Đúng như dự liệu của Tiết Chú, Tiết Hạo hành sự l* m*ng, đến tận kinh thành rồi mới truyền tin về nhà.
May mà Tiết Hãn và Phùng phu nhân hiểu rõ tính tình đứa con trai này, tuy giao cho hắn việc lớn đi đón người, nhưng vẫn âm thầm cho người giám sát. Vì thế, xe ngựa của phủ Vĩnh Quốc Công vừa đến cửa kinh thành, tin tức đã lập tức truyền vào phủ.
Nhất thời cả phủ Vĩnh Quốc Công như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, khắp nơi đều hối hả chuẩn bị.
Cửa lớn làm bằng gỗ đàn mộc sơn đỏ dát vàng, chỉ khi gia tộc họ Tiết có đại sự như tế tổ, tiếp chỉ hay cưới gả mới mở ra, lúc này được hai tiểu tư thân hình cường tráng từ từ đẩy mở.
Thị vệ phủ Quốc Công đồng loạt chạy tới, vung đao đẩy đám dân chúng đang chen chúc ngóng cổ nhìn xem sang hai bên:
"Lui lại! Lui lại!"
"Không được tụ tập xem náo nhiệt!"
"..."
Chẳng bao lâu sau, vài bà tử quản gia đã đứng đầy trước cửa. Kế đó, Quốc công gia Tiết Hãn cùng nhất phẩm cáo mệnh phu nhân Phùng thị đồng thời xuất hiện tại cổng lớn. Tiết Chú, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An còn đến sớm hơn, ngoài trưởng bối là lão phu nhân, gần như cả phủ đều có mặt đông đủ.
Lễ nghi như thế, trong lòng Phùng phu nhân thậm chí còn thấy chưa đủ.
Bà chỉ mong Bình An có thể vui vẻ mà trở về nhà này. Thế nhưng mười năm trước, khi Bình An vừa mất tích, việc tìm kiếm nàng gây động tĩnh quá lớn, về sau dù có nói nàng chỉ đang dưỡng bệnh ở nông thôn, thì kinh thành vẫn cứ lan truyền những lời đồn khó nghe.
Nay nàng đã trở về, tất nhiên phải mở màn thật trang trọng, tránh để người khác khinh thường.
Còn Tần lão phu nhân và Tiết Hãn, suy nghĩ của họ sâu xa hơn Phùng phu nhân rất nhiều. Sự long trọng hôm nay không chỉ vì Bình An, mà còn vì hôn sự với Dự vương sau này.
Người mà phủ Quốc Công đang đón về không đơn giản chỉ là một cô con gái, mà còn là Dự vương phi tương lai. Đối với vương phi, dĩ nhiên lễ nghi không thể kém.
Nhất thời, mọi người đứng ở cửa lớn, mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau.
Bỗng nhiên, nhị công tử Tiết Hạo một thân phong trần thúc ngựa chạy đến từ phía phố Vĩnh An, hô lớn: "Cha, mẹ! Con đưa nhị muội về rồi đây!"
Phùng phu nhân vội hỏi: "Người đâu? Người đâu rồi?"
Tiết Hạo đưa tay chỉ ra phía sau: "Kìa, chẳng phải đang tới sao!"
Theo hướng Tiết Hạo vừa tới, một cỗ xe ngựa đang được các thị vệ hộ tống. Cỗ xe phủ mui xanh hồ, bốn góc buông rèm tua vàng, bên trên treo một tấm biển nhỏ có khắc chữ Tiết gia, nhẹ nhàng lay động theo nhịp xe đi.
Trái tim Phùng phu nhân cũng theo đó mà lay động không ngừng.
Bà nắm chặt chiếc khăn tay, bao lần bà từng tưởng tượng khoảnh khắc trùng phùng với Bình An, nhưng giờ phút này thật sự đã đến gần, bà bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Sợ rằng nguyện vọng bao năm qua, cuối cùng chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước, thoáng chốc lại tan biến.
Dường như cảm nhận được sự bất an trong lòng bà, Tiết Hãn nhẹ nhàng đưa tay chạm lên mu bàn tay của thê tử.
