Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 1

Máy bay xuyên qua tầng mây, cắt ngang tia sáng, ổn định giảm tốc độ rồi hạ cánh. Mấy phút sau, lốp máy bay ma sát với mặt đất gây ra chấn động mạnh, cơ thể Lục Thần Phong hơi lắc lư, chậm rãi mở mắt. Ánh sáng tràn vào tầm nhìn hãy còn mơ màng, anh nghiêng đầu nhìn cửa sổ, ngoài kia là bầu trời sáng sủa trong vắt.

Chuyến bay dài kết thúc, cửa mở, âm thanh ồn ào vang bên tai. Lục Thần Phong không vội đi xuống, chờ hành khách xung quanh mình đi gần hết rồi mới tháo dây an toàn, vươn mình đứng dậy, đưa tay mở ngăn chứa hành lý phía trên.

Lục Thần Phong không mang theo bao nhiêu hành lý,  trong vali du lịch màu bạc cao đến đầu gối chỉ có ba bộ quần áo, cặp táp bằng da đựng hai cuốn sách tiện tay lấy trên giá sách phòng ngủ. Anh khoác thêm chiếc áo gió, bước ra khỏi cửa khoang, cơ thể được bao bọc trong luồng sáng vàng dịu ấm áp.

Xuống xe buýt sân bay[1], đi qua cổng, bên trong sảnh đón tấp nập người đến người đi, Lục Thần Phong rũ mắt, đôi con ngươi phản chiếu màu gạch lát đơn điệu, vẻ mặt hờ hững lãnh đạm. Trên đầu chợt vang lên tiếng gầm rú đến ù tai của chuyến bay tiếp theo vừa hạ cánh.

[1]

Theo đoàn người cuối cùng ra khỏi sân bay Đại Lý, hai bên vỉa hè có mấy chiếc taxi đỗ dài theo hàng, Lục Thần Phong ngồi lên đại một chiếc, nhét vali của mình vào hàng ghế sau. Anh vội móc bao thuốc, cúi đầu nheo mắt, gạt bánh răng bật lửa mồi thuốc.

Tài xế là một ông chú trung niên với kiểu tóc hói Địa Trung Hải*, người nọ đờ ra nhìn gương chiếu hậu, cười thành tiếng: “Cậu đi đâu đây?”

Tiếng phổ thông không được trôi chảy lắm, cũng may Lục Thần Phong vẫn hiểu được. Vị cay nồng và đắng chát của nicotin lượn lờ trong khoang miệng, anh ngậm hờ điếu thuốc, nói: “Đến hồ Nhĩ Hải[2] đi.”

Xe rời khỏi một hàng đỗ dài bên đường, tài xế nhanh nhẹn đánh vô lăng, nhiệt tình mở radio lên: “Trời tầm này cũng không còn sớm, cậu đã đặt chỗ ở chưa? Nhĩ Hải cũng lớn lắm, cậu muốn đến Hỉ Châu? Oạt Sắc? Hay là Song Lang[3]?”

[2] [3]

Nghe tài xế hỏi, nhất thời Lục Thần Phong cũng không trả lời được. Bởi vì anh bắt đầu chuyến du lịch này từ một quyết định bất chợt, không có kế hoạch gì cụ thể.

Mấy tháng trước, Lục Thần Phong đã vấp ngã một cú rất nghiêm trọng trong chuyện kinh doanh. Kinh khủng đến mức nào? Tâm huyết mười năm ròng bị hủy hoại chỉ trong nháy mắt, không hề nói quá, cả danh tiếng lẫn tiền tài đều đã đi vào ngõ cụt thảm bại.

Vô số lần anh muốn dùng hết sự dũng cảm của mình mà tỉnh táo lại, nhưng đối mặt với những nghi ngờ và chỉ trích của người trong ngành, lòng tự trọng của Lục Thần Phong đã tổn thương nghiêm trọng. Huống hồ, có mấy ai thật sự sẵn sàng bỏ ra thêm vài năm nữa để làm lại từ đầu?

Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn từ bỏ, rời khỏi chốn thị thành xô bồ, ồn ào của những thị phi và lòng người. Anh cố gắng tách mình khỏi nhịp sống vội vàng, gác lại sự nghiệp, một mình bước trên con đường của những năm tháng mơ hồ chông chênh phía trước.

