Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 7

Từ lúc Bình An lên lầu, Thanh Liên đã sốt ruột không yên, người đó là Dự vương điện hạ kia mà, nếu lỡ quấy nhiễu người, thì biết làm sao cho phải?

Chẳng hiểu sao, thị vệ canh giữ đầu cầu thang ban nãy lại rời đi, chuyện này thật kỳ quặc, khiến lòng Thanh Liên càng thêm nôn nóng.

May mà chỉ một chốc sau, Bình An đã quay lại. Dáng vẻ nàng bình thản tự nhiên, trông không khác gì vừa đi tản bộ dọc bờ đê hay lên lầu hóng gió xuân một vòng rồi xuống.

Thanh Liên nhất thời không dám chắc Dự vương có còn ở đó hay không, lại đúng lúc Thải Chi trở về, nàng ta càng không tiện nói gì thêm.

Thải Chi làm việc thỏa đáng, tiểu đồng nhà họ Tiết cũng đã thay y phục mới cho thiếu gia nhà mình, còn Trương Đai Tráng cũng say mềm không kém, Thải Chi dĩ nhiên chẳng để mặc hắn lần mò tự tìm đường về.

Do Tần lão phu nhân đã căn dặn từ trước, phủ Vĩnh Quốc công chỉ nói với bên ngoài rằng Bình An được nuôi ở quê để dưỡng bệnh. Thân phận thật của Trương Đại Tráng bị giấu đi, hắn được sắp xếp ở tạm tại một viện nhỏ phía sau ngõ Vĩnh An, nơi vốn dùng để tiếp đãi họ hàng xa nghèo túng đến ăn nhờ ở đậu.

Mấy tên tiểu đồng cùng nhau dìu Trương Đại Tráng đi, Tiết Hạo cũng được đỡ lên xe ngựa.

Mọi người đều cố ý tránh né viện Di Đức, không hé nửa lời, song "tường có tai", một vài người không dễ gì che giấu được.

Tại viện Minh Vu, Tiết Tĩnh An đang ngồi bên cửa sổ khâu đôi giày định tặng nhị ca. Ngoài sân bỗng vang lên tiếng của Lâm di nương: "Tĩnh Nhi!"

Tiết Tĩnh An giật nảy mình, kim đâm vào ngón tay, rỉ ra một giọt máu nhỏ.

Lâm di nương bước vào phòng, nói ngay: "Con đoán xem ta nghe được gì?"

Tiết Tĩnh An đưa tay che ngón bị thương: "Chuyện gì thế ạ?"

Lâm di nương đáp: "Nhị ca của con hôm qua uống rượu ở Lâm Giang Tiên, uống đến say mèm."

Tiết Tĩnh An lo lắng: "Tổ mẫu không biết đấy chứ?"

Lâm di nương cười cười, ý vị khó lường: "Con sợ gì chứ, tự có người giúp nó che đậy. Nhưng mà có chuyện này, nó ra ngoài chơi là dẫn Nhị cô nương theo đấy. Trước đây nó nhớ đến con, giờ Nhị cô nương về rồi, tất nhiên chẳng còn con trong mắt nữa."

Tiết Tĩnh An nhỏ giọng: "Chuyện ấy... cũng là chuyện từ năm con mới hơn mười tuổi mà thôi."

Nay nàng đã gần mười sáu, cũng chẳng còn là độ tuổi được tự do ra ngoài, nhị ca không dẫn nàng theo cũng là chuyện thường.

Lâm di nương nói tiếp: "Nhị cô nương mới mười lăm, thế thì đâu phải vì tuổi tác."

Tiết Tĩnh An cúi đầu, viền mắt đỏ hoe. Mới chỉ là ngày thứ hai thôi, nàng đã không dám tưởng tượng, về sau còn sẽ bị người ta bỏ quên đến thế nào.

Lâm di nương thấy con gái rưng rưng nước mắt, bèn vỗ vai dỗ dành: "Có gì mà buồn, nhị ca của con cũng chẳng dẫn theo Thường An, ai nấy đều như nhau cả."

Dẫu nói là vậy, nhưng tới tận giờ ngủ, Tiết Tĩnh An vẫn thấy trong lòng có một luồng tức nghẹn chưa tiêu tan. Trùng hợp đêm ấy trời đổ mưa, nàng nằm lắng nghe tiếng mưa rơi, trằn trọc mãi không ngủ nổi.

Chớp mắt, đã sang ngày hôm sau, chính là ngày mở tiệc tẩy trần.