Phùng phu nhân lúc này mới hồi thần, vừa vặn thấy cỗ xe ngựa dừng lại. Tiết Chú dẫn đầu, theo sau là Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An cùng mấy vị quản gia ma ma, bước xuống bậc thềm, cất giọng: "Nhị muội, đường xa vất vả rồi."
Sau tiếng gọi của Tiết Chú, rèm xe ngựa khẽ động. Một bàn tay trắng muốt mảnh mai nhẹ nhàng vén rèm lên, dung nhan người trong xe dần hiện rõ.
Chỉ thấy thiếu nữ có mái tóc đen nhánh như mực, búi kiểu song hoàn kế, trên tóc cài đôi dải lụa đỏ thắm. Những sợi tóc mai mềm mại trước trán nhẹ bay theo gió, đôi mắt trong veo như nước hồ thu khẽ mở, chiếc mũi nhỏ xinh tinh xảo, môi đỏ như cánh hoa, hai má trắng hồng tựa đào tháng ba. Dung nhan nàng tinh tế hệt như bức tranh do danh họa tỉ mỉ vẽ nên, thiên nhiên tạo hóa ưu ái, tuyệt nhiên chẳng thể tìm ra một điểm nào không đẹp.
Người của phủ Quốc Công nhất thời đều ngẩn ngơ.
Nhất là Tiết Chú, tới lúc này hắn mới hiểu ra, hóa ra những lo lắng trước đây của hắn đều là dư thừa.
Thảo nào Tiết Hạo vừa gặp mặt đã chắc chắn không sai. Chỉ cần từng gặp nàng lúc nhỏ, giờ phút này sẽ nhận ra ngay, nàng chính là "tiểu tiên đồng" Tiết Bình An ngày nào.
Hắn liền tránh qua một bên, nhường chỗ cho quản gia ma ma Lâm Dương thị bước lên, đỡ Bình An xuống xe ngựa.
Bình An vươn tay, khẽ vịn lấy bàn tay Lâm Dương thị, từ từ bước ra ngoài xe.
Dáng người nàng không thấp, khoác áo choàng dài màu hồng thêu hoa mẫu đơn cùng bướm lượn, váy trắng ngà xếp ly chỉnh tề, vừa đứng ở đó, tựa như tất cả ánh sáng đều tụ hội trên người nàng. Khí chất thanh thoát, phiêu dật tựa tiên nhân, thoáng chốc liền đè ép Tĩnh An và Thường An xuống dưới.
Anh em trong nhà có thể nhận mặt sau, nhưng cha mẹ thì phải bái kiến trước. Lâm Dương thị đưa Bình An bước đến trước cửa lớn.
Lâm Dương thị giới thiệu: "Nhị cô nương, đây là lão gia, đây là phu nhân."
Bình An nhìn về phía Tiết Hãn và Phùng phu nhân.
Trước khi rời Hoàn Nam, Chu thị đã dạy nàng một ít quy củ của phủ Quốc Công.
Hai người trước mặt này, chính là cha mẹ ruột thịt của nàng.
Bình An khẽ cúi đầu, coi như hành lễ, nhẹ giọng gọi: "Cha, mẹ."
Thiếu nữ hiển nhiên vẫn chưa quen, âm thanh vừa nhẹ vừa mềm, cắn chữ rõ ràng, nhưng khi lọt vào tai Phùng phu nhân, lại tựa như vọng từ trong giấc mộng xa xăm truyền tới, rung động tận tâm can.
Phùng phu nhân xiết chặt tay Hổ Phách, may sao vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng chẳng kịp nghĩ nhiều, bà liền đưa hai tay ra, nắm lấy bàn tay Bình An. Bà cố kìm nén nước mắt, chỉ vô thức gật đầu, lại gật đầu, không nói nổi một lời nào.
Trong lòng Tiết Hãn cũng nhẹ nhàng thở phào, nói: "Tốt, tốt lắm, về được là tốt rồi. Mau tới gặp tổ mẫu trước, bà cũng đang rất nhớ con."
Một đoàn người đông đúc lập tức nối nhau vào phủ.
