Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 38 - Một Thanh Kiếm

Chương 38: Một thanh kiếm

Theo sự chuyển động của dược lực Huyết Linh Dung Thân Đan, kinh mạch đứt gãy trong cơ thể Hứa Nguyên bắt đầu được chữa trị từng chút một.

Tuy nhiên, đây chỉ là khởi đầu.

Hai cỗ dược lực thuộc về Ách Vẫn Đan và Huyết Linh Dung Thân Đan chia ra một trước một sau, bắt đầu qua lại không ngừng ở kinh mạch trong cơ thể Hứa Nguyên.

Ách Vẫn Đan ở phía trước phụ trách phá dỡ, Huyết Linh Dung Thân Đan đi theo phía sau chữa trị.

Đau đớn và thoải mái không ngừng đan xen khiến người ta điên cuồng.

Kinh mạch đứt gãy lại chữa trị, chữa trị lại đứt gãy.

Hết lần này đến lần khác, một vòng thêm một vòng.

Tu luyện không có năm tháng.

Theo thời gian, Hứa Nguyên phát hiện ý thức của mình không còn bị mơ hồ bởi cái kiểu gần chết và đau đớn kịch liệt không ngừng này, ngược lại càng ngưng thật thanh tỉnh.

Không biết qua bao lâu, Hứa Nguyên thậm chí còn có thể phân ra một phần tâm thần cảm ứng khí tự do trong thiên địa ở xung quanh.

Lúc trước chỉ có thể cảm ứng được vài ba ‘khí đoàn’ trong động phủ, giờ phút này cũng theo sự vận chuyển liên tục của Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết mà cảm ứng nhiều hơn.

Khuôn mặt tái nhợt dần dần hồng hào, hơi thở yếu ớt như sợi tóc dần dần vững vàng, mọi thứ đều hướng đến ổn định.

Bên cạnh đó, có một ít hình ảnh kỳ quái nhỏ giọt cũng chảy vào trong đầu Hứa Nguyên như dòng suối.

Giống như là xem phim vậy.

Vụn vặt, phức tạp, nhưng lại có thể kết nối với nhau.

Cảm nhận kỹ hơn, rất nhanh Hứa Nguyên đã phát giác không đúng.

Hình ảnh này, là ký ức của Hứa Trường Thiên?

Theo sự dung hợp hoàn mỹ của ý hồn và thân thể, những ký ức tồn tại trong thân thể này bắt đầu xuất hiện trong đầu Hứa Nguyên từng chút một.

Có những thứ vụn vặt trong cuộc sống như rửa mặt và tắm gội.

Có ỷ vào gia thế khi nam bá nữ ở trên đường.

Ngoài ra còn có những chuyến đi săn cưỡi ngựa.

Thậm chí còn thái quá hơn, vị Tam công tử này uống thuốc tăng cường sinh lực, nhất long hí ngũ phượng ở Túy Tiên Lâu…

Hình ảnh từ mờ đến rõ, rất nhiều.

Nhưng lại có điều ngoài dự liệu của Hứa Nguyên, trong những trí nhớ của Hứa Trường Thiên lại không có bao nhiêu ký ức về cha hắn.

Đại đa số thời gian người nọ chỉ có một bóng lưng, bóng lưng làm cho hắn cảm nhận được sợ hãi.

Sợ hãi?

Hứa Nguyên nhận ra vừa rồi khi bóng lưng kia hiện lên trong đầu mình, ngay cả chính hắn cũng ẩn ẩn cảm thấy hơi sợ hãi.

Hắn đã bị những ký ức này ảnh hưởng.

Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên vội vàng tập trung ý chí không nghĩ đến vị Tướng quốc kia nữa.

Nhưng sau một khắc, ký ức vẫn không khống chế được mà dâng lên trong lòng.

So với vị phụ thân cao cao tại thượng, ấn tượng sâu sắc nhất trong trí nhớ của Hứa Trường Thiên chính là vị đại ca kia của hắn.

