Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 21

Từ Nghiên đi vòng qua tường cung, tiến về phía điện Tri Hành.

Bùi Thuyên tới điện Tri Hành chẳng phải để đọc sách, chỉ là đến lấy lệ cho hợp quy củ. Vì thế mỗi lần đến, chàng đều mang theo một ít công vụ cần xử lý.

Chỉ trong một thời gian ngắn, chàng đã âm thầm bố trí một số nhân mạch tại Hộ bộ, Lại bộ, trong đó Từ Nghiên chính là một người.

Khoảng bảy tám năm trước, phủ Ninh Quốc Công đã lựa chọn đứng về phía Dự Vương. Chỉ là lúc ấy không chỉ có mỗi nhà họ Từ chọn phe, những lão thần trong triều từng theo tiên đế còn sốt sắng hơn nhiều. Phủ Ninh Quốc Công trong số đó, lại chẳng nổi bật là bao.

Hiện giờ Từ Nghiên được trọng dụng, so với huynh đệ nhà họ Tiết là Tiết Chú, Tiết Hạo thì tốt hơn nhiều. Phu nhân Ninh Quốc Công vẫn thường than thở tiếc nuối, mối hôn sự tốt đẹp kia lại không rơi vào nhà họ Từ.

Trước đây Từ Nghiên không đồng ý với mẫu thân, nhưng bây giờ hắn chợt nảy sinh ý nghĩ rằng: Đúng là một mối hôn sự tốt thật, chỉ là không phải tốt với nhà họ Tiết, mà là với Dự Vương mới đúng.

Trước khi bước vào điện Tri Hành, hắn vô thức nhìn thoáng qua cửa điện. Lần trước chính tại đây, hắn từng gặp qua thiếu nữ kia.

Nàng thuận tay cho hắn một chút mứt quả, rất ngọt.

Chỉ là đôi mắt nàng quá mức trong sáng, rõ ràng chỉ vì không nỡ nhìn món mứt ấy không ai ăn nên mới hỏi hắn. Có lẽ hôm đó dù người tới là ai đi nữa, nàng cũng đều hỏi như vậy thôi. Chỉ là hắn hơi may mắn hơn một chút, nhưng từ đó về sau, vận may như thế không còn nữa.

Số lần gặp mặt nàng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Từ Nghiên vô thức liếc mắt về thiên điện bên phải nơi công chúa và các bạn học đang ở.

Thái giám dẫn đường thấy vậy liền hỏi: "Đại nhân, có chuyện gì ạ?"

Từ Nghiên đáp: "Không có gì."

Bước vào thiên điện bên trái, Từ Nghiên cúi đầu hành lễ với người ngồi trên ghế chủ vị: "Vương gia."

Mặc dù Bùi Thuyên chỉ nhận chức quan nhỏ chính lục phẩm, nhưng chẳng ai dám thực sự coi chàng là quan nhỏ mà đối đãi.

Đợi người ngồi trên cao đáp một tiếng: "Đứng lên đi.", Từ Nghiên mới ngẩng đầu lên, cung kính bẩm báo việc điều động quan viên: "Vị trí Tả thị lang Hộ bộ còn để trống, người đủ điều kiện khảo hạch hiện có ba vị..."

Đang nói, Từ Nghiên bỗng dưng ngừng lại.

Trên chiếc bàn gỗ hồng mộc, giữa những tấu chương, đặt hai chiếc thuyền rồng nhỏ xíu. Hai con thuyền giống nhau như đúc, tinh xảo đáng yêu, tựa như vừa lướt qua sóng gió, lặng lẽ neo đậu tại nơi này, mang theo chút nét hồn nhiên, thuần khiết.

Dự Vương từ nhỏ đã được vạn người chú ý, tính tình trước giờ luôn trầm ổn, không ai rõ chàng thích thứ gì, chàng cũng chưa từng giữ bên mình những đồ vật thú vị như vậy.

