi sao? Ta đang muốn đầu óc khuây khỏa thôi.”
Ngực Tích Nguyệt phập phồng, thấy tiểu thư của nàng tự làm khổ mình như vậy, nàng cảm thấy thật khó chịu:
“Người thực sự là đang gặp chuyện gì đúng không? Hừ. Tất cả đều tại con nha đầu Diêu Nhật đó, suốt ngày lắm chuyện. Mà lỗi cũng do ta, đáng lẽ ra ta không nên đưa tiểu thư ra ngoài sáng nay để phải nhìn thấy cái cảnh đó. ”
Giao Lan Lăng cười trừ:
“Ta đã nói là không có việc gì mà. Sao tỷ phải quá khích vậy chứ?”
“Nếu như không có việc gì thì tiểu thư về cùng ta đi.”- Tích Nguyệt cầm bàn tay mềm oặt yếu ớt vô cùng của tiểu thư mình mà lo lắng.
“Không. Ta còn phải chép nốt chỗ này.”- Giao Lan Lăng rụt tay lại, giọng kiêm quyết.
“Nhưng tiểu thư đã chép đến cả chục cuốn rồi.”
“Cũng vui mà, thêm chục cuốn nữa cũng có sao?”
Tích Nguyệt không chịu nổi nữa mà quát lớn:
“Người đừng có trẻ con như vậy nữa!”
HỖN LÁO!
Một tiếng truyền âm đầy áp lực chợt hiện thẳng lên tâm trí của Tích Nguyệt. Nàng ôm đầu kêu rên đau đớn.
Bị bất ngờ và sợ hãi, Tích Nguyệt vội gắng gượng quay đầu xung quanh tìm kiếm. Khi nhìn về phía những tủ sách cao vút xếp ngổn ngang ở phía xa, đồng tử nàng co rút và liên tục rập đầu xin tha:
“Tiểu nhân đã biết tội, xin gia lão tha thứ!”
Sau khi nàng rập đầu lặp lại tới lần thứ 5 thì mới có tiếng truyền âm khác vọng tới. Gương mặt tái ngợt của Tích Nguyệt hiện chút nhẹ nhõm, nàng hướng về chỗ của thủ thư gia lão tạ ơn.
Ngồi bên cạnh, Giao Lan Lăng chứng kiến tất cả, sắc mặt nàng không đổi, ánh mắt nàng mệt mỏi và thẳm sâu. Qua một lúc thì nàng thở dài:
“thôi tỷ cứ về trước đi, ta hứa chép nốt cuốn này thì sẽ trở về.”
Chẳng thể nói gì hơn, Tích Nguyệt đành rời khỏi Đại Thư Viện.
Rốt cuộc cũng được ở lại một mình, Giao Lan Lăng lại cầm cây bút lên. Nhưng khi đặt tay xuống, nàng lại chẳng thể di chuyển nổi ngòi bút. Mọi con chữ với nàng lúc này trông không khác một bày giun bọ đang bò ngổn ngang chẳng rõ hình thù. Đầu nàng nhói đau, mọi thứ dần quay cuồng. Rồi nàng kiện sức mà gục xuống.
Nàng cảm thấy thật mệt mỏi và vô vọng.
“Nha đầu. Ngươi là con gái của thằng nhóc Giao Bình đúng không?”- một giọng truyền âm vọng đến.
Giao Lan Lăng khó khăn ngẩng đầu lên nhìn. Nàng thấy một lão giả lưng còng, lông mày với râu bạc dài chạm tới đất, đang từ phía những chồng sách bước ra.
Lão ta bước đi không chút vướng bận, cứ như là đang lướt đi trong không khí. Chẳng mấy chốc thì lão đã tiến tới, đặt một tách trà nóng nghi ngút khói trước mặt Giao Lan Lăng. Nàng khó khăn ngồi dậy chấp tay cúi đầu thưa:
“tộc nhân Giao Lan Lăng xin kính chào thủ thư gia lão.”
Hai hàng lông mày dài trắng của thủ thư gia lão hơi nhếc lên, giọng lão hòa hoãn:
“lão hỏi ngươi có phải là con gái của thằng nhóc Giao Bình không?”
“dạ thưa, chính là gia phụ.”
“khục khục. Biết ngay mà, không chỉ vẻ bề ngoài mà cả cái tính cũng thật giống. Đều lễ nghĩa rườm rà như nhau.”
“Vâng. Kính xin gia lão chỉ bảo.”
“Hừ! Ta bảo là bỏ cái cách nói đấy đi cơ mà. Khốn kiếp, thọ nguyên của lão đã chẳng còn bao nhiêu thì chớ, không có ththời gian đứng nghe oát con nhà ngươi lải nhải đâu.”
