Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 43

Hàng cây ven đường phủ lên mình màu xanh thẫm, ngày đầu tiên của tháng năm, Lục Thần Phong mời Lâm Triều Sinh đến phòng làm việc của mình “quan sát”.

Tốn tròn hai ngày mới dọn dẹp sạch sẽ phòng làm việc lộn xộn. Lục Thần Phong chưa từng nghĩ đến ngày mình lại thản nhiên trở về đây, bởi suy cho cùng mất chữ tín trong công việc còn nghiêm trọng hơn bất kỳ khủng hoảng gì khác, hầu như không có đường ra.

Trước khi đi du lịch, anh nhốt mình trong phòng làm việc hồi tưởng lại mười năm quá khứ, một con đường chông chênh. Anh đã nghiến răng kiên trì, đã phấn đấu tám năm mới miễn cưỡng đứng vững và để LANME có được vị trí nhỏ nhoi nào đó trong ngành công nghiệp đá quý.

Nhưng vì một khắc sơ sẩy nhất thời, anh một bước rơi thẳng xuống vực sâu, danh dự lập tức bị bôi nhọ, không thể giữ lại bất kỳ thứ gì.

Lục Thần Phong mất đi sức mạnh “đâm thẳng về tường Nam*” ngày tốt nghiệp đại học. Anh đã lăn lộn đấu tranh bằng cả lòng nhiệt huyết cho ván cờ đánh cược tất cả này, nhưng rốt cuộc lại bị dập tắt bởi hiện thực lạnh lùng bạc bẽo. Khi ấy anh chỉ muốn tránh né những chỉ trích, buông bỏ lòng kiên trì, hoàn toàn thoát khỏi công việc và vòng xoáy luẩn quẩn ấy, không biết mình phải dùng lý do gì để dũng cảm quay trở về vạch xuất phát và làm lại từ đầu.

*Theo câu thành ngữ “Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu”: chỉ sự cố chấp, không đến đường cùng thì không quay đầu lại.

Rèm cửa sổ phòng ngủ được kéo sang một bên, không gian tối tăm chợt sáng lên. Lục thần Phong dời tầm mắt đang đờ ra nhìn trần nhà sang luồng sáng vừa tràn vào kia, Lâm Triều Sinh đứng bên cửa sổ, nghiêng đầu vào vẫy vẫy xẻng xào trong tay: “Chào buổi sáng. Anh dậy đi, tới giờ ăn cơm rồi.”

May mà anh có Lâm Triều Sinh.

Lục Thần Phong vén chăn ngồi dậy, xoa xoa đầu tóc cho xẹp xuống, đáp một tiếng “chào buổi sáng”. Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, bảy giờ kém mười lăm mà bữa sáng đã xong rồi? Sao Lâm Triều Sinh lại dậy sớm thế?

Căn bếp không bao lớn ngập mùi thức ăn hấp dẫn, Lục Thần Phong đứng bên nhìn hai hộp cơm nho nhỏ, bên trong có thịt có rau, mỗi ngăn đều đựng đầy ắp.

Lục Thần Phong ngạc nhiên: “Em làm cơm hộp à?”

“Vâng.” Lâm Triều Sinh múc súp nấm kem vào bình giữ nhiệt, “Đây là bữa trưa của chúng ta.”

“Trung tâm thương mại cạnh phòng làm việc cũng có mấy quán ngon lắm.” Lục Thần Phong nói: “Gần đó cũng có nhiều hàng được đánh giá rất tốt.”

“Một bên quá đắt, một bên không đảm bảo vệ sinh.” Lâm Triều Sinh bác bỏ: “Dạ dày của anh chỉ có em chăm sóc thì em mới yên tâm được.”

Lục Thần Phong sung sướng hớn hở tận hưởng sự chăm sóc của Lâm Triều Sinh. Anh mở nắp nồi ra, một chiếc dĩa sứ có khoai sọ, bí đỏ, khoai lang, khoai từ, táo đỏ đặt nằm chính giữa, cùng với tô trứng hấp có mè và hành.

