Bình An vừa làm xong động tác này, Chu thị đã vén rèm bước vào, thấy vậy thì cười nhẹ, nói: "Sao còn chưa ăn?"
Bình An ngước nhìn ra cửa, thấy cha con họ Trương cũng đã về, nhưng hai người không bước vào nhà mà ngồi xổm trên bậc thềm dưới hiên, người ngẩn ngơ, người thì đang lau cây cung.
Nàng khẽ đáp: "Mọi người... còn chưa ăn."
Nàng nói chậm, hơi thở mềm mại, tiếng nói cũng dịu dàng như nước.
Chu thị nghe mà lòng nhói đau, càng thêm không nỡ.
Nhưng chỉ mới đi mấy bước đường, bà cũng đã nghĩ thông suốt. Bình An thân phận cao quý, lại có dung mạo khuynh thành như thế, nếu bà cứ nhất quyết giữ nàng lại, rốt cuộc là thương nàng, hay hại nàng đây?
Bình An vốn là ông trời thương tình để bà nuôi dưỡng vài năm, cuối cùng vẫn phải trở về chốn phú quý hưởng phúc.
Dẫu thế nào vẫn tốt hơn so với ở lại vùng quê này.
Chu thị giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, mở miệng nói: "Bình An, nghe mẹ nói, hôm nay người nhà ruột thịt của con tìm tới rồi, sau hôm nay con phải theo bọn họ về nhà của con..."
Bình An ngây ngẩn một lúc.
Nàng biết, nàng không phải con ruột của nhà họ Trương, cũng biết rõ mình là đứa bé được nhặt từ trên núi về. Nhiều năm trước, trẻ con trong thôn thường hay trêu nàng là đứa con hoang, khi đó Chu thị luôn ôm nàng vào lòng an ủi: "Bình An không phải con hoang, con không phải bị cha mẹ ruột bỏ rơi đâu..."
"Rồi sẽ có một ngày, họ sẽ tìm được con, họ rất nhớ con, sẽ đón con về sống những ngày tháng tốt đẹp."
Vậy thì bây giờ, họ thật sự đã tìm đến.
Bình An đứng dậy, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ níu lấy ống tay áo Chu thị, ngước đôi mắt trong veo tựa dòng suối nhỏ nhìn bà, nhẹ nhàng nói: "Cùng nhau."
Cùng nhau sống những ngày tốt đẹp.
Chu thị nghẹn ngào không nói nên lời, nhưng nhà họ Trương không phải loại người trèo cao vọng quý. Nhiều năm trước ông nội đã căn dặn, nhất định phải an phận sống ở vùng quê, nếu không chẳng phải đã đi ngược tổ huấn sao?
Nhưng để đứa bé này một mình đến kinh thành, bà thực lòng không yên tâm, ít nhất cũng phải có ai đó theo cùng.
Chu thị hơi do dự, cuối cùng vẫn lo lắng Bình An đến kinh thành bị người ta bắt nạt, liền nói: "Mẹ và cha con vướng tổ huấn, không tiện vào kinh, trước mắt để đại ca con đưa con vào kinh, con thấy được không?"
Bình An khẽ gật đầu.
-
Kinh thành, phủ Vĩnh Quốc Công.
Tiết Hạo dẫn theo xe ngựa, đi không nhanh lắm, nhưng những bức thư gửi về phủ Vĩnh Quốc Công thì lại cấp tốc chẳng khác nào quân báo từ chiến trường tám trăm dặm, hận không thể mỗi ngày một phong. Đến khi họ gần tới Thịnh Kinh, trong phủ lại nhận được thêm mấy phong thư nữa.
Nội dung các phong thư đại thể như nhau, chỉ là sao chép thành mấy bản, một bản đưa tới chỗ tổ mẫu – Tần lão phu nhân, một bản đưa cho phụ thân Tiết Hãn, một bản đưa tới cho Phùng phu nhân.
Phùng phu nhân bên này vừa mới nhận được thư, vội vã xem xong, bên kia đại nha hoàn trong phòng lão phu nhân đã tới mời.
Phùng phu nhân nhíu mày: "Nhất định là vì chuyện trong thư rồi."
Lần này trong thư, Tiết Hạo dường như mới nhớ ra chuyện, nói dưỡng huynh của Bình An là Trương Đại Tráng cũng đi cùng, còn Trương Đức Phúc và Chu thị vì mưu sinh nên tạm thời ở lại Hoàn Nam.
