Kim Phi Dao nghe xong thì không biết phải nói gì. Nói hắn đáng thương ư?
Cẩm y ngọc thực, muốn cái gì có cái đó, không cần phải nỗ lực tu luyện
tu vi cũng thăng tiến đều đều, còn không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Nói
hắn sung sướng ư? Ngay cả tự do cũng không có, đi vệ sinh cũng có người
canh chừng, thực quá ngán ngẩm.
Nhìn hắn hồn nhiên như vậy, Kim
Phi Dao cũng không khinh thường lắm, ngược lại giảng giải cho hắn không
ít kiến thức, đỡ phải về sau lại bị người ta lừa.
Hai người tới
một thành trấn, Hùng Thiên Khôn bỏ tiền đổi lấy một chiếc xe ngựa, sau
đó hắn bị Kim Phi Dao kéo vào tửu lâu mua không ít đồ ăn đóng gói mang
đi.
“Aizzz, thế giới bên ngoài rất hỗn loạn, làm sao lại có thể
vừa thấy người khác có gì đó đáng giá liền nảy sinh ác ý chứ?” Hùng
Thiên Khôn lắc đầu, nhịn không được cảm thán. Dọc đường đi, sau khi nghe Kim Phi Dao kể không ngừng về những chuyện bên ngoài, hắn cảm thấy nhân tính thật là u ám.
Kim Phi Dao liếc trắng mắt, “Ngươi cho là ai
cũng giống ngươi, muốn cái gì có cái đó sao? Nếu hai người kia có pháp
khí tốt thì ngươi nghĩ là ngươi có thể giết họ như cắt cỏ dại không?
Thực lực và tài lực có thể quyết định một người có sinh tồn được hay
không. Tuy nhiên, những người được bảo vệ như ngươi, chỉ cần không chạy
lung tung, môn phái không bị diệt thì trên cơ bản là sống sẽ rất dễ
chịu, Trúc Cơ cũng là việc dễ dàng.”
Hùng Thiên Khôn không nói
tiếp, chỉ khẽ than một tiếng, lẳng lặng nhìn Kim Phi Dao. Hắn thực hâm
mộ nữ hài trước mặt, thật sáng sủa, lá gan lại lớn, biết nhiều hiểu
nhiều, lại dám phản kháng sự an bài của người nhà. Nghĩ đến lúc nàng hớn hở mặt mày kể lại nàng thu thập tổ phụ thế nào, nói đến đoạn thương thế mãi vẫn không khá lên được thì lại càng đắc ý, Hùng Thiên Khôn cảm thấy mặt nóng lên.
“Nếu, ta cũng có thể phản kháng lại sự an bài của
phụ thân và mẫu thân, đi làm những việc mà những tu sĩ khác đều làm,
thật là tốt biết bao.” Hắn không tự chủ nghĩ đến bản thân, lại lập tức
bị ý nghĩ này dọa. Phản kháng lại cha mẹ có tu vi cao thế là việc hắn
chưa bao giờ nghĩ tới.
“Phi Dao muội muội, nếu quả thực có người
có tu vi cao hơn ngươi rất nhiều, sau đó muốn khống chế ngươi chặt chẽ,
hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của ngươi, nhưng cũng là vì muốn tốt
cho ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?” Hùng Thiên Khôn quay đầu về phía
Kim Phi Dao hỏi.
Kim Phi Dao đang nhồm nhoàm nhai bánh bao nhân thịt, miệng đầy ặc, liền lắc tay với hắn, chỉ vào miệng.
Hùng Thiên Khôn nhìn nàng không nói gì, dọc đường đi cũng chỉ thấy Kim Phi
Dao không ngừng ăn, không biết những thứ nàng ăn đi đâu hết. Ngay cả
hắn, mỗi ngày ăn mấy miếng là đã no rồi, khiến cho Kim Phi Dao không
ngừng chỉ trích, là vì ăn uống quá ít cho nên lớn lên mới giống đàn bà.
“Hùng đại ca, nhân sinh là của chính mình, không phải là của người khác.
