Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 27

Bộ trâm cài đầu bằng vàng nạm bích ngọc, chạm khắc tinh xảo, mang từ trong cung trở về, đặt ngay ngắn trên bàn, từng chiếc trâm, vòng tai, khuyên vàng toả sáng rực rỡ, kỹ nghệ tinh xảo đến mức khiến người ta phải tán thán, phô bày hết thảy sự quý hoa xa xỉ.

Hổ Phách là đại nha hoàn bậc nhất, vốn từng thấy qua không ít bảo vật, giờ nhìn cũng không khỏi xuýt xoa khen ngợi: "Bộ đầu sức này thật sự quá lộng lẫy, nếu cô nương đội lên, không biết sẽ xinh đẹp đến nhường nào."

Thế nhưng Phùng phu nhân lại chẳng hề tỏ vẻ mừng rỡ. Ngay từ khoảnh khắc trông thấy bộ đầu sức ấy, bà đã nhận ra đây chính là bộ mà Thái phi nương nương từng đeo khi còn được thánh sủng, nắm quyền lục cung.

Mấy món kia giờ đang nằm trước mắt, bỗng như đưa bà quay về ngày ấy, tiệc tất niên trong cung, bà còn là tân nương, theo lễ vào cung thỉnh an. Khi ấy, Nguyên phi cao cao ngồi nơi thượng vị, uy nghi nhìn xuống đám mệnh phụ phía dưới.

Lúc ấy chỉ cho là chuyện thường tình. Nhưng nghĩ đến vài năm sau, có khi đến lượt Bình An đội nó lên, ngồi ở vị trí cao kia, đến lúc đó ngay cả muốn gần gũi mẹ con cũng khó.

Nghĩ đến đây, lòng phu nhân chợt đau nhói.

Hôn kỳ còn tám tháng, không, bây giờ đã chưa đầy tám tháng nữa rồi. Gấp gáp quá.

Song nghĩ kỹ, Thánh thượng đã là khoan hậu lắm rồi. Không bắt nhà họ Tiết tổ chức hôn lễ ngay tháng Chạp, cũng tránh đi thời điểm cuối năm và tháng Giêng, ít nhất còn để Bình An được ăn một cái Tết đoàn viên tại nhà.

Thấy phu nhân có vẻ bâng khuâng, Hổ Phách thu lại nụ cười, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Phu nhân, nương nương ban đồ quý như vậy, hẳn là coi trọng cô nương lắm, sau này nhất định cũng sẽ thương yêu cô ấy."

Thời nay tôn sùng hiếu đạo, nhưng quan hệ mẹ chồng nàng dâu, có ai dám chắc không có khúc mắc. Đàn bà gả vào hào môn, chỉ đành nuốt đắng làm ngọt.

Phùng phu nhân coi như cũng may, Tần lão phu nhân tuy nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng chưa từng dùng thủ đoạn hèn hạ để làm khó bà.

Chứ những chuyện âm u trong các phủ công hầu, ai từng làm dâu đều hiểu, kể mãi chẳng hết.

Hổ Phách còn chưa dứt lời, Phùng phu nhân đã bật ra một tiếng cười lạnh: "Con gái ngoan của ta, tất nhiên là ta tự thương, bà ấy tốt bụng lắm cơ, ban cái thứ quý giá thế này, muốn cướp con ta với ta đấy à? Hừ, mơ!"

Hổ Phách nghe vậy cũng chỉ biết cười gượng, chẳng tiện nói thêm.

Phu nhân đương nhiên hiểu, cái gọi "cướp con gái" chỉ là bà tự suy diễn, nhưng sau cánh cửa đóng kín, nói hai câu mắng mỏ cũng đâu sao, coi như xả giận một chút thôi.

Bà phất tay bảo Hổ Phách đem bộ đầu sức cất vào kho mới của Bình An.

Kho của Bình An có hai chìa khóa, một nằm trong tay Hổ Phách, một giao cho Thải Chi.

Vì Bình An sắp thành thân, không thể tiếp tục ở viện Xuân Hành. Ngay từ khi nàng sinh ra, Phùng phu nhân đã chuẩn bị sẵn viện Xuân Hạnh liền kề làm viện riêng cho nàng.

