Người đăng: Cons
Giao Đàm, Nội Khu, Thính Vũ Cư.
Giao Bình đang đứng nghiêm mình, chấp tay nhìn thẳng ra bên ngoài cửa sổ. Râu tóc của ông bây giờ đã nhuộm lại trông đen nhánh và khỏe khoắn. Thân thể và da dẻ ông cũng đã ngờ sử dụng linh dược mà trông thật xích hồng, căng tràn sức sống. Đến cả linh khí bên trong ông lúc này cũng thật sung mãn lạ thường nhờ có đan dược cấp cao.
Mặc dù cho tinh thần của ông vẫn đang ở trạng thái kiệt quệ, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Vì là tụ điểm tụ linh, nên Giao Đàm hầu như chỉ có mùa xuân. Tuy những cơn gió ngoài kia đã sớm mang theo cái se lạnh đầu đông, nhưng khi thổi vào đến Giao Đàm thì chúng đều hóa thành mát rượi.
Giao Bình nhắm mắt cảm nhận cơn gió mát cùng những hương thảo mộc đặc trưng của nơi đây. Mười mấy năm nay, ông hầu như chẳng đặt chân về nơi đây quá ba lần. Nhưng mỗi lần quay lại thì ông đều đắm chìm trong hoài niệm một hồi rất lâu.
Tòa Thính Vũ Cư rộng lớn này đáng lẽ ra phải tràn ngập tiếng cười đùa và hơi ấm của gia đình ông. Nhưng giờ nhìn nó xem, ảm đạm và lạnh lẽo. Không gian rộng lớn của nó lại càng tô đậm thêm vẻ quạnh hiu.
Hoài niệm xong, Giao Bình chợt vuốt ve khung cửa sổ rồi lên tiếng:
“Hồi mang thai con, Linh nhi rất thường hay ngồi chỗ đúng chỗ này. Nàng luôn muốn ngắm nhìn toàn bộ Giao Đàm từ lúc bình mình cho tới tối muộn. Đó cũng là vì sao ta chọn nơi đây để xây lên Thính Vũ Cư. Còn nàng thì chọn đúng gian phòng này để làm khuê phòng cho con. Hì, nàng luôn mong con có thể nhìn thấy thế giới tươi đẹp này. Nàng muốn luôn muốn chia sẻ nó…”- Giọng Giao Bình trầm lắng dần rồi thôi.
Ngồi gục đầu trên giường, Giao Lan Lăng tay ôm đầu gối lặng yên không nói.
Cả hai cha con họ đều im lặng một hồi rất lâu. Rồi Giao Bình bỗng vuốt ngón tay, cuốn tự truyện “U Hà Nộ Đào” hiện ra, ông khẽ đặt nó lên khung cửa sổ:
“Ta biết con đã luôn phải gánh chịu áp lực và khó khăn. Thỉnh thoảng con muốn trốn tránh tất cả những thứ này, ta hiểu được. Nên từ trước giờ ta không hề cấm đoán những trò trẻ con mà con muốn làm cả… hừ hừ, cuốn sách này đọc cũng hay, ta công nhận điều đó. Nó làm cho ta cảm thấy được đồng cảm, giúp tâm thần ta giải tỏa một chút sau những ngày đau đầu vì sự vụ của gia tộc. Nhưng dù nó có hay thêm nữa thì nó vẫn sẽ mãi chỉ là tập hợp những lời than thở của những kẻ yếu đuối chẳng dám đối mặt với sự khó khăn trong cuộc sống mà vươn lên. Không hơn, không kém. ”
“…”
“Ta biết việc làm con gái của ta, là đại tiểu thư của toàn bộ Giao gia này đem lại cho con quá nhiều áp lực. Nhưng con nên nhớ rằng, trong gia tộc này không phải mình con mới phải gánh chịu áp lực. Con nghĩ mình là phế vật sao? Mình sinh ra kém cỏi không thể làm được việc gì sao? Hừ, chỉ có vài sự thất vọng và vài lần đột phá thất bại đã đánh gục con như vậy sao? Khiến con sợ hãi thậm chí là suýt chạy trốn theo vài tên tán tu du đãng? Và con thấy kết quả rồi đó. Thế giới ở bên ngoài kia là một con quái vật khát máu, nó ăn tươi nuốt sống kẻ yếu và rình rập lên kẻ mạnh.