Ban đầu, Tiết Hạo bảo Tiểu Tư về báo tin, chỉ nói sẽ đưa một mình Bình An lên kinh thành. Nay bỗng nhiên có thêm biến cố này, Phùng phu nhân biết rõ đứa con trai này luôn thích thể diện, đoán ngay được là trước đó hắn đã nói quá tự tin, giờ lại phải tìm cách bù vào.
Còn về chuyện dưỡng huynh nhà họ Trương cùng lên kinh, bà cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nhà họ Trương đã nuôi dưỡng Bình An nhiều năm, nếu không nhờ họ, Bình An có lẽ chẳng sống được đến ngày hôm nay, phủ Quốc Công dĩ nhiên cần phải tỏ rõ lòng biết ơn.
Chỉ là, Tần lão phu nhân chưa chắc đã nghĩ giống vậy.
Phùng phu nhân không dám trì hoãn nữa, vội vã thay áo xong xuôi, đi thẳng tới Di Đức Viện của Tần lão phu nhân.
Vừa vào đến Di Đức Viện, bà đã ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng. Mấy năm nay sức khỏe lão phu nhân càng lúc càng suy yếu, nếu chuyện Bình An trở về có thể làm bà ấy vui vẻ thoải mái hơn thì đúng là niềm vui lớn hiếm có trong nhà.
Lão phu nhân lúc này đang tụng kinh, mái tóc bạc trắng được chải mượt, chẳng sót một sợi nào. Nét mặt bà ấy đầy vẻ uy nghiêm, dù đã lâu không quản chuyện nhà, nhưng người khác vừa nhìn thấy bà ấy vẫn không khỏi kính sợ.
Phùng phu nhân tiến lên hành lễ: "Mẫu thân."
Lão phu nhân đặt kinh thư xuống, giọng điệu cũng không quá nghiêm khắc: "Xuân Dao vừa đọc thư cho ta nghe rồi. Dưỡng huynh nhà họ Trương cũng tới kinh thành, con nghĩ sao?"
Phùng phu nhân cân nhắc cẩn thận rồi đáp: "Thưa mẫu thân, nhà họ Trương có ân với phủ ta, chúng ta dĩ nhiên nên tiếp đãi tử tế. Điều họ mong muốn chẳng qua cũng chỉ là cửa hàng, ruộng đất, cứ cấp cho họ, để họ ở lại kinh thành an cư..."
Lão phu nhân lập tức nhíu mày: "An cư?"
Phùng phu nhân lập tức im bặt.
Lão phu nhân nói tiếp: "Bình An rời nhà lúc năm tuổi, giờ đã sắp cập kê, mười năm sống ở nơi quê mùa hẻo lánh, chịu nhiều cực khổ, quả thật đáng thương. Nhưng cũng chính vì thế, đã bỏ lỡ mất gia giáo của phủ ta."
Phùng phu nhân dò hỏi: "Ý mẫu thân là...?"
Lão phu nhân đặt kinh thư xuống: "Bây giờ trong mắt con chỉ toàn là hình ảnh của Bình An năm tuổi, khi đó nó rất ngoan ngoãn, nhưng mười năm nay, con và ta đều chẳng biết rõ nó giờ ra sao. Ta chỉ sợ nó dưỡng thành một thân thói quen, tật xấu."
"Việc cấp thiết nhất để sửa dạy nó chính là cách ly nó khỏi người nhà họ Trương. Con để người anh họ Trương kia an cư ở kinh thành, chẳng phải chờ hắn yên ổn rồi sẽ đón luôn cha mẹ hắn lên sao? Chúng ta càng qua lại với nhà họ Trương, càng bị người ta coi thường, các gia tộc ở kinh thành đều đang nhìn chằm chằm. Con đừng quên trên người Bình An còn có hôn ước, tương lai thế nào mới có thể ổn đây?"
Phùng phu nhân nghe lão phu nhân nói một hồi, trên trán toát mồ hôi lạnh. Người quê mùa rốt cuộc vẫn không bằng người đọc sách nói lý lẽ, nếu thật sự cho họ an cư ở kinh thành thì quả là mối họa ngầm.
Bà lập tức đổi ý, nói: "Vậy để hắn ở tạm nửa tháng rồi đưa hắn về, bảo Nhị ca ở Hoàn Nam cấp ruộng đất tài sản cho họ."
Lão phu nhân lúc này mới gật đầu: "Như vậy còn được."
Ra khỏi Di Đức Viện, mấy ngày nay lần đầu tiên Phùng phu nhân rơi xuống đáy vực, bữa cơm tối cũng ăn chẳng nổi vài miếng.
Tiết Hãn từ tiệc xã giao trở về, Hổ Phách đang bóp thái dương cho Phùng phu nhân.
