Chương 39: Ta ứng phó là được
Thiên Môn trên Thiên Môn Sơn tồn tại ít nhất cũng vạn năm, người gặp qua nó đâu chỉ tính bằng vạn, vì sao đến lượt hắn là xuất hiện cơ duyên?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Nguyên tìm được điểm bất đồng duy nhất, đó là hắn không thuộc về thế giới này.
Chẳng lẽ chỉ có ý hồn của người xuyên không mới có thể cảm ứng được kiếm ý còn sót lại vạn năm kia?
Lý do này có hơi trừu tượng.
Hứa Nguyên nghĩ không ra, tạm thời bỏ qua.
Mà lúc này, thanh âm Nhiễm Thanh Mặc nhẹ nhàng truyền đến từ bên cạnh hắn:
“Trận pháp bên ngoài đã biến mất, bọn họ sắp tới.”
Hứa Nguyên liếc nàng một cái, đưa tay cầm lấy quyển Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết trên giường ngọc, ngữ khí bình thản:
“Biết rồi.”
Trong khi đang nói chuyện, vận chuyển công pháp, từng tia nguyên khí đỏ bừng từ trong ngón tay hắn toát ra.
Ngay sau đó, ngọn lửa bốc cháy lên phập phừng, bản bí pháp độc nhất Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết cứ thế biến mất khỏi thế gian.
Giống như ‘Băng Vân giai’ trong công pháp của Nhiễm Thanh Mặc, trong Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết có rất nhiều phương pháp sử dụng, ngọn lửa trước mắt này chính là một trong số đó.
Xử lý tang vật có thể để lộ danh tính.
Thay thành bộ áo Huyết Ngọc Lưu Ly đỏ như máu.
Hứa Nguyên đâu vào đấy mà quét sạch hết thảy đồ vật hữu dụng trong động phủ này.
Lấy nhẫn tu di ở đầu giường đeo vào ngón trỏ, thu ngọc sàng cùng dòng linh tuyền kia vào nhẫn tu di.
Hơi khựng, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua Dạ Minh Châu trên vách đá, thuận thế cũng nhét nó vào nhẫn.
Hang động chợt chìm trong bóng tối.
Trong bóng đêm vô sự, Hứa Nguyên cũng ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện thử.
Hắn có chút mong đợi vào tốc độ tu luyện của Tiên Thiên Đạo Thể.
Mà khi phát tán ý hồn, hắn lập tức nhận ra chênh lệch.
Khác với vài ba ‘khí đoàn’ mà lúc trước cảm ứng được, lúc này Hứa Nguyên để cho ý hồn cảm ứng, chỉ cảm thấy quanh thân lâm vào biển khí mịt mù…
Mà Hứa Nguyên không biết rằng là, đôi mắt thanh u của Nhiễm Thanh Mặc ở bên cạnh vẫn đang yên lặng nhìn chằm chằm hắn trong bóng đêm, thần sắc có chút muốn nói lại thôi.
Thời gian trôi qua lặng lẽ.
Đột nhiên.
“Này…”
Nghe được thanh âm, Hứa Nguyên chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Nhiễm Thanh Mặc.
“Ta là Nhiễm Thanh Mặc.” Nhiễm Thanh Mặc nói.
“…”
Hứa Nguyên có chút kỳ quái vì sao nàng lại nói những lời này.
Tuy rằng hắn vẫn hay gọi nàng là Nhiễm cô nương, nhưng Hứa Nguyên nhớ rõ, lúc ở trong phật đường nàng đã từng báo ra tên của mình.
Hắn hơi gật đầu:
“Ta biết.”
Nói xong, hắn lại nhắm mắt lại.
Dừng lại hơn mười giây.
Hứa Nguyên lần thứ hai mở mắt, rót nguyên khí vào mắt, quả nhiên phát hiện nữ tử bên cạnh còn đang nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Hơi sửng sốt, chợt phản ứng lại nàng đang hỏi tên hắn.
