Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 2

Tiếng “Hoan nghênh ghé thăm” thứ hai vang lên phía bên trái, Lục Thần Phong vội đảo mắt, chợt lặng người trong chốc lát. Rõ ràng quầy đón khách ở ngay trước mặt anh, thế nhưng điều anh nhìn thấy trước hết lại là Lâm Triều Sinh ngồi ngay cửa sổ sát đất.

Giản Y đặt máy tính xuống, đi vòng qua quầy lễ tân, lễ phép hỏi: “Chào anh, anh muốn qua đêm ở đây phải không?”

Lục Thần Phong gật đầu: “Phải.”

“Vâng.” Giản Y vui vẻ đẩy cặp kính mỏng nằm gọn trên sống mũi lên, đưa tay mời: “Vậy để tôi dẫn anh đi xem phòng chỗ tôi trước.”

Lâm Triều Sinh nghe tiếng nói, buông khuỷu tay, thả đôi chân đang dựa trên gối ôm bằng vải nhung trong ngực mình xuống, đứng dậy nói: “Giản Y, để anh.”

Sững sờ vài giây, Giản Y “a” lên một tiếng đầy nghi hoặc, ngạc nhiên gãi gãi trán. Mở được hai năm, nếu cậu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ông chủ “tự mình ra trận giết giặc”.

Homestay Giai Tịch có hai tầng, bố cục và cách bài trí tương đối khác biệt so với các homestay thông thường khác, phong cách chủ đạo là sự hòa trộn giữa nét cổ điển và hiện đại của Trung Quốc. Sảnh đón khách có diện tích khá lớn, gần cửa thủy tinh là giá sách và kệ chia ô trang trí, sát bên là bộ bàn ghế gỗ để khách nghỉ ngơi.

Hành lang không dài, được trải thảm nhung dày, các cửa ra vào bên tay phải khá xa nhau, phía bên kia lại san sát. Trên tường treo vài bức ảnh phong cảnh, xét theo bố cục và góc chụp mà nói thì trình độ người chụp không cao, phần lớn các bức ảnh đều chụp hoa lá, cỏ cây, bầu trời, núi non và biển hồ.

Ánh đèn hành lang lạnh lẽo phủ lên người Lâm Triều Sinh, khiến làn da ấy càng trở nên trắng trẻo. Lục Thần Phong vô thức lướt mắt nhìn phần cổ mảnh mai của người nọ, rồi dừng lại ở giữa hành lang.

“Bên phải là phòng hướng cảnh Nhĩ Hải, 460 tệ một đêm. Bên trái là phòng tiêu chuẩn thông thường và phòng giường đôi, rẻ hơn 200.” Giọng nói lãnh đạm, tốc độ nói chậm rãi, Lâm Triều Sinh quay người đối diện với Lục Thần Phong, tiếp tục nói thêm, “Ngoài sảnh có đài quan sát, ban công tầng thượng là không gian mở, đảm bảo khách ở đây có thể thưởng thức quang cảnh bên ngoài bất cứ lúc nào.”

Hàm ý của Lâm Triều Sinh là, nếu quỹ du lịch có hạn thì không cần thiết ở phòng hướng biển. Lục Thần Phong hiểu, cũng phát hiện ra rằng, cả cách nói chuyện lẫn cử chỉ và ngữ điệu của người này đều khiến anh cảm thấy rất thoải mái khi được giao tiếp cùng.

Ở Song Lang có rất ít cảnh đẹp, quá lắm cũng chỉ dừng chân ở đây một đêm, tài khoản cũng xem như dư dả. Lục Thần Phong không do dự: “Phòng hướng biển đi.”

Lâm Triều Sinh cong mắt: “Không giấu gì anh, chỗ tôi chỉ còn một phòng hướng biển. Phòng tiêu chuẩn và phòng đôi sẽ không còn chỗ cho đến ngày mai.”

Đẩy cửa ra, Lục Thần Phong kéo vali vào phòng, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Nửa bức tường bị ánh hoàng hôn lúc năm giờ chiều nhuộm đỏ, trên bệ cửa sổ là hai chậu trầu bà mướt mát tươi xanh, căn phòng sạch sẽ đầy đủ tiện nghi, Lục Thần Phong rất hài lòng. Anh hỏi Lâm Triều Sinh: “Vậy sao cậu không nói thẳng cho tôi biết?”

