Hôn sự giữa phủ Vĩnh Quốc công và Dự Vương phủ chẳng phải chuyện gì khó dò la, hôm qua Trương Đại Tráng đã nghe được đầy tai, hắn liền hiểu ra ngay, thì ra nhà họ Tiết đón Bình An về, chẳng qua là để gả nàng cho vị vương gia kia!
Bình An nghiêng đầu: "Hôn sự?"
Trương Đại Tráng gấp đến độ giậm chân: "Đúng đó!"
Bình An đưa tay bịt tai lại, Trương Đại Tráng vội hạ thấp giọng hơn nữa: "Mấy cái khác ta không nói làm gì, giờ phải xác nhận trước đã, xem người kia thế nào, có đáng hay không."
Triều đại này không giống triều trước, dù là ở quê, chuyện cưới gả cũng phải để hai nhà gặp mặt xem mặt nhau một cái, chứ kiểu cưới mù cưới điếc ấy, đúng là không có đức tí nào.
Trương Đại Tráng nghĩ rất đơn giản, ai cũng nói đây là hôn sự do thiên tử ban hôn, nhưng ai nói thiên tử tác thành thì nhất định là chuyện tốt? Từ xưa đến nay, bao nhiêu công chúa sống không hạnh phúc đó thôi!
Ít nhất thì cũng phải để Bình An nhìn mặt vị vương gia kia trước, nếu không thích thì còn có thể từ chối sớm!
Bình An nghe đến đây thì biết ngay, đại ca trong bụng đã có sẵn chủ ý rồi.
Quả nhiên, Trương Đại Tráng hạ giọng: "Ta nghe ngóng được rồi, vị vương gia kia hay tới Lâm Giang Tiên, lát nữa tụi mình sẽ tới đó gặp hắn."
Phòng của Tiết Hạo ở lầu hai, còn vị vương gia kia lại thường tới lầu ba, nơi đó hình như không phải ai muốn lên cũng được.
Trước đây Trương Đại Tráng không có tiền, nhưng lần này nhà họ Tiết cho hắn không ít ngân lượng, hắn rải tiền như nước, cuối cùng cũng sắp xếp xong một "kế hoạch". Mà "kế hoạch" này đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn: "Lúc đó ta chuốc say Tiết Hạo, rồi hai ta giả làm tiểu nhị trong quán, cùng nhau lên lầu ba xem thử."
Bình An suy nghĩ một lát, nhẹ gật đầu: "Ừ."
Đã tới tận nơi rồi, thì nhìn thử cũng tốt.
Dù gì nàng cũng tò mò xem người mình sắp gả cho là người thế nào. Hơn nữa, Phùng phu nhân và Chu thị chắc chắn sẽ vì hôn sự của nàng mà lo toan trăm bề, vậy thì nàng đi coi trước cho các bà vậy.
...
Vừa nói dứt lời, Tiết Hạo đã phe phẩy quạt bước vào phòng. Trương Đại Tráng liếc mắt ra hiệu cho Bình An.
Không lâu sau, món ăn lần lượt được mang lên: một bát canh ngọc bích, một đĩa cá lư phi lê trong suốt, một đĩa bánh cuốn mỡ ngỗng, một bát canh gà tre hầm... các món mặn ngọt đan xen, sắc hương hấp dẫn, đầy ắp cả bàn, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thèm.
Trương Đại Tráng hỏi Tiết Hạo: "Không có rượu ngon à?"
Tiết Hạo đáp tỉnh bơ: "Sắp tới rồi."
Quả nhiên không bao lâu sau, một tiểu nhị bưng tới một bình rượu gốm sứ vẽ hoa, cười tươi rói đặt lên bàn: "Đây là 'Tiên tửu' trứ danh của quán Lâm Giang Tiên chúng tôi."
Trương Đại Tráng lẩm bẩm: "Chút xíu rượu thế này á?"
Gã giọng to, nói chuyện như hét, âm thanh cứ thế mà bay sang phía Tiết Hạo. Tiết Hạo cười khẩy: "Chút rượu này, e là huynh còn chưa kịp uống đã gục rồi!"
Trương Đại Tráng không phục: "Ai nói? Ta uống ngàn ly không say nhé!"
Tiết Hạo: "Vậy thì đấu thử xem."
Thế là hai người bắt đầu rót rượu thi uống.
Trương Đại Tráng quả thật đánh giá thấp tửu lượng ở kinh thành, rượu nơi đây là rượu tinh chế, mạnh hơn loại rượu tự nấu ở quê rất nhiều.
Ở quê, gã là đệ nhất tửu thần, ngàn chén không say. Tiết Hạo cũng không phải hạng vừa, tửu lượng cũng chẳng tệ, thế là hai người cứ thế cụng ly liên tiếp, bát rượu đầy nối tiếp bát rượu đầy, chưa bao lâu đã bắt đầu ngà ngà.