Ngay cả ông trời cũng như thiên vị Bình An. Rõ ràng đêm qua mưa to như trút, vậy mà sáng sớm hôm nay, ánh nắng đã chen qua tầng mây, rực rỡ vẩy khắp trời xanh.

Cơn mưa đến vừa đúng lúc, gột sạch cái oi nồng trước thềm hạ, khiến thời tiết trở nên mát mẻ, dễ chịu lạ thường.

Tiết Tĩnh An mất ngủ cả đêm, sáng ra tô thêm chút son. Ban đầu định như thường lệ mặc bộ áo màu đỏ tươi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại chọn bộ áo tím nhạt màu hoa đinh hương.

Vừa bước ra khỏi viện Minh Vu, nàng ấy liền chạm mặt Bình An, bất giác thầm thở phào, may mà không mặc đồ màu rực.

Nghĩ kỹ lại, hẳn là Phùng phu nhân cũng có chủ ý riêng, muốn Bình An nổi bật hơn bọn họ. Chỉ nhìn bộ đồ Bình An mặc: áo đoạn hoa lụa màu thủy hồng, váy la thêu chỉ Tô màu đỏ son, đầu búi song loa kế, cài trâm vàng ròng khảm hồng ngọc, cổ đeo vòng cổ tường vân kỳ lân bằng vàng.

Da nàng trắng mịn như trăng, môi đỏ căng mọng, ánh mắt trong trẻo tinh anh, khuôn mặt hoa phù dung kiều diễm xinh tươi, khí chất thanh nhã, cao quý mà nổi bật.

Tiết Tĩnh An thầm nghĩ, chỉ nhìn dáng vẻ hiện tại của Tiết Bình An, ai mà đoán được nàng từng sống mười năm ở thôn quê lam lũ?

Dù bản thân không muốn thừa nhận, nhưng đây mới thực sự là khí phái, là phong thái. Những gì nàng ấy từng bắt chước trước đây, hóa ra chẳng nắm được lấy một chút tinh túy nào.

Tiết Tĩnh An thoáng không biết nên đối mặt với em gái thế nào. Nàng ấy đoán, Bình An hẳn cũng chẳng vừa mắt gì mình.

Cố nén tâm tình, nàng ấy gắng nở một nụ cười, chủ động gọi: "Nhị muội."

Bình An dừng chân, bước tới, đặt tay lên cánh tay Tĩnh An, như thể trút được gánh nặng: "Nặng quá."

Tiết Tĩnh An: "..."

Nàng ấy chưa bao giờ tiếp xúc gần đến vậy với Tiết Thường An nên có phần lúng túng.

Thải Chi bên cạnh cười nói: "Cô nương lần đầu đội đầy đủ trang sức, đi mấy bước đã than mệt. Nếu không phải đang ở trong phủ, chắc cũng phải cho kiệu đến rước mới được."

Bình An phồng má một chút.

Chẳng hiểu sao, chính vẻ thoải mái ấy của nàng lại khiến Tiết Tĩnh An thở ra được một hơi, cảm giác ngột ngạt trong lòng như vơi đi phần nào.

Nàng ấy đỡ lấy Bình An, dịu giọng nói: "Vậy... ta, chúng ta cùng đi đi."

-

Tiệc tẩy trần, nam nữ phân bàn riêng. Tiền viện do Tiết Hãn cùng mấy người phụ trách, còn hậu viện thì do Phùng phu nhân tiếp đãi nữ quyến. Toàn là các phu nhân công hầu danh giá, mang theo lễ vật đến thăm, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Do bên ngoài vẫn nói rằng Bình An được đưa về quê dưỡng bệnh, nên dù các phu nhân có chút nghi ngờ về biến cố năm xưa, cũng không tiện nói trắng ra.

Dẫu vậy trong lòng họ vẫn không khỏi ngầm so đo: một tiểu thư công phủ đường hoàng, vậy mà sống tận mười năm nơi nông thôn, sao tránh khỏi mang theo vẻ quê mùa thô kệch?

Nghĩ thế đâu chỉ riêng họ, con gái các nhà khác cũng nghĩ như vậy:

"Nghe bảo là đạo sĩ bảo mang về quê dưỡng bệnh, ai biết thật ra là chuyện gì."

"Hôm nay Dự vương không đến, chẳng lẽ cũng là vì bất mãn..."

"Suỵt, quận chúa Ngọc Tuệ đến rồi."

