Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 105

Kim Phi Dao đi theo phía sau Triệu An, thuận lợi tiến đến gần Dung Thiên thạch. Nàng theo sát sau lưng hắn, mắt liếc trái liếc phải.

Uhm… Tu sĩ Trúc Cơ ở đây ước chừng khoảng một trăm người, bên ngoài còn có hơn hai trăm người, lưu nhiều ngươi ở đây làm gì, thật đáng ghét. Kim Phi Dao nhìn thấy vài chiếc phi thiên thuyền còn tương đối hoàn chỉnh đang đứng trên Dung Thiên thạch, có thể khẳng định là đã bị tu sĩ Tiêu Thái giới chiếm dụng. Đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện trên một chiếc phi thiên thuyền khiến nàng sợ hãi dựng đứng lông tơ, tự nhiên dơ tay sờ sờ mặt, suýt chút thì quên mất mình đã dùng dịch dung thuật.

“Bộp.” Triệu An đột nhiên dừng lại, Kim Phi Dao không chú ý nên đâm sầm vào hắn.

Nàng vội vàng xin lỗi liên mồm, chợt nghe Triệu An nghi hoặc hỏi: “Ngươi cứ đi theo ta làm gì?”

“Hả? Cái này, ta là một mình tới, ngoài Triệu sư huynh ra thì không biết ai khác, ta đành phải đi theo Triệu sư huynh.” Kim Phi Dao vẻ mặt kích động, ánh mắt ai oán nhìn hắn.

Triệu An cau mày, sao lại có loại người được đằng chân lân đằng đầu thế này, hắn cũng không muốn có thị thiếp, không có hứng thú với chuyện này. Nhưng hắn không tiện nói ra, phiền não nghĩ ngợi rồi bảo: “Ta nhớ có một chỗ chuyên quản lý tán tu, mặc dù ngươi có môn phái nhưng tới một mình thì cứ tới chỗ đó dàn xếp đi. Thực không biết lúc trước ngươi theo tới kiểu gì mà lại không có ai quản.”

“Lúc ta đến thì đại đội nhân mã đã xuất phát, vì thế không có ai chú ý đến ta, chỉ bảo ta đi theo, thấy người khác làm gì thì làm theo là được, sau này thì tình hình quá hỗn loạn, càng không có người quản ta.” Kim Phi Dao đáp, biểu cảm vô cùng ngây thơ, nói như thật.

“Sao ngươi không đến sớm một chút, chậm chạp làm trễ thời gian.” Triệu An khó chịu trách cứ.

Kim Phi Dao sợ hãi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bởi vì không có linh thạch mua đan dược nên ta tới phường thị tìm cửa hàng nào đó để bán pháp khí, nhưng lại không ai chịu mua cho nên mới bị muộn.”

Môn phái của nữ nhân này cũng nghèo quá, ngay cả đan dược mà cũng phải bán pháp khí mới mua được. Không được, ta phải lập tức ném nàng đi, nếu không nàng cứ quấn quít lấy ta, cả ngày muốn moi móc từ ta thì phải làm sao? Ta cũng không phải là kẻ coi tiền như rác. Trong mắt Triệu An chợt lóe tinh quang, trong lòng tính toán, muốn nhanh chóng đưa Kim Phi Dao đến chỗ quản lý tán tu.

Có quyết định, Triệu An khó xử nhìn Kim Phi Dao, nói: “Kim đạo hữu, ta còn phải về báo cáo với sư phụ, tạm thời không thể tiếp tục ở cùng ngươi. Ngươi cứ không có ai quản như vậy cũng không tốt, sau này công lao cũng không được ghi nhận, phần thưởng cũng sẽ không tới tay, mà nếu bị coi là tu sĩ Nam Sơn giới, bị ngộ sát thì sao?”

“Hả, còn có thể như vậy nữa? Không có thưởng là không thể được, sư huynh còn chờ ta mang thưởng về, làm môn phái phát dương quang đại mà. Triệu sư huynh, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Hay là ta đi theo môn phái ngươi, lập công thì ngươi giúp ta ghi lại?” Kim Phi Dao biểu cảm phong phú, một hồi kinh hoảng, một hồi uể oải tức giận, một hồi lại vẻ mặt chờ đợi nhìn Triệu An.

Chết cũng không tha sao? Triệu An chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy, tâm tình không vui liền hiện ra trên mặt: “Ngươi theo ta, ta đưa ngươi đến chỗ của tán tu, nơi đó tương đối thích hợp với ngươi.”

Thấy hắn lạnh mặt, Kim Phi Dao tỏ vẻ không dám nhiều lời, dè dặt cẩn trọng đi theo sau hắn. Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua chỗ có bóng người khi nãy, tin tưởng vững chắc rằng mình không nhìn nhầm, quần áo màu trắng có hoa văn lá trúc kia khẳng định là người Hư Thanh các.

