Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 9

Bầu bạn với tổ mẫu? Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đồng loạt quay sang nhìn Tiết Bình An, ánh mắt đầy kinh ngạc, nàng không biết tổ mẫu là người thích thanh tĩnh hay sao?

Từ sau khi quy y Phật môn, tổ mẫu ngày càng xa cách với nhân thế, quanh năm suốt tháng không mấy khi giao tiếp bên ngoài. Chỉ đến tiết Thiên Thu, Hoàng hậu mở tiệc mời mệnh phụ, bà mới miễn cưỡng ra khỏi viện một chuyến.

Thành ra các yến tiệc lớn nhỏ trong phủ, trừ đêm trừ tịch, bà đều giao cho con cháu tự xử lý, đến cả lễ vấn an sáng tối, bà cũng dần bỏ qua.

Thế mà Bình An lại dám mở miệng nói như vậy, tổ mẫu đâu cần mấy đứa con gái bọn họ ở lại bầu bạn!

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vội cúi đầu, chỉ sợ tổ mẫu vừa nghe đã nổi giận, vạ lây cả hai.

Nhưng qua một hồi, vẫn chẳng thấy có tiếng trách cứ nào vang lên từ phía trên.

Tiết Thường An len lén ngẩng mắt.

Chỉ thấy sau khi nghe xong câu trả lời của Bình An, nét mặt Tần lão phu nhân vẫn không đổi, chẳng hiện ra hỷ nộ ái ố.

Chỉ một lát sau, bà khẽ nhấp một ngụm trà, vô tình khiến nếp nhăn giữa chân mày cũng giãn ra đôi phần. Bà cất lời điềm đạm: "Hôm nay các con làm mất lòng Ngọc Tuệ quận chúa, sau này phải đích thân tới nhận lỗi."

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vội vã đáp lời: "Dạ, thưa tổ mẫu."

Bình An thì chớp chớp mắt, mất lòng gì? Mất lòng ai cơ? Cái người mà sẽ bắt nạt chị em trong chính nhà mình ấy sao?

Tần lão phu nhân lại nói: "Bình An ở lại."

Tiết Tĩnh An còn chưa hoàn hồn, thế là xong chuyện rồi sao? Không những không bị mắng mỏ, mà đến một lời nặng cũng không có?

Tiết Thường An phản ứng nhanh hơn, liền mở miệng: "Tôn nữ cũng muốn ở lại bầu bạn cùng tổ mẫu."

Lúc này, Tiết Tĩnh An mới chợt nghĩ, nếu một mình quay về, chắc chắn sẽ lại bị Lâm di nương mỉa mai đôi câu. Chi bằng cứ ở lại cho xong. Nàng ấy cũng vội nói: "Tổ mẫu, tôn nữ cũng xin ở lại."

Tần lão phu nhân liếc nhìn hai đứa, không phản đối, phân phó: "Gọi Tuyết Chi mang thêm mấy cái đôn tròn đến."

Chẳng bao lâu, ba cô gái xinh xắn như hoa, vây quanh bên gối của Tần lão phu nhân mà ngồi. Bình An là người ngồi gần bà nhất, khuôn mặt yêu kiều như nắm bánh ngọc trắng nõn, đôi mắt long lanh sáng trong, cứ nhìn chằm chằm vào tổ mẫu.

Trong khoảnh khắc đó, chẳng ai nói lời nào. Nếu có ai vô tình bước vào đây, kể cả Tiết Hãn, e cũng khó mà giấu nổi kinh ngạc, ngay cả ông hồi nhỏ cũng chưa từng được ngồi quây quần như thế bên mẫu thân.

Nhưng cứ ngồi im thế này thì cũng chẳng phải cách.

Tần lão phu nhân đẩy bộ kinh Phật trên bàn về phía trước, ra hiệu cho Bình An:
"Đọc cho ta mấy đoạn."

