Trước cửa có hai bưu kiện, là quần áo và đồ dùng hằng ngày Lâm Triều Sinh đặt trên mạng. Mở thùng ra, Lục Thần Phong chiêm ngưỡng bộ bàn chải đánh răng, khăn mặt, dép đi trong nhà, ly nước đôi, vừa nghe động tĩnh Lâm Triều Sinh dọn phòng mà cảm thán trong lòng, anh đã quen chạy ngược xuôi bên ngoài lo chuyện công việc, đến tận giờ phút này mới thật sự cảm nhận được hơi thở cuộc sống.
Trước kia công việc chiếm hơn nửa thời gian trong ngày, lần đầu tiên Lục Thần Phong muốn vùi mình vào sinh hoạt thường nhật. Anh xắn tay áo chui vào bếp, nhiệt tình đòi Lâm Triều Sinh giao việc, cuối cùng vinh quang nhận được nhiệm vụ “ăn thử”.
Khi Lục Thần Phong nếm thử cánh gà sốt cola xem nhạt mặn hay vừa ăn, anh chợt để ý thấy vết khói dầu sậm màu bám trên máy hút mùi đã được lau sạch sẽ, mấy lọ gia vị để nhét lung tung đã xếp vào khay xoay, chén dĩa to nhỏ cất gọn gàng, đũa muỗng nĩa được phân loại cẩn thận, vòi nước kim loại sáng bóng như mới.
“Anh nếm thử cái này lại xem.” Lâm Triều Sinh múc một muỗng cháo Mỹ Linh[1] nấu cùng khoai từ xắt nhỏ và kỷ tử đang sôi sùng sục trong nồi, đưa đến miệng Lục Thần Phong, “Em cho hơi nhiều đường, mong là không ngọt quá.”
[1]
Lục Thần Phong ăn thử, giữa chân mày nhuốm vẻ vui mừng, hài lòng bình luận: “Độ ngọt vừa phải lắm, rất vừa miệng.”
Đây cũng là ý đồ của riêng Lâm Triều Sinh, không ngại vất vả chỉ để tìm được một nụ cười thỏa mãn trên gương mặt Lục Thần Phong, còn hạnh phúc hơn cả tràng cười to phát ra từ tận đáy lòng.
Buổi trưa, cả hai chia phòng bận chuyện của mỗi người. Lục Thần Phong rốt cuộc cũng hoàn tất bản thiết kế cho cuộc thi CGL, thở một hơi dài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, thoải mái uống cạn tách trà.
Điện thoại rung lên, Lục Thần Phong cầm máy, người gọi đến là Phương Nghị.
Vừa kết nối, người bên kia đã hỏi thẳng: “Anh em, về Bắc Kinh rồi à?”
“Ừm.” Lục Thần Phong đáp, “Được tầm nửa tháng.”
“Muốn tôi ghé nhà hay phòng làm việc?” Phương Nghị hỏi, “Có mấy kế hoạch muốn bàn với cậu.”
“Phòng làm việc đi.” Lục Thần Phong trả lời, “Ngọc Viên xa nhà cậu quá, nhà bên Vạn Quốc Thành tôi bán rồi.”
Vốn định tiết lộ quyết định trong điện thoại luôn, câu nói của Lục Thần Phong đã đánh bật mọi suy nghĩ của Phương Nghị. Anh ta khiếp sợ cao giọng: “Bán!? Cậu thiếu bao nhiêu tiền đấy?”
Ngay sau đó Phương Nghị chợt bừng tỉnh, phấn khởi đè thấp giọng: “Chẳng lẽ, cậu định làm lại thương hiệu LANME một lần nữa?”
Lục Thần Phong thận trọng nói: “Cứ từng bước xem thế nào.”
“Thế thì hay quá.” Phương Nghị vui mừng, “Trùng với kế hoạch của tôi.”
Lục Thần Phong thờ ơ lên tiếng: “Tháng sáu bàn sau.”
“Hở? Gì lâu dữ vậy?” Phương Nghị khó hiểu, “Cậu tính ra nước ngoài à? Hay đã bắt đầu nhận đơn đặt hàng rồi?”
Lục Thần Phong đáp: “Cũng không phải.”
“Cậu vứt tôi sang một bên lâu thế còn chưa đủ à.” Phương Nghị oán giận, “Bây giờ mới cuối tháng tư, cậu nhốt một mình mình trong nhà cả tháng trời?”
