Đêm nay, Tiết Bình An ở lại Xuân Hành viện của Phùng phu nhân.
Không phải không có viện riêng cho nàng, mười ngày trước, khi nghe tin Bình An sắp trở về, Phùng phu nhân đã sớm sai người quét tước dọn dẹp viện của nàng, chỉnh tề sáng sủa, sẵn sàng đón người.
Nhưng đến lúc thực sự gặp lại, Phùng phu nhân lại không nỡ để nàng rời khỏi tầm mắt, liền để con gái ngủ lại giường Bích Sa trong phòng mình.
Trên đường trở về mất đến mười ngày, Tiết Bình An thực sự mỏi mệt. Ôm chăn nệm mềm mại, mùi nắng hong phơi ấm áp, nàng nhắm mắt, gương mặt nhỏ nhắn thư thái, chìm vào giấc ngủ ngon ngọt.
Phùng phu nhân thổi tắt nến, đắp lại góc chăn cho Bình An, còn nhìn thêm mấy lượt mới luyến tiếc rời đi.
Ra đến cửa, bà dặn dò một nha hoàn cao gầy: "Canh cẩn thận. Tiểu thư mới về, đêm đầu dễ khó ngủ. Nước nóng, điểm tâm đều phải chuẩn bị đầy đủ, nhỡ đâu cần đến."
Hai nha hoàn hầu thân cận của Tiết Bình An đều là người giỏi giang, cô gái cao kia tên là Thải Chi.
Thải Chi cúi đầu dạ một tiếng: "Phu nhân yên tâm, trong bếp nhỏ đều đã chuẩn bị sẵn cả rồi."
Phùng phu nhân gật đầu: "Vậy thì tốt."
Trong phòng ngủ vẫn còn ánh nến, Tiết Hãn đang ngâm chân, một tay lật sách. Phùng phu nhân bước đến, giật lấy quyển sách trong tay ông, nói: "Lão gia, mẫu thân rốt cuộc là có ý gì với Bình An vậy?"
Tiết Hãn vẫn mải nhìn theo trang sách bị giật đi, hỏi ngược lại: "Sao nàng lại nói vậy?"
Phùng phu nhân cuộn cuốn sách trong tay, cau mày: "Nếu không thích, với tính cách của mẫu thân, chỉ cần Bình An lỡ miệng một câu, người nhất định đã nghiêm khắc quở trách. Nhưng nếu bảo là thích... lại cũng không giống."
Tần lão phu nhân nổi tiếng lạnh lùng với con cháu. Năm đó, khi không xin được đặc ân từ Hoàng thượng, bà liền để Tiết Chú lúc đó mới mười bảy tuổi, cùng đám con cháu nhà nghèo đi thi tú tài. Không ngờ lại thi trượt, thành trò cười cho thiên hạ.
Lúc ấy, Tần lão phu nhân bắt Tiết Chú quỳ ba ngày trong từ đường.
Tiết Chú không phải con ruột của Phùng phu nhân, nhưng chuyện ấy bà vẫn thấy xót xa thay.
Hôm nay, khi Tần lão phu nhân lạnh mặt chất vấn Bình An, trong lòng bà thực sự lo đến toát mồ hôi.
Tiết Hãn cuối cùng cũng rời mắt khỏi sách, nói: "Chẳng phải mẫu thân sợ con bé nhiễm thói quê mùa sao? Mấy câu đó là đang thử lòng, xem tính tình con bé thế nào."
Phùng phu nhân nhíu mày: "Nhưng sao lại phải dùng cách ấy?"
Tiết Hãn lăn lộn nhiều năm chốn quan trường, vừa nghĩ đã thông: "Cũng giống như người trong quan trường, cần phải nghiêm khắc một chút. Nếu Bình An bị dọa mà khóc, hoặc nói năng lắp bắp, hay tệ hơn là than thở kể khổ... thì không thể ra mặt trong yến tiệc tẩy trần sắp tới. Khi đó, muốn ra mắt cũng phải đợi vài tháng sau nữa."
Phùng phu nhân không khỏi oán trách: "Nói cho cùng, mẫu thân cũng chỉ vì thể diện của phủ Quốc công. Ghét bỏ Trương gia thì thôi, sao lại không nghĩ đến cảm nhận của Bình An? Con bé vẫn còn nhỏ..."
Tiết Hãn muốn nói, mười bốn tuổi không còn nhỏ nữa. May là, con bé tâm tính vẫn rất thuần hậu.
Một khi đã khơi chuyện, hai vợ chồng liền thấp giọng trò chuyện suốt, toàn là chuyện xoay quanh Bình An.