Ngươi có tình nguyện nhận ý tốt của đối phương hay không, không phải là
nhìn vào tu vi của người ta có cao hơn ngươi không, mà là theo ý nguyện
của ngươi.” Kim Phi Dao nuốt miếng bánh trong miệng xuống, tay lại cầm
một cái khác nhét vào miệng.
“Nếu ngươi không vui vẻ, ngươi muốn ý tốt đó làm gì? Tiên lộ từ từ, nếu không thể tùy tâm sở dục thi tu tiên
còn có công dụng gì. Tại sao ngươi lại tu tiên?” Kim Phi Dao hỏi ngược
lại.
“Vì sao…” Hùng Thiên Khôn cúi đầu trầm tư, lâu sau hắn mới
ngẩng đầu, ánh mắt có chút dại ra. “Ta sinh ra đã có thiên linh căn, từ
lúc chưa thể tu luyện đã hằng ngày dùng đan dược tẩy tủy. Ta không biết
vì sao muốn tu luyện, chỉ là cha mẹ ta tu luyện, tự nhiên ta sẽ tu
luyện.”
“Vậy hiện tại ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ lại, cái ngươi
muốn nhất là gì? Không cần trả lời ta ngay, đợi nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Kim Phi Dao đuổi hắn, tiếp tục thời gian ăn cơm tươi đẹp.
Nàng
không có thời gian rảnh rỗi nói nhân sinh đạo lý với hắn, chỉ là cảm
thấy nếu hắn không thay đổi đi, cả ngày mang bộ dáng tiểu thư khuê các
kia thì thực khiến bản thân cảm thấy có chút không thoải mái.
Thấy con ngựa kéo xe dừng lại ăn cỏ ven đường, Kim Phi Dao cầm roi ngựa nhẹ quất một cái, con ngựa không tình nguyện bước đi.
“Không nhìn ngươi một lát ngươi đã lười biếng.”
Nàng lầu bầu mắng một câu, ngồi ngoài toa xe, vừa ăn bánh vừa điều khiển ngựa.
Câu hỏi kia vừa ra, Hùng Thiên Khôn vậy mà đêm không thể ngủ, suy nghĩ liền mấy ngày. Nhìn hắn sầu mi khổ kiếm, cả ngày dúm dó trong góc thùng xe
tối tăm, trà không uống cơm không ăn, ngày đêm không ngừng mà không hiểu tại sao.
Trời ạ! Chuyện gì vậy?
Kim Phi Dao yên lặng lái xe, chẳng muốn để ý đến Hùng Thiên Khôn trong xe nữa.
“Ta muốn tự do, ta muốn tùy tâm sở dục. Tuy rằng hiện tại ta không có việc
gì đặc biệt muốn làm nhưng chỉ cần khi ta muốn thì không quản có cái gì
ngăn trở, ta cũng sẽ làm.”
Đột nhiên, Hùng Thiên Khôn vầng mắt
thâm quầng chạy tới, tuy rằng tinh thần không tốt lắm nhưng ánh mắt lại
trong suốt dị thường, tựa hồ rốt cục đã suy nghĩ cẩn thận.
Hắn
đột nhiên nhảy ra khiến Kim Phi Dao kinh ngạc, cẩn thận nghĩ lại lời hắn nói, không phải là những điều nàng nói mấy ngày trước sao? Suy nghĩ
nhiều ngày như vậy, cuối cùng lại ra một kết quả như vậy.
Nhìn
đôi mắt tràn đầy chờ mong của hắn, Kim Phi Dao đành phải làm bộ nghiêm
trang nói: “Ta hiểu, vậy ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời ngươi nói hôm
nay. Không quản thế nhân nhìn ngươi thế nào, chỉ cần làm việc mà ngươi
muốn, bất kể là ai cũng không ngăn cản được ngươi. Nếu có người dám ngăn cản ngươi làm việc ngươi muốn thì sẽ tiêu diệt hắn.”
Có sự khẳng định của Kim Phi Dao, Hùng Thiên Khôn kiên nghị gật đầu, ghi tạc lời của nàng vào lòng, nhất là câu cuối cùng.
