Lúc ấy, lòng dạ Phùng phu nhân đã sớm treo ở bờ đông, trông thấy bên kia có gì không ổn, trong lòng bứt rứt vì nhớ Bình An, liền sai Hổ Phách đi hỏi: "Ngươi tới hỏi xem, cô nương có muốn chọn vở tuồng nào không?"
Hổ Phách hiểu ý, nửa chén trà sau đã quay lại, bẩm: "Cô nương chọn vở Nam Kha mộng, còn quận chúa Ngọc Tuệ thì... Đông cung có việc, đã rời đi trước rồi."
Nghe đến ba chữ Ngọc Tuệ quận chúa, Phùng phu nhân chau mày.
Thiếp mời cho tiệc tẩy trần lần này là gửi đến trưởng tôn nữ của Hoàng thượng, vậy mà người tới lại là Ngọc Tuệ.
Phùng phu nhân hỏi thêm: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Hổ Phách liền thuật lại y nguyên những lời đã nói tại tiệc.
Đến khi nghe được câu nói kia của Bình An, Phùng phu nhân mới từ từ thở ra một hơi, chỉ thấy lòng khoan khoái như mở cờ, tai sáng mắt tỏ, quả thực... Sướng thay!
Ngọc Tuệ quận chúa dựa vào thân phận, từ trước đến nay vẫn luôn vô pháp vô thiên, mắt cao hơn đầu, ngang nhiên hạ nhục các tiểu thư phủ Vĩnh Quốc công.
Trước kia Tiết Tĩnh An nhu nhược, trông mong nàng ấy có thể cùng Ngọc Tuệ đấu một phen, chi bằng cầu nàng ấy đừng bật khóc giữa tiệc mà làm mất mặt. Tiết Thường An tuy lanh lợi, nhưng gặp Ngọc Tuệ thì cũng như hóa câm.
Đúng là chẳng trông mong được gì.
Vì vậy, Phùng phu nhân càng thêm không thích hai đứa con gái thứ xuất kia. Ấy vậy mà chỉ một câu của Bình An, liền khiến Ngọc Tuệ phải nuốt một búng máu vào bụng, nghẹn không nói nên lời!
Sống chừng ấy năm, bà hiểu quá rõ, trong nội viện, tỷ muội với nhau không thể ngày ngày gắn bó thâm tình. Trái lại, đấu đá, so đo, âm thầm giằng co mới là thường tình.
Nếu có mâu thuẫn, đóng cửa mà cãi nhau trong nhà là một chuyện, còn ầm ĩ đến bên ngoài thì là đại bất hiếu.
Nhất là triều đại này đề cao hiếu đạo, con cái bất hòa khiến cha mẹ mất mặt, thiên hạ sẽ không tiếc lời chỉ trỏ sau lưng.
Cho nên, bất luận quan hệ trong nhà thế nào, ra ngoài ai cũng phải diễn tròn vai "tỷ muội thâm tình".
Ngọc Tuệ quận chúa lôi chuyện thân phận đích nữ của Bình An ra, bảo nàng đề phòng hai tỷ muội thứ xuất, chính là mượn danh quan tâm để đâm một nhát chí mạng vào mặt mũi Tiết gia.
Nào ngờ Bình An chẳng phân trần nửa lời, chỉ một câu hỏi ngược lại, nhẹ nhàng bẻ gãy thế công, lấy nhu thắng cương, đẩy lại toàn bộ thế cục về phía đối phương.
Ngọc Tuệ quận chúa vốn không phải con gái duy nhất của Thái tử. Dưới gối Thái tử có bốn người con gái trưởng thành, Ngọc Tuệ là đích thứ nữ, còn hai người khác là con của lương thiếp.
Một khi lời này bị người khác suy xét ngược lại, thiên hạ sẽ nghĩ: "Nếu Ngọc Tuệ cho rằng phải dùng thủ đoạn sấm sét để dạy dỗ tỷ muội, vậy trước kia nàng ta đối đãi hai vị hoàng tôn nữ kia ra sao?"