Bao năm qua, họ chưa từng nói nhiều về con cái đến vậy. Bởi vì mỗi lần nhắc đến chuyện con, cả hai đều sẽ nhớ đến Bình An, lòng chùng xuống, thành một chiếc gai không nói ra nhưng luôn tồn tại. Thế là dần dà, họ ngầm thỏa thuận, chuyện về con trẻ không nói, không nhắc.
Hôm nay, chiếc gai kia đã được gỡ ra rồi.
...
Nửa đêm, Phùng phu nhân lại giật mình tỉnh giấc, trên người mồ hôi lấm tấm.
Bà rón rén đi vào trong giường Bích Sa, cầm nến soi vào.
Tiết Bình An vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, hai má đỏ bừng, đáng yêu như quả táo hồng. Không bị ai bắt đi, cũng không bị ai làm hại.
Phùng phu nhân nhẹ nhàng thở ra, trở về giường. Tiết Hãn hôm nay cũng ngủ không sâu, lúc bà trở mình đã tỉnh. Ông hỏi: "Con bé vẫn ổn chứ?"
Bình An đã lớn, ông không tiện như Phùng phu nhân, cứ nhìn mãi không rời mắt được.
Phùng phu nhân đáp: "Ngủ ngon lành."
Thế nhưng nằm thêm nửa canh giờ, bà vẫn không ngủ được.
Lại trở dậy, đi dép mềm, lặng lẽ sang xem lần nữa.
Lần này, Bình An đã quay người, mái tóc có phần rối tung. Phùng phu nhân bật cười, cúi xuống vén tóc cho nàng. Bà chợt nhớ lại khi Bình An còn nhỏ, mỗi sáng tỉnh dậy, đầu tóc đều như tổ quạ.
Hồi đó, bà thường dẫn nàng ra trước gương, vừa chải tóc vừa trêu: "Tiểu Bình An lại ngủ thành tổ chim rồi kìa!"
Cô bé nhỏ xíu nhìn gương, tay quơ quơ lên đầu mình.
Phùng phu nhân nghi hoặc: "Con làm gì thế?"
Bình An lí nhí: "Tìm trứng chim."
Chắc chắn là học theo nhị ca nàng rồi! Hồi đó khiến Phùng phu nhân và các nha hoàn cười đến đau bụng.
Những ký ức ấy, trước kia chỉ cần chợt nghĩ tới, Phùng phu nhân sẽ rơi nước mắt. Đặc biệt là đêm về, bà càng không dám nghĩ, kẻo cả đêm mất ngủ.
Nhưng giờ thì khác, giờ bà có thể mỉm cười rồi.
Trên giường, Tiết Bình An khẽ run lông mi, mí mắt hơi mở hé, bừng tỉnh. Trong đôi mắt còn vương chút mơ hồ.
Phùng phu nhân trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là mình đánh thức con bé, có chút áy náy, bà nhẹ giọng kéo chăn cho Tiết Bình An: "Ngủ đi, ngủ đi."
Bình An dụi dụi mắt, nhìn thấy rõ là Phùng phu nhân.
Sau đó, nàng chui vào phía trong giường, chừa lại khoảng trống phía ngoài. Nàng đưa tay ra, năm ngón xòe rộng, vỗ vỗ lên đệm.
Phùng phu nhân khựng lại, rồi ngay khoảnh khắc đó, cảm xúc ngọt ngào lẫn vui sướng như dòng nước tràn vào lòng ngực, vừa mềm mại vừa chua xót.
Bà vội vàng đặt giá nến xuống, cẩn thận leo lên giường nằm xuống bên con.
Chăn giường được Bình An sưởi ấm đến mềm mại ấm áp.
Đêm đó, Phùng phu nhân cuối cùng cũng có một giấc ngủ yên lành.
...
Tiệc tẩy trần đã được bắt đầu chuẩn bị từ trước cả khi Bình An vào kinh, tuy nói là có thể mở tiệc ngay ngày hôm sau, nhưng Phùng phu nhân biết rõ không thể nóng vội, phải để nàng có một ngày nghỉ ngơi lấy lại sức.
Vì vậy, tiệc tẩy trần được ấn định vào ngày thứ ba sau khi Bình An hồi phủ.
Đột ngột từ nông thôn trở về kinh thành, nhưng phong thái của Bình An lại không hề khiến người ta phải lo lắng.
Dáng người cao ráo, mặc gì cũng đẹp, đứng yên thôi cũng đã toát lên thần thái thanh tú, mềm mại, dịu dàng, không hề vướng chút th* t*c nào, nhìn thế nào cũng chẳng giống một người từng mất trí nhớ và sống ở quê suốt năm năm.
