Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 24

Tiếng gầm vang dội này của Trương Đại Tráng chấn động trời đất, từ cổng lớn phủ Quốc công truyền vào tận từng ngóc ngách, khiến người hầu kẻ hạ trong ngoài phủ đều bất giác giật thót tim, sao lại tới nữa rồi?

Đám người nhà họ Hà đang ngồi uống trà trong chính đường lập tức đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm.

Hà Bàn hỏi: "Là người của quý phủ à?"

Quản sự vội lau mồ hôi bên thái dương. Trong phủ này, có khả năng hét lớn tới mức cả phủ đều nghe thấy, ngoài Trương Đại Tráng thì còn ai vào đây nữa.

Ông ta vội cười làm lành: "Xin đại nhân đừng trách, chỉ là... là một tên người làm thôi ạ."

Phủ họ Tiết trên phương diện ăn mặc sinh hoạt chưa từng bạc đãi Trương Đại Tráng, còn để Nhị gia ngày ngày đi chơi cùng hắn. Chỉ có điều, lần trước tiệc tẩy trần của Bình An, Trương Đại Tráng không được ra mặt.

Thân phận của Trương Đại Tráng, thật khó để định nghĩa.

Nghe quản sự nói vậy, mặt Hà Bàn càng khó coi hơn: "Một tên người làm nhà quý phủ mà cũng cuồng ngạo bá đạo đến thế sao?"

Quản sự lúng túng: "Chuyện này..."

Đám thanh niên nhà họ Hà đã xắn hết tay áo lên, vốn lòng đầy giận dữ, bây giờ càng thêm được dịp phát tiết, một tên người làm mà dám công khai khiêu khích bọn họ.

Cả đám hùng hổ từ hành lang đi ra khoảng sân phía trước, vừa lúc Tiết Hạo và Trương Đại Tráng cũng bước qua cửa nghi môn vào trong phủ.

Tiết Hạo xoa xoa tai, gần như tê dại, càm ràm Trương Đại Tráng: "Phủ ta cũng đâu phải sân khấu của ngươi, luyện sư tử hống làm gì ở đây chứ."

Hai bên vừa chạm mặt, Tiết Hạo lập tức ngậm miệng lại.

Quản sự đi theo bên cạnh Hà Bàn liên tục nháy mắt ra hiệu với Tiết Hạo và Trương Đại Tráng, bảo họ tuyệt đối đừng để xảy ra xung đột.

Tiết Hạo nhận ra Hà Bàn. Bản thân hắn ở Bộ Công cũng chỉ là chức quan nhàn tản, nhưng cũng từng xa xa trông thấy các vị đại quan này rồi.

Tiết Hạo lập tức mất hết khí thế, chột dạ chắp tay hành lễ: "Hà đại nhân."

Đối với loại người chưa đánh đã hàng như thế này, Hà Bàn chẳng buồn bố thí một cái nhìn, trực tiếp hỏi Trương Đại Tráng: "Vừa rồi là ngươi hét à?"

Trương Đại Tráng khoanh tay trước ngực, không trả lời, còn hỏi ngược lại: "Các ngươi ức h**p muội muội của ta à?"

Tiết Hạo sợ đến mức vội vàng kéo hắn lại: "Ngươi nhỏ giọng chút, đó là Thượng thư bộ Binh đó..." nhưng kéo không nổi.

Võ nhân tối kỵ bị người khác khiêu khích. Hà Bàn làm thượng thư nhiều năm, chẳng học được tí mềm mỏng nào, ngược lại đã quen được người khác tâng bốc. Suốt hai mươi năm qua, chưa ai dám nói chuyện với ông ta kiểu đó.

Hà Bàn cười lạnh: "Hay cho một câu ức h**p, rõ ràng là người nhà họ Tiết các ngươi đánh người trước!"

Trương Đại Tráng đáp ngay: "Đánh rất đáng, ai bảo người nhà họ Hà các ngươi mở miệng tổn thương người khác trước?"

Mấy thanh niên nhà họ Hà lập tức nổi giận, suýt nữa lao tới ngay. Hà Bàn quan sát Trương Đại Tráng một lượt.

Hà Bàn từng ra chiến trường, nhìn người rất chuẩn. Trương Đại Tráng người như tên, cao lớn chắc chắn như một khối đá, hình thể vuông vức vạm vỡ, nhưng rõ ràng là kẻ chẳng qua huấn luyện chính quy, chỉ là loại võ vẽ nơi đồng ruộng, không thể lên được võ đài chính thức.

Ông ta lạnh giọng: "Đều là người luyện võ, không cần cãi nhau mồm mép nữa. So tài một trận sẽ rõ."

Trương Đại Tráng hùng hổ: "Mong còn chẳng được! Các ngươi thua thì phải xin lỗi muội muội ta!"

Hà Bàn giận quá hoá cười: "Hay lắm! Nếu ngươi thua thì phải từ phủ họ Tiết quỳ đến phủ họ Hà, dập đầu xin lỗi cô nương nhà ta!"

Tiết Hạo sợ ngây người, Trương Đại Tráng điên rồi sao! Một gã nhà quê làm sao đấu nổi cả gia đình luyện võ như nhà họ Hà?

Tiết Hạo cuống quýt hỏi quản sự: "Mẫu thân đâu? Phụ thân đâu?"

Quản sự đáp khẽ: "Lão thái thái và lão gia vào cung rồi, Đại phu nhân thì đi sang phủ Ninh Quốc Công..."

Tiết Hạo lập tức lạnh cả người, phen này, chỉ e từ nay nhà họ Hà và họ Tiết kết thành thù lớn rồi!

Đã nói là thi đấu, sân trước của phủ Tiết rộng rãi vừa khéo thích hợp.

Mấy thanh niên nhà họ Hà đều muốn xông lên, Hà Bàn chỉ định ngay một người: "Lão nhị, ngươi lên."

Hà Nhị lang bước ra trong ánh mắt hâm mộ của đám thanh niên còn lại. Hắn từ lâu đã ngứa mắt Trương Đại Tráng ngông cuồng, hôm nay nhất định phải bắt hắn trả lại món nợ này!

Hai bên lập tức nhào vào nhau.

Tiết Hạo sợ đến mức vội nhắm mắt bịt tai, lùi về sau một bước, nhưng chờ mãi chẳng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trương Đại Tráng, hắn mới từ từ hé mắt, lập tức ngẩn người ra.

Chỉ thấy cánh tay Trương Đại Tráng và Hà Nhị lang chống vào nhau, chẳng ai chịu thua ai.

Tiết Hạo há hốc miệng kinh ngạc.

Ngay chiêu đầu, Hà Nhị lang lập tức bỏ ngay thái độ khinh địch, hạ thấp trọng tâm, còn Hà Bàn đứng xem bên cạnh cũng phải nhíu mày.

Ngay sau đó, Trương Đại Tráng đột nhiên hét lớn một tiếng: "Hây!"

Nghe đồn cha hắn là Trương Đức Phúc thời trẻ săn thú trên núi, từng hét lớn dọa chạy cả hổ lớn. Chuyện này thật giả khó xác định, nhưng tiếng hét lớn này, đúng là hắn được di truyền từ cha, âm lượng kinh khủng vô cùng.

Một tiếng ấy, mọi người đều ù tai đau óc, Hà Nhị lang đứng gần nhất, lập tức bị chấn động mất hết sức lực, ngược lại còn bị Trương Đại Tráng quật ngã xuống đất.

Sân trước phủ lặng ngắt như tờ. Hà Nhị lang mặt đỏ bừng tức giận: "Ngươi, ngươi chơi gian!"

Trương Đại Tráng phủi tay: "Có ai cấm dùng tiếng hét đâu chứ!"

Hà Bàn sắc mặt tối sầm. Trên chiến trường, tiếng hét vốn là một vũ khí lợi hại. Nếu đang trên sa trường thật, con trai ông ta đã chết rồi. Hà Bàn gọi: "Lão nhị, về đây!"

Tiết Hạo vừa mừng vừa sợ, thế này mà cũng thắng được? Nhưng chưa kịp mừng lâu, Trương Đại Tráng vẫn còn phấn khích, chỉ thẳng vào mấy người còn lại: "Cùng lên luôn đi!"

Hà Bàn còn đang lo mất mặt, thấy có cơ hội gỡ gạc liền ra hiệu, Hà Tứ lang lập tức bước ra.

