Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 666

“Cung cấp nuôi dưỡng? Có phải là những đồ cúng mà Yêu tộc trong địa bàn ta quản hạt bày lên? Nếu là thứ này thì ta đúng là không muốn, bởi vì quá phiền toái. Quản chuyện họ ăn, ngủ, cưới vợ, ta cảm thấy mình không làm được.” Kim Phi Dao có chút mờ mịt nói.

Mắt Mộng Vân bệ hạ đột nhiên hơi híp lại nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không phải cái đó mà là những linh thạch, tài liệu và đan dược mà ngươi cần dùng để tu luyện, tất cả đều do Yêu tộc cung cấp. Thân là bệ hạ, chỉ cần an tâm tu luyện là được. Ngày thường nếu trong tộc có đại sự thì sẽ để bệ hạ ra mặt, chỉ là để nâng khí thế thôi.”

“…” Kim Phi Dao ngơ ngác nhìn hắn phát hiện ra thực tế hình như không quá giống như nàng nghĩ.

“Nhưng tư tế lại chưa từng nói với ta việc này, ta bị hắn lừa?” Kim Phi Dao lẳng lặng nhìn hắn, nghĩ chắc chắn là như thế.

“Hiện tại ngươi đã lên Độ Thiên giới, nếu muốn trở về lấy đồ cung phụng cũng được.” Mộng Vân đã sớm biết chuyện này từ chỗ tư tế, lúc này nhìn bộ dạng lăng lăng ngốc nghếch của nàng thì cảm thấy rất buồn cười.

“Ngươi xem!” Kim Phi Dao vươn tay cho Mộng Vân xem đồ án trên mu bàn tay: “Trên tay ta có ký hiệu của Thái Hạo Diễn, nếu ta trở về chắc chắn sẽ chết ngay. Ta còn tưởng rằng Yêu tộc toàn là người trung thực, không ngờ lại lừa ta như vậy. Dù sao Thần cấp giới cũng không có bệ hạ, cần gì phải tiết kiệm chút đồ ấy chứ, một mình ta cũng không dùng hết bao nhiêu nha.”

Mộng Vân nghe nàng càu nhàu, muốn gắp bánh bao ăn lại lười động thủ, dùng yêu khí lười biếng nhấc lên một cái bánh bao, bánh bao lung lay thoáng động như sắp rơi xuống bàn, chầm chậm bay vào trong miệng. Chậm rãi ăn xong, hắn lấy khăn lau miệng rồi nói: “Không có gì đáng ngại, đến Đại Thừa kỳ nó sẽ tự biến mất. Ngươi đã không quay về thì cứ ở đây đi, nơi này còn có một bệ hạ, cũng không cần ta phải giới thiệu, lúc gặp ngươi sẽ biết.”

“Có nhiều bệ hạ như vậy? Xem ra mọi người tu luyện đến phi thăng Thiên cấp giới rất khó nha.” Kim Phi Dao không ngờ lại có tới hai bệ hạ Yêu tộc, ba nghìn năm trước bọn người kia đã có thể lên Độ Thiên giới mà bây giờ vẫn còn chưa phi thăng, thật sự quá chậm.

“Đương nhiên, ngươi cho rằng phi thăng dễ làm sao?” không đợi Mộng Vân mở miệng, Bố Dao đột nhiên nhảy ra, tự chọn một cái ghế ngồi xuống, cầm lấy đũa của Mộng Vân bắt đầu ăn, vừa ăn vừa lải nhải, “Mạch Nương đã chết, Bách Vị lâu chuyển thành trà lâu, đồ ăn ngon cũng không còn.”

Nhìn bộ dáng như đói bụng vài ngày của hắn, Kim Phi Dao liền hỏi; “Tiền bối, không phải ngươi đang bán hàng sao?”