Phùng phu nhân nắm chặt tay Bình An, lại sợ dùng sức mạnh sẽ làm nàng đau, chỉ có thể dùng ngón cái nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay nàng. Bà ngoài mặt cố nén, chỉ hơi đỏ vành mắt, nhưng lòng bàn tay đã âm thầm ướt đẫm.
Bình An nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhìn bà.
Tay của Phùng phu nhân rất khác với Chu thị ở tận Hoản Nam. Là phu nhân quyền quý, tay bà không có chút vết chai nào, vừa mềm mại vừa mịn màng.
Chỉ duy nhất một điểm giống hệt, ấy là cũng ấm áp, mạnh mẽ như vậy.
Phủ Quốc Công rất lớn, bước qua cửa lớn mới chỉ là bắt đầu. Qua cửa hình trăng khuyết, bên trong là tường trắng ngói xanh, liễu rủ dịu dàng, non nước sơn cảnh bố trí khéo léo, hai bên là hành lang uốn quanh. Men theo bên trái là nơi ở của trưởng bối, phía bên phải là chỗ dành cho các tiểu bối.
Mọi người trước tiên đi về phía bên trái, qua một bức bình phong, mới tới được Di Đức Viện. Cửa viện đang rộng mở, đại nha hoàn của lão phu nhân đứng sẵn ngoài cửa chờ đón, vừa thấy Bình An, ánh mắt liền sáng bừng lên.
"Lão phu nhân, Bình An cô nương đến rồi đây ạ!" Đại nha hoàn vừa cười vừa dẫn Bình An và mọi người vào chính phòng.
Chính giữa phòng đặt một bức bình phong lớn, chạm trổ cảnh "Bách điểu triều phụng", đi vòng qua bình phong, phía sau là giá trưng bày đồ cổ họa tiết tinh xảo, bày đầy những món đồ quý giá, nào là ngọc điêu "Hải yến hà thanh", nào là kim nguyên bảo tượng trưng cát tường như ý, nhìn hoa cả mắt.
Bình An chẳng kịp nhìn kỹ, đành thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn xuống đường dưới chân.
Trong phòng đặt một chiếc lư hương kiểu cổ hình núi, làn khói nhẹ nhàng phiêu tán, hòa quyện hương gỗ trầm cùng mùi thuốc thoang thoảng vốn có, từng làn từng làn đan xen vào nhau.
Bình An vô thức khẽ hít hít mũi.
Ngồi ở vị trí chính diện là Tần lão phu nhân, mái tóc bạc trắng búi cao cài đầy trâm ngọc châu quý giá, thân khoác áo bào dài màu tím thẫm thêu hoa văn vân hà cùng chim trĩ. Người bà vốn không khỏe mạnh, sắc mặt hơi gầy, giữa hai hàng lông mày hằn mờ một chữ "Xuyên".
Dưới sự ra hiệu của cha mẹ, Bình An cất tiếng gọi bà: "Tổ mẫu."
Ánh mắt lão phu nhân sâu xa, khoảnh khắc thấy Bình An, trong đáy mắt bà thoáng qua chút kinh ngạc.
Tiết Hãn cười nói: "Mẫu thân, đây chính là Nhị cô nương nhà ta, Bình An đấy. Người xem, cũng chẳng thay đổi bao nhiêu so với ngày bé phải không ạ?"
Tần lão phu nhân giơ tay ra, Phùng phu nhân vội dẫn Bình An đến gần bà.
Bà nắm lấy tay Bình An, quan sát thật kỹ rồi nói: "Quả thực không thay đổi nhiều, nhưng cũng đã lớn thật rồi."
Dù sao cũng đã mười năm, thật sự đã trưởng thành.
Tần lão phu nhân lại hỏi: "Con còn nhớ được bao nhiêu chuyện trước đây?"
Bình An khẽ lắc đầu. Nàng nhớ không nhiều lắm, thi thoảng sẽ mơ hồ nhớ ra điều gì đó, nhưng phần lớn chỉ là một mảng ký ức trống rỗng.