Sau khi Bình An bị bắt cóc, bà vẫn sai người quét dọn lau chùi hằng ngày, chưa từng bỏ hoang, cũng không để ai khác sử dụng. Bởi bà luôn tin rằng con gái bà nhất định sẽ quay về.

Phu nhân đưa mắt nhìn quanh, hốc mắt chợt nóng lên. Mới chỉ là dọn khỏi viện Xuân Hành thôi, mà bà đã không nỡ đến thế rồi.

Đúng lúc ấy, Thải Chi dẫn Bình An đi xem khắp viện trở về, cùng vào nhà.

Phùng phu nhân vội giấu cảm xúc, hỏi con gái: "Viện này thế nào? Có thích không?"

Bình An khẽ gật đầu.

Nhà rất rộng, ở đâu cũng dễ chịu cả.

Phu nhân cầm tay con, khẽ thở dài: "Đổi viện rồi, con có thấy cô đơn không?"

Bình An ngẩng lên nhìn bà, chợt nhẹ nhàng nói: "Mẹ ơi, tối nay mình ngủ chung nha."

Phu nhân ngẩn người, rồi liền nở nụ cười rạng rỡ: "Phải rồi, ngủ chung!"

-

Tối đó, Tiết Hãn chuyển về viện Xuân Hành.

Trước kia khi Bình An còn ở Xuân Hành, ông cũng ở đó. Nhưng sau một thời gian thấy không tiện, liền dọn sang thư phòng. Giờ thì chuyển lại.

Nằm xuống giường, ông thở dài khoan khoái: "Vẫn là giường nhà mình thoải mái nhất."

Phu nhân đang tháo trâm vòng, vừa làm vừa nói: "Chuyện ta nói khi nãy, chàng có nghe không? Thái phi ban bộ đầu sức quý thế, đến lúc Bình An xuất giá, nhà ta cũng phải sắm bộ nào sánh được mới được."

Tiết Hãn tính toán trong đầu, hỏi: "Một trăm lượng đủ không?"

Làm quan thanh liêm, không thể vơ vét. Tài sản nhà họ Tiết còn phải gánh vác bao nhiêu chi phí, trăm lượng là tất cả tiền riêng ông để dành.

Phu nhân trừng mắt: "Chàng bỏ ra trăm lượng, ta dùng của hồi môn bù thêm ngàn lượng. Nhất định không thua kém trong cung!"

Bà xuất thân từ vọng tộc đất Dương Châu, chi tiêu vốn chẳng hề nhỏ.

Nói xong, Tiết Hãn lại thúc giục: "Thôi đi ngủ đi."

Phu nhân hừ nhẹ: "Ngủ với chàng có gì hay, còn ngáy nữa. Ta ngủ với Bình An cơ."

Ở với con gái vài hôm, bà đã bị "nuông chiều hư" mất rồi. Con gái thơm thơm, mềm mềm, ôm trong lòng không biết bao nhiêu là đáng yêu.

Tiết Hãn gãi mũi, thấy mình càng lúc càng không được bà để mắt đến, bèn nói: "Tháng sau săn thu, quan viên được phép mang theo người nhà, bà và Bình An cùng đi nhé?"

Phu nhân đáp: "Ta đi rồi, ai lo chuyện nhà?"

Thu săn Đại Thịnh kéo dài năm ngày, đi một hai hôm thì được, chứ năm ngày thì quá lâu.

Hàng năm đến lúc giao mùa, lão phu nhân sức khoẻ yếu, năm nay tốt hơn chút, cũng là nhờ Bình An thường xuyên sang ăn cơm, khiến bà cụ ăn được, ngủ được, nên khoẻ ra.

Dù vậy, chuyện trong nhà vẫn không thể giao cho bà cụ, phải do phu nhân đích thân lo liệu.

Tiết Hãn nói: "Vậy thì không đi."

Phu nhân đáp: "Không được, Bình An phải đi chơi."

Đại Thịnh quy định, nữ tử trước ngày thành thân ba tháng thì không được ra ngoài, phải ở nhà thêu giá y, học quản gia.