Tiết Hãn vừa thay áo vừa hỏi: "Hôm nay mẫu thân gọi nàng đến nói chuyện à?"
Phùng phu nhân bảo Hổ Phách ngừng lại, giọng điệu hơi mỏi mệt: "Lão gia, thiếp đang nghĩ nếu tính tình của Bình An không còn như trước nữa, sẽ cảm thấy thế nào đây."
Hình ảnh về con gái trong ký ức của bà chỉ dừng lại ở lúc cô bé năm tuổi. Khi ấy nàng thông minh biết bao, nghe hai lần đã thuộc lòng một đoạn thơ Kinh Thi.
Giọng trẻ con non nớt mềm mại, "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu" bị nàng đọc thành "Quan quan chiu chiu, tại hà chiu chiu," đáng yêu biết nhường nào.
Bà luôn nghĩ nếu con gái vẫn luôn ở cạnh mình, giờ đây chắc chắn đã là một vị tiểu tài nữ nổi danh trong kinh thành rồi.
Chỉ tiếc, một câu của Tần lão phu nhân, đã khiến niềm vui và mong chờ suốt mấy ngày nay của bà phủ thêm một tầng bóng tối.
Đúng vậy, đã mười năm rồi, Bình An bây giờ thế nào, thậm chí dung mạo nàng ra sao, bà cũng hoàn toàn không biết.
Bà là mẹ ruột của nàng, nhưng lại bỏ lỡ mất mười năm của con gái.
Lật thư của Tiết Hạo ra xem đi xem lại ba lần, tên Tiết Hạo kia vốn chẳng có văn chương gì, chỉ viết mỗi câu muội muội giống hệt năm xưa, ngoài ra chẳng nói gì thêm.
Đáng tiếc trưởng tử Tiết Chú vẫn còn ở thư viện Tân Sơn, ngày mai mới về đến. Nếu để Tiết Chú đi đón Bình An, lòng bà hẳn sẽ yên tâm hơn nhiều.
Lúc này, Tiết Hãn đã hiểu rõ lo lắng trong lòng Phùng phu nhân. Hiển nhiên ông đã nghĩ thông từ sớm, liền nói: "Bao nhiêu năm như vậy, tính tình thay đổi là chuyện thường tình. Chúng ta là cha mẹ ruột thịt, dù đánh gãy xương vẫn nối liền gân thịt, không cần lo lắng xa cách."
Tuy ông nói thế, nhưng Phùng phu nhân trong lòng vừa áy náy vừa bất an, vài ngày nay cũng ngủ không được yên giấc.
-
Hôm sau, một cỗ xe ngựa mui xanh dừng lại trước cửa phủ Vĩnh Quốc Công, là Tiết Chú từ thư viện Tân Sơn trở về.
Con cháu Tiết gia không tính là ít, Tiết Chú là trưởng tử đời này.
Phùng phu nhân chỉ sinh được một cô con gái, không có con trai, nên dù Tiết Chú không phải con vợ cả, vẫn được bà nuôi dưỡng từ nhỏ. Không có gì bất ngờ, tương lai tước vị Quốc công này chính là do hắn kế thừa.
Tiết Chú vừa xuống xe, lập tức đến Di Đức Viện thỉnh an tổ mẫu, sau đó mới tới gặp Phùng phu nhân.
Phùng phu nhân hỏi hắn vài câu về tình hình ở thư viện, Tiết Chú chỉ nói mọi chuyện đều ổn, lại hỏi bà: "Mẫu thân, nghe nói Nhị muội năm ngày nữa sẽ về tới sao?"
Nhắc tới Bình An, mắt Phùng phu nhân hơi sáng lên, đáp: "Phải, ta đang đếm từng ngày mong ngóng, có lẽ cũng sắp tới rồi."
Tiết Chú tiếp lời: "Hy vọng nhị muội bình an vô sự, mấy người bạn cùng thư viện với con mấy hôm nay đều bỏ sách vở, chỉ lo hỏi chuyện này."
Phùng phu nhân nghe xong lại thấy không vui.
Quốc công phủ lần này đón người về vốn đã ồn ào huyên náo, đến cả thánh thượng cũng đã biết chuyện, còn đặc biệt gọi Tiết Hãn vào thư phòng hỏi qua. Kinh thành bàn tán xôn xao là không thể tránh khỏi.
Nhưng mọi người bàn tới bàn lui, thật ra cũng chỉ vì một chuyện trên người Bình An: Ngay từ khi nàng mới một tuổi, Thánh thượng đã đem nàng hứa hôn cho Dự vương điện hạ.
