Người đăng: Cons
Đêm buông xuống.
Bên trong phụ đạo Giao Kiều tăm tối ở phía cổng nam, có đám người đang mò mẫm bước đi. Tùng Thử, phần vì đã phải đi men trên vách đá một đoạn đường dài, phần do bị bóng tối tĩnh mịch bao trùm chẳng, nên đang cảm thấy vô cùng khó chịu và bất an, rốt cuộc cũng chẳng nhịn nổi nữa mà hỏi:
“Lão Tà, còn bao lâu nữa mới đi ra khỏi cái nơi chết tiệt này?”
Lời này cũng là nói lên sự thắc mắc trong lòng của những người còn lại trong đoàn. Ngay lập tức sáu người còn lại cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tùng Tử và Minh Tà đang đi dẫn đầu. Bọn họ đều là tu sĩ. Kẻ có tu vi thấp nhấp nhất cũng đã mở đủ bát môn. Nên việc nhìn trong bóng tối không khó. Chỉ là việc từ nãy tới giờ Minh Tà không nói một câu nào khiến cho họ cảm giác không thoải mái.
Chính hắn là kẻ đã lên kế hoạch và tụ tập họ lại đây để lẻn qua Giao Hà này. Hắn cứ im lặng như vậy thật là khiến cho người ta nghi ngờ.
Cảm giác đang bị bảy cặp linh nhãn tập trung lên người, Minh Tà cáu gắt đáp:
“Vẫn còn một đoạn nữa. Các ngươi tưởng mật đạo nối hai bờ nam bắc của Giao Hà thì sẽ ngắn sao?”
Một người trong số họ tiếp lời:
“Hừ! biết rồi, vậy tại sao không thắp linh đăng hay đuốc lửa lên. Đi như vậy thật là khó chịu”. Minh Tà đáp lời:
“Ta chẳng phải đã nói rồi sao? Mật đạo này là của Giao gia dùng để chạy nạn, dù đã bỏ hoang nhưng ai mà biết có người đi tuần hay không? Chịu tiêu tốn chút linh khí đi. Vượt được sang bờ bên kia là được rồi.”
“Hừ! Giao gia đáng chết. Tự dưng kéo tán tu chúng ta vào ân oán giữa chúng và tam ma điện. Cứ thả cho người ta đi qua Giao Kiều là có phải đỡ được một mớ hỗn loạn không?”- Tùng Thử gắt.
“Chí phải! Đóng cổng Giao Kiều chỉ càng khiến tán tu chúng ta ghét bọn họ mà chẳng được thêm lợi lộc gì? Ai mà chẳng biết muốn làm chủ Giao Hà không dễ chứ? Tam đại ma điện đâu có ngu mà đi chọc sáu thế lực đứng sau tài trợ cho Giao gia?”
“Ha ha. Ta thì thấy toàn bộ Giao gia đều là một lũ chuột nhắt sợ chết. Bọn chúng đóng Giao Kiều là vì sợ hãi tam ma điện thôi. Đúng là bất lực mà. Đấy, đến cả đương kim đệ nhị cường giả của bọn chúng, Giao Kiệt còn bị Vọng Nguyệt Sứ- Ảnh Ma của Bái Nguyệt Điện đánh cho chạy như chó chết. Trốn trong Giao Đàm không dám bước ra suốt ba năm nay. khà khà. Đám bọn chúng chỉ là cậy có một đám giun rắn bơi dưới Giao Hà chứ thực chất có tài đâu?”
Nghe vậy, Tùng Thử chợt cười mỉa mai:
“Ta nhớ không nhầm là năm ngoái ngươi cùng một đám người khác đi trộm gà bắt chó ở thuộc địa của Giao gia, rồi bị Giao Hóa Long đánh cho tan tác đó sao? Từ lúc gặp tới giờ hình như tay phải của ngươi cử động vẫn hơi khó khăn thì phải a? ahahaa”
Người bị cười cợt gắt gỏng:
“Hừ! Chẳng qua là một tên nhị đại mà thôi! Đợi lão tử cũng đầy được linh hải và đốt được chân diễm xem. Có mười tên Giao Hóa Long ta cũng chấp.”