Nhưng Bình An mới hồi kinh không bao lâu, phu nhân không nỡ bó buộc con. Huống hồ không lâu trước, Bình An cũng rời cung không còn theo học nữa, Hoàng hậu nương nương cũng nói: "Nên cho con bé đi chơi thêm khi còn cơ hội."

Cho nên chờ đến trước ba tháng hôn kỳ không ra ngoài cũng chẳng sao.

Tiết Hãn lại đề nghị: "Cho Tĩnh An đi cùng luôn."

Phu nhân không do dự: "Con bé cũng là lần cuối được thảnh thơi. Bình An chỉ còn ba tháng, nó cũng vậy. Đã đi thì cho Thường An đi cùng luôn."

Mấy ngày nay, hôn sự của Tiết Tĩnh An đã định. Hôn kỳ sớm hơn Bình An, rơi vào ngày hai mươi tháng Chạp, gả cho thứ tử chính thất của phủ Trấn Viễn hầu - Lâm Chính. Tính ra không hề là thấp gả.

Lâm Chính là người học hành tốt, hai mươi tuổi đỗ tiến sĩ khoa Thái Khang năm thứ mười lăm, hiện đang là Thư ký tập sự tại Hàn Lâm viện, biểu hiện xuất sắc.

Tiết Hãn đã âm thầm dò la, chàng trai này có khả năng ở lại kinh thành.

Ngay cả Phùng phu nhân cũng không ngờ nhà họ Lâm lại đánh giá cao Tĩnh An đến vậy.

Hôm xem mặt, Lâm phu nhân có nói với bà: "Nhà bà có mấy vị cô nương, chị em hòa thuận, đồng lòng giúp đỡ nhau, quả là phúc khí."

Lúc ấy, Phùng phu nhân mới sực nhớ, từ sau khi Bình An trở về, rất lâu rồi không thấy Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đấu đá nhau nữa, mấy tâm tư nhỏ trước kia cũng không trút lên Bình An.

Nghĩ lại mới thấy, chắc hẳn nhà họ Lâm cũng tìm hiểu kỹ, biết Tĩnh An là người không hay gây chuyện, nên mới chọn gả cho nàng ấy.

Tĩnh An gặp được một mối hôn tốt, Bình An cũng đã định ngày cưới, ai nấy đều có chốn về. Chỉ tiếc, hai năm nay hôn sự của Thường An vẫn chưa đâu vào đâu.

Vừa đi về phía viện Xuân Hành, Phùng phu nhân vừa lắc đầu than thở.

Thanh Liên đang trông ngoài cửa, thấy phu nhân tới liền vội bước lên đón: "Phu nhân, đại cô nương và tam cô nương cũng đang ở trong phòng, để con vào bẩm một tiếng."

Phùng nhân ngăn lại: "Khoan đã."

Bà đứng ở cửa, chỉ thấy trong phòng ánh đèn sáng trưng, ba vị cô nương nhà họ Tiết đều đang tụ lại, dáng ai nấy đều tươi xinh rạng rỡ, nhưng trên mặt lại mang vẻ đăm chiêu.

Thì ra trên bàn bày bộ cờ tượng làm từ vỏ trai.

Bình An hơi nhíu mày nhìn bàn cờ, một tay chống má, má nàng mềm mềm, bị ép ra một tầng thịt mỏng.

Người đang chơi cờ với nàng là Tĩnh An, nàng ấy giục: "Nhị muội, nước này muội phải suy nghĩ kỹ đấy."

Bình An khẽ đáp: "Ừm."

Thường An đứng một bên quan sát, như vô tình cứ nhìn chằm chằm vào con "mã", Bình An phát hiện ánh mắt muội ấy, lập tức mắt sáng lên, giơ tay đi ngựa, liền phá thế cờ.

Tĩnh An quay sang trách Thường An: "Thường An, muội làm gì thế?"

Thường An làm bộ vô tội: "Muội đâu có làm gì."

Giờ đến lượt Bình An giục Tĩnh An, ánh mắt nàng trong veo long lanh: "Tỷ tỷ, tỷ nghĩ cho kỹ nhé."

Tiết Tĩnh An: "..."