Bên cạnh, Tiết Hạo chen vào: "Tổ mẫu, nhị muội đã chẳng còn nhớ gì nữa đâu ạ."
Hắn đã viết rõ trong thư gửi về, đáng ra mọi người đều phải biết.
Nhưng Tần lão phu nhân vẫn hỏi tiếp: "Vậy con còn nhớ chuyện gì trước đây không?"
Phùng phu nhân định mở lời ngăn lại: "Mẫu thân..."
Tần lão phu nhân liếc mắt nhìn con dâu một cái, Phùng phu nhân lập tức nuốt lại lời định nói, mày khẽ nhíu lại đầy bất an.
Bình An không nhận ra sự bất thường trong câu hỏi của bà. Nàng chỉ chăm chú nhìn đôi tay khô gầy của lão phu nhân.
Trong đầu nàng bỗng nhiên nhớ tới trước khi lên đường, Chu thị đã dặn dò nàng hết lần này tới lần khác: "Bình An, dù kinh thành ra sao, con chỉ cần nhớ kỹ: nghĩ gì cứ nói, nhớ gì thì kể ra như thế."
Người bình thường vừa mới bước chân vào cửa cao nhà quyền quý, thường vô cùng cẩn thận, dè dặt lời ăn tiếng nói, nhưng Chu thị thì làm ngược lại, bảo nàng nghĩ gì cứ nói hết.
Bởi vì tâm tư của Bình An sạch sẽ trong veo như ngọc không tì vết, nhưng nàng vốn nói không nhiều, kinh thành bên này lại chưa hiểu rõ nàng, nếu nàng cứ giữ im lặng, một khi bị hiểu lầm sẽ rất khó mà giải thích.
Hơn nữa nếu làm một tiểu thư phủ Quốc Công mà ngay cả nói thật cũng không được phép, vậy thì nơi này chẳng đáng ở chút nào.
Chu thị cuối cùng còn dặn thêm: "Dù sao cũng còn đại ca con ở bên, nếu con bị bắt nạt, chúng ta sẽ trở về Hoàn Nam."
Khi ấy, Trương Đại Tráng vỗ ngực ầm ầm, nói chắc nịch: "Ta quyết không để ai bắt nạt muội muội đâu!"
Lúc đó, Bình An đã muốn hỏi, thế nào mới là bị bắt nạt đây.
Có phải là không cho ăn cơm không?
Nhưng thấy ánh mắt lo lắng của Chu thị, nàng đành im lặng nuốt xuống nghi vấn trong lòng.
Bây giờ, đối diện câu hỏi của Tần lão phu nhân, Bình An khẽ chớp mắt. Đôi mắt nàng long lanh như hai quả nho đen, hàng mi dài cong cong, nhẹ nhàng rung động như đôi cánh bướm chuẩn bị bay lên.
Có gì cứ nói đó.
Ký ức sớm nhất nàng nhớ ra được là: "Ăn rễ cây."
Nàng nghĩ vậy, liền trực tiếp nói ra.
Lần này, đừng nói là Tiết Hãn hay Phùng phu nhân, ngay cả Tần lão phu nhân cũng sững sờ tại chỗ.
Tổ tiên Đại Tề từ lâu đã đề cao chữ hiếu, coi trọng nhất là "Bách thiện hiếu vi tiên", nhất là ở kinh thành, điều này lại càng khắc sâu đến mức người đi xa chỉ dám báo tin vui, tuyệt đối không kể khổ. Bởi kể khổ sẽ khiến trưởng bối phiền lòng, sợ là phạm vào bất hiếu.
Năm xưa Tiết Hãn đến Tây Bắc làm quan, ngày ngày ăn đầy cát bụi, nhưng viết thư gửi về cho Tần lão phu nhân cũng chưa từng than vãn lấy một câu.
Hôm nay cách nói chuyện của Bình An thật sự là điều cả nhà chưa từng nghĩ tới. Nhưng ánh mắt nàng lại trong veo như thế hoàn toàn không có ý oán trách, cũng chẳng phải cố ý than khổ.
Nàng chỉ đơn giản trả lời câu hỏi của tổ mẫu, nói ra điều mình còn nhớ được mà thôi.