Thế là rõ tự rước họa vào thân, chẳng khác nào dùng đá đập chân mình.
Trong đình giữa hồ, không chỉ Phùng phu nhân cảm thấy hả hê, mà còn không ít phu nhân khác trong lòng cũng thỏa mãn vô cùng.
Có người vì con gái mình từng bị Ngọc Tuệ chèn ép, lại ngại thân phận của nàng ta mà đành nhịn nhục, giờ nhìn thấy nàng ta bị nghẹn lời, thật sự vui không nói nên lời.
Lại có vài phu nhân xuất thân là thứ nữ, nghe Ngọc Tuệ nói câu kia liền nhớ lại bao nỗi tủi nhục thời khuê phòng, đương nhiên càng vui vẻ khi thấy nàng ta chịu thiệt.
Chỉ có phu nhân phủ Ninh Quốc là hơi ngạc nhiên, hỏi: "Thì ra đứa nhỏ này cũng biết đấu khẩu sao?"
Phùng phu nhân vội đáp: "Cũng chẳng phải đâu, tiểu Bình An nhà ta tính tình thuần hậu, nghĩ gì nói nấy, chẳng hiểu nổi mấy chuyện uẩn khúc rối rắm đó đâu."
Lại nói thêm một câu để làm dịu: "Trẻ nhỏ miệng chưa kịp uốn, lời lẽ ngây ngô, chỉ sợ khiến nương nương không vui."
Phu nhân phủ Ninh Quốc thuận đà cười, đáp: "Sao có thể thế được, quận chúa nói cũng không khéo, nhị cô nương lại thuần lương như vậy, Thái tử phi nếu có nghe, cũng không trách móc gì đâu."
Các phu nhân đều mỉm cười, không ai nói thêm, nhưng trong lòng ai nấy đã rõ rành rành. Với câu này ở đây, dù Thái tử phi có nghe nói, cũng khó mà nổi giận được.
Cái cô Tiết Bình An này đúng là có linh tính thật!
Năm xưa, khi bệ hạ chỉ hôn, gọi nàng là "tiểu tiên đồng", quả nhiên danh xứng với thực.
Nhắc đến "tiểu tiên đồng" này, người ta không khỏi nhớ tới một chuyện khác, chính là hôn sự khiến bao người đỏ mắt của phủ Vĩnh Quốc công.
Năm đó được chỉ hôn, cả Hoàng thượng và Thái tử đều đang độ tuổi tráng niên, Dự vương khi ấy còn là đứa bé. Ai ngờ phong thủy luân chuyển, hôm nay lại rơi đúng vào tay chàng.
Chỉ là hôm nay phủ Vĩnh Quốc công long trọng mở tiệc, Dự vương lại lấy cớ thân thể bất an mà không đến. Dù có gửi tới lễ vật lớn, cũng chỉ vì giữ thể diện và lễ nghi hoàng gia.
Về phần tình cảm lại vơi đi ít nhiều.
Rốt cuộc vẫn là thiên gia, càng quý trọng bao nhiêu, hôn sự ấy càng khó bề suôn sẻ.
Dĩ nhiên chẳng ai thật lòng muốn nhìn Tiết gia đón lấy món đại phú đại quý ấy, trở thành hoàng thân quốc thích, nhất là phu nhân phủ Ninh Quốc.
Trước kia bà còn không vội, nay thấy Dự vương đã trưởng thành, vậy mà Hoàng thượng vẫn chưa định hôn, rõ ràng cũng chẳng ưng Tiết Tĩnh An hay Tiết Thường An.
Phủ Vĩnh Quốc công muốn giữ vững mối hôn sự này, rốt cuộc vẫn phải nhờ vào thánh tâm của bệ hạ. Những năm gần đây, long thể bệ hạ ngày một yếu, lại là sự thật không thể phủ nhận. Mà Thái tử thì cũng...