Mấy địa danh kia hiện lên trong đầu anh, Lục Thần Phong đáp: “Anh cứ chọn một cái đi.”

Lời nói mơ hồ, cũng không dứt khoát, giống như cứ thế ném cuộc đời mình cho số mệnh, mặc chúng đổi xoay chuyển dời.

Tài xế nói đùa: “Cậu tin tôi thế à.”

Lục Thần Phong chống cằm không nói gì thêm. Khung cảnh ngoài kia đẹp đến thế, anh lại chỉ chăm chăm nhìn cửa xe cả đoạn đường.

Tài xế câu được câu không liến thoắng, trong xe không có lấy vài phút yên tĩnh. Đã gần đến Nhĩ Hải, giọng nói trên ghế lái thoáng ngừng chốc lát, sau đó lại vang lên khiến suy nghĩ của Lục Thần Phong bị chặn cứng lại trong cơ thể, anh gạt tàn thuốc, nhíu mày hỏi: “Cái gì?”

“Tôi nói ấy, cậu may mắn thật, hôm nay bầu trời Nhĩ Hải có mây ngũ sắc[4] này.” Tài xế hạ cửa xe xuống, cơn gió thiu thiu mát mẻ phả vào mặt. Lục Thần Phong phóng tầm mắt ra xa, lại nghe người nọ nói: “Nếu cậu không hài lòng với chuyện gì, có thể cầu nguyện với mây ngũ sắc đấy, nhiều khi cũng thực hiện được không chừng.”

[4]

Lục Thần Phong bất đắc dĩ day day mi tâm: “Không ngờ anh cũng mê tín thật.”

“Ai.” Tài xế xua tay cười, “Sao lại nói thế, cậu không cảm thấy nói ước nguyện của mình với cảnh đẹp là một chuyện rất tốt lành à?”

Lục Thần Phong mở bao thuốc, hết nhẵn, phiền muộn tựa lưng vào ghế. Anh không có tâm trạng đi cảm nhận thứ gọi là “tốt lành” ấy, cũng không hiểu nổi ước nguyện như thế có nghĩa lý gì. Anh chỉ có thể cảm giác được bản thân mình đã thất bại đến thế nào, từng giây từng phút đều đang lún sâu vào những lợi ích và mất mát của cuộc sống này.

Ba mươi hai năm cuộc đời, quay đầu lại không có lấy một thành tựu. Lục Thần Phong nhếch môi cười tự giễu, đôi vai cứng ngắc thả lỏng, sắc mặt chán nản nấp vào khoảng không mờ tối kẹt giữa ghế ngồi và cửa xe, không lên tiếng nữa.

Sắc trời lặng lẽ tối dần, đến Song Lang, Lục Thần Phong không chịu nổi phiền phức quấy rầy, dặn tài xế thả mình ở chỗ nào đó yên tĩnh.

Xách hành lý đến một thành phố xa lạ, Lục Thần Phong ngây người nhìn bầu trời Nhĩ Hải trong ánh hoàng hôn dần buông, mãi đến khi gió thổi đến mức hết hơi ấm, anh mới men theo đường lớn đi về phía trước, dạo bước trong vô định, tới bất cứ nơi nào mà con đường này sẽ đưa anh đến.

Mũi chân vẫn hướng về phía trước, nhưng không phải lúc nào con người cũng có thể tiến lên.

Nơi mà tài xế dừng xe không đúng ý Lục Thần Phong muốn, nơi này rất ồn ào đông đúc. Khách du lịch ở khắp mọi nơi, đôi lúc còn có vài đoàn xe máy lướt ngang, vẻ ngoài cao ráo điển trai của Lục Thần Phong đã thu hút ánh nhìn của mấy cô gái ngồi sau, huýt sáo đầy nhiệt tình hồ hởi.

Lục Thần Phong đắm chìm trong cảm xúc của mình thật lâu, như tạo ra một bức màn chắn xung quanh bản thân. Tiếng bóp còi inh ỏi, tiếng động cơ máy bay, giọng nói phát ra từ loa của hướng dẫn viên du lịch, tất cả những âm thanh ồn nào ấy như không chạm đến tai, anh lướt qua những ồn ã cạnh bên mình.

