Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 28

Trong đình yên tĩnh, cung nữ thái giám nghiêng người cúi đầu, không dám ngẩng mắt nhìn bừa.

Bình An vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Bùi Thuyên, nàng khẽ mấp máy môi, giọng nói chậm rãi, mang vài phần như đang kể chuyện: "Ta ăn lê rồi."

Bùi Thuyên hỏi: "Còn gì nữa?"

Bình An chớp mắt: "Thì nhìn thấy ngài."

Lời đến đó là chấm dứt, ánh mắt Bùi Thuyên liếc xuống bàn. Trước khi nàng viết ra bốn chữ "Thái tử, Vương gia", còn vẽ rất nhiều thứ, có núi có cung điện, nhưng đến phần của chàng, nàng lại lướt qua hết.

Bùi Thuyên khẽ nheo mắt, giây tiếp theo, chàng rút tay về.

Bình An vừa mới đặt cằm lên tay chàng để đỡ mỏi, đang cảm thấy dễ chịu, chàng bỗng thu tay lại, nàng "ể" một tiếng, đầu như chim sẻ mổ thóc nghiêng về phía trước một cái, mắt lim dim, ngơ ngác nhìn chàng.

Đúng là trông dễ bắt nạt.

Bùi Thuyên đưa tay sang bên, Lưu công công hiểu ý, bước nhỏ lên trước, hai tay dâng lên một chiếc khăn tay thêu gấm Tô màu trắng ngà.

Bùi Thuyên dùng khăn lau vết mực trên đầu ngón tay, là mực chàng vừa lau đi trên cằm nàng. Chàng thong thả cất lời: "Qua loa."

Bình An hơi khựng lại, lắc đầu nói: "Không qua loa, không qua loa."

Sợ Vương gia không hiểu, nàng còn lặp lại đến hai lần.

Bùi Thuyên: "Chính là qua loa."

Bình An: "Là vì nhìn thấy ngài nên mới quên mất."

Nàng nói quá thật lòng, không phải trách chàng, chỉ là vì mải nhìn chàng, nên chẳng còn tâm trí đâu mà sắp xếp ngôn từ hay kể lại chuyện gì nữa.

Động tác của Bùi Thuyên khựng lại, đến hô hấp cũng nhẹ hẳn đi. Chàng khụy gối nửa ngồi xuống, ánh mắt Bình An theo động tác chàng mà di chuyển, quả nhiên chỉ nhìn mình chàng.

Chàng khẽ "hừ" một tiếng, lấy khăn tay trong tay, lau nốt phần mực còn sót lại ở cằm nàng.

Bình An khẽ khép hàng mi. Đầu ngón tay của Vương gia rất nhẹ, hơi nhột.

Ngoài đình, có một thị vệ chạy từ phía đình của hoàng đế tới, dừng lại cách vài bước, quỳ một gối hành lễ: "Bẩm điện hạ, Hoàng thượng truyền gọi."

Bùi Thuyên đứng dậy, đặt chiếc khăn tay đã dính mực lên bàn, cúi mắt nhìn Bình An, nói: "Là không qua loa."

...

Bình An thầm nghĩ, hôm nay hình như Vương gia rất vui, vui đến mức quên cả mang khăn tay đi rồi.

Nàng đang gấp lại chiếc khăn, thì mấy người Tĩnh An vừa đi dạo trở về, đang cười nói thì tình cờ ngẩng đầu nhìn thấy Bình An, cả bọn đều ngẩn người, không nhịn được bật cười: "Ôi chao, muội muội sao lại để mặt toàn là mực vậy kìa?"

"Y như mèo hoa vậy đó."

Bình An hơi nghi hoặc, sờ lên chỗ lúc nãy Bùi Thuyên lau qua, đầu ngón tay cũng dính mực.

Bình An: "..."

Vương gia vậy mà lại bôi mực lên mặt nàng!

Tĩnh An cười gọi cung nữ: "Làm phiền ngươi, đi lấy một chậu nước tới đây."

Lúc này, Thường An vô tình liếc thấy chiếc khăn tay trong tay Bình An.

Các tiểu thư nhà quan ai có gì thân cận, trong lòng nhau đều ít nhiều đoán được. Khăn tay của Bình An vốn thêu hoa mai tuyết trắng trên nền đỏ, chứ không phải loại họa tiết thanh nhã như băng sương này. Kiểu dáng này nhìn giống đồ của nam tử hơn.

Nhân lúc mọi người không chú ý, Thường An giả bộ giúp Bình An sắp xếp thư từ, lén cất chiếc khăn tay kia đi, không để ai khác nhìn thấy.