“d-dạ… vâng ạ.”
“Tốt. Chắc hẳn trước khi ngươi vào đây, cha ngươi cũng đã nói qua ta là ai rồi chứ?”
Giao Lan Lăng lễ phép gật đầu, thủ thư gia lão hài lòng vuốt râu nói tiếp:
“Trà này được nấu bằng Rêu Thủy Bình mọc kí sinh trên vẩy của giao long trưởng thành, giúp tinh thần tỉnh táo và bổ sung sức lực. Uống đi, đúng là đám trẻ các ngươi bây giờ toàn đâm đầu vào tu luyện, chẳng chịu chú ý tới thân thể gì hết. Hồ đồ.”
Giao Lan Lăng hơi cúi đầu, rồi cầm tách trà uống liền một hơi. Nàng vốn chẳng thích uống trà. Nhưng nhớ lời phụ thân nàng dặn là phải lễ phép với vị thủ thư gia lão này nên cũng không tiện từ chối.
Phụ thân nàng đã dặn. Vị gia lão này là một trong những người lớn tuổi nhất của gia tộc, xếp theo thứ vị còn là biểu đệ của ông nội nàng - Giao Vạn Phá, tức là nàng phải gọi lão ta một tiếng thúc tổ. Phụ thân nàng còn dặn nàng phải đặc biệt lễ phép với lão. Bởi vì, mặc dù đã hơn trăm tuổi mà tu vi chỉ có Chân Diễm, nhưng lão lại là một bậc thầy về điều khiển và nuôi dưỡng giao long. Nhất là về phương diện nuôi dưỡng, tạo nghệ của lão cực cao, đã hoàn toàn bước chân vào cảnh giới Đại Sư.
Khi lão còn đủ sức khỏe để đảm đương sự vụ trong gia tộc, thì hầu như mọi giao long và cự xà trong Giao Đàm đều là từ một tay lão nuôi dưỡng, đến cả một thân tạo nghệ ngự giao của cha nàng cũng là do lão chỉ dạy. Vậy nên khi về hưu, lão mới được gia lão hội dành cho chức vụ thủ thư vô cùng nhàn nhã mà bổng lộc lại rất cao này.
Tách trà đã uống hết, Giao Lan Lăng liền cảm thấy mình tràn trề năng lượng, đầu óc tỉnh táo. Thế là nàng chợt nhớ ra việc của Tích Nguyệt khi nãy liền cúi đầu xin:
“Mong gi--. Mong thúc tổ thứ lỗi cho Tích Nguyệt tỷ khi nãy. Cũng chỉ vì tỷ lo lắng cho con nên mới quát to như vậy. Mong thúc tổ đừng trách tội.”
Thủ thư gia lão vuốt râu nhìn Giao Lan Lăng với một vẻ hài lòng hơi khó hiểu, lão cười:
“Hóa ra con nô tì đó là thiếp thân hộ vệ của ngươi hả?”
“… dạ vâng thưa thúc tổ.”
“Ừm. Thằng nhóc Giao Bình đó cũng nuôi chiều nha đầu ngươi quá ha. Đến cả thiếp thân hộ vệ cũng chọn một kẻ có tư chất Ưu Giai, lại còn cho phép nó mở hết bát môn. Kiểu này chắc là cho phép nó tiến giai Linh Hải rồi gả vào gia tộc để cải thiện huyết mạch đây mà. Hừm hừm. Thằng nhóc Giao Bình này luôn cổ hủ như vậy.”
Giao Lan Lăng cúi đầu không nói, nàng cũng biết chuyện này.
Rồi thủ thư gia lão lại nói tiếp:
“Ta không trách phạt nó vì tội gây ồn ào trong Đại Thư Viện, đám trẻ các ngươi lão còn lạ gì? Lão làm vậy là chỉ muốn ngươi biết rằng là dù có thân thiết như tỷ muội thế nào thì gia nhân vẫn mãi cứ là gia nhân. Cho tới một ngày mà thực sự vật đổi sao rời thì ngươi vẫn là chủ nhân của nó. Phải để nó chú ý tôn ti trật tự. Tớ không được lấn chủ! Có hiểu không?”
Thủ thư gia lão cúi xuống nhìn Giao Lan Lăng thật sâu, tuy lão không toát ra chút linh khí hay uy áp nào, nhưng trong nàng vẫn cảm giác bị đè nặng. Nàng gật đầu dạ vâng.