Từ Nghiên chợt nhớ tới vài hôm trước, muội muội Từ Mẫn Nhi vô tình nói một câu: "Qua Đoan Ngọ, ba cô nương nhà họ Tiết ai cũng có một chiếc thuyền rồng nhỏ, nhìn thú vị vô cùng. Ta với mấy muội muội trong nhà lại chẳng có phúc khí đó."

Trong khoảnh khắc, hắn bỗng chợt hiểu ra, liệu có phải là nàng tặng không?

Ngay lúc ấy, người thiếu niên ngồi sau bàn, ngón tay thon dài nhấc hai chiếc thuyền rồng lên, đặt trong lòng bàn tay khẽ mân mê, khiến hai con thuyền nhỏ trong tay chàng lại càng thêm nhỏ bé.

Đôi mắt chàng đen thẫm, thản nhiên liếc sang Từ Nghiên một cái.

Từ Nghiên giật mình hoàn hồn, vội vàng cúi đầu, tiếp tục bẩm báo: "Ba người đó lần lượt là..."

Bùi Thuyên hạ mắt xuống, đem hai chiếc thuyền nhỏ kia cất vào trong tay áo, nhớ lại vừa rồi lúc chàng lấy đi chiếc thuyền nhỏ trong tay Bình An, nàng sững sờ mở to mắt nhìn chàng.

Sao lại dễ bắt nạt như vậy chứ?

Khóe môi chàng khẽ cong lên một cách khó nhận ra.

...

Ngày hôm đó trở lại phủ Quốc Công, Bình An trước tiên tới viện Xuân Hành để thay đồ.

Thanh Liên phát hiện đầu tiên rằng túi thơm nhỏ của nàng đã lép đi, chiếc thuyền rồng nhỏ bên trong cũng biến mất. Thanh Liên còn đang ngạc nhiên thì Tuyết Chi từ viện Di Đức đã tới.

Tuyết Chi cười vui vẻ gọi Bình An: "Nhị cô nương, lão phu nhân gọi người qua đó dùng bữa đấy ạ."

Trước kia, Thái Chi và Thanh Liên mỗi lần thấy lão phu nhân gọi Bình An qua dùng bữa đều rất kinh ngạc. Nhưng bây giờ lại thấy quá bình thường rồi, một cô nương ngoan ngoãn dễ thương như vậy, ai mà chẳng muốn ăn cơm cùng nàng chứ?

Bình An rửa tay, lau mặt, liền đi theo Tuyết Chi tìm đồ ăn.

Hôm nay trong phần cơm cho trẻ con có món sườn nướng sốt mật ong, bánh hấp sơn tra chua ngọt, thêm một chén canh hạt sen ngọt lịm. Bàn của lão phu nhân hơn mười năm rồi chưa từng thấy đồ mặn, vậy mà giờ đây bà lại đặc biệt bảo phòng bếp nhỏ nấu món mặn cho Bình An.

Mùi thơm của thức ăn lấn át hết mùi thuốc đắng trong viện Di Đức.

Ăn xong, Bình An liền thấy buồn ngủ, cứ ngáp mãi không ngừng. Tuyết Chi bèn nói: "Để cô nương nghỉ tạm ở đây đi ạ, chạy tới chạy lui làm gì, đang buồn ngủ cũng thành hết buồn ngủ mất."

Tần lão phu nhân gật đầu: "Ở lại đây nghỉ một chút đi."

Tuyết Chi trải tấm nệm mềm mại lên sập cho Bình An, rồi đứng bên cạnh phe phẩy quạt cho nàng, Tần lão phu nhân ở bên cạnh đọc sách.

Mí mắt Bình An ngày càng nặng, bỗng dưng nàng hơi hé mắt, chỉ tay vào chiếc thuyền rồng nhỏ trên kệ đa bảo. Tần lão phu nhân ra hiệu, Lục Cúc vội lấy xuống đưa cho Bình An chơi.

Bình An nắm chặt chiếc thuyền nhỏ trong tay, dần chìm vào giấc ngủ.

Tuyết Chi quạt cho nàng một lát, không nhịn được cười nói: "Lão phu nhân nhìn xem, cô nương ngủ ngon lành biết bao."

Một lát sau, Tần lão phu nhân mới khép sách lại, nhìn sang nàng. Thiếu nữ lông mi vừa dài vừa dày, phủ xuống thành một bóng mờ nhạt trên gò má. Nàng nghiêng mình ngủ say, một bên má bị đè ép, mềm mại đáng yêu vô cùng.

Đột nhiên, nàng cau mày lại, tay vẫn nắm chặt thuyền nhỏ.

Tuyết Chi khẽ nói: "Hẳn là mơ thấy gì rồi."

Tần lão phu nhân nhìn nàng một lát, cười nhẹ, lắc đầu.

Bình An quả thực đang nằm mơ. Nàng mơ thấy mình biến thành một chú chim sẻ nhỏ, bụng trắng mềm mại, bộ lông xù bông, đôi mắt vừa đen vừa tròn.

Bỗng dưng, nàng trông thấy Vương gia, chàng đưa một ngón tay thong thả đè xuống lông đuôi nàng, thấy nàng không động đậy, liền cố tình giật nhẹ lông đuôi nàng.

Bình An vỗ cánh loạn xạ nhưng không bay được, đành lo lắng cuống cuồng...

Đừng giật nữa mà, sắp hói đến nơi rồi đây!

-

Chẳng mấy ngày sau, phủ Ninh Quốc Công tổ chức một buổi tiệc thưởng sen, gửi thiệp mời đến mấy cô nương nhà họ Tiết, bao gồm Bình An, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cùng đi.

Đây là lần đầu tiên Bình An ra ngoài làm khách kể từ khi tới kinh thành. Phùng phu nhân sai người chuẩn bị chu toàn mọi thứ, ngay cả quần áo thay cũng mang theo hẳn hai bộ.

Nếu không phải tiệc dành riêng cho các cô nương, bà thật sự cũng muốn đi cùng.

Tiết Tĩnh An nói: "Mẫu thân cứ yên tâm, con sẽ không rời khỏi muội muội nửa bước đâu."

Giờ đây, Phùng phu nhân nhìn Tiết Tĩnh An đã thuận mắt hơn nhiều, liền mỉm cười gật đầu: "Ngoan lắm, ta luôn tin tưởng con, giao Bình An cho con."

Bên cạnh, Tiết Thường An lặng lẽ nhìn hai mẹ con tình thâm, chỉ coi như mình chẳng nghe thấy gì.

Chẳng bao lâu, Bình An vừa từ biệt bà nội quay lại, trên người đeo chiếc túi nhỏ bên hông, Tiết Thường An nhận ra ngay đó là túi do Tiết Tĩnh An tự tay khâu.

Nàng ta chỉ liếc qua một cái đã thấy bực bội trong lòng, liền quay mặt đi.

Không lâu sau, xe ngựa phủ Vĩnh Quốc Công rời khỏi phố Vĩnh An, hướng đến phố Vạn Ninh, nơi phủ Ninh Quốc Công tọa lạc.

Năm xưa, phủ Ninh Quốc Công không được Thánh tổ sủng ái như phủ Vĩnh Quốc Công, không có được tấm biển tự tay ngài đề. Biển hiệu phủ Ninh Quốc Công tuy cũng là do Thánh tổ ban, nhưng chỉ là truyền ngự, không phải chính bút.

Cổng phủ uy nghi trầm mặc, vượt qua nghi môn, đi sâu thêm vài bước nữa, bên trong lại là một khung cảnh khác: cây cối xanh rì, chỉ vài bước chân là có hoa có cỏ, sum suê tươi tốt, khiến cái nóng hè cũng dịu đi phần nào.

Mấy cô nương từ dưới rặng trúc xanh đi tới, đi đầu là Từ Mẫn Nhi, nàng ta cười nói: "Cuối cùng các cô cũng tới, lúc nãy còn nói sẽ mở thi xã, thiếu ba người các cô thì mở sao nổi."

Tiết Tĩnh An sửng sốt: "Thi xã?"