Phía trước có tiếng dép lê dưới đất, Lục Thần Phong cầm điện thoại ngước mắt lên. Lâm Triều Sinh nghỉ giữa giờ học, vào nhà bếp lấy nước uống thuốc, sau đó bưng bình nước ấm đến rót đầy ấm trà của Lục Thần Phong.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào nhà, Lâm Triều Sinh đứng ở nơi ánh sáng hắt đến, phần xương quai xanh lộ ra sau cổ áo ngủ mở rộng được những tia sáng mơn trớn lấy. Lục Thần Phong bị mê hoặc, đầu ngón tay ngưa ngứa không yên, Phương Nghị xả một tràng phẫn nộ anh không nghe vào lấy nửa chữ.
“Ê này! Alo?” Phương Nghị vò đầu, cau mày lầm bầm, “Chỗ nhà cũ sóng không tốt à.”
Môi Lục Thần Phong giật giật: “Là hai mình.”
“Cái gì cơ?” Phương Nghị đờ ra, khiếp sợ há hốc mồm lần hai, tiêu hóa nửa ngày mới tìm về được giọng nói mình, “Thế là… cây vạn tuế ra hoa[2] rồi?”
[2]
Đôi môi đang kề cạnh tách trà hơi nhếch lên, Lục Thần Phong nghiêm túc uống trà, không đáp.
Lượng thông tin của cuộc điện thoại này hơi khủng bố, tâm trạng Phương Nghị rối bời, xoa xoa ngực cho đỡ sợ: “Được rồi, vậy tháng sáu tôi lại đến.”
Lục Thần Phong thân thiết hỏi: “Bên tạp chí bận việc lắm à?”
“Ngày nào ngày nấy cũng một khuôn thôi, viết bài đọc bài, phỏng vấn người thành công trong ngành đá quý.” Phương Nghị nhạt nhẽo nói, “Từ hồi lên làm chủ biên thì mỗi tháng sẽ chọn lọc vài bài luận văn xuất sắc của mấy nghiên cứu sinh bên trường đại học, giấy trắng mực đen, đối chiếu dữ liệu khô khan buồn tẻ muốn chết.”
Lục Thần Phong an ủi: “Ít nhất thì thu nhập ổn định.”
“Nghe chán rồi.” Phương Nghị than thở, “Gặp mặt nói chuyện đi.”
Cúp điện thoại, Lục Thần Phong không chờ được thêm nữa đến thẳng cửa phòng ngủ Lâm Triều Sinh, chăm chú nhìn ngắm bóng lưng ngược sáng ngồi trước bàn: “Thật sự không muốn làm phiền em học hành đâu, nhưng mà anh không ở một mình được. Bây giờ trời vẫn còn sáng, em với anh đi chụp mấy bức ảnh đi.”
Lâm Triều Sinh quay người sang, xoay xoay bút bi: “Không giấu gì anh, nãy giờ em muốn xổ lồng lâu lắm rồi. Nếu anh không bận nghe điện thoại em đã rủ anh đi sớm.”
Chờ Lâm Triều Sinh chỉnh máy ảnh, Lục Thần Phong thong thả đến cạnh bàn lật xem vài trang ghi chép của y. Mấy thứ thuật ngữ chuyên ngành tỉ lệ bản đồ rồi trắc địa này anh đọc không hiểu, nhưng giữa đống chữ và bản đồ này thỉnh thoảng lại xuất một ba chữ “Lục Thần Phong”, xác minh cho việc Lâm Triều Sinh học hành không nghiêm túc mà cứ mải vẩn vơ nghĩ linh tinh.
Lâm Triều Sinh nhắm ống kính vào Lục Thần Phong, điều chỉnh tiêu cự thích hợp: “May mà thời đi học mình không gặp nhau anh nhỉ.”
Lục Thần Phong đồng ý: “Dễ ảnh hưởng đến thành tích quá.”
Lâm Triều Sinh nói chắc nịch: “Em có cảm giác thế này, nếu hồi cấp ba em gặp anh, vậy nhất định sẽ bị anh làm hư mất.”
“Sao em biết?” Lục Thần Phong không tỏ rõ ý kiến.
“Anh “tự tiện” đưa người về nhà.” Lâm Triều Sinh phía sau máy ảnh cười rộ lên, “Cứ liên tục nói phải mua nhà cho người ta, hành động siêu nhanh, còn rất biết nói ngon nói ngọt, thế này ai mà chịu cho nổi đây?”