Câu nói nghe vừa khô khan vừa lạnh lùng, chẳng khác gì một mệnh lệnh thường ngày, khiến Tiết Tĩnh An lập tức hối hận vì đã ở lại.

Bình An lại chẳng tỏ ra chút ngạc nhiên nào, đưa tay nâng sách, đối mặt với những hàng chữ vuông dày đặc, nàng nhìn một hồi, lật qua một trang, rồi lại lật sang trang nữa.

Đôi mày nhỏ xíu khẽ nhíu lại.

Tần lão phu nhân hỏi: "Sao thế?"

Bình An lắc đầu: "Không hiểu."

Tần lão phu nhân: "......"

Bình An thật ra cũng biết vài chữ, như "ta", "Trương", "Bình An" chẳng hạn, hoặc như mấy chữ vừa mới học khi chơi cờ tướng. Nhưng quyển sách này, nàng đã lật mấy trang rồi, mà chẳng thấy chữ nào quen, chữ nào cũng phức tạp rối rắm.

Khó quá trời.

Tần lão phu nhân cũng không quá bất ngờ. Bà cụ hỏi: "Vậy con muốn làm gì?"

Bình An đẩy quyển sách trở lại, mắt sáng rỡ như sao: "Tổ mẫu đọc đi."

Tần lão phu nhân: "......"

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An suýt nín thở, tim đập dồn dập, sợ hãi dâng trào, Bình An không biết chữ thì thôi đi, sao còn dám bảo tổ mẫu đọc kinh cho nghe? Ngay cả phụ thân cũng chưa từng làm chuyện ấy trước mặt tổ mẫu!

Hai người như ngồi trên đống lửa, sợ chỉ một lời không thuận tai, tổ mẫu sẽ lập tức nổi giận.

Vậy mà khoảnh khắc kế tiếp, Tần lão phu nhân lại mở sách ra.

Mặt bà cụ vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng rốt cuộc vẫn chọn một đoạn, cất giọng khàn khàn trầm thấp đọc thành lời.

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vừa sửng sốt vừa nghi hoặc, chẳng kịp suy nghĩ nhiều, lập tức dỏng tai nghe kỹ, chỉ sợ bà cụ đọc xong lại quay ra hỏi họ vừa đọc gì.

Giọng bà cụ trầm đục kéo dài như một khúc ru xưa cũ ngân nga trong đêm, chầm chậm dìu từng con chữ ru hồn người.

Mà Bình An thì vốn đã buồn ngủ. Nàng nghe được một lúc, mí mắt bắt đầu trĩu nặng, người cũng dần mềm rũ. Chưa qua bao lâu, nàng đã nghiêng người, gối lên bàn con bên cạnh lão phu nhân mà ngủ mất, hàng mi dài phủ kín đôi mắt long lanh vừa nãy.

Nàng ngủ rồi.

Ngủ thật rồi!

Lúc này, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đã không còn sợ hãi nổi nữa, có thể nói khắp cả phủ, khắp cả dòng tộc, cũng chỉ có mình Bình An dám làm cái chuyện... ngủ gật trước mặt tổ mẫu!

Tần lão phu nhân khựng lại giữa chừng.

Bà cụ cúi đầu nhìn Bình An, rồi lại liếc sang quyển sách, dường như chính bản thân cũng chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy. Cho nên, bà cụ nhất thời cũng chẳng biết nên làm gì.

Ba bà cháu còn thức mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy ngỡ ngàng, không khí thoáng chút ngại ngùng. Mà trong cảm giác ngại ấy, hai cô gái cũng nhận ra: hóa ra trong viện Di Đức, cũng có thể có lúc yên bình thế này.

Ngoài sự nghiêm khắc và sợ hãi, giữa họ với tổ mẫu, cũng có thể xuất hiện thứ gọi là "lúng túng".

Thật lạ lẫm.

Đúng lúc này, Tuyết Chi bước vào từ ngoài viện: "Lão phu nhân, đại phu nhân đến rồi ạ."