Từ Mẫn Nhi cười nói: "Sao thế, trước giờ cô đâu phải người không thích làm thơ."

Tiết Tĩnh An nhìn sang Bình An, thật ra nàng ấy cũng chưa nghe nói hôm nay có chuyện mở thi xã.

Trước đó, phủ Vĩnh Quốc Công từng mở tiệc hai lần, khi ấy Bình An vẫn chưa biết chữ, Phùng phu nhân liền cố ý tránh mấy tiết mục thơ phú, chỉ lo cho vui chơi là được.

Nàng ấy vốn tưởng phu nhân phủ Ninh Quốc Công cũng biết ý, không ngờ lần này lại chẳng né được.

Tiết Thường An xen vào: "Làm thơ cũng thú vị mà, thi xã này là gì, ai làm hội trưởng?"

Lúc này bên cạnh Từ Mẫn Nhi, một cô nương mặc áo ngắn tay thêu hoa sắc trăng cười khẽ: "Hôm nay là tiệc thưởng sen, vậy thì là thi xã Hoa Sen, hội trưởng dĩ nhiên là Mẫn Nhi rồi."

Đó là Hà Bảo Nguyệt, con gái của Võ Ninh hầu, một thế lực nắm quyền, đang giữ chức Thượng thư Bộ Binh. Vài người huynh trưởng của nàng ta đều rất có tiền đồ, được Vạn Tuyên Đế ưu ái.

Hà Bảo Nguyệt vốn tính tình tùy tiện, trước đây từng lời qua tiếng lại với cả Quận chúa Ngọc Tuệ.

Nàng ta đã nói thế, mọi người cũng gật đầu đồng tình. Đúng lúc đó, trời bỗng rơi xuống hai giọt mưa.

Bình An bị giọt đầu tiên rơi trúng, nàng đưa tay hứng thêm giọt nữa, ngay sau đó, mưa bắt đầu rơi tí tách lộp độp.

Trời mưa rồi.

Các cô nương đồng loạt "ối" một tiếng: "Sao mưa đột ngột thế?"

"Cũng gần tháng Sáu rồi, thời tiết đúng là nói thay đổi là thay đổi..."

May thay mưa không lớn, mọi người vừa cười vừa giơ quạt lên che mưa, tụ lại dưới một gian đình nhỏ trong sân phủ Ninh Quốc Công để trú mưa, cũng thành ra một cảnh nên thơ.

Tiết Tĩnh An vỗ mấy hạt mưa trên người Bình An, đúng lúc nghe Từ Mẫn Nhi nói: "Cũng không phải chuyện gì xui xẻo, gặp trận mưa như thế này cũng có cái hay, mọi người nhìn xem."

Phía sau đình là cả một đầm lá sen, theo mưa mà gợn sóng, vang lên tiếng tí tách không dứt.

"Đẹp quá..."

"Cơn mưa này đúng là mưa kịp thời!"

Bình An chăm chú nhìn một hồ sen trước mắt, càng ngắm càng thích thú. Lại nghĩ, chắc trong này kết được bao nhiêu hạt sen nhỉ, nàng càng thêm thích.

Hà Bảo Nguyệt nói: "Vậy thì thế này đi, hội trưởng mở lời một câu trước, vừa là ứng khẩu tránh mưa, cũng chẳng cần phải quá câu nệ đối ngẫu, cứ tùy hứng mà làm."

Mọi người đồng thanh: "Ý hay đấy."

Từ Mẫn Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Ta có rồi! Lá sen liền liền đón mưa trời, tháng Năm còn thắng cả ba xuân trước."

Hà Bảo Nguyệt: "Ta cũng nghĩ được rồi: Lá lượn sóng, sen lay gió, trong hồ sen nhỏ, thuyền thong dong." (Ghi chú: Nguyên văn "菱叶萦波荷飐风,荷花深处小船通。" – Bạch Cư Dị)

Thuyền nhỏ à? Bình An nhìn về phía tán sen sâu trong đầm, đáng tiếc không thấy có thuyền nào.