Hà Tứ lang phong cách chắc chắn, có bài học của Hà Nhị lang trước đó, trận này phải thắng.

Tiết Hạo lo lắng giậm chân: rõ ràng chúng ta thắng rồi mà!

Quả nhiên, Hà Tứ lang lao vào đấu với Trương Đại Tráng, quyền đấm cước đá, tình hình kịch liệt hơn hẳn lúc nãy, Tiết Hạo tim đập như trống trận. Nhưng bất ngờ, thân hình cao lớn của Trương Đại Tráng bỗng uốn éo linh hoạt như rắn, lật chân đá Hà Tứ lang ngã nhào xuống đất!

Đột ngột đến nỗi Hà Tứ lang ngã rồi vẫn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Trương Đại Tráng còn đánh giá: "Ngươi cũng không tệ đâu."

Hà Tứ lang: "......"

Trương Đại Tráng linh hoạt vậy, đều nhờ hồi nhỏ thường xuyên gây họa bị cha hắn rượt đánh, nhà họ Hà không biết rõ nguyên nhân, chỉ thấy khó hiểu vô cùng, vậy mà lại thua tiếp?

Hai người còn lại vốn nóng lòng muốn thử, giờ bắt đầu chần chừ. Huynh trưởng mình đều đã thua, bản thân liệu ổn không đây?

Sắc mặt Hà Bàn lúc xanh lúc đỏ.

Thấy vậy, Tiết Hạo vội hòa hoãn: "Hà đại nhân, hôm nay cứ thế này thôi, hahaha..."

Người đắc ý nhất chính là Tiết Hạo, nhưng nào ngờ Hà Nhị lang không phục nói: "Cha, không công bằng, hắn đâu phải người họ Tiết, phải đấu với Tiết Chú, Tiết Hạo mới đúng!"

Tiết Hạo: "Hả?!"

Trương Đại Tráng lại túm lấy Tiết Hạo: "Chê ta không họ Tiết à, Tiết Hạo đấu cũng không sợ!"

Hà Bàn vẫy tay đồng ý, Tiết Hạo toát mồ hôi lạnh: "Không, ta không được đâu!"

Trương Đại Tráng vỗ vai hắn: "Ngươi sức lớn mà, sợ gì?"

Xét về khí thế, Tiết Hạo đã hoàn toàn lép vế, Hà Ngũ lang nhân cơ hội khiêu khích:
"Đồ nhát gan."

Tiết Hạo cũng không cãi lại.

Từ nhỏ đến lớn, Tiết Hạo chẳng làm được chuyện gì ra hồn. Khi còn nhỏ, vì học hành quá kém, hắn luôn bị tổ mẫu phạt quỳ ở từ đường, roi của tiên sinh cũng chưa từng ngơi tay.

Thế nhưng dù có đánh, có mắng thế nào đi nữa, hắn vẫn chẳng thể nào học nổi Tứ thư Ngũ kinh. Đoạn sách trong "Mạnh Tử" hôm nay vừa mới học thuộc, đến trước giờ đi ngủ đã quên sạch không còn chữ nào, thật sự kém xa so với đại ca.

Hắn từng vô tình nghe đám nha hoàn lén nói với nhau: "Vốn tưởng đại thiếu gia học hành chưa đủ giỏi, mới mong nhị thiếu gia sẽ khá hơn, ai dè nhị thiếu gia còn tệ hơn nữa..."

Sau lần ấy, Tiết Hạo hoàn toàn bỏ cuộc với việc học. Trong nhà thấy hắn chẳng còn chút thái độ nào, rốt cuộc cũng mặc kệ. Nay hắn đã mười tám tuổi, nhờ hưởng phúc ông cha mà có một chức quan nhàn tản, ngày ngày ăn chơi vô công rồi nghề.

Đến giờ phút này, chuyện duy nhất hắn từng làm được, chính là tìm lại Bình An.

Từ lúc đón được Bình An về phủ, ngày ngày hắn đều đắc ý vui vẻ, quên mất bản thân vốn dĩ chẳng làm được chuyện gì.

Hà Bàn chắp tay sau lưng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Tiết Hạo chẳng có tí khí phách nào, chắc chắn sẽ thua, nhà họ Hà coi như tìm lại được chút mặt mũi.

