Người đăng: Cons
Trời sáng tinh mơ, mây quang gió thoảng.
Khu ở của các gia nhân cấp cao trong Giao gia nằm ở rìa ngoài phía tây nam Nội Khu của Giao Đàm.
Khác hẳn với hoàn cảnh phải sống trong một gian phòng nhỏ hẹp, chen chúc nơi khoang dưới như ở Ngoại Khu. Tất cả những gia nhân được phép chuyển tới sống ở Nội Khu, mỗi người đều có một căn nhà nhỏ riêng, đầy đủ phòng ngủ phòng bếp. Không những thế, một khi đã trở thành gia nhân cấp cao thì sự tự do của họ cũng sẽ được buông lỏng hơn khá nhiều.
Nếu như không được giao phó công việc nào, thì gia nhân cấp cao hầu như được phép không cần làm việc. Chí ít thì ở trên mấy bản nội quy gia tộc có ghi lại như thế. Nhưng dẫu sao vẫn còn tốt chán so với cảnh lao động quần quật như ở Ngoại Khu.
Quan trọng hơn, để một gia nhân ở Ngoại Khu được phép chuyển vào Nội Khu sinh sống, trở thành một gia nhân cấp cao. Thì hoặc kẻ đó phải có tài nghệ gì đó hơn người không thì phải tích lũy được một khoản điểm cống hiến vô cùng lớn, so với gia nhân. Và số lượng gia nhân cấp cao cũng luôn bị giới hạn ở một con số nhất định.
Nên thành ra, việc trở thành một gia nhân cấp cao đối với mọi gia nhân ở Giao Đàm đều được ví như một đặc ân, một niềm vinh dự và một bước đổi đời vô cùng to lớn. Chỉ sau việc có dung nhan phi phàm và được lọt vào mắt xanh của một tên tộc nhân cao tầng nào đó của Giao gia.
Những kiến trúc ở khu ở của gia nhân cấp cao cũng chẳng có gì đặc biệt. Đều là những căn nhà nhỏ đơn sơ và một mảnh vườn cũng rất nhỏ ở cạnh bên. Nhưng những kiến trúc này lại có vài điều vô cùng thú vị.
Nghe kể rằng khi thiết kế khu gia nhân này, gia chủ đời đầu của Giao gia vẫn còn giữ lại một chút phong tục cổ điển của Nam Nguyên trong người.
Lão coi gia nhân dù cấp cao hay cấp thấp, nếu như không phải là tu sĩ thì cũng vẫn chỉ là phàm nhân. Mà phàm nhân thì toàn TẠP NIỆM, sẽ làm ảnh hưởng đến việc tu hành của các tộc nhân trong gia tộc. Nên lão đã cho xây dựng khu gia nhân cao cấp ở một góc cực kì khuất và cách những nơi còn lại ở Nội Khu cũng khá xa. Nhưng còn một điều khác thú vị hơn nữa.
Đó là những căn nhà ở trong khu gia nhân cấp cao này. Đều cách âm vô cùng tốt!
… … hah hah hah aahhah haaa!
“haaa hah đế- đến hahah! Giờ thiếp hahh phải haa đi làm rồi ahh!”
Ngô Xuyên bỗng nhiên tăng tốc, đồng thời đút hai ngón tay của mình vào miệng Ngô thị và kéo mạnh tóc thị về sau.
graa hahaahhaa! Ch…ậm th- aaaaaah!!
Ngô thị cảm giác mình không thể thở nổi. Đầu óc thị quay cuồng, còn lưỡi thị thì theo sự chỉ dẫn của bản năng mà bắt đầu đảo, liếm quanh hai ngón tay đang đút trong miệng mình.
ahahahahaa!
Thị mồ hôi nhễ nhại mà toàn thân thì tê dại. Sau vài cú “đâm” mãnh liệt đến lạ thường của Ngô Xuyên, hai tay đang chống của thị bất lực mà đổ xuống còn mông thì vẫn chổng lên.
Tâm trí thị cuối cùng đã chỉ còn chỗ cho hoan lạc còn vốn từ của thị lúc này thì chỉ còn lưu lại những tiến rên.
Đang đứng hì hục ở phía sau, Ngô Xuyên cười lớn trông thật man dại. Hắn cười không thành tiếng, nhưng từng múi cơ trên da mặt và quanh môi hắn đều co rúm lại. Toàn bộ hai hàm răng ố vàng không đều của hắn đều hiện hiện hết toàn bộ ra. Tô đậm lên cặp ánh mắt đang sáng lóa vẻ cuồng loạn và kích thích vô cùng của hắn.
Và có vẻ như càng chứng kiến cảnh người đàn bà trước mắt mình quằn quại, rên rỉ thì sự vui sướng của việc tận hưởng cuộc sống của một kẻ khác đến tận “giọt cuối cùng” của Ngô Xuyên lại càng thêm mãnh liệt!