Chỉ là không biết là của ai, trong lòng nàng ấy hơi nặng trĩu.

Các cô nương vừa mới ngồi xuống không bao lâu, thì có bà mụ trong cung đến truyền chỉ, bảo các cô nương vào bái kiến hoàng đế và hoàng hậu.

Từ Mẫn Nhi hỏi: "Dám hỏi ma ma, khi nào thì bắt đầu săn bắn?"

Ma ma đáp: "Đợi Thái tử và các hoàng tử bắn hạ được con mồi đầu tiên, thổi tù và nai, mới xem như chính thức bắt đầu."

Chẳng trách khi nãy các nàng nhìn thấy Vương gia và Thái tử cùng săn một con nai. Nhắc tới Bùi Thuyên, có người lộ vẻ không được tự nhiên, nhưng vì sắp bắt đầu rồi nên tất cả liền đi theo ma ma vòng qua mấy đình nghỉ, đến một tòa lầu giữa vùng đất bằng rộng lớn.

Trên đường đi, ba chị em nhà họ Tiết lại gặp được Hà Bảo Nguyệt, chẳng ai lên tiếng.

Lên đến lầu các, Hoàng hậu Trương ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, bên tay trái là vị trí thứ nhất dành cho Thái tử phi Lý thị, tiếp đó là hai vị Quận chúa Ngọc Cầm, Ngọc Tuệ. Phía bên phải là mấy mệnh phụ.

Các cô nương hành lễ: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi."

Hoàng hậu Trương quanh năm ở sâu trong hậu cung, lần này ra ngoài góp vui mùa săn thu đã thấy khoái chí, lại nhìn một vòng gương mặt tươi trẻ của đám thiếu nữ, tâm trạng càng tốt hơn.

Trong số hơn hai mươi cô nương này, bà ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bình An đang đứng ở hàng thứ ba bên trái.

So với lần trước, gương mặt của nàng dường như tròn trịa hơn, chắc dạo này ở phủ họ Tiết ăn uống không thiếu. Đôi mắt vẫn sáng trong sạch sẽ, đúng là sinh ra để làm người ta mềm lòng.

Thấy nàng không mặc trang phục cưỡi ngựa, Hoàng hậu hỏi: "Nhị cô nương nhà họ Tiết, lát nữa không cưỡi ngựa sao?"

Bình An vừa định mở miệng, thì Từ Mẫn Nhi đã bước lên trước một bước: "Bẩm nương nương, Bình An muội muội còn chưa biết cưỡi, tụi thần nữ vừa nãy còn nói sẽ dạy cho muội ấy đây."

Hoàng hậu: "Thì ra là vậy."

Sắc mặt bà ta không biến đổi chút nào, nhưng trong lòng đã hơi không vui. Bà ta hỏi là Bình An, mà trả lời lại là cô nương nhà phủ Ninh Quốc công, rõ ràng là người thích thể hiện.

Thái tử phi Lý thị giữa cả đám cô nương cũng nhanh chóng nhận ra Bình An.

Chuyện Quận chúa Ngọc Tuệ bị phạt, so với việc Hà Bảo Nguyệt bị đánh còn xảy ra sớm hơn, vậy mà Lý thị vẫn nhớ rõ.

Lý thị nói: "Ngọc Cầm và Ngọc Tuệ hằng ngày ở trong cung cứ mong được so tài chơi đùa với các cô nương, đến lúc có thể lên sàn rồi, các ngươi cứ thỏa sức mà thi đấu."

Các cô nương đồng thanh đáp: "Vâng ạ."

Quận chúa Ngọc Cầm là chị của Ngọc Tuệ, cười với mọi người, mắt mày dịu dàng, hoàn toàn không có khí thế gắt gỏng như muội muội mình.

Còn hai vị tiểu thư khác của Đông cung thì do là con của lương thiếp nên không được mang đến buổi săn.

Trong đám các tiểu thư nơi đây, số người xuất thân thứ nữ đếm chưa đầy một bàn tay. Dù nói là nhà quyền quý sinh ra ai cũng phải dạy dỗ, nhưng tài nguyên vẫn nghiêng hẳn về phía đích nữ.

Nhà họ Tiết có thể đưa ba cô nương đến, cũng là nể mặt Phủ Vương gia mà thôi.

Ngọc Tuệ lén lườm một cái.

Nhà họ Tiết thật chẳng ra gì, con gái kiểu gì cũng cho đến. Bình An là đích nữ thì thôi đi, thế Tĩnh An lấy gì mà chen vào đây? Lại còn đính hôn với cháu nhà Trấn Viễn hầu nữa chứ!