Chẳng trách ngay cả những sĩ tử vốn chăm chỉ đọc sách, cũng không kìm nổi tò mò mà hỏi Tiết Chú.
Phùng phu nhân bèn hỏi: "Bọn họ hỏi con cái gì?"
Tiết Chú vốn chỉ thuận miệng trêu đùa, không ngờ Phùng phu nhân lại để tâm, hắn hơi xấu hổ, đáp qua loa: "Cũng chẳng có gì, chỉ hỏi bao giờ nhị muội trở về."
Nhưng thực tế đâu chỉ như vậy. Năm nay Tiết Chú cũng đã hai mươi tuổi rồi, đàn ông quan tâm chuyện gì, lòng hắn rất rõ. Mấy người bạn kia tuy không nói thẳng ra, nhưng chính là hỏi hộ tâm tư hắn đang suy nghĩ, bao nhiêu năm như vậy rồi, không biết dung mạo Bình An có còn xinh đẹp như năm xưa không?
Năm đó, chính vì nghe nói nhà họ Tiết có một "tiểu tiên đồng", Thánh thượng vui vẻ cười bảo: "Trẫm ở đây cũng có một vị tiểu tiên đồng, vừa khéo ghép thành một đôi, chẳng phải mỹ sự hay sao?"
Vậy mới hứa hôn Bình An với Dự vương điện hạ.
Trong ký ức của Tiết Chú, muội muội từ nhỏ đã vô cùng đáng yêu, là một mỹ nhân bẩm sinh.
Chỉ tiếc rằng người đẹp đến mấy, nếu phải lớn lên ở chốn quê mùa, ngày ngày dầm mưa dãi nắng, liệu có thể đẹp như trước?
Phải biết, từng hành động của Dự vương đều được mọi người quan tâm chú ý. Vì cuộc hôn nhân này, năm đó khi Bình An mất tích, ngay cả Thánh thượng cũng điều cấm quân tìm kiếm suốt một tháng.
Nhờ mối quan hệ này, Tiết Chú học tại thư viện Tân Sơn cũng vô cùng nở mày nở mặt.
Dẫu Bình An mất tích, nhà họ Tiết vẫn còn hai cô con gái nữa kia mà. Lời vua nói là cửu đỉnh, tuyệt đối không thể thu hồi. Khi ấy chỉ nói là "tiểu tiên đồng nhà họ Tiết", chứ đâu nhất định phải là Bình An? Dự vương chỉ cần cưới một nữ nhi họ Tiết là được.
Bây giờ, nhị muội muội đã tìm về, nếu dung mạo nàng không bằng lúc còn là "tiểu tiên đồng", chắc chắn nhiều người sẽ bất mãn với hôn sự này, lời gièm pha sẽ nối nhau mà tới, lúc đó hắn còn biết ăn nói thế nào trước mặt đồng môn đây?
Rời khỏi viện của Phùng phu nhân, Tiết Chú lòng đầy nặng nề.
Mới đi được vài bước, bỗng nhiên nghe một tiếng gọi: "Đại ca!"
Tiết Chú quay đầu nhìn lại, hóa ra là đại muội muội Tiết Tĩnh An.
Tiết Tĩnh An và Tiết Chú không cùng mẹ, do một di nương khác sinh ra. Năm xưa Tiết Chú, Tiết Hạo và Bình An đều được nuôi bên cạnh Phùng phu nhân, bà tự thấy sức mình không đủ, nên không nhận nuôi Tĩnh An.
Sau đó Bình An thất lạc, Phùng phu nhân càng không thể nuôi dưỡng Tĩnh An và Thường An, hai cô con gái này đều sống cạnh mẹ ruột mình.
Dẫu vậy, ngày thường phủ cũng không bạc đãi hai nàng ấy.
Lúc này, Tiết Tĩnh An mặc áo dệt cẩm màu vàng nghệ thêu hoa hải đường, váy tám mảnh màu xanh nhạt như trời sau mưa, tóc cài hoa cung đình đỏ thắm, đứng dưới hiên nhà, mỉm cười dịu dàng chào huynh trưởng, quả thật có dáng vẻ của một đại gia khuê tú.
Thấy Tiết Chú dừng lại, Tĩnh An hỏi: "Đại ca vừa từ thư viện về à?"
Tiết Chú đáp: "Ừ, ta có mang chút đồ chơi nhỏ cho muội và Thường An, bảo bà tử đưa qua rồi đấy."
Tiết Tĩnh An vui vẻ nói: "Tốt quá! À phải rồi, Bình An còn mấy ngày nữa thì về tới?"