Lâm Triều Sinh khoanh tay dựa lưng vào cửa, dáng vẻ nghiêm chỉnh thoáng lộ ra phần uể oải biếng nhác, y trả lời: “Tôi muốn thử xem, anh có duyên với homestay của tôi hay không.”

Mấy chữ cuối cao lên trong lặng lẽ, nhẹ nhàng như từng lớp tơ sợi phất phơ quẩn quanh, rót vào tai.

Sau vài câu chuyện phiếm, hai người trở lại sảnh trước lúc này đã đầy ắp màu đèn sưởi ấm. Ngoài kia là ánh trời chiều dày đặc phủ lấp, theo cái nhìn của Lục Thần Phong, dáng người dong dỏng cao mà mảnh khảnh của Lâm Triều Sinh nơi ngược sáng ấy tạo thành một bóng hình rất đỗi đẹp đẽ.

Giản Y rời khỏi quầy tiếp tân chạy sang bếp làm mấy chuyện lặt vặt, chăm chỉ bận rộn như một chú ong nhỏ. Lâm Triều Sinh làm thủ tục thuê phòng cho Lục Thần Phong, nhận căn cước và thẻ ngân hàng, cúi đầu nhập vào máy tính. Trên mặt bàn kim loại là một hộp danh thiếp, Lục Thần Phong nhìn lướt qua, trong lòng lẩm nhẩm ba chữ: Lâm Triều Sinh.

“Thời gian trả phòng của anh là hai giờ chiều.” Lâm Triều Sinh điền thông tin cá nhân của Lục Thần Phong, vừa nói, “Nếu có tình huống phát sinh, có thể lùi lại đến khoảng bốn giờ.”

Trả tiền phòng xong xuôi, ngồi tàu xe cả ngày mệt rã người, mắt cũng ê ẩm sưng lên, Lục Thành Phong định bụng pha một tách cà phê giúp mình tỉnh táo. Trong túi áo khoác có một gói cà phê hòa tan, anh đưa tay gõ gõ vào quầy: “Có tiện cho tôi mượn một chút nước sôi được không?”

Lâm Triều Sinh ngước mắt lên: “Khi nào trả?”

Lục Thần Phong: “…”

Lâm Triều Sinh cong cong môi, đưa căn cước và thẻ phòng cho anh bằng cả hai tay, “Tôi đùa thôi.”. Y chỉ về phía chỗ nghỉ ngơi bên cạnh, “Anh ngồi nghỉ ở đó đi, để tôi lấy cho anh, anh đợi một lát.”

Tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, thả lỏng cơ thể lẫn đầu óc, trút bỏ mọi hơi sức nặng nề, Lục Thần Phong mệt nhoài nhìn chiếc sofa phía đối diện đến mơ màng. Mấy phút sau, Lâm Triều Sinh bưng một tách trà nóng tới, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, cách anh hai mét thì dừng lại. Lục Thần Phong vẫn chưa nhận ra động tĩnh sát bên mình.

Lâm Triều Sinh nhìn sắc trời tăm tối ảm đạm đang hòa làm một với Lục Thần Phong, ánh mắt kia có phần trống rỗng.

Lâm Triều Sinh nhỏ giọng cất tiếng, phá vỡ bầu không gian vắng lặng này: “Xin lỗi, tôi tự nghĩ không pha cà phê cho anh, nếu không buổi tối anh ngủ không được ngon giấc. Anh uống chút trà đi, cũng có thể tỉnh táo đôi chút.”

Đôi ngươi lấy được tiêu cự trong nháy mắt, Lục Thần Phong ngồi thẳng người dậy, nói một tiếng “Cảm ơn”. Tách trà được đặt trên bàn, Lâm Triều Sinh còn đặt một dĩa nho xanh tím, trái cây vào tháng ba của Vân Nam: “Anh ăn thử xem, ngọt lắm đấy.”

Uống nửa tách trà phổ nhĩ quýt thanh mát thơm dịu, tiện tay nhón một trái nho ngọt vừa phải vào miệng, dạ dày được chăm sóc đến dễ chịu. Lâm Triều Sinh để ý trạng thái của Lục Thần Phong, vẻ mơ màng hồn bay phách lạc đã biến mất không chút tăm hơi.