Đúng lúc ấy, tiếng tù và nai vang lên lanh lảnh, các cô nương lập tức bị thu hút, thi nhau nhìn xuống dưới lầu. Hoàng hậu Trương đứng dậy, nói: "Bổn cung về lại đình, các ngươi cứ tự nhiên đi dạo một vòng."

Sau khi Hoàng hậu và Thái tử phi rời khỏi, các cô nương không còn đứng ngay ngắn nữa, liền bước tới lan can ngắm cảnh phía dưới.

Bình An đưa mắt nhìn ra quảng trường rộng.

Quảng trường đã đứng chật các quan viên và công tử nhà quyền quý. Mùa thu săn chính thức bắt đầu, nhưng phải đợi Vạn Tuyên đế quay về thì mọi người mới được hành động. Nhìn vào chiếc lọng vàng đại diện hoàng gia phía xa xa...

Hoàng đế mặc long bào màu vàng, phần còn lại bị lọng che nên không rõ, chỉ thấy có vẻ rất gầy, trong áo dường như rỗng không.

Bình An đem ông so với tổ mẫu nhà mình, thầm nghĩ, tổ mẫu còn phải ăn béo lên chút nữa mới tốt.

Nhìn xong Hoàng đế, thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, Bình An quay sang tìm giữa hàng quan viên. Thấy Tiết Hãn mặc triều phục màu tía của phẩm hàm chánh tứ phẩm, lẫn trong đám quan, nàng phải căng mắt mới nhận ra được.

Tiết Chú, Tiết Hạo thì khỏi nói, chen giữa một đám nam tử, chẳng thấy bóng dáng đâu.

Muốn tìm Vương gia thì lại quá đơn giản, chỉ cần đảo mắt một vòng giữa đám đông, là có thể bắt gặp ngay hình bóng ấy, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người cao ráo như tạc, tuấn mỹ dị thường, dễ thấy đến lạ.

Bình An lại liếc thêm mấy cái, đúng là đẹp thật.

...

Vương gia và Thái tử cùng đứng một chỗ, đợi Vạn Tuyên Đế trở về đình nghỉ mới lui xuống.

Tâm tình Thái tử lúc này nặng như đeo đá.

Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua, Vương gia tham gia thu săn.

Thu săn năm Thái Khang thứ mười hai, Vương gia một mình trong rừng gặp phải ác lang, may mắn là dùng một thanh đoản đao g**t ch*t con sói dữ, nhưng tay trái lại bị cắn mất một mảng lớn.

Khi đó, thái y định luận rằng, tay ấy về sau không thể giương cung nữa.

Triều thần đều nói Vương gia mệnh bạc, từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, uống thuốc không dứt đã đành, lại còn vì một trận tai nạn mà phế luôn một cánh tay.

Điều duy nhất đáng mừng là may mà chưa bị sói cắn đứt cả tay, bằng không thân thể tàn tật thì làm sao kế vị được?

Năm năm trôi qua, Vương gia xưa nay luôn kín tiếng, sau ba tháng nhập triều, nay lại xuất hiện ở thu săn, dáng vẻ phong độ vượt bậc, tay trái ấy lại hoàn toàn hồi phục.

Lúc săn hươu cùng y, chính tay Vương gia kéo cung bắn hươu.

Nén nhịn nhiều năm như thế, Vương gia cuối cùng cũng không giấu được nữa, dần hé lộ phong mang, mà mỗi lần hé lộ lại càng rực rỡ chói mắt.

Thái tử thử hỏi làm sao có thể yên lòng?

Nhưng dù tâm tình tệ đến mấy, Thái tử vẫn cố kìm nén, bước đến gần Vương gia, nở nụ cười: "Vừa rồi còn chưa đã, hoàng thúc có hứng cùng ta săn thêm một trận chăng?"

Vẻ mặt Vương gia lạnh nhạt: "Thôi, bổn vương hơi mệt, nhường sân lại cho người khác đi."

Ngày đầu thu săn, hạng mục đầu tiên chính là đấu kỹ, so từ số lượng đến chất lượng thú săn được, các thế gia võ tướng đều tranh nhau giành phần thưởng của hoàng thượng. Nếu Vương gia mà xuống sân, tất sẽ bị so với Đông cung.

Mà Vương gia thì khinh chẳng thèm đấu thắng thua với Thái tử.

