Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 106

Tuy nhiên, đến nửa đêm, thấy Hùng Thiên Khôn tựa hồ không còn hô hấp, Kim Phi Dao bắt đầu lo lắng. Lại nghĩ, nếu hắn bị tưởng nhầm là đã chết, sau đó kéo ra khỏi cấm chế còn không phải đúng tâm nguyện của mình sao? Vì thế nàng liền chạy đi tìm đội trưởng, báo cáo phát hiện của mình.

“Đội trưởng, ta phát hiện có người chết trong cấm chế, có cần mang ra ngoài thiêu không?”

Đội trưởng đang ngồi phía dưới phi thiên thuyền, tâm tình không tốt lắm, bởi vì trông coi đám tu sĩ Nam Sơn giới này có nghĩa là không thể tới phía trước giết địch, cũng không thể kiếm được đại chiến công, hắn chỉ ước gì những người này chết sớm một chút.

Nghe Kim Phi Dao nói xong, hắn phất tay với tên thủ vệ bên cạnh, ném một ngọc phù sang đó, “Đi đi, ngươi cùng nàng đi qua nhìn xem sao, nếu chết thật rồi thì kéo ra ngoài thiêu đi.”

Tên tu sĩ kia có dáng người cường tráng, nhận ngọc phù liền đi cùng Kim Phi Dao xem có ai chết. Dẫn hắn đi tới chỗ Hùng Thiên Khôn, Kim Phi Dao chỉ vào Hùng Thiên Khôn, nói: “Sư huynh, chính là người này, ta thấy hắn đã lâu rồi mà không nhúc nhích chút nào.”

Tu sĩ kia nhìn Hùng Thiên Khôn, quả thật toàn thân là máu, không hề có động tĩnh, cực giống như đã tắt thở. Hắn lấy ngọc phù dán lên cấm chế, sau đó đưa tay ra, Hùng Thiên Khôn đã bị hắn hút đến bên cạnh cấm chế. Sau đó hắn treo ngọc giản vào người, một cái cấm chế nhỏ xuất hiện quanh thân, sải bước bước vào cấm chế.

Nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn, Kim Phi Dao phi thường thất vọng, còn tưởng rằng hắn sẽ mở một lỗ hổng trên cấm chế, đến lúc đó nàng sẽ hút lấy Hùng Thiên Khôn, trực tiếp cướp đi. Nào biết lại trực tiếp bước vào trong cấm chế, phòng vệ thật là nghiêm mật.

Kim Phi Dao đành phải đành phải hy vọng thủ vệ này mù mắt, cho rằng Hùng Thiên Khôn chết thật chứ không phải hôn mê, nhưng tin tức truyền đén lại làm cho người ta thất vọng cực độ. Thủ vệ xem xét Hùng Thiên Khôn một cái, vỗ tay đứng lên nói với Kim Phi Dao: “Còn một hơi thở, không chết đâu.”

Thấy hắn định đi ra, Kim Phi Dao vội vàng nói: “Sư huynh, ta thấy bộ dáng này của hắn có lẽ cũng không trụ được lâu nữa, nếu không giữ được mạng đến ngày mai thì phải làm sao?”

“Chết thì chết, có gì mà phải chuyện bé xé ra to, dù sao ở đây vẫn còn nhiều tu sĩ. Thế nào, ngươi quen biết hắn?” Tu sĩ này cảm thấy có chút kỳ quái, người này cũng quá nhiệt tình rồi.

Kim Phi Dao có chút xấu hổ, nhìn trái nhìn phải, thấy không có người nàng mới khẽ nói: “Sư huynh, là ta thấy người này trông rất xinh đẹp, ngươi cứ nhìn kỹ mặt hắn mà xem, ta muốn để hắn sống, sau đó hiến cho mấy vị tiền bối, nếu như được bọn họ coi trọng thì cũng sẽ được ban cho nhiều hơn.”

Tên thủ vệ kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao, người này đúng là nghĩ ra nhiều thứ, đầu óc đủ linh hoạt. Hắn cúi đầu, vén tóc Hùng Thiên Khôn ra, cẩn thận nhìn, tuy cả mặt toàn là máu nhưng cũng không che được bản mặt yêu nghiệt đó. Quả nhiên là một mĩ nam, hình như có một tiền bối Nguyên Anh thích loại nam sủng này, ngày mai dâng lên nói không chừng thật sự có thể thu được không ít ưu việt.

Tuy rằng tâm động nhưng hắn vẫn phụng phịu đứng lên, khó xử nói: “Trông cũng không tồi, đáng tiếc là bị thương quá nặng, chỉ sợ không duy trì được đến ngày mai.” Sau đó hắn như có như không nhìn Kim Phi Dao, chủ ý này là của ngươi, muốn cứu người cũng phải là ngươi xuất lực.