“Đã bán xong từ lâu rồi. Linh thú của ngươi không được, động tác quá chậm, ta không có nơi dụng võ.” Bố Dao lắc đầu nói, sau đó lại gắp một cái bánh, điềm điềm nói với Mộng Vân: “Nào, ta bón ngươi ăn. Ta đã nếm rồi, cái này ngọt.”

“Uhm.” Mộng Vân lười biếng mở miệng ăn bánh bao Bố Dao gắp cho, sau đó Bố Dao lại tiếp tục ăn, uống nước trà bằng chén của Mộng Vân.

Ánh mắt Kim Phi Dao là lạ nhìn hai người, không ngờ lại thân mật đến nước này, Bố Tự Du nói Bố Dao không ngủ với nam nhân chắc chắn là vì mặt mũi thôi.

“Ta để ngươi lại đây, trong năm trăm năm đừng có xuất hiện trước mặt ta.” Mộng Vân hưởng thụ sự hầu hạ của Bố Dao, lười biếng nói.

Tay Bố Dao thoáng khựng lại, hắn buông đũa, kéo tay áo Mộng Vân: “Sao ngươi có thể vô tình như vậy chứ? Ta đã hầu hạ ngươi trăm năm mà lại ném ta ở chỗ Thái Hạo Diễn. Tên kia nhàm chán muốn chết, không thú vị chút nào, cả ngày nói chuyện tính toán cho ta nghe, mấy thứ đó ngoài người Phục Hy tộc ra thì ai nghe hiểu được chứ!”

Kim Phi Dao cảm thấy nếu cứ tiếp tục ở lại thì không hay lắm, định cầm Phi Thiên đan bỏ chạy, nhưng thân hình nàng vừa động, Bố Dao đã đoạt lấy chiếc hộp gỗ trên tay nàng. Kim Phi Dao thật hối hận, sao lại không cất ngay vào túi càn khôn cơ chứ, để bây giờ bị hắn cướp đi, sợ là không lấy lại được nữa.

“Phi Thiên đan? Ngươi dùng cái này để bán ta?” thật giống như lời nói dỗi với tình nhân, Kim Phi Dao thật muốn mau mau tránh xa. Thế nhưng Phi Thiên đan vẫn còn trên tay Bố Dao, nàng chỉ có thể tha thiết chờ mong đứng bên cạnh mà nhìn, chờ bọn họ liếc mắt đưa tình xong sẽ tới lấy lại Phi Thiên đan.

Mộng Vân không để ý đến Bố Dao, mặc kệ hắn làm nũng ở đó. Cuối cùng, Bố Dao thấy Mộng Vân đã quyết ý liền ngừng lại. Nhìn viên đan dược màu trắng trong hộp gỗ, hắn đột nhiên cười nói: “Viên đan dược này thật khiến người ta hoài niệm nha, năm đó có một tên ngu ngốc kiếm được một viên đan dược như vậy mà lại để bị người ta cướp đi. Cướp đi còn chưa tính, dù sao cũng không phải là việc gì đáng ngại, thế nhưng hắn lại chạy đi khiêu chiến đối phương, bị nhốt hơn ba nghìn năm. Ta còn tưởng rằng hắn đã chết, mãi mấy năm trước mới biết được chuyện này.”

“Được rồi, việc của đại cữu ngươi ta đã nghe ngươi nói mấy trăm lần, ngươi không phiền nhưng ta thấy phiền lắm. Lần sau nếu gặp hắn thì ta sẽ nói tâm tình vui sướng khi người gặp họa của ngươi cho hắn biết.” Mộng Vân liếc hắn, nói.

“Ngươi yên tâm, bên kia còn có kẻ ngu ngốc hơn hắn, cầm cái ô đòi mạng mà đi ra ngoài, sẽ sớm kéo thù hận tới thôi.” Bố Dao nở nụ cười, lộ ra mấy cái răng, đưa tay ném Phi Thiên đan lại cho Kim Phi Dao: “Cầm lấy đi, ngươi sợ ta ăn thứ này hay sao!”