Từ trí nhớ tràn vào, Hứa Nguyên phát giác thân thể này còn sợ hãi Hứa Trường Ca hơn cả vị phụ thân kia của hắn.

Nỗi sợ hãi gần như xâm nhập vào cốt tủy.

Chỉ hơi nghĩ đến đối phương, thân thể của Hứa Nguyên cũng đã hơi run rẩy.

Đây…phải sợ đến mức nào thì mới có phản ứng này?

Rất nhanh, Hứa Nguyên đã lấy được đáp án từ trong những hình ảnh ký ức kia.

Từng màn khóa ký ức hiện lên trước mắt.

“Rác rưởi! Ngay cả chuyện này cũng làm không tốt!”

“Nếu để cho ta nhìn thấy ngươi mất mặt ở bên ngoài, ta sẽ thay phụ thân đánh chết ngươi.”

“Đồ khốn này, nhìn xem chuyện tốt mà ngươi làm ở Đế Kinh!”

“Tu luyện thì tu không được, khoa cử thì thi không xong, Hứa Trường Thiên, ngươi có thể học hỏi nhị ca và tứ muội của ngươi hay không?!”

“Hahahaha…Hứa Trường Thiên! Thật sự là ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, ta đi sứ Bắc Man chỉ có ba tháng, mới về nhà mà ngươi đã làm ra chuyện tốt như vậy, ngươi được lắm! Bây giờ ngay cả cháu gái ruột của Võ Thành Hầu ngươi cũng dám động đúng không?! Ảnh Nhi, giúp ta lấy roi tới đây, cây thô nhất!”

“…” Hứa Nguyên.

Trong đầu hiện ra một màn hình ảnh này, Hứa Nguyên trầm mặc cạn lời.

Hứa Trường Ca lớn hơn Hứa Trường Thiên mười tuổi, phụ thân bận rộn sự vật trên triều đình, từ nhỏ đến lớn gần như đều là Trưởng huynh Hứa Trường Ca nuôi hắn.

Chỉ là, phương thức giáo dục của vị Trưởng huynh này hơi đơn giản thô bạo.

Nói đánh, hắn thật sự đánh, hơn nữa còn là kiểu đánh vào chỗ chết.

Ký ức thuộc về Hứa Trường Thiên vẫn hiện lên trong đầu không ngừng, Hứa Nguyên rõ ràng cảm giác được tâm tình của hắn đang bị ảnh hưởng bởi nguyên thân.

Hắn không muốn như vậy.

Nhưng giờ phút này ngoại trừ yên lặng tiếp nhận, hắn cũng không có biện pháp nào khác.

Ký ức kéo dài.

Tại thời điểm Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết sắp hoàn thành thì trong đầu Hứa Nguyên bỗng nhiên trống rỗng.

Những ký ức kéo dài vừa rồi phảng phất đã bị xóa sạch trong nháy mắt.

Ngay khi Hứa Nguyên cảm thấy kỳ quái, một thanh kiếm xuất hiện trong ý thức của hắn.

Một thanh kiếm tưởng chừng xuyên thủng toàn bộ Thiên Môn Sơn.

Chỉ là thanh kiếm này xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã tiêu tán trong ý thức của hắn…

Công pháp đã thành, Hứa Nguyên chậm rãi mở mắt.

Ký ức vẫn còn, những cảm xúc đó cũng biến mất.

Nhưng thanh kiếm cuối cùng xuất hiện trong đầu hắn là cái gì?

Ánh mắt lóe lên, Hứa Nguyên bừng tỉnh nhớ lại kiếm ý cảm ứng được khi ở cạnh Huyền Thiên Nhai nhìn ra Thiên Môn.

Lúc ấy bởi vì sự tình cấp bách không có suy nghĩ sâu xa, hiện giờ nghĩ kỹ lại có rất nhiều chỗ không ổn.

Thanh kiếm kia trong đầu xuất hiện hẳn là bởi vì lúc đó nhìn đến.

Nhưng tại sao?

Bình Luận (0)
Comment