Quả nhiên, vừa mới giao đấu với Hà Ngũ lang, Tiết Hạo đã né chạy vòng quanh sân, vừa chạy vừa kêu lớn: "Không được đâu, thật sự không được!"

Trương Đại Tráng đứng một bên, hận rèn sắt không thành thép, quát to: "Đánh hắn đi chứ!"

Tiết Hạo sợ đến mức mồ hôi đầy người. Ngay sau đó, hắn bị Hà Ngũ lang túm lấy, đấm thẳng vào mặt một quyền, nghe rõ một tiếng "bụp" vang lên.

Đầu Tiết Hạo nghiêng về một phía, ánh mắt hướng về phía cửa thùy hoa môn. Trong khoảnh khắc này, thời gian như chậm lại, hắn bất ngờ nhìn thấy phía sau cánh cửa đó từ lúc nào đã có một bóng người nhỏ bé đang đứng nhìn.

Là Bình An.

Nàng ló ra nửa thân người, đôi mắt vừa xinh đẹp vừa trong veo ấy đang chăm chú nhìn hắn.

Trong phút chốc, Tiết Hạo chợt nhớ ra.

Năm ấy, khi tất cả mọi người đều lắc đầu thất vọng vì việc học của hắn, chỉ có Bình An nhỏ bé níu lấy vạt áo, từng bước từng bước lẽo đẽo theo sau. Con bé ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo như nước, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giọng mềm mại ngọt ngào nói: "Nhị ca, chúng ta đi móc tổ chim đi."

Trên đường từ Hoàn Nam đưa Bình An về kinh, bởi vì đi đường thủy, khi thuyền neo lại, Tiết Hạo từng ngồi câu cá bên sông. Lúc ấy, Bình An cũng nhìn hắn với ánh mắt hệt như lúc này.

Trong mắt Bình An, hắn là người anh trai thứ hai rất lợi hại.

Nếu giờ đây Bình An bị người ta ức h**p, mà hắn thân là anh ruột lại không bằng nổi một người anh nuôi, thì còn ra thể thống gì?

Ngay giây tiếp theo, không hiểu lấy từ đâu ra sức mạnh, Tiết Hạo giơ tay chặn được nắm đấm của Hà Ngũ lang. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tên đó, Tiết Hạo bất chấp tất cả, dùng đầu mình đập thẳng vào đầu đối phương.

"Cốp!"

Hà Ngũ lang choáng váng, lảo đảo lui về sau vài bước.

Tiết Hạo chẳng bị ảnh hưởng chút nào, lập tức thừa thắng xông lên, hất ngã Hà Ngũ lang xuống đất, rồi bắt chước Trương Đại Tráng hét lớn một tiếng: "Hây!"

Trương Đại Tráng lập tức reo lên: "Chúng ta thắng rồi! Mau xin lỗi muội muội ta đi!"

Cả nhà họ Hà: "..."

Ngay lúc này, gần thùy hoa môn, Thải Chi và Bình An đã đứng đó được một lúc. Thải Chi có chút lo lắng, chỉ sợ mấy gã đàn ông l* m*ng này làm Bình An hoảng sợ, nàng ấy nhỏ giọng khuyên: "Tiểu thư, chúng ta mau về thôi."

Âm thanh tuy không lớn, nhưng giữa tiền viện đang im lặng, giọng nói này lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Mọi người bất giác nhìn sang, chỉ thấy cô thiếu nữ phía sau cửa đã xoay người đi. Bóng lưng nàng chỉ lộ ra một nửa, làn váy bách điệp khẽ xoay nhẹ như một đóa hoa xinh đẹp bung cánh tầng tầng lớp lớp, phảng phất mùi hương thơm dịu nhẹ thoảng qua, đẹp đến động lòng người.

Mấy chàng trai nhà họ Hà ngẩn ngơ nhìn theo.

Trương Đại Tráng lập tức túm cổ áo Hà Ngũ lang kéo lên: "Còn nhìn cái gì nữa, mau cút đi!"

Tiết Hạo cũng đổi lại khí thế, nghiêm giọng quát lớn: "Xin lỗi đi!"

...

Phượng Nghi cung.