Thấy vậy, thủ thư gia lão lại nhìn nàng rồi cười gật đầu đầy vẻ hài lòng và thích thú. Lão hít một hơi thật sâu để cảm nhận lại cho chắc chắn, rồi vào thẳng vấn đề:
“Linh khí của ngươi tuy ổn định nhưng lại mỏng và yếu ớt vô cùng, cứ như là có thể sụp đổ và tiêu tan bất cứ lúc nào vậy. Ngươi mới Khai Môn thất bại sao?”
Giao Lan Lăng giật mình, cúi đầu càng thêm sâu, nói nhỏ:
“V-vâng ạ.”
“Bao nhiêu lần rồi?”- thủ thư gia lão vuốt râu, ngồi xuống.
“… dạ… thưa… 12 lần rồi ạ.”
“12? Ngươi ngưng khí thành công bao lâu rồi”- thủ thư gia lão có vẻ ngạc nhiên.
Giao Lan Lăng tay nắm chặt áo, cắn môi nói:
“dạ… con 7 tuổi bắt đầu tu luyện,… 15 tuổi ngưng khí thành công… c-con con. Sắp sang 18 ạ.”
Thủ thư gia lão ngừng vuốt râu, trợn tròn mắt. Lão cúi đầu lẩm bẩm như đang cố xâu chuỗi điều gì đó, sau khi sực nhớ ra lão nói:
“Ồ, hóa ra ngươi là đứa bé tư chất Phế Giai năm đó sao?”- Giọng điệu của lão không có vẻ gì là ngạc nhiên hay thất vọng.
Giao Lan Lăng không ngẩng đầu.
Lão thủ thư chợt cười, như nghĩ đến điều gì đó thú vị:
“haha. Ta nhớ không lầm thì đêm đó cả Nội Khu cứ chạy loạn hết cả lên chỉ vì trong gia tộc xuất hiện một đứa bé tư chất Phế Giai. Lão khi đấy mới chỉ vừa tới đây dưỡng già mà vẫn bị cả lão Vạn Phá và lũ con cháu lôi ra ngoài. Còn định bắt lão đánh thức Giao Tổ đề xin chân huyết nữa chứ. Haha. Đúng thật là buồn cười. tư chất Phế Giai hiếm có vô cùng, chỉ xếp sau tư chất Thiên Giai trong truyền thuyết. Vậy mà chúng tưởng dễ dàng thay đổi như vậy? May mà đêm đó ta kiêm quyết từ chối không thì đã chọc giận Giao Tổ một cách vô ích rồi. haha. Không ngờ đứa bé đó lại là là ngươi! hahaha”
Giao Lan Lăng gần như không thể thở. Trên cổ nàng lúc này như đang phải gánh chịu cả một ngọn núi khổng lồ. Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn ngẩng dậy, cười rồi lại cúi đầu:
“vâng ạ. Con xin lỗi vì đã để thúc tổ phải nhọc công.”
Thủ thư gia lão vẫn nhìn nàng cười với vẻ thú vị, lão lại vuốt râu nói:
“Ngươi biết không. Vốn việc thằng oát Hóa Long được sinh đã để cho đám trẻ đó vui mừng không thôi. Trời sinh linh thể mà, lại còn được Giao Tổ ngoi lên ban chân huyết. Ôi giời, đến cả lão Vạn Phá cũng làm quá lên, coi nó là phúc tướng của cái gia tộc này, là THIÊN MỆNH chú định gia tộc ta quật khởi gì gì đó. Đúng là một lũ mãnh phu cổ hủ thiểm cận. Vui sớm ăn gì? Mười năm sau thì hết chuyện của thằng Khiếu Thiên rồi đến ngươi, giờ là thêm tranh chấp với tam đại ma điện. Haha. Cả lũ đều câm như hến. Thậm chí có vài tên thối mồm còn hô ‘trời diệt Giao gia’. Ahaha. Ta ngồi dưới cái núi sách này mà cười không thể nào ngậm được mồm haha.”
Giao Lan Lăng ngồi nghe mà chẳng dám phán xét lời lẽ ngông cuồng đầy vẻ miệt thị và châm chọc của vị thúc tổ này. Nàng nghe không hiểu nhưng biết mình chẳng có tư cách gì để phản bác hết. Nàng cuối cùng vẫn là chỉ làm theo thói quen, gượng cười và xin lỗi:
“vâng ạ, cảm tạ thúc tổ đã chỉ bảo.”
Vẻ hài lòng, thú vị của thủ thư gia lão cuồi cùng cũng biến mất. Ánh mắt lão lại hiện thờ ơ như ban đầu, lão chuyển chủ đề:
“ngươi có thực sự muốn tu luyện? Trả lời thật.”
Giao Lan Lăng lúc này chẳng còn gì để phải giấu. Sau khi yếu ớt thốt lên từ “không”, đột nhiên nàng cảm thấy hơi chút nhẹ nhõm.
