Chương 40: Lúc nào cũng đang trong trạng thái tu luyện
Chỉ trong một phút.
Hứa Nguyên phát hiện nguyên khí được chuyển hóa trong khoảng thời gian ngắn này, cũng đã bù đắp một tuần khổ tu lúc trước của hắn.
Tâm tư có chút cảm khái, lại có hơi bất đắc dĩ.
Chuyện mà người bình thường dốc hết toàn lực cũng không thể làm được, lại không bằng các thiên tài tiện tay mà làm.
Tâm tư hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, chỉ có trải qua khi làm người bình thường liều mạng hết tất thảy lại chỉ cảm ứng mơ hồ số nguyên khí mỏng manh ấy, mới có thể lý giải ưu thế khủng bố mà Tiên Thiên Đạo Thể mang đến.
Nhưng rất nhanh, Hứa Nguyên phát hiện không biết vì sao nguyên khí tự do xung quanh đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được tiêu tán đi.
Hình thức tồn tại của nguyên khí cũng giống như không khí, sẽ liên tục chảy từ ‘nơi áp suất cao’ đến ‘nơi áp suất thấp’, lấp đầy những nơi trống.
Nhưng ngay cả như vậy, nguyên khí trong huyệt động cũng đang biến mất một cách nhanh chóng.
Từ dày đặc, đến mỏng manh, cuối cùng đến khi khoảng hai thước quanh thân hắn chỉ còn lại vài ba “khí đoàn” yếu ớt.
Hứa Nguyên nhắm mắt khẽ nhíu mày, khống chế ý hồn của mình dò xét ra.
Người thường mới vừa tu luyện, ý hồn chỉ có thể cảm ứng được nguyên khí yếu ớt không tới một thước quanh thân, ngoại trừ việc này thì đều không cảm ứng được nguyên khí lưu động hay nguyên khí bổ sung.
Mà sự khủng bố của Tiên Thiên Hồn Thể hiện ra ở lúc này, phạm vi cảm ứng của Hứa Nguyên hiện giờ chẳng những rộng hơn, hơn nữa còn có thể nhận rõ phương hướng lưu động của nguyên khí.
Theo ý hồn dò xét, Hứa Nguyên cảm ứng được những nguyên khí tiêu tán trong huyệt động này đều chảy về nơi cách hắn một thước.
“…” Hứa Nguyên.
Dừng công pháp lại, mở mắt nhìn qua.
Nhiễm Thanh Mặc đang nhắm mắt lại ngồi xếp bằng bên cạnh hắn.
Nguyên khí trong động phủ đều bị nàng cướp.
Mà hắn hoàn toàn không cướp lại tảng băng lớn này.
Đôi mắt hơi lóe lên, Hứa Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, không tu luyện nữa mà tựa vào vách đá nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn hơi lý giải vì sao Nhiễm Thanh Mặc tuổi còn trẻ đã tu đến Đại Tông Sư.
Nàng lúc nào cũng đang tu luyện.
Bất kể là lúc mới gặp ở phật đường, hay là vì mất nhiệt mà tỉnh lại ở trong huyệt động, hoặc là kẽ hở nghỉ ngơi khi đi bộ trong Vạn Hưng sơn mạch.
Chỉ cần nhắm mắt ngồi xếp bằng, nghĩa là nàng đang tu luyện.
Thiên tài biết cố gắng mới là thiên tài chân chính.
Nghĩ đến đây, bỗng suy nghĩ Hứa Nguyên chậm lại, hắn nhớ lại vị Trưởng huynh trong đầu kia.
Tên kia hình như chưa từng tu luyện qua nhỉ?
Trong ký ức, hắn lúc nào cũng đua đòi vị huynh trưởng lớn hơn mười tuổi này chơi đùa cùng hắn cả ngày.
Hứa Trường Ca tuy rằng vẻ mặt không tình nguyện, nhưng vẫn sẽ ở bên hắn, nhiều khi cả ngày đều ở cùng hắn.
Trong những ký ức này, cũng không thấy qua Hứa Trường Ca dừng lại giữa chừng mà ngồi tu luyện.
Khi Hứa Nguyên đang suy nghĩ.
Nhiễm Thanh Mặc ngồi bên cạnh hắn đã lặng lẽ mở mắt ra, thanh tuyến trong trẻo lạnh lùng nói:
“Tới rồi.”
Hứa Nguyên lập tức hoàn hồn, ánh mắt ngưng tụ.
Ngay sau đó.
“Ầm!!!”
Đá vụn bắn tung tóe, vách đá cứng rắn của động phủ trực tiếp bị ngoại lực đánh vỡ một cái động lớn sâu hơn mười thước, ánh mặt trời từ cửa động xuyên vào trong, nháy mắt xua tan hết thảy hắc ám của nơi này.
Từ ánh mặt trời xuyên thấu, thấy được vài bóng người mơ hồ.
Tựa hồ là bởi vì kiêng kỵ thực lực của Nhiễm Thanh Mặc, bọn họ cũng không có mạo muội tiến vào động phủ nhỏ hẹp này.
Yên lặng trong chốc lát.
Một giọng nữ lạnh lẽo mà khàn khàn từ ngoài động truyền đến:
“Nhiễm cô nương, mời ra ngoài đi.”
Thanh âm vang vọng khắp động phủ.
Một giây im lặng.
Nhiễm Thanh Mặc yên lặng cầm lấy kiếm của mình, đứng lên định đi ra ngoài động.
Hứa Nguyên trực tiếp kéo cổ tay nàng.
Nàng quay đầu nhìn, Hứa Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu.
Tại thời điểm này, dùng thực lực của vị Trưởng huynh hời kia của hắn, là có thể một kích tất sát tảng băng lớn này.
Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc hai giây, nhưng vẫn nghe lời đứng tại chỗ.
Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ huyết sắc trường bào trên người, lên tiếng nói:
“Nhiễm cô nương cũng không đả thương ta, không nên ra tay với nàng, để nàng ấy rời đi.”
“…”
Nghe được thanh âm Hứa Nguyên, bóng người ngoài động cũng không có nói gì.
Thấy thế, Hứa Nguyên cũng đi ra ngoài động.
Sơn động bị đánh vỡ dài khoảng mười mét, đá vụn đầy đất, giày bó giẫm lên, phát ra tiếng ‘rắc rắc’.
Đứng vững ở cửa động, Hứa Nguyên híp mắt, rót nguyên khí vào hai mắt thích ứng với ánh mặt trời bên ngoài.
Hứa Nguyên giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve cổ, nhìn thấy bốn bóng người lăng không mà đứng bên ngoài.
Một nam nhân râu ria, một nữ tử tóc đuôi ngựa cột cao, một thầy chùa, còn có vị nữ tử che mặt mặc hắc y bó sát lộ ra hai cánh tay trắng nõn.
Ánh mắt Hứa Nguyên tập trung ở trên người nữ tử che mặt cuối cùng.
Hắn nhớ rõ người này.
Nữ nhân này chính là Ảnh Nhi, lúc Hứa Trường Ca muốn đánh hắn, nàng đứng ở bên cạnh đưa hung khí.
Ánh mắt lạnh lùng của Ảnh Nhi đảo qua Hứa Nguyên, thấp giọng nói:
“Chu Sâm, mang Tam công tử đi.”