Thế nhưng vì còn ganh đua, cả hai đều không chịu nhận mình đã say, lưỡi bắt đầu líu mà vẫn gào: "Nữa... lại đây! Cạn!"
Thải Chi và Thanh Liên thấy vậy mà chẳng dám nhìn tiếp. Cả hai liếc sang tiểu thư nhà mình.
Bình An trước đây từng nếm thử rượu, nhưng nàng không thích cái cảm giác cay xè nơi cổ họng nên hoàn toàn không đụng đến giọt nào. Nàng chỉ tập trung ăn bánh bột khoai mình yêu thích.
Thải Chi vừa thầm ghi nhớ những món Bình An thích ăn, vừa thầm thán phục tiểu thư nhà nàng tâm tính thật vững vàng, hai vị ca ca đang "đại chiến rượu thịt" thế kia mà nàng vẫn ung dung không bị ảnh hưởng.
Đúng lúc ấy, Tiết Hạo đột ngột "ọe" một tiếng, nôn luôn!
Lần này, Thải Chi và Thanh Liên không thể ngồi yên được nữa. Nếu Tiết Hạo cứ thế mà trở về phủ, để Tần lão phu nhân biết được, nhất định sẽ bị phạt. Bị phạt thì cũng thôi đi, chỉ sợ liên lụy đến cô nương nhà họ.
Thải Chi nói: "Ta đi gọi người bên Nhị công tử đến đón, nơi này bẩn thỉu lắm. Thanh Liên, ngươi đưa cô nương ra ngoài hít thở chút không khí."
Lúc Bình An bị Thanh Liên nắm tay dắt ra ngoài, nàng quay đầu nhìn Trương Đại Tráng. Chỉ thấy hắn còn đang tròn mắt hỏi Tiết Hạo: "Miệng ngươi là giếng à? Nước trào từng đợt vậy đó?"
Bình An: "..."
Với bộ dạng kia, hắn đúng là chẳng thể nào lên nổi lầu ba rồi.
Không còn cách nào khác, vậy thì đành tự mình đi thôi.
"Thanh Liên." Bình An gọi tên nàng.
Thanh Liên sững người vì bất ngờ, nhị cô nương nhà mình vốn rất ít khi mở miệng, giờ lại dịu dàng gọi tên mình, nghe mà trong lòng mềm như bún.
Nàng ấy vội hỏi: "Có chuyện gì vậy cô nương?"
Bình An chỉ lên cầu thang dẫn lên lầu: "Ta muốn lên đó."
Thanh Liên chần chừ: "Cái này..."
Lầu ba của Lâm Giang Tiên là nơi dành riêng cho Dự Vương điện hạ. Ngay cả công chúa đến đây cũng chưa chắc được bước chân lên.
Nhưng Bình An lại không hề hỏi ý kiến Thanh Liên. Nàng nhấc váy, bước lên bậc thang. Mới đi được vài bậc, đã đến một đoạn chiếu nghỉ nhỏ, phía đó có mấy tên thị vệ mặc phục quan canh giữ, bên hông lấp lánh thanh đao sắc bén.
Một tên lính gác rút đao chặn lại: "Đứng lại, cô là ai?"
Thanh Liên sợ đến nín thở, chỉ biết hoảng loạn nhìn cô nương nhà mình. Trời ơi, sao nàng lại to gan thế này!
Qua một lớp lụa trắng mỏng manh, giọng Bình An vẫn bình tĩnh như nước chảy mây trôi: "Ta là người của quán, lên lấy đồ."
Vừa nói nàng vừa đưa ra một tấm lệnh bài của Lâm Giang Tiên, là Trương Đại Tráng đã đưa cho nàng.
Tên thị vệ nhận lấy lệnh bài, quả nhiên cũng không hỏi gì thêm, liền lặng lẽ tránh ra.
Tất cả dễ dàng đến mức có chút kỳ lạ. Nhưng Thanh Liên vừa định bước theo, thì đã bị ngăn lại.
...
Giày da hươu viền chỉ vàng khẽ dẫm lên bậc gỗ, phát ra những tiếng bước chân trầm lặng mà nhịp nhàng.
Khác hẳn lầu hai, lầu ba của Lâm Giang Tiên xây kiểu mái xiên đơn, bốn bề thoáng đãng, vây quanh bởi những tấm màn lụa mỏng gần như trong suốt, theo gió sông mà khẽ lay động.
Bình An vốn đang đội mũ sa, lại thêm tầng màn che, phía trước trở nên mờ mịt không rõ.
Nàng tháo mũ sa, vắt lên cánh tay, tay còn lại vén tấm lụa mỏng lên, phía trước mờ mờ ảo ảo, như có người, lại như không có ai.