Ngoài cửa, Phùng phu nhân nhìn ba đứa con gái, không khỏi mỉm cười.
Cảnh tượng thế này, trước kia bà chưa từng dám mơ có ngày xảy ra ở Tiết phủ.

-

Đại Thịnh mỗi năm đều tổ chức thu săn sau tiết Hàn Lộ, mà năm nay tiết Hàn Lộ lại trùng đúng ngày Trung Thu, trăm năm mới có bảy tám lần gặp cảnh trùng hợp này.

Vì thế hoàng gia đặc biệt coi trọng đợt thu săn này, từ rất sớm đã sai người gửi thông báo đến từng nhà, còn cho phép các quan viên mang theo nhiều người nhà, ngay cả lò sưởi tay, chăn bông, than củi cũng được căn dặn chuẩn bị trước.

Ngày mười ba tháng Tám, xe ngựa các phủ cùng theo đoàn nghi trượng hoàng gia, rầm rộ khởi hành đến khu săn ngoại thành phía kinh thành, đến ngày mười tám mới trở về.

Lần này nhà họ Tiết không chỉ có Tiết Hãn cùng ba cô nương, mà còn có cả Tiết Chú, Tiết Hạo và Trương Đại Tráng đi theo.

Trương Đại Tráng đi với danh nghĩa thị vệ.

Từ lần trước đánh ngã đám thiếu niên họ Hà, Tiết Hãn và Phùng phu nhân đã có cái nhìn khác về hắn. Giờ đi săn hoàng gia, có thêm một người thực sự biết võ ở bên cũng là chuyện tốt.

Tiết Hạo liên tục dặn dò: "Đến nơi rồi, ngươi phải giữ miệng thật chặt. Lỡ kinh động thánh giá thì chẳng phải chuyện chơi đâu."

Trương Đại Tráng đáp: "Yên tâm, ta quen rồi. Mấy người kinh thành các ngươi toàn nói năng khe khẽ, cứ như nhà nào cũng nhược khí."

Câu đó, hắn không hề tính Tiết Bình An là người kinh thành. Tiểu muội nhà hắn nói chuyện nhỏ nhẹ, là chuyện bình thường.

Vừa nghĩ thế, Trương Đại Tráng liền thúc ngựa đến bên xe nhà họ Tiết, hỏi: "Tiểu muội, đói chưa? Ca có đồ ăn nè."

Mành xe vén hé, lộ ra gương mặt trắng trẻo của Bình An. Nàng lắc đầu, tuy không đói, nhưng vẫn hỏi: "Ngon không?"

Trương Đại Tráng lấy mấy quả lê vàng nhỏ trong giỏ tre ra cho nàng xem: "Hái được đoạn đường núi phía trước, ta ăn thử một quả, ngọt lắm."

Lê nhỏ đã được rửa qua, còn vương những giọt nước lấp lánh, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm rỏ dãi.

Bình An nhìn đến ngây người, gật đầu luôn mấy cái.

Trương Đại Tráng hỏi: "Muội ăn mấy quả?"

Bình An giơ ba ngón tay, lại đưa tay ra, Trương Đại Tráng đặt từng quả vào tay nàng, nàng cũng lần lượt cầm lấy mang vào trong xe.

Vừa khéo nàng, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An mỗi người một quả.

Xe vừa hạ màn xuống, bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào. Tiết Tĩnh An đang cầm quả lê, liền cất tiếng hỏi vọng ra: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu nha đầu Thải Chi đứng bên ngoài đáp: "Tiểu thư, là xe chở hành lý của mình va quẹt với nhà khác. Trục xe không sao, không phải việc lớn."

Đường tới khu săn hoàng gia, xe ngựa đi nối đuôi rồng rắn. Phía trước dẫn đầu là loan giá của Vạn Tuyên Đế, hai bên lần lượt là Dự Vương và Thái tử, sau đó mới đến quan viên triều đình.

Xe nhiều, đường thì hẹp, va chạm là chuyện không tránh khỏi. Nhưng xe nhà họ Tiết suýt nữa thì va trúng xe ngựa của nhà Võ Ninh hầu — chính là nhà họ Hà.

Bên phía nhà họ Hà, cũng có nha hoàn chạy tới báo lại chuyện này.