“Cần gì phải đợi đột phá đến Chân Diễm? Chỉ cần ta có được một món thượng phẩm linh binh hoặc là cao cấp linh cụ là ta cũng đủ đánh bại hắn rồi.”
“Hahaha. Có mà ngươi cống cho hắn chỗ linh cụ đó thì có.”
Cả đám tán tu nghe mà cùng cười vang diễu cợt. Đột nhiên Minh Tà phá sóng mà bổ sung:
“Giao Hóa Long trời sinh đã mang linh thể, nghe đồn được Giao Tổ của Giao gia ban cho chân huyết ngay từ khi hắn mới được sinh ra. Hừ. Chân Huyết của một tiên thiên giao long có tác dụng ra sao ngươi còn không biết? 28 tuổi Chân Diễm đỉnh phong, một thân ngự hỏa tạo nghệ đã đạt tới cảnh giới Cao Thủ! Hắn trời sinh đã chắc chắn có thể trúc cơ thành công. Chẳng qua là hắn còn đang tích lũy nên vẫn chưa trúc cơ. Ấy vậy lực chiến của hắn lúc này vẫn ngang cơ với chiến tu Trúc Cơ nhất chuyển. Ngươi có thể động tới một sợi lông của hắn sao?”
Dù tin tức này cũng chẳng phải quý hiếm gì và đám người bọn họ ai cũng biết. Nhưng khi nghe Minh Tà nhắc lại, đám người ai cũng đều câm nín. Cả đám thầm chửi cái tính chuyên ném đá hội nghị của hắn đúng là vẫn đáng ghét như vậy.
Chỉ là những lời hắn nói cũng không sai.
Tu vi linh khí cao thì còn có thể đổ lỗi cho việc người ta sinh ra đã ở vạch đích. Nhưng để có thể luyện được một thân chiến lực như vậy, thì không thể không công nhận rằng Giao Hóa Long thật sự là thiên tài với sự nỗ lực hơn người.
Nhưng công nhận thì vẫn chỉ là tự nói thầm trong lòng thôi. Chứ chẳng ai trong đám tán tu gật đầu khen ngợi câu nào ra miệng cả.
Rốt cuộc thì, con người ta vẫn là không thích cái cảm giác bị có ai đó tài giỏi hơn, vượt trội hơn đứng ở trên đầu họ. Nếu như kẻ đó ở trên cao quá xa thì còn đỡ, nhưng nếu chỉ là cao ở tầm gần thì đúng thật là không thể nào mà chịu nổi!
Thế là trong đám tán tu chợt có người chơi trò “hạ thấp”:
“Hừ, cũng chỉ là thiên tài ao làng mà thôi. Tên mãnh phu đó cả đời cũng không thể có tên trong Bách Anh bảng đâu.”
“ừ đúng!”
“Ngươi nói cũng có lý.”
“Tên Giao Hóa Long đó đúng là quá kiêu ngạo.”
“…”
Minh Tà ngoảnh mặt đi chẳng buồn đôi co với cái lũ này nữa, thầm khinh miệt. Hắn tiếp tục dẫn đường.
Trong bóng tối chỉ có một màu đen, mọi khái niệm về thời gian và không gian đều như biến mất. Đám người chẳng biết rằng họ đã đi được bao xa và bao lâu? Họ cứ mãi cứ vừa đi vừa cảnh giác, vừa cảnh giác vừa trò chuyện cho tới khi Minh Tà đứng lại.
“Chuyện gì vậy?”- Tùng Thử hỏi.
“Tới nơi rồi”- Minh Tà trả lời.
Đám người bọn họ xôn xao, vừa vui mừng vừa lo lắng.
Cứ vậy mà đã băng qua Giao Hà sao? Đã thoát khỏi cái vũng nước đục kia sao? Tán tu bọn họ có thể sống được tới bây giờ đều chẳng phải dễ. Ai cũng có một chút đề cao cảnh giác. Minh Tà cũng vậy, giọng hắn rất nghiêm túc. Nói:
“Ẩn thân phù ta cho các ngươi vẫn cầm chứ? Đeo hết lên đi, phòng khi qua bờ bên kia có người Giao gia tuần tra thì còn trốn được.”
