Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 667

Ghi nợ cho Thái Hạo Diễn xong, Kim Phi Dao vừa ngâm nga vừa đi ra ngoài, nàng cũng muốn nhìn xem đan dược là rác với Hợp Thể kỳ có tác dụng gì với mình.

Đi tới đi lui trong quán nhỏ lại nhìn thấy Bố Dao đang nói chuyện với hai gã tu sĩ Đại Thừa kỳ trong một góc, nơi này phần lớn là Hợp Thể kỳ, xem ra đây chính là hai người mà Mập Mạp nói.

Bọn họ không bày cách âm che phủ, cứ thế đứng đó vung tay nói chuyện, Kim Phi Dao làm bộ xem xét lung tung, đi đến bên cạnh. Lật các thứ trên quầy lên xem, nàng nghe trộm bọn họ nói chuyện.

“Ta bảo này, ngươi muốn mua cái đó làm gì? Lại đâu có lợi ích gì.” Hai gã tu sĩ kia không hiểu nói.

Bố Dao cười tủm tỉm nói: “Các ngươi cứ mặc kệ đi, lấy thứ đó ra là được rồi.”

“Tám phần là đưa cho nữ nhân, rốt cục hai sư huynh đệ các ngươi định làm gì vậy?” một người trong đó không kiên nhẫn nói.

“Kiếm linh thạch cho các ngươi còn không được sao, vậy mà còn nói ta như thế.” Bố Dao thở phì phì nói.

“Làm trò, ngươi còn nợ ta hai vạn vạn khối linh thạch đó, đã kiếm được lúc nào!” người nọ tức giận nói.

Bố Dao thấy vậy thì mau chóng chạy tới, dùng vai cọ cọ hắn, cười khanh khách nói: “Đáng ghét, chúng ta có quan hệ thế nào mà ngươi còn tính toán rõ ràng với ta như vậy!”

“Được rồi, ta cũng không trông cậy ngươi sẽ trả. Lấy lại linh thạch đi, giúp ta tìm thứ đó là được.” trong lúc nói chuyện, một cái hộp hình chữ nhật bằng xương đã được nhét vào lòng Bố Dao.

Hai vạn vạn! Kim Phi Dao cảm thấy muốn ngất, rốt cục người này nợ bao nhiêu chứ?

“Tìm gì vậy?” Bố Dao nhận cốt hộp, không lưỡng lự hỏi.

Lúc này người nọ không nói gì, chắc là thứ tốt gì đó cho nên chỉ truyền âm. Kim Phi Dao nhìn thấy Bố Dao cau mày, tuy nhiên vẫn gật đầu đồng ý.

Hai người rõ ràng là cố ý tới tìm hắn, nếu không thì các tu sĩ Đại Thừa kỳ đều có trấn nhỏ của riêng mình, không cần phải chạy đến nơi khác giao dịch. Bàn bạc với Bố Dao xong, hai người bọn họ vào Bách Vị lâu, đá tỉnh Mộng Vân đang nằm sấp trên bàn, ăn của hắn một bữa rồi mới rời đi.

Mộng Vân bệ hạ đi ra một chuyến, đưa linh thạch cho Bố Dao, còn tặng một viên Phi Thiên đan cửu phẩm, cộng thêm bị người ăn một bữa. Hắn lắc đầu, nhìn Bố Dao đang lưu luyến không rời kéo ống tay áo mình, nghiêm nghị nói: “Cút!”

“Đừng mà!” Bố Dao rên rỉ, không chịu buông tay.

“Đừng có náo loạn, ngươi giả vờ giả vịt cái gì, mau đến chỗ Thái Hạo Diễn mà chơi.” Mộng Vân bệ hạ dùng sức kéo lại áo, vội vàng bỏ chạy ra khỏi trấn Tố Vị như bị chó đuổi.