Hà Bảo Nguyệt vừa nghe thấy là xe nhà họ Tiết, liền tức đến xanh mặt: "Lại là bọn họ."

Lần trước bị tát giữa đám đông, nàng ta đã phải trốn biệt hai tháng trời, mãi đến thu săn mới dám ra ngoài gặp người, vậy mà nhà họ Tiết lại dám nghênh ngang xuất hiện, chẳng hề biết xấu hổ là gì.

Lưu phu nhân đuổi hết đám nha hoàn ra rồi nói: "Nhà họ Tiết đúng là đồ trời đánh!"

Bà ta cũng giận lắm, từng bảo trượng phu Hạ Bàn đến Tiết phủ hỏi tội, vậy mà ông ta lần đầu còn kiếm cớ thoái thác, đến lần hai thì lại mang lễ vật đến xin lỗi!

Nhà họ Tiết còn chưa thành ngoại thích đã học được cái thói ỷ thế h**p người rồi!

Lưu phu nhân lại bảo: "Bảo Nguyệt, con cứ yên tâm, cha con và các ca ca đi săn lần nào chẳng vang danh, lần này nhất định sẽ lấy lại mặt mũi cho nhà mình."

Nhà họ Tiết ấy à, ngoài cái vận may cưới được mối hôn sự tốt, thì lấy gì so được với nhà họ Hà chúng ta?

-

Giờ Mùi, các quan thần và con cháu thế gia lục tục tới Cấm Uyển của hoàng gia.

Từ khi Thái Tông Hoàng đế mở rộng quy mô, khu vực săn bắn của hoàng thất được chia làm hai: một là Cấm Uyển, hai là trại săn.

Cấm Uyển bao gồm cung điện, nơi nghỉ ngơi tạm thời của phi tần, hậu cung, nữ quyến quan lại. Những gia đình công hầu thế gia như phủ Vĩnh Quốc công, Ninh Quốc công đều được phân riêng một sân, hưởng độc quyền khu vực.

Còn những người xuất thân thấp hơn, nhà chồng làm quan nhỏ thì phải dùng chung, một sân hai ba nhà.

Về phần các nam nhân, họ đều ở trại săn trong khu nội doanh, không khí hoang dã, để họ khỏi quên mất hương vị khổ cảnh lập quốc ngày xưa.

Đặt hành lý ở Cấm Uyển xong, các bà vú đắc lực của từng nhà bắt tay sắp xếp ổn thỏa. Đám cô nương thì tụ lại, trò chuyện rôm rả, rộn ràng náo nhiệt.

Khi Bình An cùng Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An ra khỏi sân thì vừa hay gặp Từ Mẫn Nhi đang đi tìm.

Từ Mẫn Nhi vui vẻ nói: "Lâu rồi không gặp, ta thấy thiếu thiếu, cứ nhớ mãi mấy ngày cùng làm thư đồng ở Tri Hành điện."

Từ tháng Bảy đến nay, ba vị tiểu thư họ Tiết không còn vào cung làm thư đồng nữa.

Tiết Tĩnh An cười bảo: "Vậy Mẫn tỷ tỷ cứ tới phủ Vĩnh Quốc công chơi nhiều hơn, coi phủ muội là nhà tỷ cũng được mà."

Từ Mẫn Nhi nhướng mày: "Miệng lưỡi thật khéo, có hôn sự rồi, nói chuyện cũng khác hẳn!"

Tiết Tĩnh An giả vờ đỏ mặt xấu hổ, mọi người cùng phá lên cười.

Các cô nương khác không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ, hai tiểu thư họ Tiết đều đã định hôn trong vòng ba tháng, mà còn được đối đãi chẳng khác gì quận chúa, đúng là sống trong nhung lụa.

Trong số đó, Tiết Bình An là người khiến họ ghen tị nhất.

Các nàng lén đánh giá Bình An. Trời sang thu, thời tiết se lạnh, Bình An ôm một lò sưởi tay nhỏ, sau lưng đeo túi thêu hoa sen, thân mặc áo bông vải the màu xanh ngọc in hoa đoàn, dưới là váy mã diện thêu trăm điệp rơi xuống mặt đất. Toàn thân hoa lệ như ngọc, thanh thoát nhã nhặn, mà vẫn giữ nét hồn nhiên nghịch ngợm.