Tìm được mục tiêu cuộc sống xong, rốt cục Hùng Thiên Khôn cũng chịu ăn
uống, mà Kim Phi Dao cũng lấy bản đồ ra xem. Thành Lạc Tiên thuần túy là một đại thành tu tiên, nếu không có tu sĩ dẫn đường thì phàm nhân căn
bản không thể tìm thấy.
Nếu ngự khí phi hành trên không trung thì thành Lạc Tiên cực dễ tìm. Nhưng nếu muốn đi dưới đất thì lại tương đối phiền toái. Trên bản đồ chỉ vẽ xiên xiên vẹo vẹo một con đường, trước
tiên xuyên qua một khu rừng rậm rạp, sau đó mới có đường. Theo đường đó
mà đi thì còn phải mất mấy ngày mới có thể đến được thành Lạc Tiên.
Trong rừng rậm kia có rất nhiều yêu thú cấp một, phàm nhân căn bản sẽ không
vào trong. Đối với tu sĩ có pháp thuật, nếu vận khí không tốt, lọt vào
giữa đàn thú thì cũng sẽ tiêu phí không ít công sức.
Hai người đi tới bìa rừng, trong rừng không có đường, xe ngựa không vào được. Hai người đành phải bỏ xe bên ngoài, đi bộ vào.
Vừa tiến vào rừng rậm, Kim Phi Dao còn hoàn hảo, Hùng Thiên Khôn lại nắm
chặt bạch kiếm, vẻ mặt khẩn trương. Trong rừng này đều là yêu thú cấp
một, chỉ cần tránh xa đàn yêu thú là được. Nhìn vẻ khẩn trương của hắn,
Kim Phi Dao ở phía trước dẫn đường, cố ý đi đến chỗ có yêu thú.
Nàng dùng những lời đầy chính nghĩa nói với Hùng Thiên Khôn, là một tu sĩ
thì nhất định phải có kinh nghiệm đối chiến, tối kỵ chính là kiểu “người học nghề” như hắn. Cho nên phải nhân cơ hội này để Hùng Thiên Khôn tìm
yêu thú cấp một để luyện tập.
Hùng Thiên Khôn cảm động, lệ nóng
doanh tròng, cảm thấy Kim Phi Dao đối xử với hắn thật tốt. Vì giúp hắn
tu luyện mà lại chịu lãng phí thời gian ở trong rừng rậm. Kìm nén hoảng
loạn và khẩn trương trong lòng, hắn nắm chặt bạch kiếm, xuất ra khăn gầm hộ thân, run run đi theo phía sau Kim Phi Dao.
Đằng sau một gốc đại thụ phía trước có một con hươu bảy sắc, loại yêu thú cấp một hiền lành này dùng để luyện tập là vừa khéo.
“Mau lên, bước chân nhẹ chút nữa, không cần loạn dùng linh lực, đừng hoảng
loạn làm nó chạy.” Kim Phi Dao vung tay lên, Hùng Thiên Khôn liền cầm
bạch kiếm vọt tới.
Chém lung tung một hồi, hươu bảy sắc ngã xuống đất. Kim Phi Dao lấy chủy thủ, nhanh nhẹn cắt lấy sừng. Tuy không phải
là tài liệu quý giá gì nhưng cũng là một nguồn thu, tích tiểu thành đại.
Thu thập xong, nàng đứng dậy, vung tay với Hùng Thiên Khôn đang đứng cạnh
nhìn nàng: “Đi, phía trước còn nhiều yêu thú, lần sau đánh phải chuẩn
hơn.”
Người khác đi đường này thì chỉ ước sao lập tức đi qua, còn Kim Phi Dao lại đưa Hùng Thiên Khôn không ngừng xoay vòng, đi xung
quanh tìm yêu thú lạc đàn.
Lộ trình mười ngày đã tiêu hao của hai người hơn hai tháng. Bất cứ yêu thú nào nàng nhìn thấy đều không buông
tha, toàn bộ ném cho Hùng Thiên Khôn luyện tập.
Còn túi trữ vật
của nam tử cầm đao mà Kim Phi Dao lấy được lúc trước đã sớm đầy ắp. Ngay cả túi trữ vật của Hùng Thiên Khôn cũng bị Kim Phi Dao nhét không ít da và xương thú.