Kim Phi Dao đón lấy Phi Thiên đan, cảm giác có chút ngoài ý muốn, không phải Bố Dao là kẻ chuyên ăn bám sao, sao lại có thứ đến tay rồi mà còn trả về? Sửng sốt một chút nàng liền hiểu ra, ăn miễn phí cũng không phải cướp bóc, nếu cướp sạch người ta thì lần sau ai còn cho hắn ăn chứ? Thu hồi Phi Thiên đan, nàng vội cáo từ hai người, đi xuống lầu.

Hai người nhìn nàng hoang mang rối loạn chạy trốn thì nhịn không được nở nụ cười. Mộng Vân tựa vào cửa sổ, nói với Bố Dao: “Chỉ là một tiểu bối, ngươi đừng có bắt nạt nàng, tuy là bệ hạ Yêu tộc nhưng lại không có cung cấp nuôi dưỡng gì đâu.”

“Ta không bắt nạt nàng nha, chẳng qua chỉ mượn của nàng một ngàn vạn khối linh thạch thôi.” Bố Dao ha ha cười nói.

“Nhưng ngươi lại chưa từng trả lại linh thạch cho ai, việc này cũng không khác gì là cướp cả.” Mộng Vân dùng đôi mắt mông lung buồn ngủ nhìn hắn, tựa hồ bắt đầu mệt nhọc: “Việc kia ngươi tốt nhất nên chú ý một chút, có khả năng Vương Dạ đã quay lại. Tuy sẽ tạm thời bình tĩnh một thời gian nhưng cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nếu cần thì ngươi tốt nhất nên đi trước một bước.”

“Phiền toái muốn chết, vì sao ta phải làm loại chuyện đó?” Bố Dao nằm sấp trên bàn, dùng đũa chọc vào bánh bao, rầu rĩ không vui nói.

Mộng Vân nhàn nhạt nói: “Thần Nông tộc cũng có ý này.”

Bố Dao vẫn hừ hừ: “Thật là phiền toái.”

“Lần này ta gặp một người Khoa Phụ tộc ở Thần cấp giới, ngươi có ý định gì với Khoa Phụ tộc không? Nghe nói lần trước Vương Dạ đã bắt một người Khoa Phụ tộc về làm thủ vệ, tuy nhiên sau khi bị Tiêu Bảo nháo một hồi thì đã không thấy tung tích. Ta thấy nếu Khoa Phụ tộc cứ tiếp tục ở Linh cấp giới thì sẽ thật sự biến thành một đám người khổng lồ ngu ngốc, mọi năng lực đã sắp biến mất rồi.” Mộng Vân nhớ lại một chuyện, liền nói với Bố Dao.

“Ngươi đừng hòng, người Khoa Phụ tộc quá to, kể cả là có đưa lên Độ Thiên giới ta cũng không có khả năng sinh tiểu hài tử Khoa Phụ tộc.” Bố Dao lầu bầu.

“Hẳn là ngươi sẽ có cách, cứ sinh một đứa đi. Ta đã bảo Yêu tộc đưa Khoa Phụ tộc lên Thần cấp giới, lúc nào cũng có thể đưa người tới đây.” Mộng Vân chậm rãi nói.

Bố Dao ngồi phắt dậy, cau mày, khẽ cắn môi nhìn hắn: “Ngươi lừa ta!”

“Ta không lừa ngươi, nếu sư phụ ngươi biết ngươi hoàn thành sứ mệnh như thế nào thì chỉ sợ sẽ nhảy ra chụp ngươi thành bùn” Mộng Vân hé miệng cười nói.

“Tùy ngươi, dù sao cả Vương Dạ và Khoa Phụ tộc đều không liên can đến ta.” Bố Dao không cam tâm ngồi xuống, hừ một tiếng.

Mộng Vân liền nói: “Vậy ta đi.”