Xin lỗi vì lời này đại nghịch bất đạo, nhưng nếu có một ngày, rồng ngự về trời, đừng nói Dự vương, chỉ cần có người nhắc lại chuyện tiên đế và Nguyên thái phi, cũng đủ khiến phủ Vĩnh Quốc công tự mình rút lui.
Dù sao năm xưa bệ hạ chỉ hôn, cũng không nói rõ là phải lấy làm chính phi, còn có thể là trắc phi mà.
Toan tính trong lòng phu nhân phủ Ninh Quốc không khó đoán. Gia nghiệp phủ họ đâu kém Tiết gia, kiên nhẫn chờ thời, ắt sẽ có cơ hội chen chân chia lợi.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Bình An, bà không khỏi lặng lẽ thở dài một hơi, yêu thích đứa nhỏ này là một chuyện, còn vì lợi ích gia tộc lại là chuyện khác.
-
Trời xanh biếc như ngọc, chim chóc líu lo vang trời.
Tại Dự vương phủ, nơi lầu các cao tầng, thiếu niên mặc trường bào sắc lam thêu văn bảo tướng, đang ngồi trên ghế dựa phủ vải trơn. Một tay chống cằm, mắt nhắm hờ, hàng mày khẽ nhíu, môi sắc nhạt như được tạc từ băng ngọc.
Lưu công công bưng một khay sơn son nạm vàng bước lên. Trên khay là một chén sứ men trắng vẽ hoa mai đen, trong đựng thuốc đen sánh đặc.
Ông bước thật khẽ, lên lầu, đặt khay xuống. Sau lần suýt xảy ra chuyện trước đó, toàn phủ càng siết chặt việc canh phòng.
Cũng may không phải thích khách thật, chứ rốt cuộc là tiểu thư nhà nào, sao lại hồ đồ đến thế.
Lưu công công đặt khay, khẽ nói: "Điện hạ, bình phong đã chuyển tới phủ Vĩnh Quốc công. Trong phủ cũng có vài chuyện thú vị..."
Chưa kịp dứt lời, ánh mắt của Bùi Thuyên hơi hé ra một khe mỏng.
Lưu công công thức thời im bặt.
Thiếu niên nhịp tay nhẹ nhẹ lên mặt bàn.
Cảm giác lông tơ chim chạm vào đầu ngón tay... dường như đã nhạt đi rồi.
...
Sau tiệc tối, tiệc chính phía trước đã tàn. Phùng phu nhân tự mình tiễn khách. Cả ngày hôm đó, bà bận không ngơi nghỉ, phải vừa chăm sóc quý phu nhân, vừa để tâm bên các cô nương, không có lấy một khắc thảnh thơi.
Hôm nay, bà cố ý không sắp xếp thi từ ca phú, chỉ cho dựng một sân khấu kịch bên bờ đông, để các cô nương vừa ngắm hoa vừa chọn tuồng, bình luận giải trí.
Nghĩ đến chuyện Bình An đã chơi cả ngày, chắc tối nay cũng sẽ mệt, có thể ngủ ngon một giấc.
Trời đã tối hẳn, Phùng phu nhân đón chén trà Kim Sơn Ngân Châm từ tay Hổ Phách, nhấp một ngụm rồi hỏi: "Để nhị cô nương đi nghỉ chưa?"
Hổ Phách đáp: "Vừa sai Châu Nhi đi xem rồi, chắc lát nữa là về."
Quả nhiên chưa bao lâu sau, nha hoàn Châu Nhi vén rèm bước vào, cúi đầu nhỏ giọng thưa: "Phu nhân, lúc tiệc bên kia vừa tan, lão phu nhân đã gọi nhị cô nương đến viện Di Đức rồi ạ."
Phùng phu nhân chưa ngồi ấm chỗ, lập tức đứng bật dậy: "Có nói là chuyện gì không?"