Thủ thư gia lão vuốt râu gật đầu, nói:
“Vậy tại sao ngươi lại lại phải tu luyện? Chưa đầy 3 năm mà thất bại đến 12 lần không chỉ nói ra rằng ngươi đúng thật là phế vật. Càng không chỉ thể hiện rằng ngươi là một kẻ cứng đầu khó đổi. Mà nó lại nói rõ một việc rằng ngươi bị ám ảnh với việc phải đột phá. Chỉ là không biết vì lý do gì?” Giao Lan Lăng chợt cảm thấy có gì đó trong nàng vỡ tan tành. Nàng sững sờ vì nàng chưa từng nghĩ đến việc đó. Nói đúng hơn là vì nàng chưa từng dám đối mặt nhìn thẳng vào nó. Miệng nàng ấm ớ, muốn nói điều gì đó nhưng không thể.
Chợt lão thủ thư đứng dậy, lưng lão vẫn còng nhưng giờ lại mang một vẻ cao lớn vô cùng của một bậc cao nhân thâm thúy. Lão hỏi:
“Ngươi không muốn tu luyện, nhưng lại cần tu luyện để làm việc gì khác sao?”
“…”
“Hừ. Mặc kệ đó là việc gì? Thì hiện tại tâm ma của ngươi đã sắp thành. Có tiếp tục tu luyện thì cũng chỉ là tự tìm đường chết. Phế Giai vẫn cứ là Phế Giai. Tố chất cơ thể, ngộ tính và cả tâm tính của ngươi vốn và sẽ chẳng bao giờ bằng nổi người khác. Vậy thì cần gì phải tiếp tục gò bó, đè nén như vậy nữa? Cam chịu và cúi đầu, không phải là cách sống nên có của tộc nhân Giao gia. Nếu như ngươi thực sự muốn làm gì thì cứ làm đi. Đừng viện bất cứ cái cớ nào hết!”
Như sấm chớt đánh ngang tai, Giao Lan Lăng nhìn vị tổ phụ trước mặt mà không nói lên lời. Nàng thực sự có thể làm vậy sao? Nàng còn chẳng dám “biết” nàng thực sự muốn điều gì. Tâm trí nàng đau và hỗn loạn. Nàng cố gắng chống trả nhưng nhanh chóng lại bị đánh bại bởi chính mình. Ngay cái lúc Giao Lan Lăng lại định cười và cúi đầu, thì thủ thư gia lão vung tay, kình phong quét qua đánh Giao Lan Lăng ngã ngửa. Va chạm không mạnh, chỉ đủ đánh ngã nàng, cản nàng lại cúi đầu.
Thủ thư gia lão chấp tay sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị nói:
“Oắt con. Cả đời này lão ghét những kẻ như ngươi. Thật là khiến lão nhìn thấy cái bộ dạng đáng thất vọng của mình khi xưa… hừ. Được rồi ngươi đợi đó.”
Nói rồi thủ thư gia lão lướt về phía các tủ sách cao tới cả trượng, lão bay lên rồi lại hạ xuống không ngừng tìm kiếm. Rốt cuộc, từ một ngóc ngách bụi bặm lão móc ra một cuốn sách rách nát, đem tới đưa cho Giao Lan Lăng.
Giao Lan Lăng ngơ ngác tiếp nhận. Cuốn sách này thật cũ và tàn tạ. Nàng cầm lên mà cứ có cảm giác chỉ cần một cơn gió thổi qua là cũng đủ để nó rách tan nát rồi theo gió bay đi vậy. Cuốn sách khả mỏng, cùng nắm chỉ được vài chục trang. Nàng khẽ phủ bìa sách thì đập vào mắt nàng là bốn chữ:
“U Hà Nộ Đào.”
Tuy không hề nhận ra vì chưa từng nghe thấy, nhưng Giao Lan Lăng vẫn kinh hãi không thôi. Mới chỉ đọc tên bìa mà đã khiến nàng liên tưởng tới hàng vạn con sóng dữ nơi Giao Hà đang điên cuồng vỗ đập lên vách đá vậy. Nội tâm nàng đột nhiên xúc động.
“đ-đây… đây là.”- Giao Lan Lăng run run hỏi lại.
Thủ thư gia lão chỉ đắc ý cười:
“Không phải công pháp, cũng càng chẳng phải pháp môn tu luyện gì cả. Chỉ đơn giản là vài lời văn tự truyện của cha anh trong gia tộc mà thôi. Họ nối tiếp nhau viết ra là để giải tỏa những nỗi uất ức trong lòng thôi. Đọc đi, tu sĩ cũng là người mà.”