“Biết rồi, đeo rồi. Ngươi mau mở cửa đi.”
“Ớ! Mọi người nhìn kìa.”
Cả đám người nhìn qua, tuy bóng tối lờ mờ nhưng họ vẫn trông thấy được một bệ đá lớn được kiến tạo tỉ mỉ, ở chính giữa có hai đường kim loại to, kéo dài tới tít tận vào bóng tối nơi họ vừa đi ra. “Là tuyến đường đặc chế dành linh cụ vận tải?”- có người nhận ra.
Minh Tà tiếp lại gần xem xét rồi gật đầu:
“Đúng vậy. Các ngươi nhìn này. Có cả linh bàn di động nữa. Nơi đây đúng thực là mật đạo nối thông hai bờ Giao Hà của Giao gia rồi.”
“…Vậy đáng lẽ nơi này phải có người canh gác mới đúng chứ?”- Tùng Tử cau mày.
Minh Tà im lặng có vẻ như suy ngẫm. Rồi hắn nói:
“Đeo hết ẩn thân phù lên đi. Ta sẽ dẫn đường, nếu như có biến cố chúng ta lập tức tách nhau ra chạy thẳng.”
Tạm thời chưa nghĩ được cách nào khác, đồng thời cũng chẳng muốn ở nơi đây lâu hơn. Cả đám tán tu gật đầu đeo hết ẩn thân phù lên.
Và cũng bởi vì đám bọn quen biết nhau đã lâu, cùng hợp tác qua nhiều phi vụ nên bọn họ cũng có một sự ăn ý nhất định. Có lẽ phối hợp với nhau để chống địch có lẽ vẫn chẳng ra sao. Nhưng nếu là phối hợp để chạy trốn thì, khỏi phải bàn.
Tùng Thử vừa dán phù và truyền linh khí thì đã cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, từng linh mạnh đều trở lên thông suốt đến lạ kì. Hắn thầm kinh hô:
“Phù tốt! Hừ. Tên Minh Tà mấy năm không biết được cơ duyên gì mà nhặt được nhiều đồ tốt như vậy chứ?”
Trong bóng tối, cảm nhận được tất cả đám người ở đây đã sử dụng phù. Môi Minh Tà hơi nhếch lên rồi bước lên những bạc thang. Hắn tra ngọc giản vào cửa đá.
… … Trên trạm gác giữa Giao Kiều. Đám lính gác đang ngáp ngắn ngáp dài.
Bát xúc xắc kêu leng keng và được mở ra.
“TÀI! AhAHAHA”
Một tên cười như điên vội vơ hết mấy thỏi vàng vào hết người. Đêm nay với hắn quả là vui sướng vô cùng. Bỗng nụ cười của hắn cứng lại, mắt cứ nhìn về phía linh đăng báo hiệu phụ đạo phía dưới bọn họ đang được mở ra. Hắn nói với đồng nghiệp:
“n-này. Hôm nay có vị nào sử dụng phụ đạo sao?”
“hừmm… hình như sáng có Lan Lăng tiểu thư đấy.”- có người trả lời.
“Ừ. Nhưng nàng về rồi đúng không?”
“Về rồi. Sáng chính ta trực mà. Thôi nói nhiều quá lắc tiếp đi. Định ăn non hả?”
“Về rồi? Vậy còn ai khác sự dụng nữa không?”
Đám lính gác nghe vậy liền quay đầu lại nhìn thì thấy linh đăng báo hiệu mỗi lúc một sáng. Bọn chúng chợt mắt há mồm. Có người hô to:
“Đi báo người mau lên! Làm gì có ai khác dùng!”
Đám lính gác nhốn nháo, kẻ đi chạy báo. Kẻ đi vơ binh khí tránh thật xa lối vào phụ đạo dưới chân mà dàn thế thủ.
cạch cạch ầm.