Lục Thần Phong không chịu yếu thế, nhướng mày phản bác: “Nếu không phải ai kia trêu anh trước, “tính kế” từng bước đưa anh vào tròng, rồi nhìn anh sập bẫy, anh có đến mức kiên quyết khăng khăng thế đâu?”
Lâm Triều Sinh vô tội nhún vai: “Là sức chịu đựng của anh kém chứ bộ.”
“Anh thừa nhận.” Lục Thần Phong gật đầu chịu thua, anh đột nhiên thay đổi giọng điệu, ánh mắt mềm đi nhìn Lâm Triều Sinh, “Lần đầu tiên nhìn thấy em ở Nhĩ Hải, hồn vía anh đã lên mây đi theo em vào Giai Tịch. Sau đó cứ liên tục ở thêm ở thêm, hy vọng được ở cùng em thật nhiều ngày nữa.”
Lâm Triều Sinh lặng thinh, Lục Thần Phong thẳng thắn nói: “Chỉ là một chuyến đi, vậy mà anh cứ hành động như điên như rồ vậy. Nhà cửa xe cộ, khoản để dành, và cả quãng đời còn lại này, cứ muốn giao tất cả cho em.”
Anh cười nói: “Anh không giỏi giang gì, chỉ có vài thứ như thế, đừng chê em nhé.”
Lâm Triều Sinh ngơ ngác thả máy ảnh xuống, rũ mắt nhìn chăm chăm Lục Thần Phong. Rõ ràng cả bắt đầu bằng chuyện cười cơ mà, sao cuối cùng lại làm mũi mình xon xót, mắt nóng bừng lên thế này.
Sau cuộc đối thoại nho nhỏ ấy, Lâm Triều Sinh đóng nắp máy ảnh lại, đứng dậy ra huyền quan thay giày. Y miễn cưỡng ổn định cảm xúc mình, nhỏ giọng trả lời Lục Thần Phong: “Nhưng em chẳng có gì hết, anh mới là người… đừng chê em.”
Cách khu dân cư Ngọc Viên ba kilomet về phía Đông là hồ nhân tạo, công viên rừng chung quanh hồ tên Nguyệt Đông. Vì là vùng tiếp giáp ngoại thành nên không có khách du lịch bao nhiêu, bốn phía chung quanh chỉ nghe thấy vài tiếng chim hót thưa thớt tiêu điều, rất hợp ý Lục Thần Phong —— Anh có thể vô tư nắm lấy tay Lâm Triều Sinh, cũng có thể ngồi sát bên nhau, thưởng thức những tác phẩm của y khi cả hai nghỉ ngơi.
Bên con đường lát đá được tô điểm bởi những khóm đỗ quyên vân gấm và tường vi hồng nhạt. Lâm Triều Sinh không nhìn vào ống kính nữa, y cúi người xuống, ngón tay lướt qua cánh hoa đầy đặn, hương thơm ngọt vương đầy tay, tiếng gió đưa cành lá nhẹ nhàng xào xạc bên tai.
(*)
Lục Thần Phong dừng bước, chăm chú nhìn ngắm Lâm Triều Sinh ngồi xổm trước khóm hoa nhỏ. Thời gian như chảy ngược về ngày họ chạm mặt nhau ở Đại Lý ấy, cũng cùng một hình ảnh, cùng một cảnh tượng.
Trước đây Lâm Triều Sinh cô độc nhưng tự tại, y tự do không đoái hoài chuyện nhân gian ngoài kia, chỉ cần một khung cảnh, một tách trà, một khóm hoa là đủ để thời gian trôi chậm đi.
Bây giờ Lâm Triều Sinh không cô độc nữa, trên người đã đầy tràn sức sống, bận bịu chuyện sinh hoạt, đắm mình vào tình yêu, nhưng vẫn tự do như thế.
Lớp bụi ảnh vàng lơ lửng bồng bềnh giữa không trung, xa xa là tiếng gió thổi lên từng tầng lá cây xào xạc. Ráng chiều đỏ thẫm rơi trên bờ vai Lâm Triều Sinh, gương mặt y như hòa vào trăm hoa đua nở.
Trong phút chốc, Lục Thần Phong tưởng mình như đang nằm giữa cơn mơ. Anh đưa tay vén rèm mây mù nhạt màu, chớp mắt nhìn thấy chốn về sau những tháng ngày ngược xuôi kiếm tìm.