“Em vẫn thích bữa sáng thanh đạm hơn.” Lâm Tiều Sinh mở nắp hộp cơm ra, áng chừng trọng lượng, “Trong nồi cơm có cháo ấy, anh đến múc đi, em phải đi soạn cặp sách.”

Soạn cặp sách? Lục Thần Phong bị ba chữ này khơi lên lòng hiếu kì, không chịu nghe lời mà theo sau Lâm Triều Sinh vào phòng ngủ. Trên bàn đúng thật có một chiếc balo màu đen, cạnh bên là mấy quyển sách liên quan đến trắc địa bản đồ và túi đựng bút bằng da mềm.

Trong đầu Lục Thần Phong chợt nảy ra hình ảnh người anh trai tham công tiếc việc dẫn em trai ham học vào công ty làm bài tập. Thú vị thế này, anh không khỏi cúi đầu mím môi, buồn cười day day sống mũi.

Sau giờ cơm sáng, Lục Thần Phong mặc chiếc áo sơ mi có đôi khuy măng sét bông tuyết kia và quần tây màu xám tro. Lúc cài khuy măng sét, anh nghiêng đầu nhìn Lâm Triều Sinh, thấy y mặc phong cách rất đơn giản với áo hoodie mỏng cùng quần jeans, trẻ trung năng động như một sinh viên đại học rạng rỡ. Vì vậy, hình ảnh thú vị vừa đè xuống đây lại nhảy vào tâm trí Lục Thần Phong.

Lâm Triều Sinh chỉnh cổ áo sơ mi cho anh, hỏi: “Sao anh lại chọn chiếc áo này?”

Lục Thần Phong nhìn vào mắt y, trả lời: “Muốn có chút cảm giác nghi thức.”

Lâm Triều Sinh chỉnh lại cà vạt cho Lục Thần Phong, anh khó nhịn được đưa tay lần đến vòng eo thon nhỏ kia, xoa xoa mấy lần ngoài lớp áo: “Tốt quá em nhỉ.”

Lâm Triều Sinh hiểu ý anh: “Anh hãy trân trọng thời khắc nhẹ nhàng như lúc này đi. Đến lúc em đi làm rồi mỗi sáng chúng ta sẽ như đánh trận vậy.”

Quẹt thẻ, chiếc Mercedes chậm rãi lái vào bãi đậu xe. Lâm Triều Sinh ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng cao chót vót nọ, xa hoa lộng lẫy đứng sừng sững giữa khu trung tâm thương mại.

Bảo vệ nhiệt tình chào hỏi Lục Thần Phong, anh cũng lịch sự đáp lại, đoạn dẫn Lâm Triều Sinh bước vào sảnh, lên thang máy bấm vào nút lên tầng mười.

Lâm Triều Sinh đeo balo trên vai, sắc mặt bình tĩnh không chút nao núng, như thể một vị lãnh đạo đến đây thị sát công việc, cũng khá giống người nhà đột ngột kiểm tra.

Cửa thang máy phản chiếu hình bóng Lâm Triều Sinh, Lục Thần Phong lẳng lặng đưa mắt ngắm nhìn. Con số dần nhảy lên cao, nhận ra có gì kì lạ, Lâm Triều Sinh đánh mắt phá tan cái nhìn lén lút của Lục Thần Phong, cứ vậy hỏi anh: “Anh lạ thật, ngắm cả một đường rồi vẫn chưa đủ à?”

Lục Thần Phong khựng lại trong chốc lát, thân thiện cười cười với “em trai ham học” của mình.

Lúc đến căn hộ ở Vạn Quốc Thành, từ lâu Lâm Triều Sinh đã biết rõ Lục Thần Phong rất có phong cách và biết thưởng thức. Y khóa chặt cánh cửa bằng gỗ tếch số 1504 nọ, bảng kim loại phía trên có khắc mấy chữ mảnh “Phòng làm việc LANME” mạ vàng.

Vặn tay nắm cửa bước vào, phần sàn dưới chân được lót thảm dày. Lâm Triều Sinh nhìn ra xa, đập vào mắt là bốn chiếc tủ kính hình chữ nhật, trên bàn xoay có trưng bày vài tác phẩm thiết kế của Lục Thần Phong, xung quanh là sofa và bàn trà, rất giống một phòng triển lãm sang trọng.