Đột nhiên! Có một giọng của ai đó vang lên trong đầu hắn.
“Cuối cùng cũng chịu liên lạc rồi sao?”- Ngô Xuyên thầm nghĩ.
“Nhắc mới nhớ, hình như ngoài vụ này ra thì đúng là ta còn có vài nhiệm vụ quan trọng bên người nên mới phải đến đây…Mà nó là gì ý nhỉ? Này này ngươi định bò đi đâu hả THÊ TỬ?! Mới chỉ có nguyên một đêm thôi mà. Ta còn chưa dùng hết sức đâu ha ha! À mà ta vừa mới nhớ đến cái gì ý nhỉ?...ừm… À đúng rồi, nhiệm vụ…. Nhiệm vụ gì nhỉ?... Đúng rồi chổng cao lên, mút mạnh vào! AAAHAHAHA.”
Và thế là Ngô Xuyên tiếp tục “hành hạ” Ngô thị cho tới tận chiều tối, thì mới sực nhớ ra rằng mình còn phải đi gặp mặt nội gián mà Chân Tâm Điện cài ở trong Giao gia để thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch “Đổi Trời”. … Bên trong Giao Đàm, tòa Ngọai Khu số 4.
chát!
Tiểu Cẩu đang ngủ li bì thì bị Lão Cẩu vả một phát vào mặt. Hắn choàng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh quanh, hắn quát:
“Tên chết đâm chết chém nào?!”
“Là ta.”- Lão Cẩu xoa tay chuẩn bị vả thêm một cú nữa.
“Có chuyện gì?!”- Tiểu Cẩu vẫn còn hơi bực do vừa bị đánh vỡ giấc ngủ.
Lão Cẩu thu tay lại, trả lời thản nhiên:
“Dậy đi, có người gọi chúng ta làm việc kìa.”
“Việc gì? Ai?”- Tiểu Cẩu vẫn còn dụi mắt ngái ngủ.
“Giao Lan Lăng.”- Giọng Lão Cẩu nhàn nhạt.
“!”- Tiểu Cẩu ngồi bật dậy. Mặt hắn tỉnh bơ, nhìn chằm chằm vào thầy mình. Hắn hỏi lại:
“Thật không?! Ta ngủ bao lâu rồi.”
“Yên tâm, giờ mới bắt đầu tối thôi. Mặc quần áo nhanh lên. Có vệ binh đang đợi chúng ta ở bên ngoài.”
Tiểu Cẩu nghe xong, tuy đầu óc vẫn còn đang suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy lau mặt thay quần áo.
Sau khi hai thầy trò Tiểu Cẩu xong xuôi thì liền cùng nhau bước ra khỏi cửa. Một tên vệ binh đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài. Chẳng biết vì lý do gì mà thái độ của hắn đối với hai thầy trò khá là tốt, còn lễ phép dẫn đường cho bọn họ.
Khi hai thầy trò Tiểu Cẩu cuối cùng cũng leo hết tất cả các bậc thang và lên được tới tầng thứ 2 của tòa Ngoại Khu này. Trước mặt họ là những ô cửa kính to lớn, có thể nhìn thẳng ra được Nội Khu đang lấp lánh đuốc lửa, linh đăng.
Bọn họ sau khi được tên vệ binh dẫn ra một khoảng sân lớn hình bán tròn ở phía bên ngoài ban công thì phải tự mình đi tiếp.
Khoảng sân này có vẻ như là nơi đỗ và cất cánh của các phi hành linh cụ trong nội bộ của Giao gia. Vì nó không có rào chắn mà xung quanh thì đặt đầy những linh cụ đủ kích thước hình dáng, nhưng phổ biến nhất vẫn là theo hình dạng phi kiếm.
Trời vừa mới tối nên vẫn chưa có trăng mà cũng chẳng có sao. Chỉ có từng làn gió mát đem theo hương thủy mộc dịu nhẹ của mặt linh thủy lam biếc nơi Gio Đàm lướt qua.
Càng hít thở Tiểu Cẩu càng có cảm giác toàn thân mình thật dễ chịu.
“Vậy ra đây chính là Nội Khu Giao Đàm sao? Thật đẹp.”- Tiểu Cẩu mê mẩn ngắm nhìn xung quanh. Nếu như Ngoại Khu của Giao Đàm đem cho hắn một cảm giác hùng vĩ đồ sộ, có thể chặn đứng mọi bão táp gian nan. Thì Nội Khu này lại có một cảm giác yên bình như chưa từng tồn tại khái niệm “cuồng phong giông tố”.
Sau một cuộc hành trình dài đến hơn 6 năm, đây là lần đầu tiên Tiểu Cẩu có được cảm giác dễ chịu và yên bình như vậy.
