Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 22

"Mưa như châu rơi, sen làm ô. Đọng trên ô, nghe rõ từng tiếng vang." Đây là lần đầu tiên trong đời Bình An thử đối đáp thơ. Từ lúc Từ Mẫn Nhi mở đầu bằng câu đầu tiên, nàng đã nghe qua vô số câu nối tiếp, có tiếng mưa rơi trên lá sen, có nước nhỏ xuống hồ trong vắt, dần dần, nàng như bị mê hoặc, không sao rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt.

Hình như rất lâu về trước, nàng cũng từng trải qua một khoảnh khắc tương tự, nhưng cụ thể là lúc nào thì nàng chẳng thể nhớ nổi nữa. Chỉ biết, lúc ấy đôi mắt nàng dõi theo từng hạt mưa trong vắt, tí tách rơi lên đóa sen hồng nhạt, những đóa sen đứng thẳng thanh khiết giữa gió mưa, không hề lay chuyển.

Thật đẹp.

Cho nên những lời Hà Bảo Nguyệt nói bên tai, nàng không mảy may để tâm, ánh mắt vẫn chỉ dán chặt vào những cánh hoa và lá sen, trong đầu bỗng hiện lên câu thơ ấy. Nhưng khi thực sự cất lời, miệng lưỡi nàng không theo kịp đầu óc, nói ra câu ấy mà ngập ngừng, ngắt quãng.

Đợi nàng nói xong, cả đình lặng ngắt như tờ, như thể vừa có chuyện kinh thiên động địa xảy ra.

Đến lúc ấy, Bình An mới từ từ nhận ra, những gì mắt vừa thấy, tai vừa nghe, đã phản hồi lên não: muội muội Thường An tát người rồi.

Tiếng bạt tai vang dội bất ngờ như mũi tên bén ngót xuyên qua trời mây, mang theo khí thế sấm sét, xuyên thẳng qua thân gỗ mục, giòn tan một cách đáng sợ. Bình An chớp mắt, há miệng định thốt lên: "Ơ?"

Còn chưa kịp định thần, Tiết Tĩnh An đã bước nhanh đến, nắm lấy tay nàng. Bình An nhìn qua, thấy tay Tiết Tĩnh An đang run rẩy, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh. Cách đó vài bước, Tiết Thường An đang vung vẩy tay, rõ ràng là do vừa dùng sức quá mạnh, khiến chính tay mình cũng thấy đau.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, khiến các tiểu thư trong đình đều ngây ra, Từ Mẫn Nhi vốn luôn khéo léo, lúc này cũng lần đầu nếm mùi khó xử: Con gái nhà quyền quý tranh cãi lời qua tiếng lại thì không hiếm, nhưng mà đánh người thì... sao có thể như vậy chứ?

Hà Bảo Nguyệt đang ôm mặt, vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Cô nàng này vốn không phải kiểu dễ dàng nhẫn nhịn, liền chỉ tay vào Thường An, tức tối: "Ngươi dám đánh ta?"

Tiết Thường An cười lạnh: "Ngươi là cái loại người không thể bị đánh à?"

Một câu nói lập tức đẩy bầu không khí đang xấu hổ lên mức căng thẳng cực độ, cả nhóm tiểu thư nhìn nhau ngơ ngác. Bởi từ trước đến nay, Tiết Thường An vốn không phải người có tính cách chua ngoa như thế này!

Nói thật thì, trước khi Bình An trở về, nhà họ Tiết chẳng có cô nương nào quá nổi bật. Tiết Tĩnh An tuy có học qua cầm kỳ thư họa, nhưng thứ gì cũng chỉ ở mức trung bình, chỉ vì lớn tuổi hơn nên ai cũng đoán chuyện hôn sự với phủ Dự Vương có lẽ sẽ rơi vào tay nàng ấy. Nhưng phủ Dự Vương chưa bao giờ lên tiếng, lời đồn ấy theo thời gian cũng dần nhạt đi, có lẽ chỉ còn mỗi nàng ấy là tin thật.

Còn Tiết Thường An, nhan sắc quả thực vượt trội hơn Tiết Tĩnh An, nhưng lại rất biết giữ mình. Ngay cả khi Quận chúa Ngọc Tuệ ba lần bảy lượt gây sự với con gái nhà họ Tiết, thì Tiết Tĩnh An chỉ như con chim cút, không dám lên tiếng, còn Tiết Thường An cũng chỉ thỉnh thoảng đáp trả vài câu, cuối cùng đều bị Quận chúa ép cho im bặt. Lâu dần, các cô gái trong kinh thành ngầm hiểu với nhau: đúng là hai cô con gái thứ của nhà họ Tiết, chẳng đứa nào ra gì.

Sự xem thường ấy, theo thời gian, dần dần ăn sâu vào thái độ và cách nhìn của mọi người.

Cho đến khi Bình An trở về. Ngay trong yến tiệc tẩy trần ngày ấy, bao nhiêu người chờ đợi để được xem trò hay của nhà họ Tiết, không ngờ Bình An lại không phải người dễ bị bắt nạt. Sự "ngây thơ" của nàng không phải là ngốc nghếch vô điều kiện, mà như một lưỡi kiếm sắc bén, dùng sự hồn nhiên để bóc trần sự thật bị cố tình che giấu.