Nàng nheo mắt nhìn.
Bỗng một cơn gió xuân theo làn sông ùa đến, thổi bay tà áo nàng, đồng thời cũng cuộn tung lớp màn mỏng.
Sau lớp màn, bóng người dần hiện rõ.
Đập vào mắt nàng đầu tiên là một chiếc án thư bằng gỗ trắc, chạm trổ hình cát tường như ý, trên bàn đặt giấy vẽ, bốn góc được đè bằng trấn giấy hình tỳ hưu, đầu thú cao ngẩng, mang theo khí thế như muốn lao ra ngoài.
Sau án thư, một thiếu niên khoác trường sam màu đen thêu mây vàng uốn lượn, quanh thân vương vấn mùi thuốc, mùi hương thoảng nhẹ theo gió, thanh thanh lành lạnh.
Chàng đang xắn tay áo, bàn tay cầm bút vẽ nổi lên những đường gân xanh nhạt.
Là một đôi tay rất hợp để cầm kiếm.
Bình An từng nhìn thấy tay của Trương Đại Tráng và Trương Đức Phúc, cũng có cảm giác tương tự. Nhưng tay của hai cha con nhà họ Trương dẫu có giống thì vẫn kém đôi tay này xa lắm.
Khuôn mặt họ cũng không sánh bằng chàng.
Sau khi vào kinh, Bình An đã gặp không ít người tuấn tú, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy một người... đẹp đến mức này.
Cứ như thể bước ra từ trong tranh, đẹp hơn cả những bức tranh mà nàng thích dán nhất.
Thiếu niên dường như đã nghe tiếng bước chân từ trước, nhưng chàng không động đậy gì, chỉ tiếp tục cúi đầu tô nốt cành hải đường trên giấy.
Tận đến khi nét bút cuối cùng được hạ xuống, chàng mới thong thả đứng dậy, ngẩng đầu nhìn sang.
Bình An đang nhìn chàng, còn chàng thì đang nhìn Bình An.
Tóc nàng vấn thành song hoàn kế, thân trên mặc áo vạt chéo gấm màu vàng nhạt thêu hoa, bên dưới là chiếc váy trăm nếp màu lam biếc sau cơn mưa, mắt như thu thủy, mũi xinh môi đỏ, gương mặt đẹp đến lạ thường.
Sắc mặt Bùi Thuyên vẫn bình thản, chàng chậm rãi đặt bút xuống.
Thích khách?
Không phải.
Đôi mắt nàng trong suốt đen nhánh, sạch sẽ như nước tuyết chảy từ đỉnh Thiên Sơn, đó không phải là ánh mắt của thích khách.
Hơn nữa vừa rồi chàng đã cố ý để lộ sơ hở, nếu thật là thích khách, ắt đã sớm nhào tới giết chàng rồi.
Và chàng cũng sẽ ra tay, lặng lẽ giết người như mọi lần trước.
Nhưng nàng không làm thế. Nàng chỉ đứng yên, lặng lẽ nhìn chàng.
Có lẽ cảm thấy nhìn mãi cũng kỳ, nàng lên tiếng: "Ngươi là vương gia à?"
Bùi Thuyên nhìn nàng, không lên tiếng, nhưng cũng không phủ nhận.
Coi như ngầm thừa nhận rồi.
Bình An gật đầu một cái: "Vậy thì hôm nay, chúng ta xem như đã quen biết."
Phùng phu nhân từng dặn, không được nói chuyện với người lạ. Mà đã quen rồi, thì đâu còn là người lạ nữa.
Bình An cảm thấy đứng lâu hơi mỏi, liếc thấy bên cạnh bàn còn hai chiếc đôn thêu, nàng bước đến, mang theo một luồng gió nhẹ nhàng, lúc ngồi xuống thậm chí không phát ra tiếng động, yên tĩnh như thể chính nàng đã hóa thành cơn gió ấy.
Sau đó nàng nghiêng người, nhìn bức tranh đặt trên án thư.
Động tác này khiến cần cổ trắng như ngọc của nàng lộ ra toàn bộ dưới ánh sáng nhàn nhạt. Nhưng Bình An hoàn toàn không hay biết, chỉ chăm chú nhìn bức họa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bức tranh được vẽ bằng tay của người thường dùng để cầm kiếm, mà nét vẽ lại đẹp đến vậy.
Nàng hỏi khẽ: "Đây là hoa sao?"
Bùi Thuyên lười biếng ừ một tiếng, không phủ nhận.
Ở khoảng cách này, chỉ cần chàng muốn là có thể bóp chặt cổ nàng, một chiêu chí mạng.
Thế là bàn tay thon dài của chàng khẽ vươn ra, lơ lửng đặt lên cổ nàng. Làn da nàng mềm mại như tơ, gần như có thể cảm nhận được lớp lông tơ mịn màng, tựa như đang ôm lấy một con chim sẻ nhỏ xinh với bộ lông mượt mà vào lòng bàn tay.