Khi Bùi Thuyên vừa nói xong bốn chữ "Sớm ngày thành hôn", đừng nói là Hoàng hậu Trương, ngay cả Nguyên thái phi cũng ngẩn người ra. Bà không ngờ Bùi Thuyên lại chủ động yêu cầu thành hôn sớm!

Chẳng phải trước giờ phủ Dự Vương vẫn luôn lãnh đạm thờ ơ với mối hôn sự này hay sao?

Hoàng hậu Trương nhanh hơn Nguyên thái phi một chút, lập tức nhớ đến cháu gái mình là Ngọc Tuệ.

Vốn tưởng rằng Ngọc Tuệ đắc tội Dự Vương phủ nên Bùi Thuyên mới ra mặt. Giờ nghĩ kỹ lại, sự thay đổi của chàng rõ ràng xuất hiện sau khi Bình An nhà họ Tiết trở về kinh, hoàn toàn có thể lần theo dấu vết.

Thì ra lần ấy, người mà Ngọc Tuệ thật sự đắc tội, vốn không phải phủ Dự Vương, mà chính là bản thân Tiết Bình An.

Điều này thật nằm ngoài dự liệu của bà ta.

Trái ngược với vẻ bất ngờ của hai người kia, Tần lão phu nhân mặt vẫn không đổi sắc. Bà cụ dám đưa ra yêu cầu này, kỳ thực còn suy nghĩ xa hơn Tiết Hãn một chút, đó chính là bà cụ hoàn toàn không sợ phủ Dự Vương đồng ý hủy hôn.

Nếu vinh nhục nhà họ Tiết chỉ dựa vào cuộc hôn nhân của Bình An mà duy trì, vậy ngày suy tàn của Tiết gia cũng không còn xa nữa.

Bà cụ càng không muốn dồn tất cả trách nhiệm này lên người Bình An.

Đối mặt với Bùi Thuyên, Tần lão phu nhân vẫn giữ thái độ không kiêu không nịnh, nói: "Ý tốt của vương gia, lão thân hiểu rõ. Nhưng như hai vị nương nương và vương gia đều biết, trước đây Bình An không sống ở Tiết phủ, chỉ sợ nhiều thói quen khó sửa đổi ngay được. Gia đình chúng tôi định nuôi dạy thêm bốn năm nữa, đến khi con bé mười chín tuổi mới xuất giá."

Câu sau, lão phu nhân nói với Nguyên thái phi và hoàng hậu Trương. Chuyện cưới hỏi, vốn không nên để nam nhân xen vào quá nhiều.

Lẽ ra lúc này Bùi Thuyên chỉ cần đồng ý, chuyện hủy hôn coi như được giải quyết nhẹ nhàng.

Nhưng không đợi Nguyên thái phi và hoàng hậu nói thêm gì, Bùi Thuyên bỗng nhiên cất giọng: "Quá lâu rồi."

Nguyên thái phi khẽ gật đầu. Bùi Thuyên đã tham chính, trong vòng một hai năm phải thành gia lập nghiệp, nếu kéo dài tới bốn năm, chỉ e hôn sự này sẽ có nhiều biến cố.

Dù trước kia bà rất muốn hôn sự này xảy ra biến cố, nhưng hiện tại dường như Bùi Thuyên lại có kế hoạch khác.

Lão phu nhân trầm ngâm một lát, nói: "Vậy thì hai năm."

Mày Bùi Thuyên cau lại, đáy mắt đầy bực bội.

Nguyên thái phi: "Hai năm, chuyện này..." Bà nhìn con trai một cái, đổi giọng nói tiếp, "Chuyện lớn thế này, vẫn cần bàn bạc thêm."

...

Ra khỏi Phượng Nghi cung, Bùi Thuyên thần sắc lại bình tĩnh đến kỳ lạ.

Lưu công công đi theo bên cạnh chàng, lại tinh ý cảm giác được lúc này chàng không vui, chỉ là dưỡng khí tốt nên không lộ ra thôi.

Bỗng nhiên, Bùi Thuyên khựng bước, lạnh nhạt nói: "Đi đến điện Hưng Hoa."

Vạn Tuyên Đế và Tiết Hãn đang ở điện Hưng Hoa.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Thuyên: Đi tìm viện binh đây. (Không phải vậy nha!)

Bình Luận (0)
Comment