Châu Nhi nói: "Không ạ. Lão phu nhân còn gọi cả đại cô nương với tam cô nương đến."
Phùng phu nhân chau mày thật chặt, chỉ sợ Tần lão phu nhân không vui chuyện xảy ra trong tiệc hôm nay.
Bà chẳng mảy may lo Bình An đắc tội Ngọc Tuệ quận chúa, với gia thế của phủ Vĩnh Quốc công, lại thêm thánh chỉ chỉ hôn, Bình An cũng không đến mức phải cúi đầu trước một quận chúa.
Huống chi, năm xưa Tiết Tĩnh An có nhẫn nhịn đến đâu, thì Ngọc Tuệ cũng chẳng để nàng ấy sống yên. Ngọc Tuệ vốn mắt mọc trên đỉnh đầu, Bình An chỉ cần sống đúng là mình, chẳng việc gì phải uốn mình làm người khác.
Nhưng Tần lão phu nhân lại chưa chắc nghĩ vậy.
Chính vì bà ấy quá khắt khe, nên cả nhà mới e dè đến thế.
Nghĩ đến việc bà ấy có thể sẽ đối xử ra sao với Bình An, Phùng phu nhân thấy tim như thắt lại, nghiêm giọng: "Đi, sang viện Di Đức."
...
Lúc trời chạng vạng, yến tiệc giữa các tiểu thư đã tàn.
Lần đầu tiên trong đời Bình An trải qua một ngày vừa ăn vừa chơi, xem kịch, trò chuyện, đánh cờ, đoán chữ với những cô nương xinh đẹp. Vui thì có vui, nhưng cũng mệt nhoài.
Nàng ôm một hộp cờ tướng bằng gỗ đàn hương khảm vảy mika, vừa đi vừa dụi mắt, chỉ vào quân cờ khắc chữ "車", nói với Tiết Tĩnh An: "Xe... đi ngang, đi dọc."
Rồi lại chỉ vào chữ "馬": "Mã, đi theo hình chữ nhật."
Tiết Tĩnh An vừa mới dạy nàng chơi cờ, Bình An tuy ít lời, nhưng học rất nghiêm túc, tiếp thu lại nhanh.
Tiết Tĩnh An lần đầu dạy người, lại thấy vui vui, nhớ đến lúc tiệc, Bình An gọi mình là "tỷ tỷ", trong lòng nàng như được sưởi ấm.
"Đúng rồi," Nàng ấy mỉm cười đáp.
Thải Chi nhận lấy hộp cờ, cũng cười bảo: "Nhị cô nương, khuya rồi. Để mai đại cô nương dạy tiếp nhé."
Bình An ngẩng đầu nhìn trời, hơi luyến tiếc.
Hôm nay thật sự là một ngày rất vui.
Vừa bước qua cổng nguyệt môn, đã thấy Tuyết Chi từ viện lão phu nhân đang đứng chờ bên đường lát đá lục giác. Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An lập tức chậm bước, ngay cả Thải Chi cũng hơi e dè khi nhắc tới lão phu nhân.
Chỉ có Bình An là thản nhiên bước tới. Nàng tò mò nhìn Tuyết Chi, cái tên nghe na ná với Thải Chi, chỉ đổi một chữ thôi.
Bắt gặp ánh mắt trong veo sạch sẽ ấy của Bình An, Tuyết Chi bất giác bật cười:
"Các cô nương, lão phu nhân đang chờ."
Bình An cùng Thải Chi và Tuyết Chi đi trước, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An theo sau vài bước.
Tiết Thường An khẽ hỏi Tiết Tĩnh An: "Tổ mẫu gọi chúng ta, có phải vì chuyện liên quan đến quận chúa Ngọc Tuệ không?"
Trong lòng Tiết Tĩnh An bồn chồn. Sau khi Ngọc Tuệ rời tiệc trong cảnh bẽ bàng, nàng ấy cảm thấy như trút được gánh nặng. Lâu nay, nàng ấy luôn nhẫn nhịn, chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn chẳng đổi lấy được chút tôn trọng nào.