Âm thanh cơ quan chuyển động vang lên.
Ở chính giữa sàn trạm gác từ từ nứt ra rồi hạ xuống thành một hành lang xoắn, dẫn thẳng xuống sâu bên dưới. Đám lính gác nín thở tay xiết chặt binh khí. Bọn chúng chỉ là phàm nhân nếu như kẻ xuất hiện là kẻ địch thì bọn chúng tám chín phần là sẽ toi mạng.
Xoẹt.
Có cổ người bị cắt đứt, máu phun ra như suối. Đám lính thấy đồng nghiệp của mình cứ vậy mà ngã xuống thì kinh sợ vô cùng. Nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì thì ngay lập tức thanh phi kiếm đó lại một lần nữa lướt tới.
Một lượt 4 người ngã xuống. Kẻ mất đầu, kẻ bị xuyên tim,… Trừ người đi báo tin, đám linh gác chết sạch.
Từ hành lang dẫn tới phụ đạo. Từng bóng người từ từ phóng lên.
“Ha ha ha Giao gia cũng chỉ có vậy. Lên thôi các huynh đệ, giết sạch không tha!”- Tùng Thử hét to nhưng nét mặt cực không cam lòng.
Đám đồng bạn của hắn cũng vậy, ai cũng cười lớn nhưng nét mặt lại vô cùng bất đắc dĩ. Bọn họ lần lượt bộc phát ra linh khí, tế ngự linh binh, nhưng trong mắt lại hiện vẻ sợ hãi vô cùng.
Dù cho tâm trí của họ có chống cự cỡ nào, nhưng cơ thể họ cứ thế mà tự hành động. Cuộc đấu tranh dành lại quyền kiểm soát cơ thể khiến cho mọi động tác từ ngự khí đến vận dụng linh khí của họ đều trông vô cùng tạp nham và gượng gạo, khác hẳn với bản lĩnh được tôi rèn ở chốn tán tu của họ.
Sau khi 7 người đó ngự khí mà bay đi tấn công các trạm gác. Minh Tà mới từ bước ra khỏi phụ đạo. Đầu hắn toát mồ hôi, mười ngón tay không ngừng chuyển động kì lạ mà nhịp nhàng. Thở mệt một hơi, hắn lẩm bẩm:
“Thứ đồ chơi này của Tế Cổ Điện thực sự là quá hay. Chỉ là hơi tốn tâm lực để điều khiển. khục khục ha ha. Nhưng chơi vẫn thật vui đó hà hà. Giết! Giết tiếp cho ta ahahaha!”
Giao Đàm nội khu vang lên tiếng báo động. Các Lân Vệ ở Ngoại Khu nhận được mệnh lệnh tức tốc bay hết sang Giao Kiều. Những kẻ xâm nhập có tu vi khá cao, thấp nhất đã mở đủ bát môn mà cao nhất thì đã đầy linh hải. Đám Lân Vệ không khinh địch, lập tức kết trận vây sát bọn chúng.
Núp một góc trong bóng tối, Minh Tà thản nhiên coi màn kịch hay này. Bởi vì lúc này hầu như mọi sự chú ý đều đã được tập trung lên “cuộc chiến” trên không trung kia, nên chưa có ai kịp để ý tới cái trạm gác không còn bóng người này.
Cộng với sử dụng linh cụ che giấu tốt nhất nên Minh Tà không bị ai chú ý đến. Điều đó giúp cho hắn có đủ sự tập trung mà thể hiện hết tài nghệ điều khiển khôi lỗi của mình.