Nếu như con không mạnh mẽ, không có cường giả chi tâm thì con sẽ không thể sống sót! Không thể gượng dậy! Ta chỉ luôn muốn những điều tốt nhất cho con. Ta chỉ luôn muốn rèn đúc cho con một trái tim mạnh mẽ. Để con có thể tự bảo vệ mình. Ta-ta…”
Cảm giác trào dâng trong lòng Giao Bình bỗng vụt tắt, thay vào đó là sự trầm lắm bởi những kỉ niệm chợt hiện lên trong tâm trí. Ông nhẹ giọng thì thào:
“Đó là những điều mà Linh nhi… mẫu thân của con luôn muốn. Mong muốn cuối cùng của nàng chính là muốn con cả đời được bình an. Và con khổ thể cứ trốn mãi ở đây và mong muốn mọi thứ vẫn sẽ mãi như cũ được. Con phải đứng dậy, vượt qua mọi khó khăn. Vùng lên nắm đấy vận mệnh của chính mình,… đạt được sự bình an của chính mình.”- Giọng ông đượm buồn.
Cơn gió mát vẫn cứ thoảng qua.
Giao Bình để lại cuốn “U Hà Nộ Đào” lại bên cửa sổ và cứ thế bước thẳng ra khỏi cửa. Trước khi ông mở cửa rời đi, ông quay đầu lại và nói:
“Ta đã đồng ý với Tích Nguyệt chuyện đưa hai tên tán tu đó tới để giúp con vui lên, cuốn tự truyện kia ta cũng sẽ để lại. Con cứ thong thả mà bình phục. Nhưng ta tin rằng sẽ tới lúc con sẽ vượt qua được những thứ này mà tiến về phía trước… Bởi vì con là con gái của ta.”
Nói rồi, Giao Bình lại quay đầu. Ngay lúc mà ông bước những bước đầu tiên thì giọng của Giao Lan Lăng bỗng vang lên:
“Nó đẹp thật chứ? Cái thế giới mà mẫu thân muốn con nhìn thấy.”
Giao Bình thở dài, sau khi đáp lại câu “Chỉ có cường giả mới có thể chứng kiến những vẻ đẹp đó.” Thì ông cất đi một mạch rời khỏi Thính Vũ Cư. Ông vẫn còn quá nhiều sự vụ trong người để ở lại lâu hơn.
… … Diêu Nhật dẫn theo hai thầy trò Lão Cẩu bay một mạch lệch ra khỏi Giao Kiều và hướng thẳng về phía Ngoại Khu của Giao Đàm.
Tiểu Cẩu ngắm nhìn cảnh tượng những tòa kiến trúc khổng lồ đang chầm chậm chuyển động vòng quanh trên mặt Giao Hà dập dềnh này. Mà hắn cảm giác như mình vừa lạc mất vài nhịp thở. Thật là hùng tráng làm sao?! Oai phong làm sao?! Hắn dùng mật ngữ nói nhỏ với Lão Cẩu:
“Giao gia thật là giàu có. Những tòa kiến trúc này thật đúng là đồ sộ và nguy nga!”
Lão Cẩu cũng nhìn một hồi, cũng dùng mật ngữ đáp lại:
“Cũng bình thường. Giao gia tuy cũng được coi là thượng đẳng trong số các trúc cơ gia tộc nhưng dù sao thì cũng là thổ hào ở vùng biên giới thôi. Nâng cao tiêu chuẩn của mình chút đi.”
“Hừ. Ta thấy lão quá khó tính thì có. Đấy lão nhìn những tòa kiến trúc kia kìa, tạo hình vừa đẹp mắt vừa mạnh mẽ. Trông na ná những con thuyền đánh cá làm sao. Thú vị thật đó.”
“Không phải là na ná. Mà chúng thực sự là những con thuyền đấy.”
“Hả?”
“Ngoại khu của Giao gia được tạo thành từ 24 tòa chiến hạm cỡ lớn, được thiết kế và đúc ráp bởi chủ phân tông của Tượng Thần Tông ở phía bắc Nam Nguyên. Vừa có thể dùng trong dân dụng, vừa có thể đem làm quân dụng. Nhìn chúng chậm rãi lù đù thế thôi. Nếu mà thực sự được kích hoạt thì tốc độ của chúng có thể sánh ngang với phi hành linh cụ thượng phẩm. Còn chưa kể, chúng còn được trang bị tổng cộng gần một ngàn khẩu linh pháo. Nếu cùng tập trung vào một bắn về một điểm thì có uy lực đủ để phá vỡ cương khí phòng hộ của tu sĩ Đan Cảnh hay linh cụ phòng hộ cao cấp nữa cơ… hừ hừ. Đấy là trong trường hợp có tên ngu ngốc nào chịu đứng một chỗ cho pháo nã vào.