Không gian rộng một trăm sáu mươi mét vuông ấy, trên tường ngoài treo gần hai trăm bản thiết kế của Lục Thần Phong còn có một vài bức ảnh chụp những địa điểm anh từng ghé đến —— Thánh đường Đỏ Sri Lanka, mỏ Mamun ở Myanmar, rừng mưa nhiệt đới Indonesia và hồ Yamdrok ở Tây Tạng Trung Quốc.

[1]

Đi qua phần góc tường vòng cung, ở bên kia lớp cửa kính dày Lục Thần Phong thiết kế thành một khu bảo tàng thu nhỏ. Bên trong có những mẫu quặng thô anh thu thập được, bảng trưng bày bên cạnh giới phân loại và giới thiệu lịch sử các loại đá quý.

Lâm Triều Sinh cảm thán: “Ông chủ Lục à, chỗ này đỉnh thật.”

Lục Thần Phong khiêm tốn đáp: “Để anh Lâm chê cười rồi, anh muốn uống trà gì?”

Lâm Triều Sinh trả lời: “Theo sở thích của anh đi.”

Lục Thần Phong cầm lọ trà đen Ceylon, vừa nấu nước vừa nói với Lâm Triều Sinh: “Nhìn thì hoành tráng vậy đấy, thực ra mấy thứ này chẳng đáng mấy đồng đâu. Mẫu vật quặng vốn không có giá trị giao dịch, bảng trưng bày là anh tự làm, tủ đặt làm theo đợt, thảm trải sàn ngoài phòng khách, máy pha cà phê là Phương Nghị tài trợ, một nửa thu nhập để đóng tiền thuê phòng làm việc và chi phí điện nước.”

Lâm Triều Sinh vẫn đang đọc nội dung trên bảng. Có một vài chỗ là chữ viết tay của chính Lục Thần Phong, y không nỡ bỏ sót chút gì, chỉ chia ra chút tâm trí đáp lời anh: “Tâm ý của anh là điều quý giá nhất.”

Tháo balo đặt xuống chiếc bàn gỗ nhỏ ở nơi sáng sủa nhất, Lâm Triều Sinh nhận tách trà đen nhâm nhi một ngụm. Đầu lưỡi chạm phải cảm giác thanh đạm nhẹ nhàng, hương hoa linh lan thoang thoảng khắp không gian. Chẳng trách Tống Diệc Kha lại thích hương vị này đến thế.

Máy tính của Lục Thần Phong chuyển thành chế độ chờ, liên tục thay đổi các hình nền khác nhau. Lâm Triều Sinh di con chuột, màn hình nháy sáng, hiện lên bức hình hai người chụp chung ở thành cổ Đại Lý.

Tầm mắt dời về chiếc bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ, lòng Lâm Triều Sinh run lên khe khẽ. Y xin Lục Thần Phong một chiếc khung ảnh cỡ bảy đốt ngón tay, biến nó thành “vốn quay về chuyện cũ”.

Chỉnh sửa kích thước xong, Lâm Triều Sinh in tấm hình chụp chung của hai người ra để vào khung ảnh, sau đó cầm nó đặt lên bàn làm việc mới của mình.

Thời đi học, tình cảm và lòng ngưỡng mộ dành cho một người dường như thể hiện tất cả nơi chiếc bàn học con con nọ. Chẳng hạn như bức thư tình trong hộc bàn, lời nhắn trong vài ba tờ giấy chuyền tay nhau, quyển nhật ký có khóa, khắc tên người nọ lên cục tẩy rồi thước kẻ, hay cả những bức thư và tấm ảnh chụp quý giá.

Vài năm sau này Lâm Triều Sinh mới cảm nhận được những tình cảm ấy đáng trân trọng nhường nào, nhưng điều ấy cũng không ngăn cản được y lấy sách vở, bóp bút ra đặt trước khung ảnh với tâm trạng vô cùng mong đợi. Rồi Lâm Triều Sinh đón lấy ánh mặt trời rực rỡ giờ khắc này, quay đầu đưa mắt nhìn người mình thích nhất trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment