Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 20

Đương nhiên, hôn sự này không phải muốn từ là từ ngay được.

Cái gọi là "từ chối" mà Nguyên Thái phi nói tới, chính là thay Bùi Thuyên kéo dài thêm thời gian thành hôn. Bà đã thương lượng với Vạn Tuyên Đế, rằng Dự Vương mới bước vào triều chính, cần một năm để ổn định, sau đó hãy tính đến chuyện cưới gả.

Nguyên Thái phi nói: "Một năm, biến số rất nhiều, có khi đến lúc đó cục diện triều đình đã đổi khác."

Vạn Tuyên Đế đề xuất sáu tháng có vẻ gấp rút, nhưng có lẽ, ông cũng có dự tính riêng.

Ra khỏi Thái Thọ cung, Bùi Thuyên mân mê miếng ngọc bội bên hông. Một năm, quả thực có nhiều biến số, bọn họ muốn thấy biến số như thế nào đây?

Không biết vì sao, chàng siết chặt ngọc bội trong tay, đầu ngón tay hơi trắng bệch.

-

Ninh Quốc Công phủ có nguồn tin trong cung, không quá vài ngày, chuyện Vạn Tuyên Đế tới Thái Thọ cung bàn luận hôn sự của Dự Vương đã truyền về tới phủ.

Tiết hạ oi nồng, trong khuê phòng đặt sẵn chậu băng, phu nhân Ninh Quốc Công vén màn lên, thấy con gái Từ Mẫn Nhi đang mặc áo lót, ngồi chơi cờ với nha hoàn.

Từ Mẫn Nhi đứng dậy, gọi một tiếng: "Mẫu thân, sao người lại tới đây?"

Phu nhân Ninh Quốc Công cười khẽ, ra hiệu cho nha hoàn lui ra, rồi mới kể chuyện vừa truyền về từ trong cung cho nàng nghe. Thấy Từ Mẫn Nhi chẳng phản ứng gì, bà ta bèn thêm vào một câu: "Nếu cứ tiếp tục chờ đợi, e rằng nhà họ Tiết kia sẽ vượt xa chúng ta mất thôi."

Từ Mẫn Nhi lẩm bẩm: "Vậy... vậy để phụ thân và đại ca đi tranh thủ thiện cảm từ Dự Vương phủ xem sao..."

Phu nhân Ninh Quốc Công nói: "Con đang nói linh tinh gì vậy? Đương nhiên họ cũng có động thái rồi, nhưng chuyện ở tiền triều và chuyện hậu viện không giống nhau. Dự Vương dù có hài lòng họ bao nhiêu đi nữa, cũng đâu thể vì vậy mà chọn con làm Vương phi được?"

Những lời này quá mức thẳng thắn, khiến sắc mặt Từ Mẫn Nhi đỏ lên. Nàng ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân không biết đấy thôi, Vương gia đối với Bình An không giống bình thường."

Phu nhân Ninh Quốc Công hỏi: "Không giống thế nào?"

Từ Mẫn Nhi xấu hổ muốn khóc: "Trước kia, chàng ấy đối với Tiết Tĩnh An hay đối với chúng ta đều như nhau cả. Nhưng lần trước, rồi cả lần trước nữa, chàng chỉ gọi mỗi Bình An tới bên cạnh. Con nào dám đến gần nữa, thật là mất mặt!"

Dù sao nàng ta cũng là con gái của phủ Quốc Công, trước đây đâu phải loại con gái cứ thích lân la trước mặt nam nhân. Tuy nàng ta không làm quá nhiều chuyện, nhưng chỉ cần từng có suy nghĩ ấy thôi, nàng ta đã cảm thấy mình mất mặt lắm rồi.

Phu nhân Ninh Quốc Công an ủi con gái, hồi tưởng lại mấy lần gặp mặt Tiết Bình An, hiểu ra liền nói thêm: "Nói vậy, nàng ấy lọt vào mắt Dự Vương rồi à? Đứa bé đó đúng là đáng yêu thật."

Từ Mẫn Nhi trừng mắt nhìn mẹ: "Mẫu thân, con mới là con gái của người đấy!"

Phu nhân Ninh Quốc Công bật cười: "Khen nàng ấy một câu thì sao chứ? Ôi chà, nhưng có những chuyện cũng đành chịu thôi, không còn cách nào nữa, chỉ còn một biện pháp cuối cùng."

Từ Mẫn Nhi hỏi: "Là gì ạ?"

Phu nhân Ninh Quốc Công đáp: "Các con đều không biết, năm xưa Bình An không phải được đưa về quê dưỡng bệnh, mà là bị người ta bắt cóc đấy."

Việc này ở kinh thành phần lớn các phu nhân đều đã ngầm đoán được. Năm đó sự tình ầm ĩ không nhỏ, nào là phong thành, nào là điều động cấm vệ quân, huyên náo khắp kinh thành. Sau lần đó, các phu nhân đều trông giữ con cái cực kỳ nghiêm ngặt.

Chỉ là mọi người lòng hiểu không nói ra thôi. Dù sao Vĩnh Quốc Công phủ tới đời Tiết Hãn cũng không tệ, không cần thiết phải đắc tội họ. Nhưng nếu cứ mặc kệ thế này, thì nhà họ Tiết sắp sửa bay cao rồi.

Nghe đến đây, Từ Mẫn Nhi vô cùng kinh ngạc: "Bắt cóc ư?"

Phu nhân Ninh Quốc Công trầm tư một lát, nói: "Phải, chỉ cần đưa việc này lên đầu sóng ngọn gió là đủ rồi."

Vạn Tuyên Đế không phải không biết việc này, nhưng cô nương Tiết gia đã nguyên vẹn trở về, đối với Dự Vương phủ, che giấu đi chuyện xưa luôn dễ chịu hơn là thay đổi hôn ước.

Nhưng nếu chuyện này một lần nữa bị cả thành đồn đại, hoàng thất sẽ phải đối mặt trực tiếp với vấn đề, bọn họ làm sao có thể cưới một đứa trẻ từng bị bắt cóc từ nhỏ được?

Có lẽ nàng đến kinh thi, Sở từ còn chưa từng học qua!

Đến lúc ấy, nếu Vĩnh Quốc Công phủ thức thời, tự khắc sẽ chủ động dâng tấu xin hủy hôn, chứ không đợi con gái nhà mình chìm vào vòng xoáy thị phi miệng đời, bị thiên hạ chê cười, hủy hoại thanh danh.

Từ Mẫn Nhi thật không ngờ rằng Bình An lại từng bị bắt cóc.

Nghĩ đến nếu chuyện này lan truyền trong giới quý nữ, sẽ khiến người ta xấu hổ nhường nào, nàng ta bỗng dưng có chút e dè: "Mẫu thân, chuyện này làm sao mới truyền ra ngoài đây? Con không muốn làm đâu."

Phu nhân Ninh Quốc Công cười nhẹ: "Con tưởng chuyện như vậy cần chúng ta đích thân ra tay sao? Chỉ cần tung tin ra ngoài, tự nhiên sẽ có người ngồi không yên thôi."

...

Tin tức này, hệt như một giọt mực nhỏ xuống nước trong, chậm rãi khuếch tán, lan rộng ra khắp nơi.

Tin tức ấy truyền đến tai Quận chúa Ngọc Tuệ, nàng ta tròn mắt kinh ngạc hỏi: "Thật sao?"

Trưởng cung nữ đáp: "Hoàn toàn chính xác. Có kẻ tò mò thật sự đến Hoàn Nam điều tra, trở về nói rằng cô nương nhà họ Tiết kia, năm xưa đúng là từng bị bắt cóc."

Ngọc Tuệ lẩm bẩm: "Không ngờ nàng ta lại bị bắt cóc thật..."

Những ngày này, Ngọc Tuệ cảm thấy vô vị cực kỳ, bây giờ lệnh cấm túc của nàng ta sắp được giải, nàng ta nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại thấy chẳng có gì thú vị.

Cho dù lấy chuyện này để giễu cợt Tiết Bình An, nhưng nếu hôn sự giữa Vĩnh Quốc Công phủ và Dự Vương phủ mà tan tành, chưa chắc đã là chuyện tốt. Vì thể diện hoàng gia, Vạn Tuyên Đế chắc chắn sẽ ban cho Dự Vương một mối hôn nhân còn tốt đẹp hơn.

Giống như lần này nàng ta nhằm vào Tiết Bình An, đã bị Vạn Tuyên Đế và Thái tử trách mắng thậm tệ một trận. Nàng ta thật sự không muốn lại ngã thêm lần nữa vào cái hố này.

Ngọc Tuệ căn dặn trưởng cung nữ: "Ngậm chặt miệng vào, chuyện này trước đây không truyền ra được, tất có lý do riêng của nó. Chúng ta cứ giả như không biết gì, để xem ai dám làm người đầu tiên chọc thủng việc này."

Chưa quá hai ngày, cuối cùng Ngọc Tuệ cũng được giải cấm, có thể tự do đi lại trong cung.

Trên đường đến điện Tri Hành, đúng lúc nàng ta gặp được Bát công chúa cùng bốn vị bạn học. Năm người đi cùng nhau, nàng ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy ngay Bình An.

Ngọc Tuệ thầm nghĩ trong bụng, người này thực sự từng bị bắt cóc sao? Vậy trước kia hẳn là trải qua rất khó khăn mới đúng chứ? Sao từ trong ánh mắt nàng, lại chỉ nhìn thấy vẻ trong sáng thuần khiết thế này?

Nhận ra ánh mắt của nàng ta, Bình An ngẩng đầu nhìn lại, nhưng cũng không hề khó chịu khi bị soi mói, chỉ đơn giản đáp lại bằng một ánh nhìn.

Ngọc Tuệ thu ánh mắt về, trong lòng thầm nghĩ, đúng là người kỳ quái. Nàng ta tiến lên phía trước, hành lễ với Bát công chúa Bùi Mẫn Quân, gọi một tiếng: "Cô cô."

Hiện giờ khi gặp Ngọc Tuệ, Tiết Tĩnh An vẫn còn có chút căng thẳng. Thấy Ngọc Tuệ không có ý định nói chuyện với bọn họ, nàng ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn Bình An im lặng quan sát Ngọc Tuệ và Bùi Mẫn Quân. Đây là lần đầu tiên nàng chú ý đến cách xưng hô giữa hai người họ, thế nhưng Bùi Mẫn Quân rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn các nàng.

Thế gia vọng tộc cành lá rườm rà, trong kinh thành chuyện cách vai vế nhưng tuổi tác không chênh lệch nhiều đã là điều rất bình thường. Như Thái tử đương triều đã ngoài bốn mươi tuổi, vậy mà vẫn là cháu của Dự Vương còn chưa đầy hai mươi tuổi.

Chỉ là khi còn ở Hoàn Nam, Bình An chưa từng thấy qua. Trong nhận thức của nàng, "cô cô" đều là những phụ nữ cao to, cường tráng, không còn là hình dáng thiếu nữ nữa.

Bình An thực sự không hiểu nổi.

Đi thêm vài bước đã đến cửa điện Tri Hành. Từ xa, Bùi Thuyên từ đầu bên kia của dãy hành lang cung điện bước lại gần. Dưới đáy mắt chàng phủ một tầng u ám mơ hồ, chỉ hơi lộ ra chút sắc bén, cũng đủ khiến người ta phát lạnh trong lòng.

Trông thấy Bùi Thuyên, Bùi Mẫn Quân liền cúi người hành lễ trước: "Hoàng thúc."

Ngọc Tuệ Quận chúa cũng theo đó hành lễ: "Hoàng thúc tổ."

Bùi Thuyên nhìn về phía bốn người phía sau Bùi Mẫn Quân. Bình An chậm hơn một bước, thấy vậy mới vội vàng bắt chước theo làm lễ.

Hàng mi nàng dài và đen nhánh cụp xuống, nhưng trong đáy mắt vẫn ẩn chứa chút kinh ngạc, hẳn là nàng vừa gặp phải chuyện gì khó hiểu.

Không biết vì sao, Bùi Thuyên vô thức chậm bước lại. Theo lễ nghi, đáng ra chàng phải đi trước, vậy mà chàng lại khẽ ra hiệu với Bùi Mẫn Quân: "Vào trước đi."

Bùi Mẫn Quân liền dẫn các bạn học lần lượt vào trong, Ngọc Tuệ cũng nối bước theo sau.

Các nàng đều đã bước vào điện, Bình An lúc này mới cất bước. Bùi Thuyên đi ngay bên cạnh nàng, chàng đi rất chậm, khiến bước chân Bình An bất giác cũng chậm lại theo.

Chỉ một lúc sau, khoảng cách giữa hai người với mấy cô nương phía trước đã kéo ra một đoạn ngắn.

Tiết Tĩnh An phát hiện Bình An tụt lại phía sau, vừa định quay đầu tìm người, thì bị Tiết Thường An kéo nhẹ một cái, nàng ấy mới hiểu ra là Dự Vương có chuyện muốn nói, liền cúi đầu đi tiếp.

Thấy thế, lòng Từ Mẫn Nhi cũng căng thẳng theo. Nàng ta đã tự nhủ mình rồi, nhất định không được lân la tới nữa.

Bình An cũng dừng bước. Nàng hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh, vừa kinh ngạc vừa tò mò, cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Thuyên như thể trên mặt chàng có hoa nở.

Rõ ràng là Bùi Thuyên chủ động tìm nàng trước, thế nhưng dáng vẻ này cứ như nàng mới là người có chuyện cần nói với chàng vậy.

Chờ đến khi tỉnh táo lại, Bùi Thuyên phát hiện mình đã vô thức hỏi: "Muốn nói gì?"

Bình An bối rối đáp: "Thúc... tổ?"

Bùi Thuyên khẽ nhướng mày.

Mối quan hệ này rốt cuộc ra sao, Bình An tính thế nào cũng không rõ được. Nàng phồng má lên, rất nghiêm túc thở dài một tiếng: "Ngươi thật là... lớn quá đi."

Bùi Thuyên: "..."

Ngón tay chàng vô thức xoa nhẹ, không biết nên cảm ơn nàng vì ít nhất đã cân nhắc chọn từ, không nói thẳng chữ "già". Nhưng rõ ràng trong mắt nàng, hai từ này chắc cũng chẳng khác nhau là bao.

Chàng giơ tay lên, khẽ cong ngón tay, nhẹ nhàng ấn lên má nàng, lạnh giọng nhắc nhở: "Không được nói lung tung."

Bình An ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng, ngậm miệng lại.

Bùi Thuyên rất nhanh rụt tay về, chắp ra sau lưng, ánh mắt hơi có vẻ dò xét, nói: "Ngày sau nàng cũng sẽ là hoàng thẩm, hoàng thẩm tổ của người khác đấy."

Câu này ngầm ám chỉ quyền thế rộng lớn, liên quan mật thiết với Dự Vương phủ.

Bình An nghe vậy chậm rãi há miệng to ra, trong đôi mắt trong veo lấp lánh ánh cười: "Vậy thì ta cũng sẽ trở nên rất lớn rồi nhỉ."

Cảm giác này... thật thú vị!

Bùi Thuyên đột nhiên bật cười nhẹ. Quả thật vậy, nàng leo lên đến địa vị này, nhưng chưa từng mảy may quan tâm tới quyền thế.

Đột nhiên, Bình An lại hỏi tiếp: "Vậy ta làm sao mới trở nên lớn được đây?"

Hơi thở Bùi Thuyên khựng lại, chàng biết rõ nàng chỉ là tò mò chứ chẳng có ý gì khác. Nhưng vào khoảnh khắc này, chàng chợt phát hiện, bản thân mình lại nghĩ rằng, thời gian một năm quả thật quá dài.

Nên sớm hơn một chút, đem nàng ôm lấy, giấu vào trong tay áo mình thì hơn.

Không đợi chàng đáp lời, thấy mấy tỷ muội đều đã vào thiên điện bên phải, Bình An cũng muốn đi vào. Nhưng nàng chợt nhớ ra chuyện gì, từ trong tay áo lấy ra một vật đưa cho Bùi Thuyên.

Đó là một chiếc thuyền rồng nhỏ xíu được điêu khắc từ quả hạch đào, tinh xảo vô cùng, từng đường nét đều hiện rõ.

Nàng dịu dàng nói: "Này, cho ngươi đó."

Bùi Thuyên cầm chiếc thuyền rồng nhỏ chỉ to bằng một đốt ngón tay kia, liếc nhìn qua, bỗng nhiên hỏi: "Lần này chỉ tặng mỗi một mình ta thôi à?"

Bình An lắc đầu.

Bùi Thuyên lại hỏi tiếp: "Còn tặng ai nữa, mấy tỷ muội của nàng à?"

Bình An cảm thấy câu hỏi này thật kỳ lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ ngón tay ra đếm: "Tổ mẫu này, cha, mẹ, Trương đại ca, Tiết đại ca..."

Nàng cứ lần lượt đếm từng người một, sắc mặt của Bùi Thuyên cũng theo đó càng lúc càng lạnh nhạt.

Đếm xong rồi, Bình An cúi đầu lấy từ túi gấm đeo bên hông ra chiếc thuyền rồng nhỏ của chính mình. Nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt khoe khoang, giơ ra cho Bùi Thuyên nhìn chiếc thuyền nhỏ trên tay mình.

Trong tất cả những chiếc thuyền nhỏ ấy, chỉ có đúng hai chiếc, từ màu sắc, kiểu dáng, cho tới hình người nhỏ xíu được chạm khắc bên trong đều giống hệt nhau.

Nàng cong cong đôi mắt, vui vẻ nói: "Chúng ta giống nhau đấy nhé."

-

Giáo trình vuốt mèo hơi kỳ quái:

Bình An: Đầu tiên là nghịch lông, sau đó vò vò, rồi mới vuốt nhẹ một cái, được rồi!

Bình Luận (0)
Comment