Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 11

Dùng hết bốn tấm thần đi phù, hai người rốt cục tới thành Lạc Tiên.

Đây là cảnh tượng gì chứ? Kim Phi Dao đứng ở ven đường nhìn thành Lạc Tiên xa xa.

Năm hòn đảo đang trôi nổi phập phềnh giữa không trung, vờn quanh một tòa thành phồn hoa dưới đất, năm hòn đảo nối với nhau bởi những cây cầu ngọc trắng, nhưng lại không có cầu nối xuống thành thị dưới đất.

Các hòn đảo không lớn hơn nhau mấy, cảnh sắc lại hoàn toàn khác biệt. Một hòn đảo được bao kín bởi đủ loại Thanh Trúc, mơ hồ có thể nhìn thấy vài trúc lâu ẩn hiện trong đó.

Mà hòn đảo bên cạnh đó lại khiến một kẻ quê mùa như Kim Phi Dao phải kinh hô lên, bởi cả hòn đảo ánh lên ánh sáng, ngoài nước ra thì vẫn là nước, không có bờ bến. Hòn đảo này trông như một cái gương hình cầu, phản chiếu trời xanh mây trắng, nước lại không hề tràn ra, trên mặt nước nổi lên rất nhiều loại hoa sen.

Một tòa nhà bằng ngọc thạch trắng giống như mọc ra từ trong nước vậy, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hai hòn đảo còn lại cũng mỗi cái một vẻ. Một thì giống như một ngọn núi vô cùng tươi đẹp, cảnh sắc như họa, đình đài lầu các giấu trong bóng hoa tán cây. Một thì có bảy hòn đảo nhỏ hơn trôi nổi phía trên, giữa chúng có những cây mây nối liền. Trên các cây mây hoa tươi nở rộ, mỗi khi có gió thổi qua là tạo thành những cơn mưa hoa đầy trời.

Hòn đảo cuối cùng lại khiến Kim Phi Dao khiếp sợ dị thường, so sánh với bốn hòn đảo kia thì nó quả thực chính là đại sát phong cảnh. Cả tòa đảo toàn là những kiến trúc bằng vàng, chi chít những nhà lầu hoa lệ chói mắt, tuy rằng vừa nhìn thấy đã biết hao phí không nhỏ nhưng lại khiến người ta cảm giác rất là tục khí. Vị tài chủ nào xây dựng hòn đảo đó thực khiến người ta không có lời nào để mô tả.

Thành trấn phía dưới rốt cục bình thường hơn một chút, nhìn từ xa cũng thấy vô số đình đài lầu các, vô cùng phồn hoa, trong thành dù trăm vạn người ở vẫn rộng rãi chán.

Nhìn vô số tu sĩ bay tới bay lui như ruồi bọ ngoài thành, Kim Phi Dao cảm thấy vô cùng mờ mịt, thế này thì cũng quá nhiều tu sĩ đi.

Trước kia nàng ở trong một thành nhỏ dưới chân núi của Không Linh phái, trong thành phàm nhân chiếm đa số. Mà thành Dụ Hưng chỗ Hằng Thực phái cũng tám phần là phàm nhân, hơn nữa toàn bộ thành trấn cũng có tới mấy vạn người. Loại đại thành nhìn như có trăm vạn người ở, đầy trời tu sĩ thế này, nàng lần đầu tiên được thấy.

Tình huống của Hùng Thiên Khôn cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, chưa từng ra khỏi cửa nhà, kể cả gia đình có giàu có thì ở đây cũng chỉ coi như một tài chủ. Hắn cố gắng nhớ lại những việc nghe nói hằng ngày trong môn phái, dễ dàng nhớ ra được chút chuyện mà nương đã từng nói về thành Lạc Tiên.