Lúc này, có một chiếc xe đạp nghiêng ngả chạy đến, vì tốc độ quá chậm, dường như chạy song song với Lục Thần Phong đi bộ từ nãy giờ. Điều thú vị là, Lục Thần Phong và người xa lạ trên chiếc xe đạp nọ không ai nhìn ai, từ đầu đến cuối hai người vẫn chưa từng chạm mắt nhau, một người lơ đãng nhìn về nơi xa xăm phía trước, một người chăm chú ngắm nhìn hoa cỏ bên đường.

Chừng một phút sau, chiếc xe nọ đi mất. Lục Thần Phong mới hoàn hồn, phát hiện người nọ đã ở cách mình một đoạn.

Xe đạp dựng phía sau, người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, co người lại thành một nhúm bé xíu. Chỉ để lộ cho Lục Thần Phong thấy một góc nghiêng gầy gò, tóc mái và vạt áo bay theo chiều gió, đang tỉ mẩn quan sát một khóm hoa nhỏ đang nở.

Một lúc lâu sau, người nọ khẽ nhướng mày, đưa mắt nhìn về núi non và mặt hồ phía xa xa.

Lục Thần Phong quay người, không dừng lại, tiếp tục bước đi.

Con đường kéo dài không biết dẫn về đâu, không bao lâu sau, phía sau có tiếng lốp xe ma sát với mặt đường. Tinh thần lờ đờ mơ màng chợt phân tâm, Lục Thần Phong theo phản xạ quay người về phía phát ra âm thanh, lại nhìn thấy một bóng lưng. Xe đạp đã đổi hướng, lái vào sân trước của một homestay.

Lục Thần Phong giảm tốc độ, rồi dừng lại.

Hoàng hôn dày đặc trên nền trời, cũng đã đến lúc tìm một chỗ nghỉ chân, anh nghĩ.

Khắp nơi đều có chỗ dừng chân để lựa chọn, nhà nghỉ, khách sạn, homestay. Nhưng chẳng biết vì sao, tinh thần mơ màng trôi nổi cả đường đi chợt trở nên rõ ràng, Lục Thần Phong bình tĩnh, nhìn vào cửa homestay kia.

Chưa cần lại gần, cửa chính đã gắn bảng hiệu để người đi đường nhìn rõ, trên bảng là hai chữ được mạ vàng, “Giai Tịch”[5].

[5]

Ánh chiều tà màu cam nhạt bao trùm khoảnh sân không bao lớn, Lục Thần Phong chần chừ đi sang đối diện, bước qua vài phiến đá phủ rêu xanh, ổn định tâm trí mình rồi bước vào.

Trước mắt là là hai cánh cửa kính, bên ngoài dán một tấm giáp mã[6] thần tài, vật may mắn của dân làm ăn bản địa Vân Nam; hai bên bày lu sứ hoa lam[7], bên trong trồng vài cây hoa súng; ở góc cách đó không xa là một chậu sen đá cổ thụ[8] màu xanh. Sân được quét tước rất sạch sẽ, thoạt trông có phần đìu hiu vắng vẻ.

[6] [7] [8]

Đẩy cửa ra, chiếc chuông gió nhẹ nhàng kêu lên, tiếng leng keng như rơi vào lòng. Lục Thần Phong đi vào trong, thoáng đưa mắt đã nhìn thấy người đàn ông đang tựa lưng trên sofa.

Người nọ có dáng người thanh thoát, đường cong bờ vai và cánh tay thanh tú đẹp đẽ, đôi chân thon dài gập lại. Người nọ nghiêng người, khuỷu tay trái tì trên lưng ghế, lười biếng ngắm nhìn mặt hồ lấp loáng ngoài cửa thủy tinh.

Làn da trắng như tuyết dần bị ráng chiều chiếu rọi thành màu sắc ôn dịu ấm áp.

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông nọ quay mặt sang, trong đôi mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Ánh mắt hai người giao nhau nơi hoàng hôn êm ả, trái tim Lục Thần Phong chợt đánh thịch một cái, trùng với tiếng cửa kính khép lại phía sau.

Không gian trống trải yên tĩnh kéo dài đến vô tận, người nọ cười rất nhẹ, giọng nói êm dịu dễ nghe vang lên: “Hoan nghênh ghé thăm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn đã đọc.

Cảm ơn đã đồng hành cùng tôi.

*Bắt đầu, cảm ơn mọi người sẽ đồng hành cùng tôi trên đoạn đường dài này, chúc mọi người khỏe mạnh và bình an.
Bình Luận (0)
Comment