Sớm chiều ở chung lâu như vậy, nàng còn không biết tên của hắn.
Theo bản năng muốn báo tên mình, nhưng lời đến bên miệng lại dừng.
Ánh mắt lóe lên một lát, con ngươi Hứa Nguyên chậm rãi rũ xuống, thở ra một hơi, khóe môi gợi lên một nụ cười khẽ ý vị không rõ:
“Tên ta là…”
“Hứa Trường Thiên.”
Tâm tư Hứa Nguyên có đôi chút phức tạp.
Nhưng mặc kệ trước kia ra sao, đại khái về sau hắn chỉ có thể dùng cái tên Hứa Trường Thiên này.
“Ừm.”
Trong động phủ hắc ám nhẹ nhàng vang lên thanh âm có chút thất vọng của nàng, dường như hơi thất vọng hắn không nói tên thật cho nàng biết.
Trầm mặc vài giây, nàng nhẹ giọng hỏi:
“Vậy…Sau này ngươi chỉ có thể sử dụng tên của Hứa Nguyên thôi sao?”
“…”
Hứa Nguyên?
Trong mắt hiện lên một tia cổ quái.
Suy tư một chút, Hứa Nguyên nhớ lại tựa hồ trong ≪Thương Nguyên≫ cũng có cái gọi là tên hiệu, chỉ là mỗi lần Tam công tử này vừa ra đều là đã chết, chưa bao giờ xuất hiện tên hiệu của y.
Lúc này biết được tên hiệu của nguyên thân cũng là Hứa Nguyên, ngược lại khiến Hứa Nguyên hơi kinh ngạc.
Trùng hợp ư?
Hay vì thứ gì khác?
Suy nghĩ tản ra, lại thu hồi trong nháy mắt, chuyện nào nghĩ không ra Hứa Nguyên sẽ không mãi lãng phí thời gian.
Suy tư đến đây, Hứa Nguyên chậm rãi nói với nữ tử bên cạnh:
“Nhiễm cô nương, đợi một lát.”
“Nhiễm Thanh Mặc.”
Tảng băng lớn bỗng nhiên ngắt lời hắn, con ngươi thanh u không chớp, rất nghiêm túc:
“Ta là Nhiễm Thanh Mặc.”
“…”
Không khí im lặng trong chớp mắt, trong bóng tối hắn và nàng lặng lẽ nhìn nhau.
Có hơi buồn cười, Hứa Nguyên gật đầu cười, lại mở miệng:
“Nhiễm Thanh Mặc, đợi lát nữa sau khi bọn họ đến đây, ngươi không cần nói gì cả, ta ứng phó là được.”
Lần này, tảng băng lớn dường như hài lòng mà gật gật đầu:
“Ừm, được.”
Nói xong, hai người đều không nói gì nữa.
Hứa Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện lần thứ hai.
Bởi vì dòng linh tuyền kia đã bị thu vào trong nhẫn tu di, nguyên khí trong động phủ đã bắt đầu dần dần trở nên loãng, nhưng bởi vì Tỏa Linh Trận còn ở đây, cảm ứng được lượng nguyên khí xung quanh cũng vẫn khiến Hứa Nguyên cảm thấy líu lưỡi.
Công pháp bắt đầu vận hành ở trong kinh mạch, nguyên khí cảm ứng được ở xung quanh cũng dần dần bị hút vào cơ thể.
Kinh mạch vốn hẹp như con đường quanh co kia trong cơ thể Hứa Nguyên, giờ phút này đã biến thành đường cao tốc rộng rãi, nguyên khí băng lam trải rộng khắp vách kinh mạch lúc trước đã bị rửa sạch không còn với dược lực khổng lồ ấy.
Nguyên khí tự do trong thiên địa chảy vào kinh mạch, dùng tốc độ gần như là thông suốt không có trở ngại mà nhanh chóng bắt đầu chuyển hóa trong kinh mạch.