Một người như vậy, khiến các tiểu thư phải dè chừng. Ai mà chẳng có chút tâm cơ? Nhưng nếu bị Bình An thẳng thừng chỉ ra thì lại là chuyện khác. Đến tính tình mạnh mẽ như Quận chúa Ngọc Tuệ còn bị Bình An chọc tức đến mức nghẹn lời.

Vì thế, mọi thử thách ngấm ngầm đều phải dừng lại, các phu nhân, tiểu thư bắt đầu thay đổi thái độ bên ngoài đối với ba chị em nhà họ Tiết, nhưng bản chất thì vẫn vậy, mấy ai thật lòng đổi thay?

Đến khi Phùng phu nhân sốt sắng đưa Bình An vào cung làm bạn đọc sách, ba chị em nhà họ Tiết một lúc chiếm ba suất bạn đọc, ai cũng biết đó không phải vì ba nàng ưu tú gì cho cam, mà là vì nể mặt Tần lão phu nhân.

Người nhìn không thuận mắt, không ít chút nào.

Chỉ cần có người muốn tìm hiểu kỹ một chút, sẽ phát hiện: ở trong cung, Bình An gần như là nửa mù chữ, mấy cung nữ lớn tuổi một chút, biết chữ còn nhiều hơn nàng. Thời bấy giờ tuy không khắt khe với nữ tử như nam tử, nhưng nếu đến tuổi cập kê rồi mà chưa từng đọc qua Nữ luận ngữ, Nữ giới, mấy quyển cơ bản, thì bị người ta cười cho là phải.

Trong lòng có ý nghĩ như thế, không chỉ riêng Hà Bảo Nguyệt. Chỉ là nàng ta là người đầu tiên dám thể hiện ra ngoài.

Tất nhiên nàng ta không hồ đồ đến mức buột miệng lỡ lời xúc phạm nhà họ Tiết. Mà là nàng ta đang nhòm ngó hôn sự với phủ Dự Vương, đâu chỉ riêng phủ Ninh Quốc công, nhà họ Hà cũng có tham vọng ấy.

Cho nên nàng ta muốn mượn chuyện này, đem việc Bình An từng bị bắt cóc năm xưa tung ra cho mọi người biết.

Nhưng giờ thì sao? Còn tung ra được nữa không?

Hà Bảo Nguyệt ôm má, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Tiết Thường An. Một cái bạt tai của Tiết Thường An đã thành công chuyển hướng sự chú ý, chuyện vốn dĩ liên quan đến Bình An, giờ chuyển sang chuyện "Hà Bảo Nguyệt bị tát".

Sau này tin này lan ra ngoài, mọi người sẽ hỏi: "Ủa, sao lại bị đánh vậy?"

Rồi sẽ có người đáp: "Cô ta nhắc chuyện Bình An từng bị bắt cóc, khiến tam cô nương nhà họ Tiết nổi giận."

Nhưng Hà Bảo Nguyệt là kiểu người dễ bị đánh vậy sao? Cũng lạ đấy. Rồi cứ thế, chuyện lan truyền, đồn thổi khắp nơi, đến lúc đó nàng ta còn mặt mũi nào nữa?

Những phu nhân trong kinh thành sẽ nghĩ thế nào về nàng ta? Tương lai, nhà chồng của nàng ta có cho rằng đánh một cái cũng chẳng sao không?

Mặt Hà Bảo Nguyệt đỏ bừng lên. Mấy cô tiểu thư trong đình đều là tinh ranh, nghĩ đến chuyện ấy không ít người đã hiểu ra, ánh mắt nhìn Hà Bảo Nguyệt dần dần chuyển từ ngạc nhiên sang thương hại, còn ánh nhìn về phía Tiết Thường An thì từ kinh ngạc sang tìm tòi, thậm chí có phần thán phục.

Nhà họ Tiết rốt cuộc cho Tiết Thường An bao nhiêu chỗ tốt, mà đến mức này nàng ta cũng chịu ra mặt bảo vệ danh tiếng của Bình An sao?

Thật khó hiểu.

Tuy lòng người đã đổi vài tầng sóng ý, nhưng thực ra thời gian từ lúc Tiết Thường An ra tay đến giờ chỉ mới mấy nhịp thở. Tiết Thường An và Tiết Tĩnh An khẽ chạm mắt nhau, bộ não vốn không được nhanh nhạy của Tiết Tĩnh An bỗng chốc hiểu ra ý đồ của muội muội.

Thì ra sống chung mười mấy năm, giữa các nàng vẫn có sự ăn ý như vậy.

Tiết Tĩnh An kéo tay Bình An đứng dậy, lạnh giọng nói với Từ Mẫn Nhi: "Mẫn tỷ tỷ, hôm nay bọn muội xin cáo lui trước."

Từ Mẫn Nhi vội hoàn hồn: "Ấy, chuyện này, ôi, sao phải làm đến mức này chứ..."

Trùng hợp lúc ấy trời vừa đổ mưa, nhà họ Từ đã cho người chuẩn bị sẵn ô để ngoài đình, thế nên chưa đợi Từ Mẫn Nhi kịp nói hết lời, ba chị em nhà họ Tiết đã che hai chiếc ô, bước vào màn mưa, để lại bóng lưng khuất dần trong làn nước.

Từ Mẫn Nhi đành vội vã gọi người hầu: "Mau tiễn ba vị cô nương ra ngoài đi."

Trong đình, Hà Bảo Nguyệt ôm mặt, nghiến răng nói: "Nàng ta sao có thể làm như vậy được? Hôm nay, ai dám nói ra ngoài nửa chữ, thì đừng trách bản tiểu thư không khách khí!"