Một cô nương vừa từ thôn quê trở về chưa lâu, vậy mà khí chất lại cao quý hơn bất kỳ ai trong số họ.

Dĩ nhiên, trong ba cô nương họ Tiết, kín tiếng nhất không ai khác ngoài Tiết Thường An. Nàng ấy đứng phía sau Bình An, không nói một lời.

Nhưng mọi người đều biết, chính nàng ấy là người đánh Hà Bảo Nguyệt, vậy mà chẳng hề hấn gì.

Họ nghĩ, nếu đổi lại là mình làm ra chuyện đó, người nhà chắc chắn sẽ ra mặt bảo vệ. Nhưng tận đáy lòng, vẫn không khỏi cảm thấy chán ghét, ra tay đánh người, dù sao cũng quá thô lỗ.

Lúc này, Từ Mẫn Nhi hỏi Bình An: "Muội muội không thay y phục cưỡi ngựa sao?"

Bình An lắc đầu: "Muội không biết cưỡi."

Nàng thừa nhận thản nhiên đến lạ.

Từ Mẫn Nhi dịu dàng nói: "Không sao, hôm nay mới là ngày đầu, sau này bọn tỷ sẽ dạy muội."

Tiết Tĩnh An cũng tiếp lời: "Phải đó."

Đột nhiên, Hà Bảo Nguyệt dẫn theo mấy cô nương khác, từ một cổng bên của Cấm Uyển đi ra.

Mọi người hơi sững lại, Hà Bảo Nguyệt chỉ hừ lạnh một tiếng, lướt ngang qua đám người, đi thẳng. Xem ra nàng ta và nhà họ Tiết đã xé mặt hoàn toàn, đến cả lễ nghi ngoài mặt cũng chẳng muốn duy trì nữa.

Tình cảnh có chút xấu hổ, vậy mà Tiết Tĩnh An vẫn giữ phong thái điềm nhiên, khẽ cười nói với vài cô nương bên cạnh: "Đi thôi, chúng ta cũng ra khu săn bắn, đừng để chuyện nhỏ ảnh hưởng tâm trạng."

Mãi đến lúc này, Từ Mẫn Nhi mới hoàn hồn.

Trong lòng nàng ta có chút khó chịu. Tiết Tĩnh An quả thực đã thay đổi, không còn là con chim cút rụt rè như trước, nếu không, sao có thể nhanh tay chiếm thế chủ động như vậy?

Nàng ta âm thầm cảm thấy lo lắng, tuyệt đối không thể để các tiểu thư họ Tiết giành hết ánh hào quang thêm lần nữa.

-

Địa hình nơi săn bắn là những dãy đồi nhấp nhô. Trời vào thu, lá cây đã rụng ít nhiều nhưng vẫn chưa trơ trụi, dưới chân núi là khoảng đất bằng phẳng, được dựng những lều đình để mọi người nghỉ chân.

Trong số đó, mấy cái đình to nhất cắm cờ viền chỉ đỏ viền vàng là của hoàng gia, còn lại thì ai đến cũng có thể ra vào tự do. Đoàn của Bình An chọn một gian đình có tầm nhìn thoáng đãng.

Từ xa, tiếng nói vang lên: "Thời tiết hôm nay thật dễ chịu."

"Phải đó." Tiết Tĩnh An gật đầu, "Mấy ngày tới trời chắc còn đẹp dài dài."

Bầu trời cao trong xanh vời vợi, không một gợn mây, gió thu nhẹ nhàng lướt qua má, khiến Bình An thấy dễ chịu đến mức khẽ nheo mắt lại.

Đúng lúc ấy, một tràng vó ngựa vọng tới. Không biết ai trong nhóm khẽ kêu lên: "Là Thái tử và Vương gia kìa!"

Bùi Thuyên cưỡi ngựa tiến tới, tóc đen búi gọn cài trâm, mình mặc đồ cưỡi ngựa màu đen họa tiết bảo hạp, tay quấn hộ thủ, trước sau mặc giáp, dáng vẻ gọn gàng dứt khoát.