Cũng không biết giá cả thu mua ở thành Lạc Tiên
thế nào, Kim Phi Dao thầm tính toán xem một chuyến này có thể kiếm được
bao nhiêu Linh thạch. Không tiêu phí một chút công phu, tự nhiên kiếm
được một lao động, lại còn mang danh sư phụ.
Hùng Thiên Khôn đi
theo Kim Phi Dao cũng học được không ít, nhất là trên phương diện đối
nhân xử thế. Nếu lúc này mà còn không biết Kim Phi Dao đang coi mình là
cu li thì thật sự chính là đầu đất.
Kể cả Hùng Thiên Khôn có biết hắn đang bị một nữ hài nhỏ tuổi hơn mình lợi dụng thì hắn vẫn rất vui
vẻ. Đây là bằng hữu đầu tiên của hắn, hơn nữa trừ việc đối phương lợi
dụng một chút nhưng cũng là gián tiếp làm trình độ thực chiến của bản
thân nâng cao không ít.
Vốn lúc đầu gặp yêu thú hắn hoảng hốt,
tay chân luống cuống, đánh đấm bừa bãi không có chút kết cấu thì hiện
tại đã khác hẳn, giết gần trăm yêu thú cấp một lớn nhỏ xong, hắn đã trầm ổn nhiều. Lúc gặp phải yêu thú, không quản đối phương to lớn, kỳ quái
đáng sợ ra sao, hắn đều có thể bình tĩnh phân tích, dùng công kích đơn
giản nhưng hữu hiệu nhất, một kích lấy mạng.
Nhìn Kim Phi Dao vui vẻ vơ vét trong rừng, ngay cả những linh thảo không đáng giá cũng lấy
đi hết, rốt cục hắn hiểu ra tán tu nghèo nàn thế nào. Không nói đến việc những linh thảo này có thể bán được bao nhiêu linh thạch, mà ngay cả
một cái hộp ngọc nàng cũng không có, căn bản không có cách nào để giữ
chúng tươi được, đến lúc tới thành Lạc Tiên thì đã sớm thành hoa quả
khô, sẽ không ai thu mua.
Kim Phi Dao không nghĩ nhiều như vậy,
trong đan phương mà “Thiên địa tịch diệt quyết” ghi lại có một phần thấp nhất là dùng rất nhiều linh thảo nấu với nước rồi trực tiếp ngâm thân
thể vào. Ngay cả linh thảo khô thì nấu lên vẫn còn chút dược hiệu, ở
trong này hái được bao nhiêu thì hái, tiết kiệm được chút nào hay chút
ấy.
Ước chừng linh phù trong người Hùng Thiên Khôn đã dùng hết,
bổ linh đan cũng đã uống trong mấy lần gặp phải đàn linh thú, còn túi
trữ vật thì không thể đựng thêm được gì nữa, Kim Phi Dao dự định ra khỏi rừng.
Tìm đúng hướng, hai người thuận lợi ra khỏi rừng, đi tới
con đường lớn hướng về thành Lạc Tiên. Hùng Thiên Khôn nghĩ ngợi, lấy ra mười tấm thần đi phù nhất phẩm, đưa cho Kim Phi Dao năm tấm. Chỉ cần
dán phù này lên người thì chạy vừa nhanh vừa không mất sức, nhanh hơn
vài lần so với việc đi ngựa. Tuy nhiên, mỗi tờ chỉ có tác dụng trong một canh giờ, nhưng mà năm tờ thì cũng đủ cho hai người bọn họ chạy tới
thành Lạc Tiên.
Cầm thần đi phù, Kim Phi Dao cảm thấy căm tức,
người này mang theo lắm thứ tốt như vậy mà không lấy ra sớm, lại cứ đi
xe ngựa, hại nàng tốn nhiều thời gian như thế.
Hùng Thiên Khôn
lần đầu xuất môn, tự nhiên là muốn du sơn ngoạn thủy dọc đường, cho nên
không nói mình có thần đi phù. Thấy Kim Phi Dao hung hăng trợn mắt nhìn
mình, hắn đành phải giả ngu cười cười.