“Tuy là vẫn còn kém Hạnh Hoa Thôn một chút, nhưng cảm giác đúng là không tệ. Ôi hà hà. Ta có thể ở lại đây cả đời cũng được haha”- Tâm trạng Tiểu Cẩu vô cùng thỏa mái. Hắn chợt có cảm giác muốn khoe với Lão Cẩu, nhưng ngay lập tức bác bỏ cái suy nghĩ đó vì sợ bị cái thói “cao nhân” của lão phá sóng.
Đứng ở cạnh đó, Lão Cẩu vươn tay vỗ đầu thằng học trò ngáo ngơ của mình. Lão mắng:
“Còn đứng ngây ra đấy làm cái gì? Người ta đang đợi kia kìa, đi thôi!”
Tiểu Cẩu xoa xoa đầu rồi ngước nhìn về phía trước. Đúng là ở phía xa gần mép sân ngoài kia, có một người con gái đang đứng đó.
Lão Cẩu không nói thêm một lời mà bước đi trước. Tiểu Cẩu ở phía sau, cố kiềm chế lại những nhịp đập loạn xạ đầy bất chợt của trái tim rồi mới bước theo sau.
Mỗi một cái đặt chân, sự hối hận và những tiếng gào thét quay đầu trong thâm tâm Tiểu Cẩu càng thêm bành trướng. Dù cho thể lực và cơ thể hắn có mạnh mẽ hơn người thường nhưng hắn vẫn cảm thấy toàn thân bủn rủn. Dù cho nhãn lực và tinh thần của hắn có vượt người thường hơn xa thì hắn cứ cảm giác đầu óc mình quay cuồng, mắt mờ và khó thở.
Càng lúc, các dòng suy nghĩ hỗn loạn mông lung của hắn càng cuốn theo những hình ảnh trong quá khứ mà ùa về. Tiểu Cẩu cảm giác mình trao đảo theo những tiếng sóng Giao Hà ở ngoài xa. Tiểu Cẩu đi theo thầy mình trong vô thức. Khi hắn đến nơi, cúi mặt đứng trước người con gái đó, hắn đứng như trời chồng. Hắn cứ nhìn chăm chăm xuống nền gạch mà đầu không suy nghĩ. Toàn bộ các giác quan nhạy bén của hắn đều hiện đều đang vô dụng.
Hắn chẳng hiểu sao mình lại như thế? Chẳng hiểu sao tự dưng mình lại bị thế này? Nhưng hắn không cản được.
Bên tai hắn vang lên vài tiếng gì đó. Hình như Lão Cẩu đang cùng người con gái trò chuyện đôi ba câu. Tiểu Cẩu cũng muốn nghe, nhưng đồng thời không muốn. Hắn không muốn ngẩng đầu lên, không muốn nhìn để rồi bắt gặp lại ánh quen thuộc đến đáng sợ của Giao Lan Lăng. Cái ánh mắt giống của hắn và của hắn ta!
“Này đồ nhi! Đồ nhi! Sao thế? Đi thôi. Đừng để tiểu thư nhà người ta phải đợi chứ.”- Lão Cẩu lay vai Tiểu Cẩu.
Một tia điện xoẹt qua trong tâm trí. Tiểu Cẩu đem theo toàn “đống ngổn ngang” trong lòng mình mà từ từ ngẩng đầu dậy.
Người con gái yêu kiều đó hiện ra trước mắt hắn. Mọi sự hồi hộp, sợ hãi, lo âu hay thậm chí là rung động của hắn bỗng chốc ầm ầm sụp đổ hóa thành phế thải. Hắn đứng hình ra ở đó.
Tích Nguyệt vẫn vẻ mặt tiều tụy bây giờ liếc về phía Tiểu Cẩu. Thấy hắn nhìn nàng với một ánh nhìn lạ lùng mà nàng cũng không một chút khó chịu. Giờ nàng đã chẳng còn là một Lân Vệ nữa, chỉ còn là một gia nhân cấp cao. Bát môn của nàng cũng đã bị phong ấn mất tam môn, cả tu vi lẫn địa vị đều bị giảm. Đến cả quyền được gặp tiểu thư của nàng cũng đã bị tước mất.
Giờ nàng chẳng là gì cả! Nàng chẳng có tư cách để tự hào hay đem mình so sánh với bất cứ ai nữa. Rồi nàng mỉm cười không rõ lý do, quỳ xuống cúi đầu thật sâu với Tiểu Cẩu:
“Tạ ơn thiếu hiệp hôm đó đã xả thân cứu giúp tiểu thư. Tích Nguyệt đời đời nhớ ơn của thiếu hiệp.” Thất vọng và vui mừng, lạc lõng và thanh thản, với đủ thứ cảm xúc đối lập quẩn quanh, Tiểu Cẩu đỡ Tích Nguyệt đứng dậy. Hắn khẽ thì thào, lẩm bẩm:
“Không phải ta… Ta không cứu được ai hết.”