Triệu An thấy nàng có vẻ biết điều, bất mãn trong lòng tiêu bớt một ít, vẻ mặt cũng không lạnh lùng như trước.

Hai người một trước một sau đi đến bên cạnh cấm chế, Kim Phi Dao ngẩng đầu, ánh mắt quét qua những người trong đó, muốn tìm xem Hùng Thiên Khôn ở đâu, mà đáp trả nàng là những ánh mắt hận thù của tu sĩ Nam Sơn giới.

“Những tu sĩ Nam Sơn giới này thật hung dữ nha, ánh mắt độc ác như vậy, bộ dạng lại thô ráp, không có chút tiên phong đạo cốt nào, thật sự là một đám tục nhân.” Kim Phi Dao chậc lưỡi, bất mãn nói thầm, mượn cơ hội che giấu ý đồ của bản thân.

Thực ngây thơ, Triệu An càng khẳng định cô gái này chính là loại người không hiểu chuyện, cả ngày muốn dựa vào người khác, hơn nữa lại không có chút bản lĩnh.

“Lý đạo hữu, ngươi định đi đâu vậy? Ta đang muốn đi tìm ngươi đây.” Trên phi thiên thuyền bên cạnh cấm chế có một nam tu sĩ đi xuống, Triệu An liền nhanh chóng tiến lên chào hỏi.

“Triệu đạo hữu có chuyện gì sao?” Người này khoảng năm mươi tuổi, cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, trông rất thiện lương, chắp tay chào Triệu An, thần thái đó khiến người khác cảm thấy rất tin tưởng.

Triệu An đẩy Kim Phi Dao tới, chỉ vào nàng nói: “Lý đạo hữu, vị này là Kim đạo hữu của Mộc Tiên phái. Nàng đến muộn nên không được phân công công tác, nơi này của ngươi đều là tán tu, hẳn là thích hợp với trường hợp toàn bộ môn phái chỉ có một người tới, không có chỗ để đi như nàng.”

“Toàn bộ môn phái chỉ có một người đến a… Đã là Triệu đạo hữu đưa tới thì hẳn là không có vấn đề, đúng lúc chúng ta không đủ nhân thủ, vậy thì cứ ở lại đây đi.” Đây chỉ là nhấc tay chi lao, Lý đạo hữu cười vui vẻ nhận Kim Phi Dao.

Giao Kim Phi Dao cho Lý đạo hữu xong, Triệu An liền vội vã rời đi, chỉ sợ Kim Phi Dao muốn hỏi thông tin hắn để gửi bùa Truyền Âm.

Thấy Triệu An đi rồi, Lý đạo hữu lấy ra một cái ngọc giản, ghi lại tính danh và môn phái của Kim Phi Dao, sau đó chỉ vào những tu sĩ đang bị cấm chế giam cầm, nói: “Kim đạo hữu, nhiệm vụ của chúng ta là trông coi những tu sĩ Nam Sơn giới kia, đang thiếu nhân thủ, ngươi đến rất đúng lúc, liền coi chừng ở đây đi. Đây là ngọc bài thân phận, ngươi cần phải giữ cho kỹ, sẽ có người kiểm tra đấy.”

“Như vậy là bắt đầu làm việc?” Kim Phi Dao nhận ngọc bài, cũng quá là dễ dàng rồi, dễ dàng trà trộn, còn tìm được công việc nữa.

Lý đạo hữu gật đầu, cổ vũ: “Ngươi làm cho tốt, tuy là công lao trông coi tù nhân có hơi thấp nhưng nhóm người này cũng không cần phải trông coi lâu lắm. Cùng lắm là ngày mai có thể xử lý hết rồi, đến lúc đó thì ngươi tới chiến trường giành lấy chiến công.”

“Xử lý hết nhiều người như vậy? Chẳng lẽ ngày mai sẽ giết toàn bộ?” Kim Phi Dao nháy mắt mấy cái, tay lướt ngang cổ, nhỏ giọng hỏi.

Nhìn bộ dáng nhát gan của nàng, Lý đạo hữu vỗ vai an ủi: “Ngày mai sẽ biết, bọn họ còn chỗ dùng tới. Hôm nay ngươi và các tu sĩ khác phải trông coi bọn họ thật tốt, nếu để một tên chạy thoát thì Dương Nguyên tiên giả sẽ tức giận.”

“Được, ta nhất định sẽ canh giữ tốt, không để cho bất cứ ai chạy thoát.” Kim Phi Dao nghiêm mặt đáp.

“Tuy nhiên, Kim đạo hữu, giày của ngươi đâu?” Lý đạo hữu đột nhiên chuyển đề tài, nhìn vào hai chân đang bọc trong da thú của nàng.

Kim Phi Dao xấu hổ, không hề nghĩ ngợi liền nói: “Bán đổi đan dược.”

Lý đạo hữu nghẹn lời, nhưng vì trong tay không có giày cho nữ nên đành phải bỏ qua, chỉ giải thích một vài hạng mục công việc cần chú ý cho nàng.