Dưới ánh mặt trời chói chang, vóc người cao ráo, khí độ ngời ngời của chàng hiện ra như được vẽ bằng nét cọ sắc sảo. Vẻ lạnh nhạt nơi chân mày khóe môi lại như dát vàng, chẳng cần mở miệng cũng tự mang uy thế.

Cưỡi ngựa song song bên cạnh là Thái tử, người đã ngoài bốn mươi, thân hình có phần phát tướng. Có lẽ vì mấy năm nay lao tâm khổ tứ, tóc mai của ông ta đã lốm đốm bạc. Nhìn từ xa, phong thái đã không còn nổi bật như trước.

Hai người cùng trở về, phía sau có thị vệ cõng theo một con nai, xem ra đã đi săn một vòng có thu hoạch, chuẩn bị đến yết kiến Vạn Tuyên đế.

Thái tử nói gì đó, Bùi Thuyên chỉ nhàn nhạt đáp lời. Chợt ánh mắt chàng đảo qua bên này, như là có thấy đình, lại như không để ý.

Ngày xưa, Dự Vương từng khiến biết bao khuê nữ thầm thương trộm nhớ, nên khi chàng bất ngờ xuất hiện, nhiều người không kìm được mà ngẩn ngơ, ánh nhìn lặng lẽ đuổi theo bóng lưng chàng.

Tiết Tĩnh An cũng từng là một trong số đó. Nhưng giờ nàng ấy đã tỉnh táo hơn nhiều, thứ không thuộc về mình, thì không nên mong đợi.

Chỉ có Bình An là dường như không nhận ra ánh mắt của những người xung quanh, nàng cũng nhìn về phía ấy, vẻ mặt bình thản như không.

Tiết Tĩnh An cười bất lực, quay sang mấy người kia nói: "Các muội thích xem Vương gia cưỡi ngựa đến vậy à? Vậy thì chúng ta cũng đi chọn ngựa thôi!"

Tiết Thường An cũng nói: "Đi nào."

Một câu khiến các cô nương giật mình, vội vã thu lại ánh mắt có phần mê mẩn kia, rồi xấu hổ phụ họa theo: "Ừ đúng đó!"

Bình An để gió lùa qua tóc, nàng lười chạy nhảy, liền nói: "Ta ở lại ngồi thôi."

Tiết Tĩnh An cười nói: "Vậy muội cứ ngồi lại nhé."

Mấy cô nương kia vốn cũng thấy có chút chột dạ, mà nhà họ Tiết thì có ngựa riêng, chẳng cần đi chọn, thế là một lúc sau, trong đình chỉ còn Bình An và vài cung nữ đi theo.

Nàng ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, núi non trùng điệp, gió thổi mây bay, nếu so với núi rừng Hoàn Nam, nơi săn bắn hoàng gia này đúng là dùng bạc chất nên, rộng hơn, đẹp hơn.

Bình An mở túi nhỏ, lấy giấy bút ra. Trên bàn có sẵn nghiên, mực và nước, nàng liền cầm lấy thỏi mực bắt đầu mài.

Không phải ra ngoài chơi còn bài tập, mà là nàng muốn viết hai lá thư, một gửi cho Phùng phu nhân đang ở kinh thành, một gửi về Hoàn Nam.

Một cung nữ tiến tới: "Tiểu thư, để nô tỳ làm ạ."

Bình An chống cằm bằng một tay, cả người như tan chảy ra, nửa nằm lên bàn, thong thả viết thư.

Nàng từng vào cung đọc sách mấy tháng, cung nữ kia cũng quen mặt, vừa mài mực vừa không nhịn được len lén liếc xem nàng đang viết gì.

Xem càng lâu càng thấy thú vị. Bất thình lình, một cái vỗ nhẹ lên vai khiến nàng ta giật mình. Ngoảnh lại thì thấy là Lưu công công, thái giám bên cạnh Dự Vương.

Lưu công công làm dấu tay, ra hiệu lui xuống. Cung nhân xung quanh lập tức tản ra, một thân ảnh cao lớn khoác võ phục đứng cách đó mấy bước, chính là Bùi Thuyên.