Phải giữ lấy lòng người đã, rồi nàng ta tự có cách khiến Tiết Thường An sống không yên!

Mấy tiểu thư vội vàng dỗ dành: "Ấy, chúng ta hiểu mà, ai cũng không nói đâu, Tiết Thường An như vậy là quá đáng thật."

"Đúng vậy đó, dám ra tay đánh người, nàng ta là dân quê à?"

"Nhìn y như mới từ nông thôn về, cục súc, không hiểu lễ nghi!"

"..."

...

Trong mưa, Tĩnh An và Bình An cùng che chung một chiếc ô đi trước, Thường An cầm một chiếc riêng. Đi được mấy bước, Bình An cứ quay đầu nhìn lại phía Thường An.

Hành động ấy, trong làn mưa trông có chút mờ ảo, nhưng đôi mắt trong veo của nàng thì vô cùng rõ ràng.

Thường An siết chặt tay, đến giờ đầu ngón vẫn còn tê rần, như thể máu toàn thân đều dồn cả vào đó.

Nàng ta hiểu rõ hơn ai hết, lần ra tay này, cái giá phải trả là gì.

Tệ nhất, tệ nhất là nhà họ Tiết vì không muốn xung đột với nhà họ Hà, lại vin vào lý do nàng ta thân thể yếu ớt, rồi đưa nàng ta tới chùa hoặc biệt viện ở vùng núi để tĩnh dưỡng.

Đó còn là một cách xử lý xem như vẫn còn giữ được thể diện.

Vì cha của Hà Bảo Nguyệt là Binh Bộ thượng thư, hai người anh ruột của nàng ta, một người còn trẻ tuổi mà đã là thị vệ bên cạnh hoàng thượng, người còn lại là Chỉ huy Bắc thành Binh mã ty.

Tại sao nàng ta lại biết rõ như vậy? Chỉ là mấy năm nay, những đêm thao thức, có lúc nàng ta nghĩ đến chuyện hôn sự của bản thân, từng nghĩ tới nhà họ Hà, cảm thấy đó là mối hôn sự tốt nhất mà mình có thể với tới.

Mỗi lần nghĩ đến, nàng ta lại cảm thấy nếu nói ra thì xấu hổ lắm, con gái mà đi tính toán chuyện hôn nhân cho mình, thật chẳng ra thể thống gì. Nhưng giờ thì chẳng sao nữa rồi, vốn dĩ cũng không phải thứ nàng ta nên vọng tưởng, chỉ là đã đoạn tuyệt mộng tưởng ấy.

Chuyện xảy ra hôm nay, nàng ta coi như là quà cảm ơn hôm đó Bình An giúp mình dọn ra khỏi chỗ của Vương di nương.

Như vậy, nàng ta không còn nợ gì Bình An nữa.

Một chút cũng không còn.

Nghĩ đến đó, cuối cùng nàng ta cảm thấy mình không thể gượng được nữa, mặt lạnh lại, hỏi Bình An, người vẫn cứ quay đầu nhìn về phía sau: "Tỷ tỷ, sao vậy?"

Bình An dừng chân, Tĩnh An cũng dừng theo. Mưa rơi lộp độp trên ô, nghe như trân châu lăn trên nền ngọc.

Trong câu đối của Bình An ban nãy, nàng ví hoa sen như chiếc ô, nhưng giờ đây, người đang đứng dưới ô lại như chính đóa phù dung trời sinh đã hoàn mỹ không cần tô vẽ ấy. Dáng người, đôi mắt, đều như khắc ra từ tranh.

Nàng liếc nhìn tay Thường An. Thường An cắn môi. Nàng ta biết, những lời Hà Bảo Nguyệt vừa nói, Bình An căn bản không nghe lọt vào tai. Con bé này ngốc nghếch đến lạ, gần như không có cảm giác với ác ý của người khác.

Thậm chí nàng ta còn nghi ngờ, trừ phi có ai cầm dao đâm vào người nàng, thì nàng mới thấy đau.

Nhìn như vậy, thì mình chính là đánh người vô cớ, trong mắt Bình An chắc chắn là chẳng hiểu mô tê gì cả. Nhưng để Bình An thấy mình kỳ quặc, vẫn hơn là để nàng tưởng rằng mình ra mặt vì nàng.

Chị em tình thâm gì chứ, chưa đến mức ấy.

Thế nên trong lòng Thường An khẽ thả lỏng. Nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Bình An, bèn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào nàng.

Thế nhưng, giây tiếp theo, nàng ta lại nghe Bình An hỏi: "Muội muội, tay muội có đau không?"

...

Chuyện Thường An ra tay đánh người, tuy các tiểu thư trong đình hôm đó đều hứa với Hà Bảo Nguyệt rằng sẽ không truyền ra ngoài, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào mà gió không lùa lọt? Trong đình có tổng cộng mười hai người, không tính ba chị em nhà họ Tiết và Hà Bảo Nguyệt, thì vẫn còn tám người.

Mà tám người này ai chả có vú nuôi, nha hoàn tin cẩn, trong nhà lại có tỷ muội, trò chuyện đôi ba câu, khó tránh khỏi lỡ lời. Mà một khi nói ra thì chuyện lan truyền là tất nhiên.

Tuy không đến mức rầm rộ, nhưng người cần biết thì đều biết cả.

Phủ Ninh Võ Hầu, Hà gia.