Quận chúa Ngọc Tuệ là cháu gái đích tôn của Đông cung Thái tử, phụ thân là Thái tử, mẫu thân là Thái tử phi, thân phận cao quý hàng đầu. Hôm nay nàng ta mặc váy thêu chỉ vàng, cằm hơi hất lên, ánh mắt liếc một vòng các tiểu thư.

Các tiểu thư vội vàng thi lễ: "Tham kiến quận chúa."

Quận chúa Ngọc Tuệ đi thẳng vào vấn đề: "Vừa rồi các ngươi đang bàn chuyện Bình An?"

Có một tiểu thư lanh lợi cười đáp: "Vâng, đang nhắc chuyện dáng vẻ mười năm trước của Bình An cô nương. Khi ấy đã rất xinh đẹp, chẳng biết giờ thế nào rồi."

Đa phần các cô nương ở đây đều đã mười ba trở lên, có người còn nhớ Bình An thuở nhỏ.

Ngọc Tuệ khẽ cười: "Còn thế nào được nữa? Một vùng nước nuôi một vùng người, lớn lên ở quê thì mang chút khí quê, cũng chẳng có gì lạ."

Các cô nương vội cười nói: "Quận chúa thật biết nói đùa."

Nhưng Ngọc Tuệ không hề đùa. Dù nàng ta có nói lời khó nghe thế nào, đám tiểu thư ấy vẫn phải phụ họa, phải dốc sức làm tròn vai.

Dĩ nhiên, chính nàng ta cũng thừa biết bất kể trước mặt Hoàng tổ phụ hay thiên hạ, người ta diễn thế nào, thì sự thực mối đại họa trong lòng Thái tử và Đông cung, chính là phủ Dự vương. Giữa Đông cung và Dự vương phủ, vốn là ngươi chết ta sống.

Trước kia nàng ta từng nghĩ, người sẽ làm Dự vương phi là Tiết Tĩnh An, đã không ít lần làm khó nàng ấy. Thế nhưng Tiết Tĩnh An có giận, cũng chỉ biết giấu trong lòng. Giờ nếu đổi thành Tiết Bình An, nàng ta cũng sẽ đối đãi y như vậy.

Đúng lúc ấy, có người lên tiếng: "Đến rồi."

Thì ra là Phùng phu nhân đích thân đưa Bình An ra mắt mọi người trước.

Các cô nương chưa xuất giá đều đang thưởng hoa uống trà bên bờ đông hồ Ninh Thúy, còn các vị phu nhân thì tụ tập ở giữa hồ, trong lương đình dựng giữa nước.

Mọi người đều lập tức thu lại tâm trí, ngẩng đầu nhìn theo. Chỉ thấy Phùng phu nhân ăn vận lộng lẫy, tay dìu một thiếu nữ, chậm rãi bước vào hồ tâm đình.

Có người khó hiểu hỏi: "Ở đâu cơ? Ta chẳng thấy ai cả."

"Còn nhìn đâu nữa? Chính là người đang được phu nhân phủ Vĩnh Quốc dìu đấy!"

"Là nàng ấy sao?"

Tất cả đều thoáng ngẩn người, người kia lại là Tiết Bình An?

Lúc này, trong đình giữa hồ, Phùng phu nhân dẫn Bình An đi chào hỏi từng phu nhân: "Bình An, đây là phu nhân phủ Ninh Quốc công. Khi con còn nhỏ, bà ấy từng bế con một lần đấy."

Các vị phu nhân nhìn thấy Bình An, ai nấy trong lòng đều không khỏi cảm thán. Không phải họ chưa từng gặp mỹ nhân, nhưng hôm nay quả thực khiến người ta thấy như được khai sáng tầm mắt!

Tới tuổi này rồi, họ nhìn người đâu chỉ bằng vẻ ngoài, mà còn xem thần thái. Mà Bình An  như một khối ngọc thô thuần túy, lại như lánh khỏi bụi trần, mang theo khí chất thoát tục, khó mà tìm được người thứ hai.

Chỉ cần liếc qua một cái, đã khiến không ít vị phu nhân lập tức quên mất chuyện nàng từng sống ở thôn quê.

Phu nhân phủ Ninh Quốc công chính là một trong số đó.

Bà nắm tay Bình An, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa lòng: "Đứa nhỏ này thật là xinh đẹp! Ta nhìn mà thấy chẳng khác mấy so với khi còn bé, đúng là như tiên nữ giáng trần!"