Giống như thiếu nữ đưa tiễn tình lang, Bố Dao đứng ở cửa trấn nhìn theo Mộng Vân, nước mắt lưng tròng lưu luyến không rời. Kim Phi Dao đứng bên nhìn, không nhịn được mà hoài nghi hai người này thật sự có vấn đề, đúng lúc đó thì Bố Dao quay người lại, vừa đi vừa ngoáy lỗ tai nói: “Rốt cục cũng đi, cả đường lải nhải lẩm bẩm, tai nghe cũng sắp thành chai rồi.”

“Ngươi thay đổi cũng quá nhanh đấy!” Kim Phi Dao đứng hình, sắc mặt thay đổi quá nhanh.

“Nhìn cái gì? Đợi hết Nguyệt Dương thì theo ta ra ngoài đi, dù sao Bách Vị lâu cũng không làm ăn được như trước.” Bố Dao liếc nhìn Kim Phi Dao, nói.

Kim Phi Dao không phục nói: “Ai nói không bằng trước kia? Ngươi không thấy mấy ngày nay đều chật cứng khách sao? Hơn nữa ta còn phải ra ngoài bán bánh bao, không rảnh đi với ngươi, tự ngươi đi đi.”

“Lá gan không nhỏ nha, đâu phải ta không biết ngươi có thể làm sẵn bánh bao rồi để ở trong này? Ta đưa ngươi ra ngoài săn ma thú, ngươi có thể nhặt về không ít rác, hơn nữa ta và ngươi tương đối quen thân, tiện hơn so với tu sĩ khác nhiều.”

“Ngươi đâu có linh thạch, đi có cái gì tốt!” Kim Phi Dao còn tưởng rằng hắn muốn ở lì trong này không ra, như vậy sẽ bớt việc hơn, không ngờ lại muốn kéo nàng ra ngoài đưa bánh bao. Đi với hắn thì ngay cả linh thạch để chống bạo lôi vũ cũng do mình trả, hoàn toàn không có bất luận ưu việt gì cả.

Bố Dao tò mò hỏi: “Vậy ngươi muốn ưu việt gì?”

“A?” đột nhiên bị hỏi như vậy, Kim Phi Dao chợt sửng sốt, trong thời gian ngắn không nghĩ ra muốn cái gì, đành phải hỏi: “Ta muốn gì ngươi cũng làm ra được?”

“Đương nhiên, ai chẳng biết Bố Dao ta là người giỏi nhất Độ Thiên giới, muốn gì chỉ cần nói, ta đều có thể làm ra cho ngươi.” Bố Dao chẳng hề để ý nói.

Ma xui quỷ khiến, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới một thứ mà các tu sĩ Hợp Thể kỳ hay nói tới: “Ta muốn nhìn xem Nữ Oa lệ trông như thế nào.”

“Nữ Oa lệ?” Bố Dao có chút ngoài ý muốn nhìn nàng một cái.

“Uhm, nghe nói rất là đẹp.” đây là điều mà nàng nghe các tu sĩ tán gẫu. Kim Phi Dao còn nhớ lúc đó hai gã tu sĩ đã nói được trông thấy Nữ Oa lệ từ xa, cảm thấy cuộc đời tu luyện không uổng phí. Lúc đó nàng cũng tò mò hỏi, thứ mà hai người đó nói tới là nước mắt của Nữ Oa, cực kỳ trân quý, còn nó có ích lợi gì thì bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.

Bố Dao ghét bỏ nhìn nàng, nói: “Thật là, Nữ Oa lệ có gì đẹp đâu.”

“Muốn nhìn xem có gì kỳ quái, ngươi đúng là chỉ tùy tiện nói, còn bảo ta muốn gì cũng được.” Kim Phi Dao hừ một tiếng, vừa rồi nói đúng là dễ nghe.

“Ngu ngốc.” Bố Dao mắng một tiếng rồi đi vào Bách Vị lâu, nhìn là biết lại chuẩn bị đi ăn uống miễn phí.