Hà Bảo Nguyệt nằm rũ trên đùi mẹ, khóc nức nở: "Sau này con còn dám nhìn ,ặt ai nữa? Mẫu thân, con không muốn sống nữa đâu!"

Hầu phu nhân họ Lưu cũng tức giận đến rơi nước mắt, ôm chặt con gngoa"Con ngoan của mẹ, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu uất ức thế này. Nhà chúng ta tuyệt đối không để yên chuyện này đâu, con yên tâm! Cha con đã sai người tới phủ họ Tiết rồi!"

Nếu chỉ là tranh cãi trong khuê các, thì chẳng cần đến nam nhân trong nhà ra mặt. Nhưng giờ lại đúng vào lúc Vạn Tuyên Đế đang phân quyền, vụ việc này chẳng khác nào là cuộc tranh chấp giữa một viên Ngự sử Đô sát viện và Binh Bộ thượng thư, tuyệt đối không thể xem nhẹ được.

Lưu thị sinh mấy đứa con trai, mới được một đứa con gái, cưng như trứng mỏng. Nhà lại quyền thế, bao giờ từng để con gái phải mất mặt như vậy? Nghĩ tới cú tát của Thường An mà tức anh ách, quá hiểm độc!

Nàng ta tát Hà Bảo Nguyệt, nhưng Bảo Nguyệt lại không thể đánh trả, nếu không thì chẳng khác gì lôi kéo nhau cào cấu, phủ họ Tiết có thể mất mặt, chứ nhà họ Hà vẫn cần danh dự!

Mà uất ức này, lại không thể rêu rao khắp kinh thành, kéo theo chuyện Bình An từng bị bắt cóc cũng không thể để lộ.

Vì vậy chỉ có thể để phụ thân ra mặt, ép nhà họ Tiết phải bồi thường lớn, đích thân đến xin lỗi. Tốt nhất chuyện này lọt vào tai hoàng thượng, khiến người sinh ghét, kéo theo cả Bình An cũng bị liên lụy, đứt luôn mối hôn sự tốt đẹp kia!

...

Quay về phủ Vĩnh Quốc Công.

Trời đang mưa. Phùng phu nhân đang kiểm tra sổ sách, ba chị em nhà họ Tiết đột ngột trở về khiến bà hơi nhíu mày: "Nhà họ Từ thật chẳng ra làm sao, trời mưa đường trơn, còn sớm thế mà đã để Bình An về, để con bé dầm mưa à?"

Còn đang nghi hoặc, Hổ Phách đã đưa ba người vào trong.

Thấy Bình An không bị ướt mưa, bà kéo nàng ngồi xuống, xoa xoa má nàng, hỏi: "Con ngoan, sao về sớm thế? Ở nhà họ Từ không vui à?"

Bình An lắc đầu. Nàng không nói rõ, nhưng Phùng phu nhân cảm nhận được, Bình An không phải đang chê nhà họ Từ không vui, mà là xác nhận đã có chuyện xảy ra. Đôi mắt lúc bình thường hay long lanh đáng yêu, giờ phủ một tầng ảm đạm, mơ hồ.

Chắc chắn có chuyện ở nhà họ Từ.

Bà gọi Thải Chi: "Dẫn tiểu thư đi thay bộ quần áo."

Thải Chi liền đưa Bình An vào gian phòng nhỏ sau màn trúc. Lúc này Phùng phu nhân mới quay sang hai cô con gái thứ. Đợi Bình An vừa khuất bóng, hai nàng đột ngột quỳ xuống, khiến bà giật cả mình. Tuy bà có lạnh nhạt với con riêng, nhưng cũng chưa đến mức hà khắc, chuyện bắt quỳ, phần lớn là Tần lão phu nhân làm.

Bà lập tức cau mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Tĩnh An lên tiếng trước: "Mẫu thân, nữ nhi không bảo vệ được muội muội."

Thường An tiếp lời: "Mẫu thân, nữ nhi đã gây họa rồi."

Thế là, Tĩnh An kể rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Từ.

Ban đầu, Phùng phu nhân tức đến mức đầu óc như bốc khói. Nhưng càng giận, lại càng tỉnh táo.

Bà quay sang nhìn Thường An: "Con làm rất tốt. Hôm nay con đã giúp Bình An, ta tuyệt đối không để con chịu thiệt."

Thường An cúi đầu. Nếu là người biết khôn, lúc này tranh thủ bày tỏ lòng trung thành, đối với hôn sự sau này của mình chắc chắn có lợi. Nhưng nàng ta chỉ lặng thinh.

Phùng phu nhân cũng không dây dưa thêm, gọi hai đứa đứng dậy, bảo về nghỉ ngơi. Bà vốn định đi thẳng sang viện Di Đức, nhưng bước được vài bước thì dừng lại, bảo Hổ Phách đi báo trước một tiếng, còn mình thì rẽ hướng đi tìm Tiết Hãn.

Hôm nay Tiết Hãn nghỉ ở nhà, đang ngồi bàn chuyện với vài khách mời, vừa thấy phu nhân đến, ông đã cảm giác có chuyện chẳng lành. Quả nhiên, lúc thấy sắc mặt phu nhân, trực giác đó được xác nhận.

Phùng phu nhân giận đến run rẩy: "Năm xưa nếu không phải nhà ông ở Binh mã ty, ở Bộ Binh chẳng có tí quan hệ nào, để lỡ mất thời gian phong tỏa, thì đứa con ngoan của tôi làm sao bị bắt cóc chứ?"