Bình An chỉ nhìn bà chớp mắt.

Người khen nàng đẹp rất nhiều, bản thân nàng cũng biết mình đẹp, nên nghe mãi cũng chẳng lấy làm lạ.

Thế nhưng, phu nhân phủ Ninh Quốc công lại càng thấy nàng có phong thái điềm tĩnh, chẳng màng hơn thiệt. Món quà đã chuẩn bị từ sớm, bà vẫn nhịn không nổi, liền tháo chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu lục đậm trên tay xuống, nhét vào tay Bình An: "Người tốt thì phải đi với vật quý. Cái này coi như lễ gặp mặt của thím tặng con nhé!"

Bình An không hề lúng túng, nhận lấy chiếc vòng với tư thái đĩnh đạc, chậm rãi dịu dàng đáp: "Đa tạ thím."

Ninh Quốc công phu nhân cười rộ lên.

Phùng phu nhân lại càng hân hoan không giấu nổi, bà sớm biết, làm gì có ai mà không thích Bình An nhà bà cho được!

Sau đó, Bình An lần lượt ra mắt từng vị phu nhân, miệng họ cũng chẳng ngớt lời khen: "Vị đạo sĩ kia đúng là cao nhân, đứa nhỏ này nuôi dạy thật tốt, không chút khí bệnh!"

Mọi người cùng nắm tay Bình An, hỏi han đủ chuyện. Lúc này Hổ Phách bước tới, mỉm cười nói với Phùng phu nhân đang cười đến khép không nổi miệng: "Phu nhân, phủ Dự vương vừa gửi lễ mừng đến."

Dự vương tuy không đích thân đến, nhưng cũng có lòng, họ gửi tới một bộ bình phong gỗ tử đàn chạm mười hai cánh "Bách điểu quy tông".

Phùng phu nhân thầm nghĩ, cũng coi như còn có chút để tâm. Chỉ là nếu thật sự có lòng, hôm nay lẽ ra nên đích thân đến mới phải.

Thôi thì... Bà thu lại nụ cười, nhắc đến Dự vương, cũng đến lúc để Bình An qua gặp gỡ các cô nương đồng lứa. Dù sao sau này ở kinh thành, ngẩng đầu cúi mặt cũng chẳng thể tránh gặp nhau.

Phùng phu nhân cười nói với Bình An: "Ta không giữ con lại nữa, con đi chơi với các cô nương đi. Thải Chi, lại đây."

Thải Chi dạ một tiếng.

Bình An cũng chẳng có ý định ở lại hồ tâm đình lâu. Các vị phu nhân này đều thật tốt, tặng nàng quá trời đồ quý giá, nàng mà còn ở thêm chút nữa, e là sẽ "l*t s*ch" họ mất.

Phải để lại cho họ chút gì đó chứ.

Lễ gặp mặt mà các phu nhân tặng đều được Thanh Liên nhận về. Những thứ đó là tài sản riêng của Nhị cô nương, cần phải ghi vào sổ riêng.

Bình An cảm thấy người nhẹ đi không ít, rời khỏi hồ tâm đình. Ngay nơi ngã ba nhỏ phía trước, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đã đợi sẵn.

Ba người cùng đi về phía bờ đông.

Bờ đông hồ, các cô nương đều đứng cả dậy, ánh mắt dõi theo Bình An.

Từ xa đã thấy nàng có khí chất đặc biệt, giờ lại đến gần, mọi người càng không thốt nên lời.

Có người thầm thở phào may mắn, may mà mình không phải chị em ruột với Tiết Bình An. Dù Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An vốn cũng xem như nhan sắc đoan chính, nhưng so với Bình An thì... cũng chẳng còn là gì đáng kể!

Sắc mặt Ngọc Tuệ quận chúa thoáng thay đổi. Nàng ta vốn định dựa vào mười năm sống ở quê của Bình An để hạ nhục nàng một phen, không ngờ chiêu này lại hoàn toàn vô dụng.

Nếu nàng ta còn tiếp tục nhấn mạnh chuyện "xuất thân quê mùa", chỉ khiến người ta thêm bội phục Bình An rằng sống nơi quê mùa suốt mười năm mà vẫn giữ được phong thái ấy.

Ngọc Tuệ liếc nhìn Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An, khẽ lay cây quạt tròn trong tay, lòng đã có chủ ý.

Lúc này, các cô nương đã vây lấy Bình An, bắt đầu xưng hô theo tuổi tác, một lượt "chị chị em em" vang lên.