Kim Phi Dao chậm chạp, thật không tình nguyện lấy một cái bình ngọc ra, do dự mãi mới đổ ra một viên đan dược. Tu sĩ kia vươn tay ra khỏi cấm chế, tươi cười nhìn nàng, chỉ chờ nàng đưa đan dược để bón cho Hùng Thiên Khôn. Kim Phi Dao không dám lấy đan dược quá tốt ra, nàng đã từng nói mình phải bán giày để mua đan dược, nếu lấy ra đan dược quá tốt sẽ khiến người khác hoài nghi.

Đặt một viên Hoa Diệp hoàn nhị phẩm vào tay hắn, nàng nhìn hắn mở miệng Hùng Thiên Khôn, nhét Hoa Diệp hoàn vào.

Chính mắt trông thấy Hoa Diệp hoàn chui vào miệng Hùng Thiên Khôn, Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, như vậy là hắn có thể kéo dài đến mai.

Một đêm vô sự, Kim Phi Dao luôn luôn canh giữ bên cạnh cấm chế, khiến mọi người phải tán thưởng nữ nhân này không sợ mệt, không hề trộm lười biếng.

Rốt cục đợi đến hừng đông, Kim Phi Dao tha thiết mong chờ bọn họ xử lý tu sĩ Nam Sơn giới. Hùng Thiên Khôn nằm trong cấm chế, nhờ dược hiệu của Hoa Diệp hoàn mà hô hấp đã ổn định rất nhiều. Đợi đến giữa trưa mà vẫn chưa thấy xử lý tu sĩ, Kim Phi Dao có chút mất kiên nhẫn.

Nàng nghĩ nghĩ, chạy tới tên tu sĩ tối qua bón thuốc cho Hùng Thiên Khôn, hỏi hắn xem khi nào thì xử lý những tu sĩ kia để hai người tìm cơ hội dâng mĩ nam lên. Người này lại không vội, chỉ thấp giọng nói rằng đến khi Nguyên Dương tiên giả tới là có thể bắt đầu xử lý, không cần sốt ruột.

Được, xem ra là phải đợi Nguyên Dương tiên giả đến nói chuyện, cũng không biết Nguyên Dương tiên giả này có lai lịch lớn thế nào mà còn phải chờ hắn lên tiếng mới được. Kim Phi Dao bất mãn oán thầm, sốt ruột chờ Nguyên Dương tiên giả đến.

Giữa trưa, mặt trời sa mạc chói chang, nóng bức dị thường. Kim Phi Dao không dám cầm ô che nắng, cứ thế đứng phơi mặt dưới nắng. Lúc này, một đoàn người đi xuống từ trên chiếc phi thiên thuyền có đuôi hình thái dương màu vàng.

Dẫn đầu là một tu sĩ đầu đội kim luân, mặc trường bào màu vàng, còn khoác thêm một cái áo choàng vàng dài sáu thước. Cả người vàng chóe, dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói lóa, làm người nhìn phải hoa mắt. Phía sau hắn có hai hàng thiếu nam thiếu nữ đi theo, tất cả đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, mặc đồng phục màu trắng có hoa văn kim luân, chỉnh tề bước, đi tới cấm chế nhốt tu sĩ Nam Sơn giới.

Nhìn thanh thế phô trương đó, vậy người dẫn đầu hẳn chính là Nguyên Dương tiên giả. Nhìn hắn, Kim Phi Dao không khỏi mắng thầm: “Đúng là có bệnh, tên Nguyên Dương tiên giả, tự coi bản thân là thái dương. Quần áo thật sự chẳng ra cái gì cả, lại đội cả thái dương trên đầu, đúng là cười chết người mà.”

Đoàn người Nguyên Dương tiên giả đi đến trước cấm chế, có người mang ghế dựa tới, hắn không thèm nâng mí mắt một cái, an vị trên ghế. Đám tu sĩ phía trước lập tức chạy tới bên cạnh hắn, không dám va chạm thần uy của hắn.

Kim Phi Dao không dám dùng thần thức xem xét hắn, nếu là tu sĩ Kết Đan thì dùng thần thức còn có thể đoán đại khái, chứ với tu sĩ Nguyên Anh, chỉ bằng vào một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ như nàng thì dùng thần thức đúng là đi tìm chết. Tâm tư hiện tại của nàng chỉ là cân nhắc xem phải mang Hùng Thiên Khôn đi kiểu gì.

Nhìn nhóm người ngồi chỗ này, Kim Phi Dao không rõ rốt cục việc này và việc xử lý tu sĩ có gì quan hệ. Chẳng lẽ muốn kéo bọn họ ra thẩm vấn, chơi trò như của mấy huyện thái gia thế tục, hỏi rồi mới giết? Nàng đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn lại hướng hôm qua đã phát hiện tu sĩ Hư Thanh các, phát hiện có ba người đang đứng ở đầu phi thiên thuyền bên đó đang nhìn sang bên này.