-

Phùng phu nhân dẫn theo Hổ Phách, hớt hải chạy đến.

Dọc đường, lòng bà như lửa đốt, chỉ sợ Tần lão phu nhân động tay động chân với Bình An.

Hồi Tiết Hạo mới mười ba, mười bốn tuổi, có lần gây gổ đánh nhau với mấy thiếu gia phủ vương gia Khánh Thuận, Tần lão phu nhân hạ gia pháp, đánh cho hắn nằm bẹp ba ngày không dậy nổi!

Dù Bình An là con gái, nhưng lão phu nhân từ trước đến nay vẫn nổi tiếng nghiêm minh, xử phạt không nể tình.

Phùng phu nhân đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống tệ nhất, vừa bước qua bình phong vào chính phòng, miệng đã bật thốt lên: "Mẫu thân, Bình An nó còn nhỏ, nó không hiểu chuyện..."

Lời còn chưa kịp nói hết, Phùng phu nhân đã đối mắt với hai con gái thứ cùng Tần lão phu nhân.

Mà Bình An nhà bà, lúc này đang gối đầu trên chiếc bàn bên cạnh lão phu nhân, nằm ngủ ngon lành, nho nhỏ một đụn, ngoan như cục bánh bao.

Phùng phu nhân nghẹn lời một phát, trời đất ơi!

Tần lão phu nhân hừ lạnh: "Còn nhỏ? Nó sắp tới tuổi cập kê rồi đấy."

Phùng phu nhân cúi đầu, chỉ trách mình vì quá lo lắng mà hồ đồ, không ngờ lại dâng cho bà lão cái cớ mượn gió bẻ măng. May thay, bà cụ chỉ nói một câu, cũng không tiếp tục nặng lời. Giọng chuyển hướng: "Bình An sống ở quê mười năm, tới giờ còn chưa biết chữ."

Phùng phu nhân lập tức thuận theo: "Vâng, chuyện ấy con cũng đang định bàn với người đây."

Tiệc tẩy trần hôm nay do Phùng phu nhân tự tay sắp xếp, chủ ý là để chơi vui thôi, không động tới chuyện học chữ. Nhưng về sau, Bình An sẽ phải ra ngoài giao tế, lẽ nào lại làm cái kiểu "mở mắt mà mù"? Kinh thành này có biết bao con mắt đang chực chờ dòm ngó đấy thôi.

Chỉ có điều bây giờ mới tìm thầy dạy chữ cho một cô nương sắp cập kê, ai nhìn vào cũng đoán được là vì Bình An mà làm, chẳng giấu được thiên hạ.

Phủ Vĩnh Quốc công nói là đưa Bình An về quê dưỡng bệnh, nhưng nếu ngay cả mặt chữ cũng không biết, thì một lời nói dối sẽ phải chắp vá bằng trăm lời khác. Phùng phu nhân vì chuyện này mà cũng đang rầu rĩ không yên.

Tần lão phu nhân nói: "Biết chữ là điều tất yếu."

Chuyện gì Phùng phu nhân nghĩ tới, bà cụ càng nghĩ sâu hơn. Bà cụ khép quyển kinh lại, nói tiếp: "Ta sẽ vào cung, xin Hoàng hậu nương nương một ân chuẩn."

"Cho Bình An, Tĩnh An, Thường An làm thư đồng của Bát công chúa."

Bát công chúa là con gái út của Hoàng thượng, được sủng ái vô cùng. Làm thư đồng của nàng ấy không chỉ giúp Bình An học chữ, mà còn khiến các cô nương trong phủ có cơ hội được Hoàng hậu để mắt đến, về chuyện hôn sự sau này, chẳng khác gì mở thêm một cánh cửa rộng.