Giọng chàng nhẹ hơn vài phần: "Là ai cho ngươi lên đây?"
Bình An khẽ động đậy, nhưng không tránh khỏi ngón tay chàng, cũng không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn đáp: "Đại ca ta. Chúng ta cùng đến."
Bùi Thuyên hỏi tiếp: "Cho ngươi đến làm gì?"
Bình An ngẩng khuôn mặt lên: "Nhìn ngài một cái."
Hàng mi chàng khẽ lay động.
Khuôn mặt nàng mềm mại như cánh hoa, đôi mắt tròn long lanh như dòng suối mát, phủ một tầng hơi nước mỏng, dễ dàng len lỏi vào đáy mắt người ta.
Ánh mắt Bùi Thuyên khẽ đổi, chỉ thoáng qua giây lát, rồi trở lại như cũ. Ngón tay chàng lướt nhẹ qua cần cổ nàng.
Bình An nghiêng đầu né tránh, giọng nhẹ nhàng thương lượng: "Ngài bỏ tay ra đi, hơi đau một chút."
Bùi Thuyên từ từ thu tay lại.
Cô chim sẻ nhỏ mềm mại này, bảo là ngốc thì lại biết đau, mà bảo là lanh lợi thì lại bay loạn khắp nơi, đậu vào nơi không nên đậu.
Bình An thấy ở đây chẳng có gì để ăn, người cũng đã nhìn rồi, liền đứng dậy nói: "Vậy ta đi trước đây, lần sau gặp lại."
Bùi Thuyên vẫn nhìn nàng chằm chằm, không nói lời nào.
Nàng thầm nghĩ, vị vương gia này hình như hơi ngốc ngốc, nhưng mà... đẹp trai ghê.
Mà đẹp trai rồi thì ngốc một chút cũng không sao.
...
Ước chừng một khắc sau, Lưu công công dẫn theo một đội thị vệ vội vã xông lên lầu, quỳ xuống nói: "Điện hạ, nô tài đến muộn, tội đáng muôn chết!"
Thì ra tên thị vệ vừa nãy là do Thái tử ngầm mua chuộc. Sau khi cho cô nương không rõ lai lịch kia lên lầu, hắn liền bỏ trốn. Nếu không bị bắt được, thì chẳng ai biết hắn đã đầu quân cho Đông cung.
Rõ ràng, hắn đã cố tình để thích khách lẻn lên.
Lưu công công nghĩ đến chuyện mà Dự Vương vừa trải qua, vừa tức giận vừa lo lắng. Từ lúc điện hạ chào đời đến nay, Đông cung chưa từng ngừng mưu hại ngấm ngầm!
Chờ hồi lâu, mới nghe thấy Bùi Thuyên chậm rãi lên tiếng: "Tìm cô nương vừa mới lên lầu."
Lưu công công lập tức phất tay ra hiệu cho thị vệ chia nhau đi lùng tìm.
Nhưng tìm suốt nửa ngày, vẫn không có chút manh mối nào. Cô nương ấy như thể từ trên trời rơi xuống, lại bỗng dưng tan biến vào không khí.
Lưu công công lau mồ hôi: "Trong Lâm Giang Tiên không tìm thấy, có cần mở rộng tìm kiếm khắp kinh thành không ạ?" Nhưng Dự Vương phủ nếu hành động lớn, Đông cung hẳn sẽ nhanh chóng đánh hơi được, chẳng mấy tiện lợi.
Bùi Thuyên cụp mắt, cuối cùng chỉ sửa thêm vài nét cho bức tranh, trên cành hải đường, một chú chim sẻ tròn lẳn hiện lên, màu sắc tươi sáng sinh động.
Chàng nói: "Không cần." Lại ngừng một chút, hỏi tiếp: "Hôm nay, Tiết Chú làm gì?"
Đột nhiên hỏi đến công tử nhà Vĩnh Quốc công, Lưu công công vẫn trả lời rành rọt như thường: "Tiết Chú theo Tiết đại nhân nghỉ ba ngày, cũng đã xin nghỉ ở thư viện một tuần, hai người ở trong phủ, không ra ngoài xã giao."
Bùi Thuyên nghĩ, vậy không phải nàng.
Nàng nói đi cùng đại ca đến.
Nếu chỉ là một cô nương từ quê lên, sẽ không có gan lớn đến thế.
Chàng nhúng bút, đầu lông tím thấm đầy mực, nhẹ nhàng hạ xuống giấy, nhuộm đen cả chú chim sẻ vừa vẽ.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Bình An: Ngốc ngốc vậy lại đáng yêu ghê.
Bùi Thuyên: ...?