Khoảng cách hơi xa, mà nàng lại không dám nhìn kỹ cho nên không biết trong số đó có Bạch Giản Trúc không. Tuy nhiên, giờ không phải là lúc lo lắng chuyện này, nàng thấy Nguyên Dương tiên giả kia ngẩng đầu nhìn trời, trầm thấp nói với đệ tử bên cạnh: “Mặt trời đã lên đỉnh, có thể bắt đầu rồi.”

Đây là muốn xử lý tu sĩ, tốt nhất là có thể làm ta thuận lợi mang Hùng Thiên Khôn đi. Kim Phi Dao cảm thấy khẩn trương, hành động này chính là cướp thịt bên miệng tu sĩ Nguyên Anh, phải có quyết tâm rất lớn, còn phải buộc đầu vào cạp quần mang theo mới được.

Tu sĩ măc bạch y hoa văn vàng nhận mệnh, lập tức đi tới cấm chế, Kim Phi Dao thì nhìn chằm chằm bọn họ xem họ muốn xử lý ai trước.

Bốn gã tu sĩ đi lên phía trước, đứng ở ngoài cấm chế, Lý đạo hữu nàng gặp hôm qua đã chạy tới, dùng ngọc phù mở toàn bộ cấm chế ra. Những tu sĩ Nam Sơn giới không có pháp bảo, không có đan dược, chung quanh lại là mấy trăm tu sĩ Tiêu Thái giới sinh long hoạt hổ, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Dù cấm chế đã mở ra, bọn họ vẫn ngồi im không nhúc nhích, trên mặt là biểu hiện thấy chết không sờn. Chỉ có Ức Chi là hăng hái nhìn trái ngó phải, nhìn bộ dáng của nàng, Kim Phi Dao cảm giác nàng nhất định sẽ tìm cơ hội chạy trốn, không biết có làm hỏng việc của mình không.

Bốn gã tu sĩ đi lên phía trước, tha ra hai tu sĩ Kết Đan, quả nhiên là bắt đầu từ tu vi cao. Hai gã tu sĩ Kết Đan bị kéo tới trước mặt Nguyên Dương tiên giả, bốn gã tu sĩ kia mau chóng lùi lại bên cạnh, không ít tu sĩ vây xem đều tỏ vẻ khẩn trương, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.

Đâu phải chưa từng thấy cảnh giết người, khẩn trương cái gì? Kim Phi Dao cảm thấy những tu sĩ Tiêu Thái giới này thực buồn cười, hai tay không biết đã giết bao nhiêu người, hiện tại xem xử lý tu sĩ lại tỏ vẻ khẩn trương.

Nhưng mà sự tình sau đó lại dọa nàng nhảy dựng

Nguyên Dương tiên giả ngồi trên ghế, phía trước là hai gã tu sĩ Kết Đan bị thương nặng, nhiều linh huyệt trên người còn bị che lại khiến cho bọn họ không thể dùng linh khí chạy trốn.

Đột nhiên kim luân trên đầu hắn đại phóng kim quang, một đạo kim quang bắn ra, chiếu lên người hai gã tu sĩ Kết Đan, sau đó chuyện đáng sợ phát sinh. Trên người hai gã tu sĩ Nam Sơn giới dưới kim quang xuất hiện một đoàn ánh sáng màu vàng, đoàn ánh sáng vàng này theo kim quang bay tới kim luân trên đầu Nguyên Dương tiên giả.

Chỉ chốc lát, hai gã tu sĩ Kết Đan đã thành hai cái xác khô, không còn sinh mệnh.

Đây là công pháp tà phái sao? Lại có thể biến tu sĩ Kết Đan thành xác khô, ánh sáng màu vàng bị hút đi là cái gì? Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ Tiêu Thái giới không cừu thị tà phái, loại hành vi này cũng có thể quang minh chính đại tiến hành trước mặt mọi người sao?

Nguyên Dương tôn giả hút xong hai gã tu sĩ Kết Đan, tâm tình cực tốt, bảo thủ hạ tiếp tục. Ba gã tu sĩ Kết Đan còn lại cũng bị đệ tử hắn tha ra để kim luân kia hút thành thây khô. Kết Đan kỳ xong rồi, hắn liền hút tới Trúc Cơ kỳ, tu sĩ Nam Sơn giới bị nhốt ngày càng giảm bớt khiến Kim Phi Dao lo lắng.

Nàng đi tìm gã tu sĩ hôm qua định cùng hiến Hùng Thiên Khôn cùng với mình nhưng lại không phát hiện ra hắn. Kim Phi Dao ngẩng đầu xem xét trên phi thiên thuyền, vừa vặn nhìn thấy hắn đi theo một tu sĩ Kết Đan kỳ, cúi đầu đi tới bên này.

Tên tu sĩ Kết Đan kia rõ ràng là nam, ngoại hình cũng tuấn tú, lại trang điểm son phấn, ăn mặc lòe loẹt, bất nam bất nữ, thực khiến người nhìn ghê tởm.
Bình Luận (0)
Comment