"Nhà họ Tiết các người thì hay rồi, bỏ võ theo văn, giữ được danh tiếng thanh cao, nhưng đến cả con gái mình còn không bảo vệ được!"

"Giờ thì hay quá, lại bị con gái nhà võ tướng bắt nạt đến mức này!"

"Thiếp nói cho chàng biết, tuy xưa nay thiếp chưa từng quản đến chuyện của Thường An, nhưng hôm nay nó đã đứng ra bênh vực cho Bình An, thì thiếp cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!"

Tất nhiên Tiết Hãn hiểu điều đó.

Ông cũng thương Bình An, tuy không thể giống như phu nhân suốt ngày kè kè nhắc nhở, nhưng khi nghe tin con gái bị vu là bị bắt cóc, lại còn bị đồn thổi khắp nơi, lửa giận trong lòng ông cũng bừng bừng, chỉ là vì tu dưỡng tốt hơn phu nhân nên ít để lộ ra ngoài.

Nhưng nói cho cùng, việc ra tay trước là không đúng. Cách giải quyết đơn giản và nhẹ nhàng nhất chính là xử lý Thường An, làm bộ cho nhà họ Hà xem, coi như mọi chuyện kết thúc êm đẹp.

Nhà họ Hà lo thanh danh của Hà Bảo Nguyệt bị tổn hại, tất nhiên cũng sẽ lùi bước. Mọi người cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, êm xuôi gió lặng.

Chốn quan trường chẳng phải vẫn thường như vậy hay sao?

Phu nhân hẳn là đã nghĩ thông suốt mới cố ý đến đây, nói rõ với ông lần này, bà không chỉ muốn đòi lại công bằng cho Bình An, mà còn muốn giữ lấy Thường An.

Tiết Hãn trong lòng khựng lại. Thực ra bao năm qua, vợ ông không màng đến đứa con gái thứ xuất này, ông đều rõ cả.

Chỉ là chuyện nhà khó phân xử, con bé lại chưa từng gây ra chuyện gì lớn, ông liền nhắm một mắt, mở một mắt. Ông cứ ngỡ vợ mình sẽ chọn cách hy sinh Tiết Thường An.

Hóa ra ông đã nghĩ lệch rồi, hóa ra đàn ông mới là kẻ bạc tình.

Thật sự mà nói, chính là vì Bình An, ngôi nhà này mới bắt đầu có chút hơi thở như một gia đình.

Tiết Hãn hít sâu một hơi, hỏi phu nhân: "Vậy nàng muốn làm thế nào?"

Phùng phu nhân nói: "Cho dù chỉ là chuyện của mấy đứa con gái, thì nhà họ Hà cũng sẽ làm rùm beng lên. Nếu thiếp đoán không nhầm, e là lúc này Võ Ninh hầu đang dẫn người đến phủ ta rồi. Thiếp không ngại đối chất, ai đúng ai sai, còn chưa biết được đâu."

Tiết Hãn còn đang trầm ngâm suy nghĩ, thì bên ngoài, Hổ Phách đến báo: "Lão phu nhân cho gọi đến viện Di Đức."

Vợ chồng họ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều kiên định, đã quyết định để chuyện này bung to ra.

Cùng nhau rảo bước đến viện Di Đức.

...

Lão phu nhân ngồi nghiêm trang ở ghế chủ tọa, sắc mặt nghiêm nghị, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày như hằn sâu thêm. Tuyết Chi đứng một bên, cả đại sảnh như bị đè nén đến mức không thể thở nổi.

Tiết Hãn chủ động trình bày suy nghĩ của hai vợ chồng, nào ngờ lão phu nhân chỉ lạnh nhạt nói: "Nhà họ Hà đúng là ức h**p người quá đáng."

Phùng phu nhân gật đầu đồng tình: "Bình An còn nhỏ như vậy, lại phải chịu uất ức đến thế. Nếu con bé thấy người em bênh vực cho mình lại bị người nhà xử phạt, nó vốn lương thiện, làm sao mà chịu nổi?"

Bình An còn nhỏ.

Lần này, khi nghe thấy câu nói đó, cả Tiết Hãn lẫn lão phu nhân đều im lặng.

Lão phu nhân nhẹ nhàng lần chuỗi hạt Phật trong tay, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Suy cho cùng, vẫn là vì chuyện hôn sự kia."

Lời vừa dứt, cả Tiết Hãn và phu nhân đều sững sờ, đúng vậy, ai dám chắc chuyện Hà Bảo Nguyệt khiêu khích Bình An không liên quan đến hôn sự với phủ Dự Vương?

Ngay cả sự ác ý của Ngọc Tuệ, cũng là nhằm vào mối hôn sự đó.

Một phú quý dù lớn đến đâu, nhưng chưa được thực hiện thì vẫn chỉ như bảo vật giấu trong tay mà đi ngoài đường, ai cũng dòm ngó.

Chỉ có kẻ ngây thơ mới tưởng có thể tùy tiện cướp lấy thứ trong tay nhà họ Tiết mà không bị gì. Thật nực cười!

Động tác lần chuỗi hạt của lão phu nhân khựng lại. Bà cụ thu lại vẻ mặt, bình tĩnh nói: "Tuyết Chi, chuẩn bị bộ triều phục cho ta."

Tiết Hãn giật mình: "Mẫu thân định làm gì?"