Hắn vừa quan sát vừa điều khiển, miệng lẩm bẩm liên tục:
“Lân Vệ 67, Bát Môn 42, Linh Hải 22, chưa có Chân Diễm. Đã bị điều đi hết rồi? Nội khu chưa có động tĩnh. 3 tên đã bị đánh hạ. Tùng Thử vừa chết. Còn 3 tên là dùng được. Có hơi thở của Chân Diễm. Phải chạy thôi. Hướng nào?... Tây Bắc. Hừm? Cũng có Chân Diễm. Bị bao vây rồi. Phải tự bạo một tên. Không tác dụng. Bày trận cũng khá chắc chắn. Điểm yếu. Điểm yếu. Điểm yếu. A đây rồi! Phá được rồi, ta quá giỏi!... Hử? Chân Diễm tới. Là chiến tu. Được rồi thử xem. Bên trái, bên trái. Né đi! Đánh mạnh vào! Khó điểu khiển quá. Chựt! Thật khó chơi. Thôi xong bị thiêu chết mất rồi. Hừ càng tốt, chỉ còn một tên ta càng dễ điều khiển. Chết này. Chết này. Chân Diễm chiến tu của Giao gia cũng chỉ có v-- … Toàn quân bị diệt rồi, đám tán tu đúng là yếu mà… Bắt đầu lục soát rồi sao? Trốn thôi.”
Nói rồi “Minh Tà” tiến lại gần tên lính bị cắt cổ ở gần đó, lột hết quần áo của hắn xuống rồi thay vào người mình. Rồi hắn đưa tay lên ôm mặt mình kéo mạnh xuống. Nguyên lớp da mặt của hắn rách ra, nằm gọn trong lòng bàn tay. Tóc tai hắn lúc này rất ngắn và gọn gàng, gương mặt thanh tú trẻ trung. Hoàn toàn không thô kệch giống trước đó.
“Minh Tà” động tác dứt khoát, nhanh chóng đắp lớp da mặt trên tay mình lên mặt tên lính gác bị cắt cổ đó. Khi vừa chạm, lớp da mặt chợt phát ra những tiếng kêu rồi động đậy như là có sinh mệnh thật sự. Co lại rồi phập phồng, nó từ từ biến đổi. Từ lông mày, lỗ mũi, tóc tai,… Mọi thứ đều giống y như của tên lính đó.
Xong xuôi “Mình Tà” gỡ lớp da mặt ra và tự đắp lại lên mặt của mình. Mọi động tác đều uyển chuyển và thành thục vô cùng. Lớp da mặt trên “của” hắn lúc nhúc liên hồi, từng đường gân, mạch máu xanh đen bắt đầu chạy dài trên khắp cơ thể hắn.
“Minh Tà” như bất lực ngã quỵ xuống, cảm nhận từng thớ thịt, đốt xương trong cơ thể mình chuyện động nhấp nhô. Xương cốt và thịt da của hắn đang được tái tạo lại!
Quá trình đó tuy chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng đối với hắn lại dài như cả một đời người. Tuy đau dớn vô cùng nhưng “Minh Tà” không những không rên rỉ lấy một cái mà còn nhoẻn miệng cười. Dần dần đến cả tiếng cười và giọng nói của hắn cũng dần thay đổi. Một thoáng sau, “Minh Tà” đã hoàn toàn trở thành tên lính đó!
Nhưng hắn còn chưa dừng lại.
“Minh Tà” hơi xoa ngón tay, một bình nhỏ hiện ra. Hắn bịt mũi để khỏi phải buồn nôn, rồi tiến tới rốc thẳng bình nhỏ lên miệng viết thương của tên lính bị cắt cổ gần đó. Tên lính xì khói co giật liên hồi rồi từ từ tan chảy ra và bốc hơi, đến máu cũng chẳng còn.
Đến đây “Minh Tà” tự đưa tay kề cổ mình, hắn chợt cười cười rồi cắt ngang một đường ngọt lịm! Cổ hắn đứt. Máu tươi phụt ra thành vũng lớn.
Cả nét mặt và ánh mắt hắn vốn từ vui thú chợt chuyển thành một vẻ sợ hãi tuyệt vọng. Hắn tay ôm ghì chặt cổ như cố muốn giữ cho máu không tuân ra thêm. Đồng thời khó nhọc bò lê về phía cửa. Tay hắn giơ lên, miệng há ra như muốn kêu cứu mạng.
Trùng hợp thay, đúng lúc đám người của Giao gia bay tới thì hắn cũng gục xuống, không rõ sống chết.