Còn về nghi lễ, chỉ cần dạy nàng các lễ nghi với bậc trưởng bối là đủ, với thân phận của nàng, trong buổi yến tiệc sắp tới cũng chẳng có mấy ai để nàng phải hành lễ.
Phùng phu nhân ngồi trò chuyện với Bình An về những người trong tộc: "Nhà họ Tiết còn hai phòng nữa, đều sống ở phố Vĩnh An, ngày mai cũng sẽ đến thăm con."
Bình An lặng lẽ lắng nghe.
Lúc này, Hổ Phách bưng khay trà bánh bước vào, khẽ nói với Phùng phu nhân: "Phu nhân, có tin rồi ạ."
Phùng phu nhân đứng dậy, cùng Hổ Phách bước vào gian trong, nàng ấy nhỏ giọng nói: "Thiệp mời đã đưa đến Vương phủ, hôm nay bên đó có người gửi lời lại, nói rằng điện hạ không khỏe, ngày mai không thể đến được."
Phùng phu nhân khẽ gật đầu: "Cũng nằm trong dự liệu."
Từ khi chào đời, thân thể điện hạ phủ Dự Vương đã chẳng khỏe mạnh gì, bao năm nay vẫn sống ẩn dật, chỉ là thân phận của Bình An ở đó, nên dù thế nào cũng phải thông báo với Vương phủ một tiếng.
Bà nhìn về phía Bình An. Cô gái nhỏ đang cầm khay bánh trà, nhai từng miếng từng miếng chậm rãi, má phúng phính lên, một tay khác còn cẩn thận lót khăn bên dưới cằm để hứng vụn bánh.
Nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu đến đau lòng.
Phùng phu nhân dâng lên một cơn xót xa trong lòng, lại chẳng kìm được nỗi lo.
Hôn sự giữa phủ Vĩnh Quốc công và phủ Dự Vương, trong kinh thành có biết bao người ao ước ghen tị. Nói một câu ngông cuồng, Vĩnh Quốc công phủ có thể bước lên vị trí dưới một người trên vạn người, là điều hoàn toàn có thể.
Chuyện này phải nhắc tới thân phận đặc biệt của Dự Vương.
Tiên đế thân thể yếu nhược, lên ngôi mười năm mà không có lấy một người con trai. Cuối cùng vào năm cuối cùng trước khi băng hà, ông đành chọn một người con cháu bên chi bên nhánh để nhận làm con nuôi, người đó chính là Hoàng đế hiện tại, Vạn Tuyên Đế.
Sau khi được phong thái tử đúng một năm, tiên đế qua đời vì bệnh, Vạn Tuyên Đế thuận lý thành chương đăng cơ. Ngài lập trưởng tử làm thái tử, ngày đêm lo lắng quốc sự, chỉ sau ba tháng, thiên hạ đã dần an định.
Chẳng ai ngờ rằng, đúng lúc ấy, Nguyên thái phi là phi tần của tiên đế lại được phát hiện mang thai sáu tháng. Mà sáu tháng trước đó, đúng là lần cuối tiên đế lâm hạnh hậu cung, có ghi rõ ràng trong nhật ký ngự tiền, người làm chứng cũng đầy đủ.
Rắc rối từ đây mà sinh.
Rốt cuộc ai mới là chính thống? Vạn Tuyên Đế hay bào thai trong bụng Nguyên thái phi? Ai ai trong thiên hạ cũng không khỏi nghi ngờ.
Khi đó chưa kịp phân định rõ ràng thì Vạn Tuyên Đế đã lập ý thoái vị, trả lại giang sơn cho huyết mạch của tiên đế. Nhưng văn võ bá quan làm sao chấp nhận? Đứa bé kia mới sinh, còn nhỏ xíu, đến ngồi long ỷ còn chưa tới mép ghế, chưa biết có thể sống tới lớn hay không!
Chi bằng tiếp tục phò tá một vị quân vương thành thục và trưởng thành như Vạn Tuyên Đế.
Phần lớn triều thần đều cho rằng ngài mới là chính thống. Họ ba lần bảy lượt cầu khẩn, thậm chí suýt quỳ lạy đến chấn thương, Vạn Tuyên Đế cuối cùng cũng đành đau đớn tiếp nhận ngai vàng.
Dĩ nhiên huyết mạch của tiên đế không thể bị bạc đãi.
Mà huyết mạch ấy, chính là vị Dự Vương điện hạ hiện nay.