Tiết Chú: "Chỉ một hai ngày nữa thôi. Tính nhị đệ nóng nảy, còn chẳng chịu báo rõ hành trình, chắc sẽ về nhanh hơn."
Hắn thở dài: "Cuối cùng cũng tìm về được, bao nhiêu năm rồi..."
Tĩnh An gật đầu: "Muội cũng đang chờ nàng về đây!"
Hai huynh muội trò chuyện một lúc, Tĩnh An quay về viện mẹ ruột Lâm di nương.
Lâm di nương vừa may vá vừa nhẹ giọng nói: "Ta thật không ngờ Bình An còn về được. Còn tưởng hôn sự với Dự vương sẽ rơi vào tay con chứ."
Không thể thoải mái như trước mặt huynh trưởng, Tĩnh An cúi đầu, xoắn chặt khăn tay, khe khẽ: "Mẹ đừng nói nữa, lòng con..."
Rất khó chịu.
Nhưng nàng ấy không dám nói ra.
Cả phủ Quốc Công đều vui mừng hân hoan chờ ngày Bình An trở về, nàng ấy làm sao dám biểu lộ một chút bất mãn nào đây?
Thấy con gái rơi lệ, Lâm di nương vội rót trà cho nàng ấy, dịu giọng dỗ dành: "Ngoan nào, uống ngụm trà cho bình tâm lại. Vốn dĩ hôn sự này không phải của con, lại nói còn có Thường An kia cũng đang tranh, giờ nhị cô nương về rồi, Thường An cũng chẳng còn cơ hội đâu, chưa biết chừng nó còn đang tức chết ấy chứ."
Tiết Tĩnh An vẫn im lặng xoắn chặt khăn tay.
Sau khi Bình An thất lạc, tuy ngoài miệng không ai nói gì, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hôn sự với Dự vương điện hạ tám chín phần sẽ rơi vào tay một trong các cô con gái vợ lẽ nhà họ Tiết.
Mà Tiết Tĩnh An là trưởng nữ trong nhà, năm nay đã mười lăm, cũng từng có người đến cầu thân, nhưng dù môn đăng hộ đối thế nào cũng chẳng thể sánh bằng Vương phủ.
Nhưng đó vẫn chưa phải điều quan trọng nhất. Trong buổi cung yến năm nay, nàng ấy và mấy vị tiểu thư không cẩn thận đi lạc đường, tình cờ thoáng thấy Dự vương một lần. Thiếu niên ấy dung mạo quả thật tựa tiên nhân giáng thế, khí độ xuất chúng, phong thái đĩnh đạc, chỉ một lần gặp đã khiến trái tim các thiếu nữ rung động không thôi.
Còn có cô nương gan lớn, trực tiếp nói với Tiết Tĩnh An: "Thật ngưỡng mộ tỷ..."
Các nàng đều ngầm hiểu rõ nhau, rốt cuộc đang ngưỡng mộ điều gì, Tiết Tĩnh An lúc ấy nghe xong liền đỏ mặt.
Trong thâm tâm, nàng ấy âm thầm mong chờ hôn sự này sẽ rơi xuống đầu mình.
Thế nhưng giờ đây, hết thảy đều đã tan thành mây khói.
Nhưng không chỉ là hôn sự khiến người người ngưỡng mộ này, mỗi lần nhớ lại Bình An năm xưa được sủng ái biết bao nhiêu, Tiết Tĩnh An lại càng thêm bất an, càng nhận ra rõ ràng bản thân chỉ là một thứ nữ nhà họ Tiết.
Dẫu nàng ấy có học được phong thái khí độ chẳng thua kém gì trưởng nữ đích xuất, thì hôm nay, vị tiểu thư chính thống của phủ Vĩnh Quốc Công đã thật sự quay trở lại rồi.
Đang lúc Tiết Tĩnh An cúi đầu lau nước mắt, bên ngoài bỗng có nha hoàn chạy tới, bước chân vội vã, cao giọng gọi: "Đại cô nương, nhị cô nương về rồi! Lão gia cho gọi mọi người mau ra cổng lớn nghênh đón kìa!"
Tiết Tĩnh An sửng sốt, sao nhanh vậy được?
Lâm di nương lập tức nhắc nhở: "Hai mắt con vẫn còn đỏ kia, mau phủ ít phấn trắng lên che lại, cẩn thận bị người ta phát hiện đấy!"
-
Lời tác giả:
Phi tần Bình An hồi cung rồi đây (đùa thôi không phải đâu nha!)