Bình An lặng lẽ đếm, thoắt cái đã có thêm năm đứa em gái.

Em gái đúng là đáng yêu.

Đôi mắt nàng sáng rỡ long lanh, niềm vui lan tỏa từ đáy lòng. Mấy cô nương nhỏ tuổi hơn bị nàng nhìn bằng ánh mắt ấy, bỗng thấy mặt hơi nóng, rồi chẳng hiểu sao cũng bật cười theo.

Không khí trong khoảnh khắc ấy vô cùng hòa nhã, Tiết Tĩnh An cũng khẽ thở ra một hơi.

Chỉ là hơi thở đó lại thoát ra quá sớm, ngay giây tiếp theo đã nghe Ngọc Tuệ quận chúa lên tiếng: "Bình An muội muội hình như rất thích náo nhiệt, có điều hai vị tỷ tỷ trong nhà muội chưa chắc đã thích muội đâu."

Lời này sắc bén vô cùng, mọi người không tiện đáp lời, ánh mắt đành qua lại giữa Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An và Bình An.

Câu nói của Ngọc Tuệ khá dài, Bình An chỉ nghe được một nửa, nghiêng đầu, khó hiểu nhìn nàng ta.

Tiết Tĩnh An sắc mặt hơi tái, còn Tiết Thường An thì tính khí nóng hơn, lập tức phản bác: "Quận chúa có ý gì?"

Bình An nghĩ bụng: Xem ra, Thường An cũng không hiểu luôn.

Ngọc Tuệ không tiếp lời, lại nói tiếp giọng điệu khiêu khích: "Không phải tỷ tỷ không nhắc nhở muội, gặp người như thế thì phải dùng thủ đoạn sấm sét. Cần chèn ép thì cứ chèn ép, nếu không, bọn họ mãi chẳng rõ vị trí của mình ở đâu."

Lần này, Bình An đã hiểu.

Tiết Tĩnh An mấp máy môi, nàng ấy từ trước đến nay vẫn tự nhận mình là trưởng nữ, mà Ngọc Tuệ lại nói vậy rõ ràng là đang nhắm vào nàng. Nhưng nàng ấy không biết phản bác thế nào, quay sang nhìn mấy khuê tú từng thân thiết, họ lại lặng lẽ tránh né ánh mắt của Tĩnh An.

Trong khoảnh khắc đó, Tiết Tĩnh An thực sự muốn tìm một cái cột mà đâm đầu vào cho rồi.

Tiết Thường An cũng định mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn do dự, rồi ngậm miệng lại.

Ngọc Tuệ thì thấy vô cùng đắc ý trong lòng. Lời nàng ta vừa nói, bề ngoài là nhằm vào Tĩnh An và Thường An, nhưng thực chất là đang móc mỉa phủ Vĩnh Quốc công là nội bộ lục đục, tỷ muội bất hòa.

Sau này cho dù Tiết Bình An có biện giải bao nhiêu về sự khoan hòa của chị em họ, về gia phong nghiêm cẩn của phủ công thì cũng chẳng ai tin. Suy cho cùng, chuyện trong nội viện, ai rõ được đâu?

E là không đến hai ngày sau, toàn kinh thành sẽ xì xào về cái gọi là "gia phong Tiết gia", và Tiết gia chắc chắn sẽ mất mặt.

Dù khí chất của Bình An có tốt đến đâu đi nữa, nhưng đã từng sống ở quê, thì chắc chắn chẳng thể đối phó nổi mấy chuyện đấu mồm như thế này.

Ngọc Tuệ vừa cong khóe môi, định tiếp tục công kích, thì lúc đó Bình An mở miệng.

Nàng vốn không hay nói nhiều, giờ nói một câu hơi dài, giọng nhẹ nhàng mềm mại, từng chữ rành mạch: "Hai người họ là tỷ tỷ và muội muội của ta."

Tiết Tĩnh An mắt ngấn nước nhìn về phía nàng, Tiết Thường An cũng khựng lại.

Ngọc Tuệ "hứ" một tiếng, cười khẩy: "Vậy càng phải đề phòng chứ sao."

Bình An nhìn Ngọc Tuệ, ánh mắt nàng trong suốt như bầu trời sau cơn mưa, mang theo vẻ chân thành khó hiểu cùng ngạc nhiên, chậm rãi hỏi: "Ở nhà ngươi, ngươi cũng đối xử với tỷ tỷ và muội muội mình như thế sao?"

Bình Luận (0)
Comment