Cách Vạn Tuyên Đế đối đãi với người em trai nhỏ hơn mình hơn bốn mươi tuổi này, toàn thiên hạ đều thấy rõ, sủng ái đến tận xương tủy, không ai có thể nói ngược.
Nếu chỉ dừng ở đó, Dự Vương cũng chỉ là một vị vương gia sống trong nhung lụa suốt đời, dẫu có bỏ lỡ ngôi vị đế vương, nhưng vinh hoa ấy cũng đã là vô tiền khoáng hậu, hoàng thất lại càng không thể bạc đãi.
Chính trong thời gian đó, tiểu tiên đồng của phủ Vĩnh Quốc công, cũng chính là Bình An được chỉ hôn cho Dự Vương.
Nhưng thời gian thấm thoát mười mấy năm trôi qua, Vạn Tuyên Đế dần già đi, thân thể cũng chẳng còn như xưa. Thái tử hiện giờ đã bốn mươi, nhưng dưới gối lại chỉ có con gái, không có hoàng tôn.
Người xưa có câu: Phong thủy luân phiên chuyển. Đợi đến ngày Vạn Tuyên Đế và thái tử băng hà, e rằng Dự Vương vẫn còn khỏe mạnh sung sức.
Ai nấy trong triều đều hiểu rõ. Thay vì lại phải tìm một tông thất khác để kế vị, chi bằng trao lại ngôi báu cho huyết mạch chân chính của tiên đế.
Thế là hôn sự giữa tiểu thư phủ Vĩnh Quốc công và Dự Vương không còn đơn thuần là chuyện vinh hiển nữa, mà đã trở thành miếng bánh béo bở khiến bao kẻ đỏ mắt thèm thuồng.
Trước kia Phùng phu nhân từng chứng kiến hai tiểu thư trong phủ vì chuyện này mà ngấm ngầm cạnh tranh, trong lòng bà chỉ thấy phiền. Nếu khi ấy Bình An còn ở đây, đâu tới lượt bọn họ giở trò?
Giờ thì Bình An thật sự đã quay về, nhưng khi nhìn lại hôn sự này, Phùng phu nhân lại bắt đầu thấy không ổn. Chuyện trong hoàng gia... đâu phải thứ người thường có thể dễ dàng chen chân vào?
Chỉ riêng chuyện bà phải lo toan cho một nhà công phủ này thôi đã mệt bở hơi tai rồi, huống gì là chuyện phía sau cửa cung!
Phùng phu nhân thở dài một tiếng, Hổ Phách lại tiến đến bẩm thêm: "Còn một chuyện nữa, Người anh nuôi họ Trương muốn đưa nhị tiểu thư ra ngoài dạo chơi."
Phùng phu nhân liền nói: "Sao có thể được! Hôm nay không phải đã bảo thằng Hạo dẫn nó đi chơi quanh kinh thành rồi sao? Ngươi cứ đuổi khéo đi, bảo là tiểu thư không rảnh."
Trong lòng bà nghĩ, quả nhiên đúng như Tần lão phu nhân nói, nên tách cái gã họ Trương ấy ra khỏi Bình An mới phải. Mới ngày thứ hai thôi đã tính kéo con bé ra ngoài, trong bụng không biết đang mưu tính cái gì.
Khi trở lại phòng, Bình An vừa ăn xong một miếng điểm tâm nhỏ, bên cạnh là Thải Chi đang cẩn thận lau tay lau mặt cho nàng.
Phùng phu nhân mỉm cười rót trà cho nàng: "Món điểm tâm này là thứ con thích ăn nhất hồi nhỏ đó, ngon không?"
Bình An gật đầu. Kể từ khi vào phủ, nàng đã được ăn rất nhiều món ngon chưa từng được nếm qua.
Nàng đón lấy chén trà, còn chưa kịp nhấp một ngụm, tai đã khẽ động, nàng nghiêng đầu nói: "Mẫu thân, đại ca gọi con."
Phùng phu nhân phản xạ nghĩ đến là Tiết Chú, liền đáp: "Nó đang ở chỗ cha con cơ mà..."
Chưa dứt lời, từ phương xa chợt vang lên một tiếng gào như sư tử rống, vọng dài dằng dặc:
"Bình Aaaaaan—— ra ngoài chơi đêêê—— đi chơiiii—— chơi——!!!"
Bình An chớp chớp mắt: "Đấy ạ."
Phùng phu nhân: "..."
-
Dĩ nhiên không thể để Trương Đại Tráng cứ gào rú như thế ngoài cửa phủ, mất mặt quá sức, Tần lão phu nhân là người đầu tiên nổi giận.