Trầm mặc một hồi, Bố Dao nghiêng đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Cho ta năm trăm vạn khối linh thạch!”

“…” Mộng Vân không tiếng động nhìn hắn, tựa hồ âm thầm cắn chặt răng, ném một cái túi càn khôn lên bàn: “Ngươi nghèo thì thôi đi, còn muốn họa hại chúng ta làm gì? Đừng có bày ra bộ dạng ngượng ngùng đó, ngươi đã không biết xấu hổ từ lâu rồi.”

“Dù sao các ngươi cũng không cần mà.” Bố Dao cầm túi càn khôn lên, nhìn cũng không nhìn, cất luôn vào lòng, dù sao cũng không có ý định trả, đương nhiên không cần đếm.

Mà lúc này ở dưới lầu, Kim Phi Dao đang ngồi trước mặt Mập Mạp, kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Có một nghìn vạn linh thạch bị Bố Dao cầm đi, hắn nói chúng ta không cần khách khí.” Mập Mạp lạnh nhạt báo cáo như thể chuyện đó không liên quan gì đến mình, giống như linh thạch bị cầm đi không có nửa điểm quan hệ với hắn.

“Ngươi không từ chối?” Kim Phi Dao khẽ cắn môi, hung tợn hỏi.

Mập Mạp nhún vai, nói; “Ta bất lực a, hắn có tu vi cao như vậy, nói muốn ta còn có thể không cho sao? Ngươi không thấy những tu sĩ Hợp Thể kỳ kia chỉ cần bị hắn ôm chầm một cái là sẽ ngoan ngoãn lấy linh thạch ra sao? Hơn nữa, có hai tu sĩ Đại Thừa kỳ còn không chờ hắn nói ta muốn tới nhà ngươi ăn cơm gì gì đó đã hỏi hắn muốn bao nhiêu linh thạch, nói bao nhiêu sẽ bỏ ra bấy nhiêu, nếu không phải những thứ ta làm ra rất xinh đẹp, bọn họ cũng muốn có thì căn bản chính là cho không hắn.”

“Được rồi, ta đã biết!” Kim Phi Dao khoát tay, một gia hỏa người gặp người sợ rốt cục đã sống thế nào mà không bị các tu sĩ hợp lại giết chết chứ? Người tốt ư? Chẳng lẽ thật sự là người tốt cho nên mới cam tâm tình nguyện để hắn chiếm tiện nghi?

Kỳ thực một nghìn vạn linh thạch cũng chỉ là một phần nhỏ so với thu nhập hôm nay, tuy nhiên nàng hiện đang nợ không ít linh thạch, sau này Bố Dao còn ở lại đây, ai biết còn lấy bao nhiêu linh thạch đi nữa. Vì thế, Kim Phi Dao liền đi tìm Hoa Uyển Ti, Hoa Uyển Ti nghe vậy thì nhíu mày, đây là cái động không đáy nha.

Tuy nhiên, nàng cũng không lo buồn mà cầm bút quơ quơ trước mặt Kim Phi Dao, tiện tay viết vài chữ lên quyển tập bang giấy thủy nguyệt trong tay. Kim Phi Dao tò mò dùng thần thức nhìn, thấy bên trên viết mấy dòng: Bố Dao lấy đi nghìn vạn linh thạch, năm tám trăm bảy mươi hai lịch Độ Thiên.

“Đây là?” nàng có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hoa Uyển Ti.

Hoa Uyển Ti buông bút, giảo hoạt cười nói: “Tiền bối Bố Dao mượn linh thạch của tiền bối Thái Hạo Diễn, chúng ta phải giúp tiền bối Thái Hạo Diễn ghi lại để sau này tiền bối Thái Hạo Diễn tiện theo dõi.”

“Ngươi đúng là đồ trứng thối!” Kim Phi Dao hiểu ra, cười gian gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment