Sáng sớm hôm đó, bên ngoài phủ Vĩnh Quốc công, Trương Đại Tráng đứng chờ. Cái giọng oang oang như sấm của hắn, Tiết Hạo từng được "trải nghiệm" rồi, vội vã can: "Đừng có gào, có gì cứ nói từ từ."
Lần trước Trương Đại Tráng muốn sắp đặt Bình An gặp Dự vương, kết quả lại uống say như chết, mấy ngày liền chẳng gặp được Bình An lấy một lần, trong lòng sốt ruột vô cùng.
Hắn nói với Tiết Hạo: "Thế thì ngươi vào gọi muội muội ta ra đây."
Tiết Hạo gãi tai, nói: "Không được đâu. Từ hôm nay trong cung phái bà vú họ Triệu đến dạy mấy muội muội nhà ta lễ nghi, sau này Bình An sẽ vào cung làm thư đồng cho Bát công chúa."
Trương Đại Tráng trợn mắt há miệng. Ở quê, so với công hầu hay vương gia, thì hoàng đế mới là danh hiệu dọa người nhất.
Hắn chau mày: "Không bị người ta bắt nạt chứ?"
Tiết Hạo chợt nhớ đến Ngọc Tuệ quận chúa ương ngạnh kia, cũng may Trương Đại Tráng không biết chuyện đó, chứ nếu biết, với cái tính cục mịch này của hắn, chắc chắn sẽ ầm ĩ lên cho coi.
Tất nhiên, nếu có lần sau, hắn cũng không nhịn nữa.
Hắn nói: "Sao có thể! Nếu ai dám bắt nạt nhị muội ta, ta là người đầu tiên đấm hắn!"
-
Việc vào cung đương nhiên không thể vội như tiệc tẩy trần. Từ khi Tần lão phu nhân xin yết kiến Hoàng hậu nương nương, cho đến khi chốt được danh sách ba cô nương, mất đến mấy ngày. Trong thời gian ấy, phủ mời một mụ bà trong cung đến dạy lễ nghi, để các cô học cho ra dáng thư đồng của công chúa.
Chưa bao lâu sau, thư đồng cuối cùng của Bát công chúa cũng định xong, chính là đại tiểu thư phủ Ninh Quốc công, Từ Mẫn Nhi.
Từ Mẫn Nhi mười lăm tuổi. Hoàng hậu thấy các cô nương nhà Tiết gia đều đã qua mười bốn, nên thư đồng cuối cùng cũng chọn người tương đương tuổi tác. Bát công chúa mười ba rồi, cũng không chênh lệch là bao.
Sáng sớm, trời xanh ngọc ngà.
Một cỗ xe ngựa mái đỏ, khung gỗ gụ dừng trước cửa môn phủ Vĩnh Quốc công. Phùng phu nhân đích thân tiễn ra đến tận cửa.
Bà biết Bình An thuần khiết hiền hòa, khó lòng khiến công chúa phật ý, nhưng vẫn dặn dò: "Dù thế nào cũng đừng ấm ức bản thân. Muốn gì thì cứ nói ra."
Cơ nghiệp bao đời của phủ Vĩnh Quốc công không phải để con cháu mình phải sống cúi đầu chịu thiệt.
Bình An gật đầu, những lời Phùng phu nhân nói thật ra không khác lời Chu mẫu từng dặn nàng là mấy.
Trên vai nàng là một chiếc túi vải khâu từ da hươu và tơ tằm Tô Châu, do Tiết Tĩnh An tự tay may mấy hôm trước. Phùng phu nhân còn lén nhét vào ít lá vàng, căn dặn: "Sau này muốn sai cung nhân làm gì, thì đưa cái này cho họ."
Cho vàng lá là chuyện không hề quá đáng. Trong cung tin tức chuyển chậm, bà chính là muốn mọi người đều biết Bình An nhà bà là người mà phủ Vĩnh Quốc công nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nửa chút ấm ức cũng không thể chịu.
Chẳng bao lâu, Bình An, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cùng lên xe ngựa. Phùng phu nhân niệm một câu: "A di đà Phật."
Chỉ mong mấy tháng làm thư đồng này, mọi sự thuận buồm xuôi gió.
...
Xe ngựa lắc lư chầm chậm, đến chân tường hoàng thành. Cung thành Đại Thịnh, tường son ngói vàng, mái cong vút tầng tầng, vừa hùng vĩ vừa trầm ổn, so với phủ Vĩnh Quốc công còn nghiêm ngặt gấp bội.
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An không phải chưa từng vào cung, nhưng lần này thì khác.
Từ lúc biết chuyện đến giờ, hai người đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, vậy mà khi tới nơi vẫn thấy lòng hồi hộp đến khó chịu, tay Tiết Tĩnh An ướt đẫm mồ hôi. Cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía Bình An.
Bình An đang ngẩng đầu nhìn cổng thành, trong mắt phản chiếu hình ảnh cánh cổng đồ sộ. Chẳng bao lâu, nàng đã thu lại ánh nhìn, dáng vẻ vẫn bình thản như thường.
Nhìn vậy, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cũng bất giác bình tĩnh lại.
Còn Bình An thì đưa tay xoa cổ, tường cao thật, cổ cũng mỏi nữa.
Bọn họ tính thời gian rất chuẩn. Quả nhiên chỉ lát sau, một cỗ xe ngựa treo biển "Từ" cũng vừa dừng lại, là Từ Mẫn Nhi của phủ Ninh Quốc công.
Tiết Tĩnh An bước lên trước cười chào: "Mẫn tỷ tỷ."
Từ Mẫn Nhi là mỹ nhân nổi tiếng trong kinh. Tóc búi kiểu kinh hộc kế, thân mặc váy lụa mây vân chồng nho màu thiên thanh, dung mạo thanh tú, khí chất có phần thoát tục.
Có điều nếu Tiết Tĩnh An nhớ không lầm, trước đây Từ Mẫn Nhi không thích sắc này. Chỉ là dạo gần đây, giới khuê tú ở kinh thành đua nhau theo đuổi phong thái "thoát tục như tiên", nên nàng ta mới mặc thế này.
Mà nói cho cùng, cơn sốt "tiên khí" này không phải bắt đầu từ sau tiệc tẩy trần của Bình An sao?
Tiết Tĩnh An len lén nhìn Bình An, mặc dù nàng không mặc màu nhạt, chỉ đỏ rực hay tím sẫm, vẫn thanh thuần như tuyết, trầm tĩnh như trăng lạnh giữa sương mù, đúng là tiên nữ giáng trần.
Họ trình ngọc bài, theo cửa Tây Hoa tiến cung. Trước mắt là một lối hành lang vừa hẹp vừa dài. Đi chưa được bao lâu, đã thấy từ xa có người tới, chính là Ngọc Tuệ quận chúa.
Quận chúa ở trong Đông cung, ra vào hoàng thành đương nhiên tự do hơn nhiều. Lúc này, nàng ta ngồi trong kiệu, ánh mắt xếch liếc nhìn bọn họ.
Từ Mẫn Nhi lên tiếng: "Quận chúa."
Ngọc Tuệ lại nhìn chằm chằm Tiết Tĩnh An, nhưng lần đầu tiên không mở miệng mỉa mai nàng ấy, mà chỉ liếc sang phía Bình An, khẽ nhếch môi cười lạnh.
Tiết Tĩnh An nhớ lời tổ mẫu dặn, đã đắc tội thì phải xin lỗi, nhưng Phùng phu nhân đã dạy nàng ấy cách xin lỗi, từng chữ từng câu đều phải khéo léo.
Nàng ấy hít sâu một hơi, nói ra câu đã luyện trăm lần: "Quận chúa, lần trước thất lễ là do nhị muội nhà thiếp không hiểu quy tắc nơi Đông cung. Quận chúa sao có thể là người khắt khe với tỷ muội được."
Mặt Ngọc Tuệ tái xanh.
Bình An tròn xoe mắt, như muốn nói: Ồ, thì ra chỉ là hiểu lầm thôi à?
Dù nàng chẳng nói một chữ, nhưng ánh mắt Ngọc Tuệ nhìn vào lại thấy khinh thường đến tận xương tủy. Lồng ngực nàng phập phồng lên xuống, cuối cùng nghiến răng bảo thái giám khiêng kiệu: "Đi thôi."
Cung là địa bàn của nàng ta, nàng ta không tin mình không thể lấy lại thể diện!
...
Giờ Thìn vừa điểm, theo tiếng truyền "bãi triều" của thái giám, văn võ bá quan lục tục rời khỏi điện Hưng Hoa, người đi Văn Uyên các, người về Lục Bộ, có người thì ra cung.
Dự vương Bùi Thuyên được Vạn Tuyên đế giữ lại dùng bữa, nên khi chàng rời khỏi, cung đạo đã vắng tanh không một bóng người, tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Chàng định đến cung Thái Thọ thăm mẫu phi.
Hai thái giám trong cung cùng Lưu công công cung kính đi theo, mới vừa qua cửa Tây Hoa, chàng đã liếc thấy mấy bóng dáng thiếu nữ lướt qua trong tầm mắt, tà áo nhẹ lay động, chợt khiến tim chàng khựng lại.
Dự vương ngẩng đầu nhìn, đôi mắt tối như mực đêm thoáng lóe lên một tia suy tư.
Lưu công công ra hiệu cho công công dẫn đường. Người nọ liền hỏi: "Vương gia, đó là các thư đồng của Bát công chúa. Có điều chi không ổn ạ?"
Bùi Thuyên lạnh nhạt nói: "Không có gì."
Khi đến Thái Thọ cung, Nguyên thái phi cũng vừa dùng xong bữa. Bà từng là một đại mỹ nhân nổi danh khắp cung đình, giờ nhan sắc đã nhạt, ăn mặc mộc mạc, sống trong thâm cung buồn chán, chỉ biết dựa vào kinh Phật mà giữ mình, một lòng thanh tịnh.
Thấy con trai đến, Nguyên thái phi hiếm khi lộ ra nét vui mừng: "Thuyên nhi, dạo này con vẫn ổn chứ?"
Dự vương đáp: "Thưa mẫu thân, nhi thần vẫn ổn."
Nguyên thái phi nhìn đứa con trai đã trưởng thành của mình, khẽ niệm một câu "A di đà Phật", rồi lại nói: "Những năm trước, thật đã khổ cho con."
Tuy Dự vương vừa sinh ra đã được đưa ra ngoài cung, tránh xa những tranh đoạt u tối trong tường son ngói đỏ, nhưng cũng đâu tránh được hết mọi hiểm nguy. Khi còn nhỏ, chàng từng trúng độc hai lần, sau này điều dưỡng hồi lâu, mới lấy cớ thân thể yếu để tránh thị phi.
Chỉ có một vị hoàng tử ốm yếu mới khiến Thái tử tạm thời an lòng.
Nguyên thái phi chỉ nhàn nhạt nói: "Tất cả là số mệnh."
Nếu con bà có thể đến sớm hơn một chút, thiên mệnh rơi vào tay ai, cũng chưa biết chừng.
Vạn Tuyên Đế xét cho cùng là "huynh trưởng trên danh nghĩa" của Dự vương, đã làm đủ tốt rồi. Bất luận là thật tâm hay giả ý, nếu có thể giả suốt đời, thì giả cũng hóa thành thật.
Chỉ có điều, Thái tử, tức vị "cháu trai" kia của Dự vương thì chưa bao giờ định nhường lại ngôi vị cho huyết mạch của tiên đế.
Dự vương cụp mắt, không trả lời.
Nguyên thái phi lại nói: "Phải rồi, nhị cô nương nhà họ Tiết đã về phủ, nếu con không ưng chuyện hôn nhân này, thì phải sớm tính một đường khác."
Dự vương đáp: "Nhi thần đã rõ."
Nếu nói là không ưng thuận thì chưa chắc, bởi lẽ trong lòng chàng, cảm xúc đối với hôn sự này nhiều hơn là thờ ơ. Chàng không quan tâm nhà họ Tiết có thực sự tìm về đúng nhị cô nương hay chỉ là người giả mạo.
Bởi vì, người chàng cưới sẽ không phải là cô nương nhà họ Tiết.
...
Điện Tri Hành.
Nơi này là chỗ nữ quan truyền dạy kiến thức cho các công chúa và quận chúa. Mấy người Bình An đến sớm hơn, Bát công chúa còn chưa tới. Vừa mới ngồi vào chỗ, đã có một thái giám đến gọi: "Nhị cô nương nhà họ Tiết, Hoàng hậu nương nương triệu kiến."
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đều có phần ngưỡng mộ.
Dân gian vẫn thường nói Hoàng hậu là chim phượng hóa thân, Bình An chợt nghĩ không biết Hoàng hậu có mọc cánh không nhỉ?
Nàng theo thái giám rời khỏi điện Tri Hành, vừa đi được một đoạn thì có một cung nữ bưng khay trà vội vàng lướt qua, bất ngờ làm nước trà hất thẳng lên tay áo Bình An.
Một mảng tay áo bị thấm ướt.
Cung nữ vội vã thay đổi sắc mặt: "Nhị cô nương, nô tỳ biết lỗi rồi. Mời người sang bên kia thay y phục."
Nói là thay đồ nhưng lại đưa tới một bộ váy áo cung nữ, hai mảnh áo váy hẳn hoi.
Nếu là Tiết Tĩnh An hay Tiết Thường An, chỉ liếc mắt đã nhìn ra mùi không ổn, rõ ràng có người cố tình sắp đặt nhục nhã.
Nhưng Bình An thì lại chẳng thấy gì kỳ lạ.
Chỉ cần là quần áo, mặc được là được.
Nàng thản nhiên nhận lấy bộ đồ, cung nữ kia trông thấy vẻ mặt bình tĩnh ấy, sắc mặt hơi vặn vẹo, nhưng cũng không ngăn lại.
Chẳng bao lâu sau, Bình An thay xong, bước ra khỏi phòng, mới phát hiện ngoài kia chẳng còn bóng dáng cung nữ hay thái giám nào cả.
Lúc trước họ dẫn nàng đi, cố tình rẽ nhiều ngả, giờ nàng đã chẳng nhớ nổi phương hướng.
Nếu lạc trong rừng thì cứ chọn một hướng, đi mãi rồi cũng sẽ ra thôi.
Nàng đeo túi vải nhỏ, xoay một vòng định hướng, rồi chọn đại một phương, cứ thế mà bước tiếp.
...
Do sức khỏe của Dự vương yếu, nên Vạn Tuyên Đế đặc cách cho chàng được ngồi kiệu trong cung.
Lúc này Dự vương đang ngồi trên kiệu, chỗ ngồi cao nên từ bên trái qua cánh cổng cung mở rộng, ai đi ngang đều thấy rất rõ.
Và chàng lại nhìn thấy cái bóng hình quen thuộc ấy như một con bướm vô hình, bất chợt đậu lên đầu ngón tay, rồi vụt vỗ cánh bay đi.
Khi kiệu tiếp tục di chuyển, dáng người ấy dần bị tường cung che khuất.
Dự vương khẽ khép mắt, nói: "Dừng lại."
Thái giám khiêng kiệu dừng bước. Lưu công công cảm thấy kỳ quái, điện hạ chỉ bảo dừng, nhưng lại chẳng nói thêm gì.
Một hồi lâu sau, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng bước chân chậm rãi.
Từ cửa Anh Hoa, một thiếu nữ bước qua ngưỡng cửa. Nàng vận một bộ cung trang màu sen nhạt, làn da trắng hơn tuyết, nổi bật dưới ánh đỏ của tường cung, đôi mắt đượm nước thu, môi hồng khẽ hé, dường như mang theo chút mơ hồ.
Lưu công công kinh ngạc, trong lục cung này lại có người sắc nước hương trời đến thế sao?
Mà vẻ mơ hồ trong mắt nàng khi trông thấy Dự vương, trong chớp mắt liền như tuyết trắng gặp xuân phong.
Nàng bước thẳng tới.
Lưu công công nhíu mày. Dù nàng có đẹp đến đâu, thấy kiệu vương gia mà không tránh, lại còn tiến đến, tâm tư này không khỏi quá to gan!
Ông đang chuẩn bị quát lui nàng, nhưng đúng lúc ấy, phát hiện ánh mắt của điện hạ lành lạnh phủ xuống mình.
Lưu công công lập tức nuốt lời vào bụng, im bặt.
Thiếu nữ đi đến trước mặt, không hành lễ, chỉ nhìn thẳng lên kiệu, mở miệng gọi: "Vương gia."
Âm giọng nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo chút tin tưởng tự nhiên, nghe vào tai khiến lòng người êm dịu lạ thường.
Dự vương hỏi: "Vào cung làm cung nữ rồi sao?"
Một bên, Lưu công công giật nảy mình, thì ra điện hạ biết nàng từ trước? Nhưng từ bao giờ chứ? Điện hạ xưa nay luôn lạnh lùng với nữ sắc cơ mà?
Bình An gật đầu, đã ở trong cung thì là cung nữ.
Dự vương chăm chú nhìn nàng.
Lúc trước, chàng từng nghi nàng là thích khách. Nhưng khi nàng không làm gì, chàng đoán nàng là nhị cô nương nhà họ Tiết được tìm về, nên mới để nàng rời đi.
Ai ngờ, nàng lại vào cung, còn mặc áo cung nữ.
Chàng cúi mắt liếc nhìn nàng. Bộ cung trang ấy với nàng có vẻ rộng, không vừa vặn, làm cho dáng người nàng trông càng nhỏ nhắn, mềm mại như một cục bông, dường như chỉ cần khum tay lại là ôm trọn được vào lòng.
Ngón tay chàng đặt trên tay vịn, bất giác khẽ động.
Lúc ấy, nàng ngẩng đầu nhìn kiệu, đôi mắt hơi sáng lên, hướng về phía chàng, nhẹ giọng nói: "Mỏi rồi, muốn ngồi cái này."
Thì ra nàng nhìn trúng kiệu.
Lưu công công không nhịn nổi nữa, quát lên: "Ngươi là cung nữ cung nào mà dám..."
"Cạch" tiếng đốt ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn vang lên.
Dự vương gõ khẽ một cái, Lưu công công lập tức im bặt, trong lòng đã bị kinh ngạc đánh cho tơi tả: Một cung nữ vô lễ đến thế mà vương gia lại không giận?
Dự vương ngồi yên trên kiệu, hàng mi dài rủ xuống, trong mắt đọng một tầng tối đen như mực, chàng không động đậy, chỉ nhàn nhạt nói: "Lên đi."
-
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn thấy vị hôn phu mà mắt sáng rỡ (×)
Nhìn thấy kiệu của vị hôn phu mà mắt sáng rỡ (✓)