Tần lão phu nhân đáp: "Con cũng thay lễ phục diện kiến triều đình đi, chúng ta vào cung."

Bà cụ lại quay sang nói với Phùng phu nhân: "Tân Châu, lời cô nói đúng, Bình An còn nhỏ."

Tân Châu là khuê danh của Phùng phu nhân. Lão phu nhân từ trước đến giờ toàn gọi là "Phùng thị", giờ đột nhiên gọi khuê danh, khiến bà có chút ngẩn ngơ.

Lão phu nhân điềm nhiên, nhưng giọng điệu lại như núi Thái Sơn đè nặng: "Chuyện thế này đã hai lần rồi. Giờ lại có người lôi chuyện Bình An từng bị bắt cóc ra để bêu riếu. Nếu còn không hành động, chẳng cần một năm, những lời đồn ngoài kia sẽ khó nghe đến cỡ nào, các người hẳn cũng không muốn biết đâu."

Nếu nhà họ Tiết không nắm được dư luận, thì sẽ bị kẻ khác giành lấy.

Người đời có thương cảm những đứa trẻ từng bị bắt cóc không? Có chứ.

Nhưng ngoài thương cảm, đạo lý lễ giáo cũng ăn sâu bén rễ: một đứa trẻ bị bắt cóc, chẳng biết ngoài kia đã nhiễm phải gì, sao có thể so được với đứa con được nuôi dạy tử tế trong nhà? Thậm chí còn chẳng bằng chết ngoài kia cho xong chuyện.

Đó cũng là lý do vì sao nhà họ Tiết suốt bao năm cố gắng tô vẽ mọi thứ.

Phùng phu nhân cúi đầu, khóe mắt đỏ hoe, vừa là đau lòng cho Bình An, lại vừa là uất ức thay con bé, chẳng lẽ bị bắt cóc là lỗi của con bé hay sao?

Ngay sau đó, chỉ nghe lão phu nhân cất giọng chắc nịch: "Giờ ta và lão gia vào cung, chính là muốn liều cái mặt già này, đưa ra đề nghị huỷ bỏ hôn sự này."

Một câu nói như sét đánh ngang tai, cả Tiết Hãn lẫn Phùng phu nhân đều đứng hình hồi lâu chưa phản ứng kịp.

Hôn sự giữa nhà họ Tiết và phủ Dự Vương là mối lợi lớn, chưa bao giờ họ dám nghĩ đến chuyện huỷ bỏ. Nghe qua như chuyện hoang đường, chỉ hôn của hoàng thượng, ai dám cãi lại?

Nhưng nếu là lão phu nhân ra mặt thì thật sự có khả năng.

Những lão phu nhân cùng thời với bà cụ đều đã qua đời, trong thời đại trọng đạo hiếu và lễ nghi như hiện tại, vị trí của bà cụ trong kinh thành vốn đã rất cao.

Tám năm trước, khi sinh mẫu của Vạn Tuyên Đế băng hà, ngài được kế tự cho tiên đế, liên quan đến hoàng gia, triều đình Đại Thịnh lần đầu gặp tình huống như vậy, tranh luận không ngớt.

Đại Thịnh trị quốc bằng đạo hiếu, Vạn Tuyên Đế muốn truy phong mẹ ruột, nhưng triều đình cho là không hợp lễ, ai nấy tranh cãi ầm ĩ. Lễ Bộ cũng không biết nên làm thế nào, cuối cùng đành cầu viện đến Tần lão phu nhân.

Tần lão phu nhân dứt khoát quả quyết, theo cổ lễ quy định từng chi tiết lớn nhỏ, vừa hợp lý vừa có căn cứ, bịt miệng không biết bao nhiêu kẻ, lại khiến Vạn Tuyên Đế vô cùng hài lòng.

Cuối cùng, bà cụ đích thân giám sát tang lễ, sinh mẫu của Vạn Tuyên Đế được phong làm Trung Ninh Thái hậu, được hạ táng theo nghi lễ hoàng gia.

Từ đó về sau, Tần lão phu nhân lui về ở ẩn, không bao giờ kể công, thật sự trở thành một "cổ nhân còn sống" trong kinh thành. Vừa giữ thể diện hoàng gia, lại càng được Vạn Tuyên Đế biết ơn.

Mỗi năm vào tiết Thiên Thu, bà cụ vào cung, hoàng hậu còn muốn đích thân chăm lo chuyện ăn uống, chỉ sợ bà cụ không hài lòng.

Nói ra thì có vẻ quá lời, nhưng giờ Vạn Tuyên Đế gặp bà cụ, còn phải nể ba phần, huống chi là thái tử.

Bà cụ mà vào cung nói chuyện này, hoàng gia cũng khó mà cứng rắn bác bỏ.

Nhưng dù vậy chuyện này cũng quá lớn rồi!

Tiết Hãn toát mồ hôi lạnh. Ông biết mẫu thân mình một khi đã ra tay thì sẽ là nước cờ chí mạng. Nhưng hôn sự này đã được định mười mấy năm rồi, mà đời thứ tư của nhà họ Tiết lại chẳng có ai thực sự vững vàng, nếu đến cả việc liên hôn cũng không giữ nổi, thì...

Vẫn là bọn đàn ông không ra gì.

Nhưng rất nhanh, ông đã kịp phản ứng, vội hỏi: "Mẫu thân định lấy lui làm tiến?"

Tần lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Cứ xem như vậy đi."