Thì ra những lời độc địa của Ngọc Tuệ thật sự có thể bị phản đòn.
Nghĩ đến ánh mắt mọi người nhìn Ngọc Tuệ, Tiết Tĩnh An thấy như đám mây u ám đè trên đầu bao năm qua bỗng bị một luồng gió nhẹ thổi tan đi.
Mà luồng gió ấy chính là Bình An, nhẹ nhàng, không oán hận, không cố ý, chỉ đơn giản là "thật lòng".
Nhưng Ngọc Tuệ dù gì cũng là hoàng tôn nữ, hôm nay mất mặt như vậy, họ có thể sướng trong phút chốc, còn tổ mẫu là người tính chuyện lâu dài, chắc chắn sẽ không hài lòng.
Mà Bình An, dù gì cũng là báu vật mới tìm lại trong nhà. Còn nàng ấy và Thường An thì không được mẫu thân sủng ái. Nếu thật sự bị trách phạt, mẫu thân sẽ đến lo cho Bình An, còn nàng ấy và Thường An chỉ có thể tự chịu.
Nghĩ đến đây, Tiết Tĩnh An thấy đám mây kia như trôi về lại, niềm vui hôm nay hóa ra chỉ là giấc mộng hư ảo.
Tiết Thường An cũng nghĩ đến chuyện đó, cắn môi, lòng đầy oán thầm, nếu tổ mẫu không thích cách Bình An xử sự, thì cứ phạt mình Bình An đi, sao lại lôi cả hai tỷ muội họ theo chứ?
Dù hai người không muốn bước vào viện Di Đức, cuối cùng vẫn đến nơi.
Khác với sự nhộn nhịp ở tiền viện và hậu viện, viện Di Đức như bị úp ngược bởi một bát thuốc, tĩnh mịch, nghiêm trang, quanh quẩn là mùi thuốc đắng nhàn nhạt.
Phòng của lão phu nhân hôm nay không đốt hương, cửa sổ tháo bỏ rèm che, để gió đêm ùa vào, làm mấy trang kinh Phật bên tay bà bay lật phật, nghe "xoạt xoạt" từng hồi.
Tần lão phu nhân đầu đội khăn trùm thêu chỉ vàng, toàn thân uy nghiêm trầm mặc, mắt nhắm hờ, miệng đọc kinh, giọng đều đều trầm ổn.
Tuyết Chi nhẹ giọng bẩm: "Lão phu nhân, các cô nương đã đến."
Tần lão phu nhân lật một trang kinh, rồi cất giọng trầm thấp: "Biết vì sao ta gọi các con tới không?"
Chỉ một câu đã nghe rõ giận.
Tiết Tĩnh An khẽ run rẩy, Tiết Thường An cúi đầu không dám nhìn lên. Giờ đây, cách tốt nhất là nhận sai, nhưng chẳng ai dám mở miệng, chỉ cần nói sai nửa chữ, lập tức sẽ bị phạt.
Chỉ có Bình An vẫn chẳng nhận ra không khí khác thường.
Nàng vừa dụi mắt xong, ngẩng đầu nhìn Tần lão phu nhân.
Tổ mẫu ở kinh thành có vẻ hay ở một mình, khác hẳn với các bà cụ ở quê.
Mỗi khi vào thời điểm nông nhàn, mấy bà cụ trong thôn thường tụ tập ở đầu xóm tán gẫu.
Nếu nàng đi ngang qua, họ sẽ kéo nàng lại ngồi, còn dúi vào tay nàng nửa cái bánh bao trắng nóng hổi, thơm mềm.
Cho nên, nàng biết rõ lần này tổ mẫu gọi họ đến là vì chuyện gì.
Vì vậy, nàng gật đầu, giọng vẫn dịu dàng chậm rãi như thường lệ: "Gọi tụi con tới... là để cùng bầu bạn với tổ mẫu."