Nói xong, Lý đạo hữu bước đi, Kim Phi Dao nghênh ngang di chuyển chung quanh cấm chế. Thân phận hiện tại của nàng là trông coi, loại hành vi này còn được xem như là nghiêm cẩn thực hiện nhiệm vụ.

Trong cấm chế đại khái có khoảng hơn một trăm người, phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ, ngoài ra còn có bốn, năm tên tu sĩ Kết Đan. Tuy nhiên, bọn họ đều mang thương tích, nhất là mấy người Kết Đan, thương rất nặng, nằm vật trên đất không nhúc nhích, giống như người chết.

Kim Phi Dao nhìn nửa ngày, trong đám người đang ngồi không có Hùng Thiên Khôn, chỉ nhận ra một nữ tử Luyện Khí kỳ đang kinh hoảng. Đó không phải là Ức Chi sao? Lại còn có thể sống đến giờ, hơn nữa còn không bị thương, chẳng lẽ do tu vi quá thấp nên không có ai muốn đánh, trực tiếp ném vào cấm chế?

Kim Phi Dao nhìn thấy nàng thì rất kinh ngạc, tuy nhiên mục tiêu lần này không phải là Ức Chi, kể cả nàng ta có đáng thương thì cũng chỉ nhìn thêm vài lần rồi rời ánh mắt đi, tiếp tục tìm Hùng Thiên Khôn.

Xong rồi, không tìm thấy người, chẳng lẽ đã chết trong thời gian ta đang đi trên đường? Hay là… vì bộ dạng quá yêu diễm, đã bị kéo đi làm nam sủng rồi? Trong lòng Kim Phi Dao chợt lạnh, chuyển mắt về phía chiếc phi thiên thuyền có linh lực cường đại kia, đó là nơi tu sĩ Nguyên Anh và Kết Đan ở.

Có cho nàng mười lá gan thì nàng cũng không dám cướp người trên giường của những kẻ đó, xem ra là đã mất công tới đây rồi. Kim Phi Dao yên lặng thì thầm trong lòng: “Hùng ca, không phải là ta không cứu huynh, ta đã đến nhưng không tìm thấy huynh. Nếu huynh đã chết thì hãy phù hộ cho ta có thể an toàn trốn thoát, còn nếu huynh chưa chết thì ta hy vọng huynh đừng trách ta, có thể làm nam sủng cũng không tồi, ít nhất là còn sống.”

Niệm xong, Kim Phi Dao liền tính toán tùy tiện làm việc rồi sau đó tìm cơ hội chạy lấy người. Đúng lúc này, nàng liếc nhìn thấy một tu sĩ có thể là do bị thương quá nặng mà lăn ra hôn mê bất tỉnh. Thân mình vừa đổ xuống, lộ ra một nữ nhân nằm phía sau, máu chảy đầm đìa. Nữ nhân? Nam nhân?

Kim Phi Dao không cần nhìn kỹ cũng biết gia hỏa bất nam bất nữ đang chảy máu đầm đìa kia chính là Hùng Thiên Khôn. Lại bị thương nặng như vậy, không phải là đã tắt thở chứ? Cẩn thận nhìn chằm chằm một hồi, nàng nhẹ nhàng thở ra, ngực vẫn còn phập phồng, vẫn còn thở. Tuy nhiên cũng không cách cái chết xa lắm, nếu có chữa thương dược thì tình huống sẽ tốt hơn.

Nhìn đám tu sĩ kia, Kim Phi Dao nổi lên cảm giác nguy cơ, về sau nhất định phải chia đan dược ra cất ở những chỗ khác nhau, để ngộ nhỡ túi trữ vật bị người khác cướp mất thì không đến mức cái gì cũng không có. Nếu những người kia cất giữ vài viên đan dược trong giày thì hiện tại cũng sẽ không bi thảm như vậy.

Đi quanh cấm chế vài vòng, Kim Phi Dao hoàn toàn không nghĩ ra cách nào cứu người, Hùng Thiên Khôn lại nằm kia như người chết, truyền âm thì bị cấm chế ngăn trở, hắn không hề có phản ứng gì. Tu sĩ trông coi còn có ba mươi mấy người, lại có cấm chế cường đại, đối với một người không hiểu gì về pháp trận như nàng thì đúng là không có biện pháp gì. Quả nhiên là lúc cần mưu kế thì đầu óc bản thân căn bản không đủ dùng mà.

Quên đi, dù sao thì ngày mai mới xử lý bọn họ, đợi đến ngày mai rồi nói. Hùng Thiên Khôn, huynh nên chống chọi được đến mai, đừng để ta không công tới đây. Kim Phi Dao bất đắc dĩ vò đầu, nàng cũng không có bản lĩnh tuồn đan dược vào trong đó, hiện tại cũng không phải là thời điểm làm bại lộ thân phận, chỉ có thể dựa vào chính hắn.
Bình Luận (0)
Comment