Chuyện có thành hay không là một chuyện, nhưng nó thể hiện rõ thái độ của nhà họ Tiết.

Tần lão phu nhân không cho rằng Thường An đánh Hà Bảo Nguyệt là sai, bà cụ muốn đưa mâu thuẫn giữa nhà họ Tiết và nhà họ Hà đặt lên trước mặt hoàng đế.

Nếu Vạn Tuyên Đế khiển trách nhà họ Hà, vậy không chỉ khiến nhà họ Hà mất mặt, mà sau này Bình An cũng được yên ổn, Thường An cũng có thể an toàn vượt qua sóng gió này, giữ được hai đứa cháu gái cho nhà họ Tiết.

Nhưng nếu Vạn Tuyên Đế chọn cách làm lành, lấy trung dung để cân bằng, cũng không sao, đế vương mà, vốn là thế.

Trong trường hợp đó, nhà họ Tiết vẫn phải xử lý Thường An, nhưng chí ít cũng còn đường lui.

Vị Tần lão phu nhân vốn luôn điềm tĩnh, lần này ra tay không phải vì danh tiếng gia tộc, mà là vì tương lai cho cháu gái mình.

Bà cụ không tiếc thể diện, sẵn sàng gây sóng gió đến tận chốn cung đình, để ai sau này muốn động đến Tiết Bình An, cũng phải cân nhắc cho kỹ.

Tiết Hãn và phu nhân vốn cũng định để mọi chuyện rùm beng, nhưng không ai ngờ được, Tần lão phu nhân lại tung ra nước cờ lớn đến vậy.

Lúc này, Phùng phu nhân cuối cùng cũng hoàn hồn, cúi người hành lễ, nghẹn ngào nói: "Lại làm phiền mẫu thân ra mặt, thật sự là..."

Tiết Hãn cũng khom người: "Suy nghĩ sâu xa của mẫu thân, con trai chưa từng tưởng đến."

Tần lão phu nhân phẩy tay: "Đến nước này rồi mà còn nhẫn nhịn nữa, thì đúng là hổ thẹn với gia môn."

Lời thì là vậy, nhưng lúc này bà cụ đã chẳng còn là vị lão phu nhân cao cao tại thượng của nhà họ Tiết nữa, mà là một người bà bình thường, vì cháu gái chịu oan ức mà phẫn nộ, mà không thể ngồi yên.

Bà cụ dang rộng đôi cánh của mình, muốn bảo vệ lấy con cháu.

-

Chuyện người lớn trong nhà đang tính toán thế nào, Tiết Thường An hoàn toàn không hay biết.

Nàng ta chỉ biết một điều, tiền đồ của mình giờ đây mờ mịt chưa rõ, mọi thứ tốt hay xấu đều nằm trong một ý niệm của người lớn. Và điều nàng ta sợ nhất chính là cách làm của họ.

Nàng ta đã sớm không còn chút mong đợi nào với cha mẹ nữa rồi.

Về đến Thính Vũ Các, trong gian phòng nhỏ, Hồng Diệp, người đã biết rõ chuyện đang khóc thút thít, không dám khóc lớn vì sợ làm phiền nàng ta. Nàng ấy chỉ thấy cô nương nhà mình thật quá đáng thương.

Ngoài hành lang, mưa rơi lộp bộp, mỗi lúc một nặng hạt, trời cũng dần tối sầm lại. Người trong đình liền được sai đi châm nến.

Không khí càng trở nên hiu quạnh hơn.

Tiết Thường An trải giấy ra. Trong lòng hỗn loạn vô cùng, nàng ta đành lấy lại bình tĩnh bằng cách chép lại những câu liên vần của mọi người hôm nay.

Trí nhớ nàng ta không tệ, trừ một vài câu vụn vặt thì phần lớn vẫn nhớ rõ tám, chín phần. Nét chữ tiểu khải cài hoa của nàng ta vô cùng đẹp, là do hồi nhỏ bị Vương di nương dùng thước đánh từng cái một mà rèn ra được.

Viết đến câu cuối cùng, nàng ta theo bản năng giúp Bình An sửa câu liên vần đôi chút:【Hạt mưa như châu rơi xuống tán sen rậm rạp, va vào lá tạo thành từng âm vang thanh thúy.】

Nghĩ một lát, nàng ta lại gạch đi, đổi lại câu gốc của Bình An:【Mưa như hạt châu, lá sen như chiếc ô, mưa rơi lên nghe giòn giã.】

Câu này đơn thuần, không gọt giũa, dùng một phép ẩn dụ đầy ngây thơ để thể hiện quan sát của mình.

Khách quan mà nói, Bình An rất thông minh. Dù nàng đọc còn chậm, viết cũng chưa nhanh, nhưng thiên hạ có mấy ai chỉ học sách có hai tháng mà đã làm được câu thơ như thế?

Tường Thường An khẽ lắc đầu.

Bỗng nhiên, nha hoàn ngoài cửa bước vào: "Tiểu thư, đại tiểu thư và nhị tiểu thư tới rồi ạ."

Tiết Thường An sững người, vội che tờ giấy lại.

Ngoài mái hiên, Bình An và Tĩnh An vừa thu ô, vừa phủi những giọt mưa vương trên người.

Tiết Thường An đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn hai người, đặc biệt là Tiết Tĩnh An, nàng ta lạnh giọng hỏi: "Hai người đến đây làm gì?"