Hắn hắng giọng, nói với Kim Phi Dao: “Phi Dao muội muội, trong thành Lạc Tiên này có không dưới trăm tu tiên gia tộc, các đại môn phái cũng xây dựng phân đường ở đây, mà tán tu lại càng nhiều. Hơn nữa, tất cả các sự vụ đều do năm tổ chức lớn của các đảo nổi quản lý, hình như gọi là Lạc Tiên điện.”

“Sao ngươi biết rõ ràng như vậy?” Kim Phi Dao lấy lại tinh thần, thuận miệng hỏi.

Điều này tất nhiên là do Vân Sơn phái cũng có phân đường ở đây cho nên tình huống của thành Lạc Tiên hắn nhiều ít cũng biết một chút. Nhưng Hùng Thiên Khôn không dám nói ra, chỉ nói là do trước đây nghe các sư huynh trong môn phái nói, hắn sợ Kim Phi Dao cảm thấy hắn phiền hà sẽ đuổi hắn về.

Kim Phi Dao cũng không nghi ngờ, vội vàng kéo hắn chạy tới thành Lạc Tiên. Bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc đều có một cửa thành, phía trên mỗi cửa thành có một lá bùa lớn một trượng, linh khí bức người.

Cửa thành có hai hàng thủ vệ, tổng cộng mười người, Kim Phi Dao đã học quan linh thuật từ Hùng Thiên Khôn, liền lặng lẽ xem xét tu vi của mười người. Ngoài một người có tu vi Luyện Khí hậu kỳ ra thì chín người còn lại cũng chỉ là Luyện Khí trung kỳ, vậy thì tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ kia chính là đội trưởng của bọn hắn.

Kể cả thành Lạc Tiên có quy mô lớn như thế cũng chỉ có thể dùng tu sĩ Luyện Khí kỳ làm thủ vệ hàng ngày, tu sĩ Trúc Cơ mặc dù không thiếu nhưng chắc chắn không có khả năng bắt bọn họ đi làm thủ vệ.

Lúc vào thành, hai người phải nộp hai khối hạ phẩm linh thạch làm phí vào thành, đương nhiên phí này do Hùng Thiên Khôn trả. Nhìn đám người ra ra và vào ở cửa thành, Kim Phi Dao âm thầm tính toán, riêng thu phí vào thành thì thành Lạc Tiên mỗi ngày cũng kiếm không ít linh thạch.

Vừa mới tiến vào thành, bọn họ đã bị một phàm nhân giữ lại, bắt đầu quảng cáo bản đồ thành Lạc Tiên với hai người.

“Hai vị tu sĩ, xin dừng một bước. Chỗ chúng ta có bản đồ thành Lạc Tiên cực kỳ tinh xảo, nếu như vừa tới thành Lạc Tiên mà không có một tấm bản đồ thì chắc chắn sẽ đi lạc.” Tên bán bản đồ miệng lưỡi nhanh nhảu, thừa dịp lúc bọn họ dừng lại liền nhanh chóng nói.

Hùng Thiên Khôn có chút tò mò, không hiểu hỏi: “Sao ngươi biết chúng ta lần đầu tới đây?”

Chỉ nhìn bộ dạng hết nhìn đông tới nhìn tây, đầy mặt cảm thán của hai người thì ai chẳng biết các ngươi vừa mới tới. Nhưng lời này thì tên bán bản đồ không dám nói ra, mà tươi cười giải thích: “Hai vị tu sĩ có điều không biết, chỉ cần là tu sĩ ở lâu dài trong thành Lạc Tiên ra ngoài trở về thì chắc chắn là đi săn yêu thú. Khi trở về phần lớn là quần áo có tổn hại, bộ dáng mỏi mệt, vài người còn bị thương nữa. Mà hai vị khí vũ hiên ngang, quần áo sạch sẽ, mặt mày hồng hào, tự nhiên là mới tới thành Lạc Tiên.”

“Đi rồi hãy nói, bản đồ bán thế nào?” Ai mà không nghe ra hắn đang nịnh bợ, Kim Phi Dao cười nói.