Nguyệt Dương rất nhanh kết thúc, các tu sĩ vì tránh gặp lôi mà đã rời đi trước đó ba, bốn ngày. Trong mười ngày này gió êm sóng lặng, không có một tia lôi điện, ngay cả ma thú trong cái khe cũng không hề đi ra, giống như quy củ đã được quy định vậy, tất cả ẩn mình dưới lòng đất, đợi đến khi Nguyệt Dương kết thúc, lôi điện rốt cục trở lại Độ Thiên giới thì chúng mới lần nữa chạy lên hoạt động. Mà thừa dịp mấy ngày này chạy đi là thoải mái nhất và nhanh nhất.

Thấy cơ hồ mọi người đã đi hết, Kim Phi Dao dọn dẹp sạch sẽ trấn nhỏ, vừa xong đã bị Bố Dao kéo đi làm bánh bao. Hắn nhất định muốn đưa Kim Phi Dao ra ngoài chẳng qua là để tiết kiệm linh đan.

Kỳ thực ngày thường đều là tu sĩ Hợp Thể kỳ đến tìm Kim Phi Dao ra ngoài cùng, tài sản của bọn họ đều không nhiều lắm, hễ không có việc gì lại thường mang theo các thứ xuống Thần cấp giới đổi linh thạch và tài liệu lôi tính cho nên mới tiếc ăn Bổ Linh đan. Còn tu sĩ Đại Thừa kỳ thì khác, bọn họ không thiếu linh thạch, giết ma thú mà còn phải ăn bánh bao thì đúng là dọa người, trực tiếp dùng Bổ Linh đan cho gọn.

Nhìn vị tu sĩ Đại Thừa kỳ lại muốn ăn bánh bao này, Kim Phi Dao không biết phải nói gì, thật không biết hắn kiếm được nhiều linh thạch như vậy rốt cục đã dùng vào việc gì.

Bố Dao đi dạo trong trấn Tố Vị, thường xuyên nhìn chằm chằm vào Hoa Uyển Ti khiến nàng rất mất tự nhiên, cơ hồ hoài nghi có phải hắn xem trọng mình không. Tuy nhiên, Bố Dao lại không làm gì, trong mắt cũng không có dâm uế, chỉ là đầy tò mò.

Rốt cục có một ngày, hắn ngồi trên bàn nhìn Hoa Uyển Ti đang chăm chú viết gì đó lên giấy: “Trong thân thể ngươi có phải còn có hồn phách khác không?”

“Hả?” Hoa Uyển Ti có chút kinh ngạc nhìn hắn, không hổ là tu sĩ Đại Thừa kỳ, vậy mà có thể nhìn ra trong cơ thể nàng còn ba hồn phách khác. Trong thời gian này nàng không để ba người kia ra, vậy mà cũng bị phát hiện, thật đúng là lợi hại.”

“Ta có thể giúp ngươi rút hồn phách ra, tuy nhiên các ngươi phải chuẩn bị ba con rối mới được. Nhìn thân thể ngươi tốt như thế này, chắc chắn sẽ không vừa mắt với đám đầu gỗ kia.” Bố Dao cười nói.

Hoa Uyển Ti nghi hoặc nhìn hắn, có chút không hiểu: “Vì sao tiền bối phải làm chuyện đó cho ta?”

“Bởi vì quá nhàm chán, con rối của mấy lão già kia đều là một đám xấu xí, hơn nữa còn toàn dùng thần thức của mình, rất không thú vị. Ở cùng bọn họ tựa như bị một đám lão nhân vây khốn vậy, kỳ quái muốn chết. Trong hồn phách của ngươi hẳn là ý thức của chính mình, nếu tính cách không giống nhau thì cuối cùng chơi còn vui một chút.” Bố Dao ngồi ôm gối trên bàn, vẻ mặt đáng yêu nói.