Một lúc sau, mọi người ai cũng đọc xong thơ, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cũng đọc câu của mình. Tiết Tĩnh An vừa nói xong đã nghĩ sẵn cho Bình An một câu, định bụng nhắc nhỏ nàng, nhưng đình nhỏ quá, nhúc nhích chút là bị lộ.

Nàng ấy còn đang bối rối, Hà Bảo Nguyệt đã lần lượt chỉ mặt những người đã làm thơ, rồi mỉm cười: "Ta đang thắc mắc sao còn thiếu một câu, hóa ra là Nhị cô nương chưa đọc."

Lời này rõ ràng nhắm thẳng vào Bình An.

Bình An vốn đang nhìn hồ sen, nghe gọi tên mới chậm rãi quay đầu lại.

Sau lưng nàng là mặt hồ rộng thênh thang, lá sen xanh ngát, xa xa là mái ngói san sát, mưa bụi lất phất, ánh trời âm u lại càng tôn lên làn da ngọc ngà, ánh mắt trong vắt như dòng suối nhỏ. Dưới khung cảnh ấy, người càng tỏa sáng, khiến cả đình như có thêm phong vị "Đình chẳng nhờ trau chuốt, có nàng thì tự thành tao nhã."

Các cô gái dù ai cũng biết Bình An nhà họ Tiết xinh đẹp nức tiếng, nhưng nhìn nàng lúc này, vẫn khó tránh khỏi ngẩn ngơ.

Hà Bảo Nguyệt là người đầu tiên lấy lại thần trí, gọi Bình An: "Tới lượt cô rồi, Nhị cô nương."

Tiết Tĩnh An hơi lo, giờ ai nấy đều nhìn về phía Bình An, câu thơ nàng ấy chuẩn bị sẵn đã không dùng được nữa.

Bình An không đáp lại, chỉ quay đầu nhìn hồ nước, chớp chớp mắt chậm rãi, trông như đang ngẩn người.

Thấy nàng im lặng, tiếng cười nói dần im bặt, ai cũng nhìn chằm chằm vào nàng. Hà Bảo Nguyệt nhíu mày, giọng cũng cao hơn: "Nhị cô nương?"

Bình An vẫn không trả lời.

Từ Mẫn Nhi cười đỡ lời: "Có lẽ Bình An muội muội không nghe rõ."

Hà Bảo Nguyệt cảm thấy mất mặt, liền cười lạnh: "Nhị cô nương vào cung làm bạn đọc đã lâu, chẳng lẽ đến một câu thơ cũng không làm nổi?"

Tiết Tĩnh An đáp: "Vào cung là để học hành chăm sóc, cũng không học mấy cái này. Muội muội của ta nói chuyện chậm, chờ một chút đi."

Hà Bảo Nguyệt: "Thôi bỏ đi, nếu từ nhỏ bị bọn buôn người bắt đi, không biết làm thơ cũng là điều dễ hiểu, ta cũng không nên ép nàng ấy."

Lời vừa dứt như sấm sét giữa trời quang, cả đình tức thì im phăng phắc. Đến cả Từ Mẫn Nhi biết trước chuyện cũng không khỏi ngỡ ngàng.

Tiết Tĩnh An toàn thân run rẩy, muốn đáp lại nhưng nghẹn lời, nàng ấy không ngờ chuyện nhà họ Tiết che giấu bấy lâu, lại bị Hà Bảo Nguyệt phơi bày trắng trợn như thế!

Ngay giây tiếp theo, chỉ nghe "bốp" một tiếng vang lên.

Tiết Thường An không nói không rằng, bước lên hai bước, giơ tay tát cho Hà Bảo Nguyệt một cái rõ ràng dứt khoát.

Đúng lúc ấy, Bình An cuối cùng cũng nghĩ xong, từ trong mộng mơ tỉnh lại, học theo giọng của Từ Mẫn Nhi, nhẹ nhàng dịu dàng nói:

"Ta nghĩ ra rồi. Mưa như châu, sen làm ô, rơi lên lá, vang giòn tan."

Bình Luận (0)
Comment