Tên kia vội vàng dẫn hai người tới một cái quán nhỏ bên cạnh cửa thành, cầm lấy một phần tranh cuốn giới thiệu với hai người, “Bản đồ thành Lạc Tiên không cho tư nhân bán, toàn bộ do Lạc Tiên điện cho người đi bán, toàn thành giá giống nhau, hai khối hạ phẩm linh thạch một tờ.”

“Hai khối hạ phẩm linh thạch? Ngươi ăn cướp à? Một phần bản đồ rách thôi, ta tự mình đi một lần, vẽ một cái bản đồ tự dùng thôi.” Kim Phi Dao liền phát hoảng, giá này là sao chứ, thực quá là gian.

Tên bán bản đồ cười hắc hắc, chậm rãi mở tấm bản đồ trong tay ra: “Bản đồ của chúng ta đâu phải loại bình thường, mời hai vị xem”

Kim Phi Dao xem thử, bản đồ này quả nhiên không bình thường, cả tòa thành Lạc Tiên được vẽ vô cùng tỉ mỉ, hơn nữa cũng không biết được làm từ loại tài liệu nào mà thoạt nhìn rất mềm mại.

Chỉ thấy tên bán bản đồ điểm tay lên một điểm trên bản đồ, nơi tay hắn chạm vào đột nhiên phóng to lên, hiện ra một ngã tư đường, sau đó hắn di tay, ngã tư đường trên bản đồ lập tức di động theo, muốn xem chỗ nào thì di chuyển đến chỗ đó.

Hơn nữa, bởi vì phóng đại nên mỗi cửa hàng đều có chữ đen xuất hiện. Có vài nơi quan trọng còn có cả chú giải rất rõ ràng. Có tấm bản đồ này, muốn làm gì trong thành Lạc Tiên cũng không nhất thiết phải tìm người khác hỏi thăm.

Thấy thứ này quả nhiên không tầm thường, Hùng Thiên Khôn liền mua một tấm. Giao linh thạch xong, thấy Kim Phi Dao đang tội nghiệp nhìn hắn, tựa hồ rất muốn tấm bản đồ này, hắn cố nín cười, hắn cầm lấy bản đồ đưa cho Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao vui mừng nhận bản đồ, hưng phấn nhìn một lượt. Hùng Thiên Khôn ở bên cạnh đợi một hồi lâu mới thấy Kim Phi Dao chỉ vào một chỗ nói với hắn: “Hùng đại ca, chúng ta tới Cư Đi đường thuê một gian phòng ở đi. Ta định ở lâu dài ở đây, ngươi thì sao, muốn tới khách điếm ở à?”

Nàng chưa đi bán các thứ trong túi trữ vật là muốn xem xem Hùng Thiên Khôn có muốn ở cùng mình không, như vậy thì tiền thuê nhà có thể để hắn trả.

“Ta không muốn ở khách điếm, hay là chúng ta thuê một gian lớn một chút, hai người ở còn có thể giúp đỡ nhau.” Hùng Thiên Khôn có chút ngượng ngùng nói, dù sao hắn là nam nhân, nhất nhất đòi ở cùng với một nữ hài thì không hay lắm.

Đây chính là ý đồ của Kim Phi Dao, nàng cười tủm tỉm gật đầu, “Uh, đến lúc đó chúng ta còn có thể cùng nhau đi giết yêu thú.”

Thương lượng xong, hai người liền đi theo bản đồ tìm Cư Đi đường.

Thành Lạc Tiên quả nhiên không chỉ lớn bình thường, đi theo bản đồ cả nửa canh giờ hai người mới tìm được Cư Đi đường ở một ngã tư.

Cư Đi đường chỉ có hai tầng làm bằng gỗ, vẽ rất nhiều dấu hiệu năm cánh hoa của thành Lạc Tiên, trước cửa người đến người đi rất náo nhiệt.