Nhưng ta thấy, Giao gia chỉ dùng chúng để phục vụ dân dụng và để trưng bày thị uy thôi thôi. Ngươi nhìn kìa, không nhìn thấy một dấu vết của việc tu sửa hay hỏng hóc nặng nào. Lại còn nhìn vận tốc của chúng xem, ừm, chu kỳ một lượt hẳn là nửa canh giờ. Dùng 24 chiến hạm để làm một cái đồng hồ, đúng là lũ đại gia chân đất.… bla…bla…”
Trước một tràng dài kiến thức của thầy mình, vẻ háo hức và hứng thú trong mắt của Tiểu Cẩu bị đập cho trọng thương. Giọng hắn chuyển sang nhàm chán:
“Nhiều lúc lão thật nhạt nhẽo.”
Lão Cẩu thản nhiên đáp lại:
“Hừ. Đợi đến khi ngươi sống đến tuổi của ta, chứng kiến đủ thứ vớ vẩn trên đời cho đến cạn cả sự phấn khích của ham muốn tìm tòi xem. Trứng mà còn đòi khôn hơn vịt… bla… bla…”
Tiểu Cẩu chẳng thèm để ý với thái độ và những câu tục ngữ danh ngôn chẳng biết lấy từ đất nào của Lão Cẩu nữa. Hắn quyết định tập trung thưởng thức cảnh tượng tráng lệ này. Thế nhưng mới nhìn được một chút thì ánh mắt hắn chợt liếc sang phía Diêu Nhật. Đầu hắn lại cúi xuống, tim hắn có chút khó chịu. Hắn muốn nói rất nhiều điều, nhưng lại cảm giác vô cùng khó nói ra.
Đấu tranh tâm lý thêm một hồi khá lâu, Tiểu Cẩu rốt cuộc cũng quyết định mở lời:
“Tr-trời hôm nay hay nhỉ?”- Tiểu Cẩu chẳng hiểu sao mình lại nói câu đó. Hắn thật muốn đập đầu vào cái gì đó thật cứng để chết quách đi cho đỡ nhục.
Nhưng cũng chẳng sao, vì Diêu Nhật dường như không chú ý gì tới hắn. Nàng vẫn im lặng điều khiển linh cụ bay về phía Ngoại Khu.
Đứng ở cạnh bên học trò mình, Lão Cẩu lắc đầu với một vẻ đầy thất vọng.
Hai chiếc linh cụ cứ bay, thỉnh thoảng lại có vài đám Lân Vệ bay áp sát tới để tuần tra thì Diêu Nhật lại giơ một chiếc lệnh bài lên thì bọn họ lại tản ra nhường đường.
Chẳng lâu sau, cuối cùng thì Diêu Nhật và hai thầy trò Tiểu Cẩu cũng đã tới Ngoại Khu. Bọn họ không bay lên phía trên mà bay gần mặt nước.
Càng tới gần Ngoại Khu thì Giao Hà dường như càng “bình tĩnh” lại, số lượng những con sóng đã ít đi và cũng chuyển từ dữ dội thành lăn tăn.
Hai chiếc phi hành linh cụ rẽ nước bay thẳng vào một tòa Ngoại Khu.
Bên trong tòa Ngoại Khu là một không gian rất lớn, đèn đuốc sáng chưng. Phía trên là trần nhà và các bậc thang có vẻ như là được chia thành nhiều tầng.
Trước mắt hai thầy trò Tiểu Cẩu là rất nhiều con người đang tất bận đi lại. Ngoài những người ăn mặc quy cách vệ binh ra thì những người còn lại thì trông có vẻ đều là gia nhân. Họ có vẻ đều là phàm nhân, ai cũng chú tâm vào công việc của mình. Có người khuân vác, có người buôn bán, có người nấu ăn. Mọi người đều nói cười rôm rả nhưng lại không ồn ào quá mức. Nơi đây có hàng quán, có người già trẻ con. Trông cứ như một xã hội phàm nhân thu nhỏ bên trong một tòa kiến trúc vậy.
Diêu Nhật bảo hai thầy trò đi vào, nàng không rời khỏi phi hành linh cụ của mình mà chỉ lấy ra một mai ngọc giản khác đặt lên trán. Nàng dùng linh khí kích hoạt ngọc giản đó rồi ném cho Lão Cẩu. Nàng bảo:
“Cứ theo nó mà đến phòng của các ngươi. Khi nào tiểu thư gọi thì sẽ có người tới đón.”