Ba chữ "ăn rễ cây" ấy, nàng nói rất đơn giản, ngữ khí không chút gợn sóng, bình thản đến mức chẳng coi đây là chuyện "khổ cực" gì.
Nhưng càng như thế, lòng mọi người càng thêm đau xót, đứa trẻ này phải chịu khổ cực đến mức ấy, chẳng phải đều do phủ Quốc Công làm thất lạc nàng suốt mười năm sao?
Mười năm qua, không ai tưởng tượng nổi Bình An đã trải qua như thế nào.
Phùng phu nhân quay mặt đi, lặng lẽ lau khóe mắt.
Tần lão phu nhân hoàn hồn, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nàng: "Con phải chịu khổ rồi, đứa trẻ đáng thương của ta."
Bình An cảm nhận được tay bà vỗ nhẹ hai lần lên tay mình.
Nghĩ gì cứ nói đó.
Nàng ngước mắt lên, thẳng thắn nhìn vào Tần lão phu nhân. Vị lão thái thái này là tổ mẫu của nàng, tổ mẫu chính là mẹ của cha nàng, là mẹ của mẹ nàng nữa.
Sau đó, nàng nhìn vị mẫu thân của cha mình, nói: "Tổ mẫu cũng khổ."
Tiết Hãn và Phùng phu nhân đồng thời giật mình. Bình An nói sai lời rồi!
Lão phu nhân năm nay đã sáu mươi lăm tuổi, thọ đến tuổi này vốn là phúc lớn. Khi các trưởng bối nhà chồng còn sống, bà là người nổi danh phúc đức ở kinh thành, ngay cả Thái tử phi năm đó xuất giá cũng cung kính mời bà đến làm lễ khai diện.
Nay tuy sức khỏe không bằng xưa, nhưng vẫn có con cháu phụng dưỡng, nào có chút khổ cực nào?
Phùng phu nhân đang định mở lời giảng hòa, thì nghe một giọng thiếu nữ hồn nhiên trong trẻo vang lên: "Nhị tỷ, tổ mẫu khổ ở đâu thế?"
Phùng phu nhân sắc mặt tối sầm lại.
Người nói câu đó, chính là Tam cô nương của phủ, Tiết Thường An.
Bình An quay sang nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thấy nàng ta ăn mặc tinh xảo, rất đẹp mắt.
Thực ra, ở đây ai trong mắt nàng cũng đẹp cả.
Phùng phu nhân liền nói: "Mẫu thân, Bình An còn nhỏ...."
Ngay sau đó, lại nghe Tần lão phu nhân lên tiếng, cắt ngang lời Phùng phu nhân định nói. Bà hơi híp đôi mắt đục ngầu, hỏi lại Bình An: "Tổ mẫu khổ chỗ nào?"
Cả căn phòng lập tức yên tĩnh lại, đến mức dường như nghe được cả tiếng lò hương kiểu cổ đang cháy lên làn khói trầm. Tiết Chú, Tiết Tĩnh An thậm chí thở cũng không dám mạnh, Phùng phu nhân định nói thêm gì đó, lại bị Tiết Hãn ngăn lại.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Bình An.
Bình An rũ mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Thiếu nữ lớn lên vẫn giống hệt khi còn bé, chỉ là ngũ quan dần trưởng thành, xương cốt cũng dần hoàn mỹ hơn. Từ "tiểu tiên đồng" năm nào nay đã trở thành thiếu nữ như tiên tử giáng trần, giữa đôi mày thoáng nét thanh nhã tự nhiên, như thoát ly thế tục. Ánh mắt nàng càng trong trẻo, lại như nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Nàng nhẹ nhàng ngước mắt lên, chậm rãi cất lời, từng chữ từng chữ đều mềm mại, chậm như chú cá vàng nhỏ đang phun bong bóng, mỗi một chữ lại khẽ động đậy một chút: "Thuốc đắng."
Nàng từng uống thuốc, nàng biết rõ, uống thuốc rất đắng.
Lời vừa dứt, Tần lão phu nhân bỗng nhiên bật cười thành tiếng.