Chỉ là có điều ba người con gái, mà Tam An thì tuổi hơi lớn, cho dù chỉ làm bạn học trong vài tháng, thì cũng khó vào mắt người ta. Nhưng nếu Tần lão phu nhân chịu ra mặt, thì gần như chắc chắn sẽ thành công.

Câu này vừa dứt, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vừa kinh ngạc vừa vui sướng.

Phùng phu nhân cũng vui vẻ, Tần lão phu nhân chịu nghĩ đường cho Bình An, còn gì tốt hơn? Nhưng bà vẫn có chút do dự: "Chỉ là mới đụng chuyện không vui với Ngọc Tuệ quận chúa..."

Tần lão phu nhân gằn giọng: "Chẳng lẽ muốn trốn nàng ta cả đời?"

Tuy bà cụ không tán thành chuyện con cháu xung đột với hoàng thất, nhưng sự đã rồi, đã có khúc mắc thì không nên né tránh. Nhân dịp này còn có thể chủ động giảng hòa, giữ thể diện, diệt hậu hoạn.

Đúng là một mũi tên trúng ba đích.

Phùng phu nhân vẫn chưa hoàn toàn yên tâm: "Nếu để Bình An hầu hạ người khác, con sợ con bé không làm nổi..."

Tiết Tĩnh An khẽ nói: "Mẫu thân, con sẽ làm thay cho nhị muội."

Có lời hứa của Tĩnh An, Phùng phu nhân nghĩ lại, dù sao cứ đến tối là cổng cung đóng, Bình An cũng sẽ trở về. Phủ Vĩnh Quốc công cách hoàng cung cũng không xa.

Xem như, xem như... Bình An vào học cũng được.

Tần lão phu nhân lại liếc nhìn Bình An đang ngủ say bên cạnh, hoàn toàn không hay biết gì.

Chuyện đã quyết, Phùng phu nhân liền gọi Thải Chi: "Ngủ thế này không tốt, cõng cô nương về đi."

Bình An mềm oặt dựa vào lưng Thải Chi, Phùng phu nhân sợ con bé bị lạnh, còn xin lão phu nhân một tấm chăn lông thêu văn công khổng tước dệt chỉ vàng, đắp lên người Bình An, bọc lại như một chiếc bánh ú ngọt ngào.

Chẳng bao lâu sau, Phùng phu nhân dẫn Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An rời đi, một hàng người lặng lẽ mà đông đúc, rời khỏi viện Di Đức.

Nơi ấy lại chìm vào tĩnh mịch. Như bao năm nay vẫn thế, lặng lẽ mà trầm mặc.

Tần lão phu nhân ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt dừng trên mặt bàn nơi Bình An vừa ngả đầu ngủ.

Tuyết Chi bưng thuốc bước vào, thấy vậy bèn nói: "Lão phu nhân, ngày mai lại gọi nhị cô nương tới nhé?"

Tần lão phu nhân thu lại ánh nhìn, gương mặt nghiêm nghị: "Không cần."

Chỉ là một đứa trẻ vừa mới về phủ, tâm tính còn đơn thuần, sống lâu ở đây rồi cũng sẽ biết sợ thôi.

-

Cùng lúc đó, Bình An nằm gối trên lưng Thải Chi, đang mơ một giấc mơ thật ấm áp.

Trong mơ, nàng và tổ mẫu cùng ngồi dưới gốc đa già đầu thôn, chơi cờ tướng.

Tướng rồi, con thắng.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Kế hoạch nuôi fan-only:

Lúc đầu:

Phùng phu nhân: "Bình An còn nhỏ mà."

Tiết Hãn: "Nó còn chỗ nào nhỏ?"

Tần lão phu nhân: "Còn nhỏ chỗ nào?"

Về sau:

Phùng phu nhân: "Bình An còn nhỏ..."

Tiết Hãn: "Đúng! Bình An còn nhỏ!"

Tần lão phu nhân: "Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ."

Dự vương Bùi Thuyên: "???"

Bình Luận (0)
Comment