Phùng phu nhân cũng không hẳn muốn nhốt Bình An trong nhà, chỉ là thấy không yên tâm. Bà chỉ biết dặn đi dặn lại với Thải Chi: "Phải trông chừng tiểu thư cẩn thận, đừng để tới gần sông, cũng không được rời khỏi kinh thành. Dẫn thêm mấy tên sai vặt đi cùng..."
Rồi lại quay sang dặn Bình An: "Đừng tùy tiện nói chuyện với người lạ."
...
Trước cổng chính phủ Quốc công, Trương Đại Tráng cao to lực lưỡng, khiến Tiết Hạo đi bên cạnh cũng trông có phần yếu ớt mảnh mai.
Tiết Hạo vẫn đang xoa xoa tai.
Hôm nay hắn vốn định đưa Trương Đại Tráng đi dạo vòng quanh kinh thành, ai ngờ gã nhất quyết đòi kéo Bình An theo bằng được. Không ai đáp lại, hắn cũng chẳng ngại tự gào toáng lên để gọi Bình An, đến mức người ta nghe cũng nhức cả tai, chẳng hiểu là kiểu thói quen gì được dưỡng thành từ nơi quê mùa nào!
Lúc này, thấy Bình An đội mũ sa màu trắng, cùng hai nha hoàn là Thải Chi và Thanh Liên từ trong phủ bước ra, Trương Đại Tráng nhe răng cười hớn hở:
"Muội muội, đi thôi, ca dẫn muội đi chơi!"
Tiết Hạo lập tức chen lời: "Nhị muội, nhị ca mới là người dẫn muội đi chơi!"
Hắn liếc mắt nhìn Trương Đại Tráng, trong lòng nghĩ: "Bình An là muội muội do ta đích thân đưa về từ quê, Trương Đại Tráng ngươi tính là cái thá gì?"
Trương Đại Tráng cũng trừng mắt đáp trả. Trong lòng gã cũng nghĩ: "Bình An là muội muội ta cùng lớn lên từ nhỏ, mấy kẻ giữa đường chen vào thì tính là gì?"
Từ lúc từ Hoàn Nam lên kinh, hai người đã đấu đá ngấm ngầm như thế, Bình An cũng đã quen rồi.
Đây là lần đầu tiên nàng đội mũ sa, nàng nhẹ nhàng thổi tấm lụa trắng rủ xuống trước mắt, lớp lụa lay động phất phơ, gương mặt kiều diễm với làn da trắng như ngọc ẩn hiện sau tấm sa mỏng, vừa thần bí vừa trang nhã.
Tiết Hạo nếu không biết Trương Đại Tráng đã có hôn ước ở Hoàn Nam, lại thật lòng xem Bình An là muội muội, thì hắn đã sớm nghi ngờ gã có ý đồ khác rồi.
Chỉ là hôm nay Trương Đại Tráng thật sự "có ý đồ".
Gã từ hôm qua đã đi khắp kinh thành dò đường, giờ dẫn Bình An đến quán Lâm Giang Tiên ăn bánh bao nước lèo.
Lâm Giang Tiên là một tửu lâu nổi tiếng trong kinh thành, đúng như tên gọi, được xây bên bờ sông. Từ đây có thể nhìn thấy liễu bay theo gió ven sông, mặt nước trong veo, thuyền hoa lướt nhẹ tạo nên từng làn sóng nhỏ, là một trải nghiệm rất đỗi thư thái.
Tiết Hạo lại là khách quen ở đây, đã có sẵn một phòng riêng thường dùng, xem như là địa bàn của hắn, nên đương nhiên không để Trương Đại Tráng giành phần. Vừa vào là gọi món liền.
Cuối cùng, còn không quên liếc Trương Đại Tráng bằng ánh mắt khiêu khích.
Trương Đại Tráng nắm chặt nắm tay, hận đến nghiến răng, nhưng nhớ lại mục đích của chuyến đi hôm nay, gã cố nén lại, nói: "Đã vậy thì ta với muội muội lên trước nhé."
Tiết Hạo: "Lên đi, phòng đầu tiên bên trái, thiên tự hiệu, đừng đi nhầm."
Trương Đại Tráng thầm "xì" một tiếng, liếc nhìn Thải Chi và Thanh Liên, thấy hai người tuy đi theo sát nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, thế là gã tranh thủ thì thầm với Bình An: "Muội muội, ta có chuyện này muốn nói, nghe xong đừng giật mình nhé."
Bình An nhìn gã đầy nghi hoặc.
Trương Đại Tráng hạ giọng: "Ta hỏi thăm rồi, muội có hôn ước đấy, lại còn là với một vị vương gia đương triều!"