Nhìn khuôn mặt thanh thuần giống như thiếu niên mười bảy, mười tám kia, Hoa Uyển Ti trầm mặc nửa ngày, sau đó mở miệng nói: “Việc này phải bàn với Phi Dao đã, hơn nữa chia lìa bốn hồn ra sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Không đâu, cũng không hỏi thăm một chút xem ta là ai. Nguyên Anh chết đi chỉ còn một tia hồn phách ta còn có thể tìm về nữa là, không cần nói đến việc lấy ra một hồn phách hoàn chỉnh.” Bố Dao phi thường tự tin cười tươi như ánh mặt trời khiến cho Hoa Uyển Ti không tự chủ sinh ra cảm giác tín nhiệm, nhưng từ những gì nghe và nhìn những ngày qua, nàng vẫn giữ được không ít lý trí.

Hoa Uyển Ti tới phòng bếp nói với Kim Phi Dao chuyện này, ba người Hoa phu nhân bị giam giữ trong thân thể nàng quanh năm suốt tháng, tuy không tịch mịch nhưng cũng có vẻ nhàm chán, nếu có thể thả ra thì cũng có thêm người làm việc. Về sau nếu rời đi thì chỉ cần cho các nàng vào trong tiểu đảo nổi là được, kể cả không vào tiểu đảo nổi thì cũng có thể ném vào túi càn khôn, không có gì phiền toái.

Kim Phi Dao không ngờ Bố Dao lại còn làm được việc này, liền gật đầu đáp: “Chuyện này là chuyện tốt nha, có thể rút ra thì quá tốt, chỉ là chuyện thân thể có chút phiền toái, muốn luyện thành giống như ngươi sợ là không được vì tài liệu không giống.”

“Ta cảm thấy làm không tệ lắm là được, ví như Tiểu Uyển thì làm hình dạng tiểu hài tử, nếu như làm giống nhau như đúc thì chính ngươi cũng khó phân biệt. Hơn nữa, ta nghĩ các nàng cũng muốn có tướng mạo khác nhau.” Hoa Uyển Ti gật đầu nói, các nàng không phải là một người lại cũng không phải là bốn người, nhưng nếu cứ ở cùng nhau cũng không phải là cách. Từ sau khi tiến giai nàng vẫn luôn giúp Kim Phi Dao làm việc, bốn hồn phách dùng chung một thân thể thực sự quá phiền toái.

“Được rồi, để ta rút thời gian ra luyện tài liệu. Chỉ là Bố Dao kia kéo ta ra ngoài, không biết hắn có chịu giúp ta luyện chế con rối không.” Mấy ngày nay Kim Phi Dao bị Bố Dao giục mãi, ngày đêm không ngừng làm bánh bao, không có thời gian luyện chế con rối. Hơn nữa, nàng cũng có  tâm nhãn, thứ mà tu sĩ Đại Thừa kỳ luyện ra chắc chắn tốt hơn mình làm, phải tận lực bắt hắn làm việc thì lúc bị hắn chiếm tiện nghi mới thoải mái hơn một chút.

“Ta đi nói với hắn, ta thấy hắn hoàn toàn là nhàm chán quá cho nên muốn tìm chút việc để làm, vì thế mới chủ động đề xuất.” Hoa Uyển Ti đáp.

“Cho ngươi, muốn tài liệu gì trong này thì cứ lấy.” Kim Phi Dao đưa một cái túi càn khôn cho Hoa Uyển Ti.

Hoa Uyển Ti cầm túi càn khôn, có chút do dự nói: “Đây đều là của cải của Liễu Cơ, dùng không sao chứ?”

“Sợ cái gì? Vương Dạ biến thành bộ dáng hiện tại cũng nhờ không ít chuyện tốt mà Thế Đạo Kinh làm ra. Hơn nữa, nếu Bố Dao nhận ra đồ của Vương Dạ thì ngươi cứ nói là chúng ta thu mua được lúc Nhật Nguyệt môn bị rớt đài dưới Thần cấp giới là được.” Kim Phi Dao chẳng hề dể ý nói.
Bình Luận (0)
Comment