Lần đầu được ở gần Dự Vương đến vậy, chàng dáng đứng thẳng tắp, mặt như điêu khắc bằng ngọc, quả khiến người ta xao xuyến. Cung nữ bất giác đỏ mặt.

Nhưng nhìn kỹ lại Vương gia chỉ nhìn Tiết Bình An, chẳng hề liếc sang nàng ta một cái. Nàng ta vội cúi đầu, âm thầm rút lui.

...

Bùi Thuyên bước đến chỗ cung nữ đứng ban nãy, cầm thỏi mực bắt đầu mài. Chỗ đó vừa hay có thể nhìn rõ những gì Bình An đang viết.

Vương gia thân chinh mài mực cho nàng, mà Bình An chẳng hề hay biết, vẫn vừa nghĩ ngợi vừa hí hoáy viết chữ.

Nét chữ của tiểu cô nương chẳng khá hơn là bao, nét bút tròn trĩnh ngây ngô, vô cùng đáng yêu. Nàng viết rất chậm, hình như thấy chữ "lê" nhiều nét quá, liền xoay cổ tay vẽ một quả lê tròn trịa trên giấy.

Sau đó viết một chữ bên cạnh: "Không ngọt."

Tiếp đến, nàng bắt đầu tường thuật chuyện đi săn hôm nay, vẽ hai cục tròn tròn, phía trên là hai người cũng tròn tròn như thế.

Sợ người nhận thư không hiểu, Bình An nhúng mực, tỉ mẩn ghi chú bên cạnh: "Thái tử", "Vương gia".

Bùi Thuyên: "..."

Trong mắt nàng, chàng và Thái tử giống nhau y hệt? Chàng khẽ cười khẩy, hỏi: "Đang viết gì vậy?"

Không ngờ Vương gia lại đứng ngay sau, Bình An hơi khựng lại, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như nước suối ngước nhìn chàng: "Viết thư, thư nhà."

Bùi Thuyên: "Gửi nhà, sao lại hai lá?"

Bình An đáp: "Một gửi Hoàn Nam, một gửi nhà."

Từ góc này nhìn xuống, đôi mi nàng vừa dài vừa cong, tựa như chiếc đuôi nhỏ của chim sẻ, kiêu hãnh hếch lên. Lúc run run lại như cánh chim khẽ vỗ, chớp lấy ánh nhìn, từng nhịp từng nhịp, như cọng lông mềm khẽ gảy vào tim người, luồn vào khe hở đã mở, rồi cứ thế mà vẫy vùng.

Bùi Thuyên mím môi nhẹ.

Chàng thản nhiên nói: "Còn của ta đâu?"

Đã viết cho hai nơi, vậy phần của chàng đâu?

Bình An nghiêng đầu nhìn chàng.

Thấy chàng đứng cao quá, nàng giơ tay ra, ngoắc nhẹ một cái.

Lưu công công cúi đầu đứng bên mà kinh hãi trong lòng, cô nương này chẳng hề coi Vương gia ra gì, cái động tác đó đủ để bị khép tội mạo phạm rồi, người khác mà làm thì đã bị kéo ra ngoài xử lý.

Vậy mà Bùi Thuyên mặt vẫn không đổi sắc.

Chàng cúi xuống, nhìn thấy rõ gò má trắng mịn của nàng, lông tơ nhè nhẹ trên mặt, và chiếc cằm ửng đỏ vì tì lên mặt bàn.

Nhìn mà chỉ muốn nuốt trọn vào bụng.

Thấy chàng cúi người, Bình An khẽ khàng nói: "Ta kể cho ngài nghe là được rồi." Viết thư mệt quá, kể miệng nhanh hơn nhiều.

Dù gì thì chàng cũng sẽ lại tới tìm nàng thôi.

Bùi Thuyên: "..."

Ngón tay thon dài như ngọc của chàng khẽ nâng cằm nàng lên, ngón tay nhẹ nhàng v**t v*, giọng trầm xuống: "Ừ, nàng nói đi."

-

Tiết Bình An: Ta đối tốt với Vương gia vậy đó, thế mà ngài ấy lại muốn ăn thịt ta luôn! [hoảng loạn]

Bình Luận (0)
Comment