Giản Y bật đèn, sảnh trước đột ngột sáng choang. Trong tầm nhìn của Lục Thần Phong xuất hiện một đôi mắt khác, cả hai người cùng lúng túng, nhưng không ai biểu hiện sự khó chịu.

Hai con người này, trong không gian tăm tối trước đó, dẫu ít dẫu nhiều đều đang quan sát lẫn nhau.

Lục Thần Phong chậm rãi nhìn cả cánh mũi và đôi môi, lúc nâng tách trà lên lần nữa, Lâm Triều Sinh hỏi: “Anh Lục đến đến từ đâu nhỉ?”

Lục Thần Phong khẽ mím đôi môi dính dớp vị ngọt, thật thà đáp: “Bắc Kinh.”

Lâm Triều Sinh tựa người về sau, sống lưng dính chặt vào ghế dựa, lơ đễnh đưa mắt nhìn tay Lục Thành Phong, đốt ngón tay rõ ràng, cũng được chăm sóc rất gọn gàng, sau đó mới cảm thán: “Thành phố lớn à.”

Lục Thành Phong uống cạn tách trà, không hiểu sao lại nghe ra đôi chút cảm xúc không rõ ràng trong câu nói này.

“Thành phố lớn luôn có rất nhiều cơ hội và hy vọng.” Ngón tay Lâm Triều Sinh khẽ chạm lên cằm, nửa câu sau như đang tự lẩm nhẩm với chính mình, “Nhưng cũng có lắm những thất vọng khiến con người ta bất lực.”

Nghe thấy câu nói đột ngột này, mấy ngón tay siết lấy tách sứ bỗng co lại, Lục Thần Phong không khỏi cau mày.

“Anh muốn dùng bữa tối nay ở homestay không?” Lâm Triều Sinh cảm nhận được tâm trạng của Lục Thần Phong, nhanh chóng chuyển đề tài.

“Ừm.” Lục Thần Phong đáp, đặt tách trà xuống rồi cầm điện thoại trong túi quần ra, “Ăn tạm gì đó là được, để tôi trả tiền trước.”

“Anh là vip.” Lâm Triều Sinh vội ngăn anh lại, “Miễn phí ba bữa.”

Giản Y vừa bận bịu chạy từ bếp về lập tức khựng lại, sợ hãi nhìn ông chủ mình, từ khi nào thuê một đêm phòng hướng biển lại thành luôn khách vip vầy nè? Đó vẫn chưa phải điểm quan trọng nhất, Giản Y nheo mắt lại, lòng phức tạp hỗn độn, ba bữa cơm miễn phí? Từ lúc mở homestay đến giờ chưa từng nghe thấy!

Lâm Triều Sinh đứng dậy, tự nhiên xắn cổ tay áo lên: “Để tôi đưa thực đơn tới, tôi rất am hiểu các món đặc sản của Vân Nam.”

Giản Y đang ký giấy tờ vội dừng lại, không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm: “Đúng là ma quỷ ám toán mà, còn tự mình vào bếp mới chết chứ. Người vừa đến đây chắc không phải du khách, mà là phật luôn rồi mới đúng?”

Lục Thần Phong vẫn như lúc giao quyền quyết định nơi dừng chân cho tài xế, bây giờ cũng để Lâm Triều Sinh quyết định bữa tối này.

Thấy Lâm Triều Sinh đến gần mình, Giản Y nhanh nhẹn nằm dài ra quầy, dang tay ra chặn y lại, đảo mắt nhìn Lục Thần Phong một cái rồi kề tay lên môi thì thào: “Anh nè, đợt Tết Nguyên Đán em mới ăn được có hai lần thôi đó.”

Không nên hỏi thì không hỏi nhiều, cậu chỉ đang lên tiếng vì phúc lợi của bản thân mà thôi: “Hôm nay anh làm món này được không á… Vị khách kia số hưởng thật, vậy là em cũng có lộc ăn đúng không?”

Lâm Triều Sinh nhẹ nhàng vò cái đầu đinh ngắn cũn của Giản Y, mỉm cười: “Chờ đó.”
Bình Luận (0)
Comment