Hai người vừa vào Cư Đi đường đã có một nữ tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ khách khí ra đón tiếp. Biết được hai người tới để thuê phòng thì đưa bọn họ tới một quầy trong đại sảnh.

Trước quầy có rất nhiều người đứng, tất cả đều tới thuê phòng. Lầu hai cũng cho thuê nhưng chỉ tiếp tu sĩ ngoài Kết Đan kỳ, còn tu sĩ từ Trúc Cơ trở xuống thì phải ở lầu một.

Ngay cả chen chúc ở đây cũng thấy sư khác biệt giữa Trúc Cơ và Luyện Khí. Tu sĩ Trúc Cơ đứng vững vàng ở giữa, xung quanh họ còn có một khoảng trống. Mà phần đông tu sĩ Luyện Khí còn lại thì chen chúc ở hai bên, giữa người nọ với người kia không có một khe hở nào, chen chúc, lưng tựa lưng.

“Không thể xây to một chút sao, chen chết người.” Kim Phi Dao kề sát nữ tu sĩ dẫn đường bên cạnh, còn Hùng Thiên Khôn thì mặt mũi đỏ bừng, bị tu sĩ phía sau xô đẩy sát vào nữ tu sĩ phía trước, giống như đang ôm nàng vậy.

“Thật là diễm phúc nha.” Nhìn bộ dáng xấu hổ của hắn, Kim Phi Dao vui vẻ trêu đùa.

“Hai vị đạo hữu, đây là chỗ lựa chọn phòng ốc nên phải chen chúc một chút, xin thứ lỗi.” nữ tu sĩ vốn quen với việc này nên tỏ ra có gì bất mãn với việc kề sát phía sau người Hùng Thiên Khôn, dán vào một thiếu niên xinh đẹp như vậy còn tốt hơn với mấy lão nhân đáng khinh kia nhiều.

“Không sao, chỉ cần thuê được một nơi ở tốt thì chen một chút cũng được.” Kim Phi Dao lau mồ hôi trên mặt, chỉ mong sao sớm chọn được nơi ở. Tuy nhiên, xem tình cảnh như vậy, muốn chiếm được một nơi ở tốt giữa mấy trăm người thế này chỉ sợ không dễ.

Quầng sáng trước mặt chính là bản đồ toàn bộ thành Lạc Tiên và vùng phụ cận, bên trên có vô số điểm sáng, có trắng, có xanh, có vàng. Nghe nữ tu sĩ giới thiệu thì đây là ấn ký chỉ phẩm chất linh khí của nơi ở. Màu trắng là nơi linh khí ít nhất, màu vàng là đậm nhất. Đương nhiên là những nơi tốt hơn thì phải lên được lầu hai mới có.

Thế này là vừa lòng rồi, kể cả hai người có lên lầu hai thì cũng không có tiền thuê được động phủ có linh khí cực phẩm.

Hỏi qua giá, mỗi điểm sáng màu trắng là một khu ở có một phòng tu luyện và một phòng không để người ở tự bài trí. Vị trí thì đều ở những nơi náo nhiệt trong thành Lạc Tiên, nơi càng ầm ĩ thì càng không thích hợp cho tu luyện, cho nên mỗi năm chỉ cần năm mươi khối hạ phẩm linh thạch. Phòng ốc ở đây ít nhất cũng phải thuê một năm, nếu chỉ ở mấy tháng thì có thể tới những khách điếm đầy rẫy trên đường phố.

Những chỗ này cũng không có phòng bếp, các tu sĩ đều rất không thích tốn thời gian để làm thức ăn, thỉnh thoảng có một số người thích ăn đồ tự nấu thì có thể tự làm một nhà bếp trong nơi ở. Tuy nhiên Kim Phi Dao chỉ có hứng thú với việc ăn uống chứ không phải là nấu ăn, cho nên không có cũng không sao.
Bình Luận (0)
Comment