Tiết Tĩnh An có chút ngại ngùng. Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, nếu là trước kia, nàng ấy nhất định sẽ sai người đến xem trò cười của Tiết Thường An, nên cũng không trách nàng ta không chào đón mình.

Nhưng lần này, nàng ấy thật sự không phải đến để cười nhạo. Chẳng qua là vừa thấy Bình An định tới, nàng ấy liền không kiềm được mà đi theo. Còn tại sao thì chính nàng ấy cũng không nói rõ được.

Tĩnh An thoáng lúng túng, quay sang nhìn Bình An.

Bình An liền mở chiếc túi nhỏ đeo bên người, bên trong là một bộ cờ tướng bằng đá vân thạch lung linh, từng quân đều xinh đẹp, được nàng nâng niu giữ gìn.

Nàng nói: "Tới chơi cờ."

Một lúc sau, Thường An mới thở ra một hơi: "Vào đi."

Ba cô nương cùng ngồi trong Thính Vũ Các, mà chỉ có một bộ cờ. Hai người đánh, một người ngồi xem.

Bình An mới học cờ chưa bao lâu, cách chơi rất đơn giản. Cầm xe là cứ thẳng tiến như vũ bão. Hai chiếc xe bị ăn mất, nàng mới ngoan ngoãn lại, chọt chọt ngón tay, trơ mắt nhìn mình bị chiếu tướng.

Trông đến là tội.

Tĩnh An không nhịn được, cố ý nhường một nước cờ.

Nhưng nếu không ăn được xe của Bình An, chiếc xe ấy như được thần trợ giúp, cứ thế càn quét một mạch, thành ra tạo nên một phong cách lạ lẫm mới mẻ. Cuối cùng, Tĩnh An lại thua một ván.

Vậy là Thường An cảm thấy trò này vốn dĩ chẳng thú vị gì mấy, thế mà không biết từ khi nào, nàng ta lại bị cuốn vào, chìm đắm lúc nào chẳng hay.

Đến khi Hồng Diệp gọi nàng ta dùng cơm, Thường An mới giật mình nhận ra không biết từ lúc nào, nỗi phiền muộn trong lòng đã vơi đi quá nửa.

Khi Hồng Diệp bày cơm lên, vừa làm vừa lẩm bẩm như tìm chút niềm vui trong cay đắng: "May mà đại cô nương không đến để cười nhạo cô nương, nhị cô nương lại còn thật lòng, coi cô nương như em gái, còn nhường cờ cho nữa..."

Mặt Thường An vẫn lạnh như băng, hừ nhẹ: "Ai thèm chứ."

Dù sao nàng ta cũng sắp bị đưa ra trang viên rồi, cùng lắm thì hôm nay diễn trò một chút, gọi là "tỷ muội tình thâm" thôi mà.

...

Hôm nay, Bùi Thuyên được nghỉ.

Tâm phúc Lý Kính bẩm báo: "Gần đây tin đồn trong kinh thành, thuộc hạ đã tra ra rồi, phần lớn là truyền từ phủ Ninh Quốc công ra."

Lúc trước Bùi Thuyên cử Lý Kính đi tra xét chuyện ở Hoàn Nam, khi đó chàng đã đoán được Bình An không hề bị "đưa về quê dưỡng dạy" gì cả. Dù sao quê gốc nhà họ Tiết cũng đâu phải Hoàn Nam.

Chàng không hỏi xuất xứ lời đồn, nhưng không có nghĩa là chàng bằng lòng để mặc những tin đồn đó lan ra khắp kinh thành.

Vậy nên khi chúng bắt đầu râm ran, chàng đã ra lệnh cho người điều tra cho rõ.

Lúc này, chàng cụp mắt, sắc mặt lạnh lùng: "Vào cung."

Bùi Thuyên vào cung, là để đến Thái Thọ cung gặp Nguyên Thái phi, bàn chuyện hôn sự với nhà họ Tiết.

Một năm quá dài.

Nửa năm cũng vẫn quá dài.

Thế nhưng chàng vừa mới vào cung, còn chưa kịp đến Thái Thọ cung thì đã bị người do nghĩa tử của thái giám thân cận bên Vạn Tuyên Đế phái đến chặn lại, mời chàng đến Phượng Nghi cung. Vị thái giám đó thần sắc rất nặng nề, nói: "Nguyên Thái phi cũng đang ở Phượng Nghi cung."

Chuyện lớn rồi.

Phải là chuyện lớn lắm Nguyên Thái phi mới thân chinh đến địa bàn của Hoàng hậu. Mà đã do Vạn Tuyên Đế sai người đích thân đến gọi chàng, thì chắc chắn là có liên quan đến chàng.

Mắt Bùi Thuyên khẽ lay động, còn chưa kịp hỏi thêm gì, thái giám đã nhanh nhảu tiết lộ: "Là lão phu nhân nhà họ Tiết vào cung."

Bùi Thuyên: "Vì chuyện gì?"

Thái giám ấp a ấp úng, cuối cùng cũng nói nhỏ một câu: "Nghe nói là xin huỷ hôn ạ."

-

Tác giả có lời muốn nói:

—— Phiên bản OOC không chịu trách nhiệm ——

Bùi Thuyên: [tâm hồn vỡ vụn] Muốn ta vỡ bao nhiêu lần nữa đây???

Bình An: Quá tốt! Vậy là ta có hai vương gia rồi (không phải vậy nha)

Bình Luận (0)
Comment