Sau đó nàng thúc dục linh cụ bay ra ngoài mất hút.
Khác với Tiểu Cẩu vẫn còn đang ngơ ngác dõi theo, Lão Cẩu ngay lập tức đã đặt mai ngọc giản lên trên trán để đọc thông tin. Thực ra là dù lão không có linh khí thì cũng chẳng cần Diêu Nhật mở hộ thì lão cũng tự có cách để sử dụng nó.
Sau một loạt thông tin truyền thẳng vào đầu. Lão Cẩu nói với Tiểu Cẩu:
“Nơi đây là tòa Ngoại Khu số 4 của Giao gia, là khu ở tự trị của gia nhân cấp thấp, cũng chính là phàm nhân. Nơi này có 3 khoang cũng chính là 3 tầng. Khoang dưới này rộng nhất, là nơi gia nhân bọn họ sinh hoạt. Kết cấu không khác một trì phàm nhân thông thường ngoài kia là bao. Chỗ ở của chúng ta ở phía đông, đi thôi.”
Thế là lão kéo Tiểu Cẩu đi ra nhờ một tên vệ binh gần đó. Tên vệ binh này từ đầu còn khá hách dịch, tưởng bọn họ là ma mới và đồi hối lộ. Nhưng ngay sau khi Lão Cẩu đưa ngọc giản ra thì hắn lại co rúm lại. Tuy không nói là lễ phép gì nhưng mà cũng không dám chậm trễ mà phải dẫn hai thầy trò bọn họ tới nơi ở mà họ được chỉ định.
Cũng phải thôi, dù gì thì hắn cũng chỉ là phàm nhân. Sao mà dám trái ý của một Đồng Lân Vệ được chứ?
… … Vào tới nơi được chuẩn bị sẵn cho mình. Hai thầy trò Lão Cẩu liền ngay lập tức ngả lưng xuống nằm thảnh thơi.
Lão Cẩu thỏa mái quá còn cọ lưng vài hồi rồi nói:
“Đúng là sướng thật, tuy rằng căn phòng này hơi đơn sơ nhưng mà cũng rất ổn. Ôi lâu lắm rồi chưa được nằm trên giường, đúng thật là thỏa mái. Lão đánh một giấc đây, đừng làm phiền nhá?” Chỉ là Tiểu Cẩu lại không được thỏa mái như thế, bởi vì vừa mới được tiếp xúc với một môi trường hoàn toàn mới nên hắn có chút cảm giác bồn chồn không quen. Hắn muốn buôn chuyện cho qua giờ nên dùng mật ngữ hỏi:
“Ở đây có gì đó hơi lạ thì phải?”
“Ồ, còn phải cận thận tới mức đó sao? Được thôi, có gì lạ?”- Lão Cẩu cũng dùng mật ngữ. “Lạ thật mà. Nơi đây cứ như là một xã hội thu nhỏ vậy, hầu như chẳng có chút dấu hiệu của Giao gia nào. Nếu như ta mà không biết tình hình thì ta đây còn không biết họ là gia nhân cơ.” Lão Cẩu thở dài ngán ngẩm.
“Lo lắng nhiều thế mà làm gì? Hầu như mọi thế lực theo hình thái gia tộc cổ điển nào cũng đều có một vai nơi như thế này. Ngươi có thể gọi chúng là một trang trại nếu muốn.”
“Là sao?”
“Đơn giản thôi. Những gia tộc ít nhiều bị nhiễm phong tục của Nam Nguyên thì đều tự nuôi một số lượng lớn phàm nhân ở gần mình để thuận tiện làm nhiều việc. Trẻ con nếu có tư chất thì sẽ được gia tộc trưng dụng, vun bón. Nữ tính tu sĩ thì có vài nơi sẽ được đem làm hạt giống huyết mạch cho gia tộc, tức là đem gả cho tộc nhân để cải thiện huyết mạch. Còn không thì có thể làm việc lao động cho tới già rồi lại dạy lại cho đời sau. Cứ thế mà luẩn quẩn mãi.”
Lần đầu nghe được như thế, Tiểu Cẩu hơi sốc. Hắn lại hỏi:
“Chẳng phải là họ có các thuộc địa rồi sao? Làm như vậy thì được gì.”
Lão Cẩu bị làm phiền nên bực tức. Lão cáu gắt:
“Vì nhiều lý do! Tự động não đi. Lão đi ngủ đây!”
Sau đó lão liền nhắm chặt mắt cố tình ngáy khò khò, cho tới khi lão thật sự ngủ say.