Nghe lời này, Thái tử mặt mày tối sầm, nghiến răng ken két. Mệt mỏi? Hoàn toàn nhìn không ra đó nha. Năm xưa con sói đó sao không cắn chết Bùi Thuyên luôn cho rồi.

...

Thu săn đã bắt đầu, các nam tử con em thế gia không ai chịu kém phần, thi nhau lên ngựa.

Trên lầu các, Hà Bảo Nguyệt cao giọng gọi: "Đại ca, nhị ca! Nhớ săn cho muội nhiều thứ hay ho nhé!"

Ngày thường xem thi đấu đánh cầu trong kinh, tiếng các tiểu thư gọi lớn không thiếu, Hà Bảo Nguyệt gọi xong, các tiểu thư khác cũng nhao nhao cổ vũ cho huynh đệ nhà mình.

Tiếng cười giòn như chuông bạc, khiến đám nam tử dưới kia không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Từ giữa đám người, Từ Nghiên cũng ngước mắt lên nhìn.

Trên lầu đài, các cô nương ăn vận rực rỡ, chỉ liếc một cái, hắn đã nhận ra ngay Bình An của nhà họ Tiết.

Giữa một rừng hoa đang khoe sắc, nàng là nụ hoa chớm nở đẹp nhất, tươi tắn, ngây thơ, trong trẻo, một vẻ đẹp không vướng bụi trần, khiến lòng người ngưa ngứa, chỉ muốn che chở, không để nàng dính nắng dính mưa.

Từ Nghiên bỗng hiểu ra, vì sao Vương phủ và phủ Vĩnh Quốc công dây dưa cả chục năm không đính hôn, vậy mà giờ lại quyết định.

Hắn đè nén tâm tình, thu hồi ánh mắt.

Trên sân, đám võ tướng nào biết khách khí là gì, như Nhị lang nhà họ Hà. Gã giục ngựa phi đến gần lầu đài, hô to: "Bảo muội! Chờ huynh bắt cho muội mười con thỏ! Không thích thì để cho người khác chơi cũng được!"

Hà Bảo Nguyệt đáp: "Mấy huynh nhanh đi thám thính trước đi."

Trước buổi săn, thị vệ đã tra soát núi rừng mấy lượt, nhưng vẫn có thể tồn tại nguy hiểm không ngờ. Các tiểu thư cưỡi ngựa loanh quanh thì không sao, nhưng muốn săn thật thì vẫn phải có huynh đệ nhà mình dắt theo.

Hà Bảo Nguyệt vừa đuổi Nhị lang nhà mình đi, hắn còn chưa nỡ đi, tranh thủ liếc trộm Bình An một cái.

Hôm đó ở phủ Tiết, chính là vị cô nương này ra đến cửa có rèm hoa, trông thấy bọn họ và Tiết Hạo đang ẩu đả.

Chỉ tiếc hôm ấy bọn hắn thua quá mất mặt, thành ra người nhà họ Hà không ai dám nhắc đến, coi như chưa từng xảy ra.

Nhưng mỗi lần nhớ đến dáng vẻ nhát gan của mình bị Tiết Bình An trông thấy, Hà Nhị lang lại hận không thể vạch bụng bộc bạch, đem hết những lần thắng trong quá khứ ra kể cho nàng nghe.

Tiếc là hắn chẳng có cơ hội ấy.

May mà còn đợt thu săn này, hắn nhất định phải gột sạch nỗi nhục xưa, khiến cô nương họ Tiết ấy nhìn mình bằng con mắt khác!

Tiết Hạo và Trương Đại Tráng cũng đã cưỡi ngựa, chuẩn bị vào núi.

Trương Đại Tráng hỏi: "Muội muội nhà ngươi sao không cổ vũ cho ngươi thế?"

Tiết Hạo: "Ờ..."

Còn có thể vì gì nữa? Mấy vị tiểu thư dám mở miệng hô to, đều là có huynh đệ tinh thông săn bắn, võ nghệ cao cường. Còn hắn cưỡi ngựa thì khá, nhưng ngoài đấu gà thả chó thì mấy trò kia chẳng rành.

Trương Đại Tráng nhìn hắn như con gà rù, bèn nói: "Thôi, đừng nản, để ta hô cho ngươi!"

Tiết Hạo: "Đừng, ngươi nghìn vạn lần đừng!"

Hai người vừa cưỡi ngựa vừa tiến vào sơn lâm.

Gần đến Trung thu, lá rụng đầy mặt đất, lớp này chồng lớp kia, vó ngựa giẫm xuống cũng nhẹ hẳn đi. Săn thú vốn là nghề của Trương Đại Tráng, nhưng hắn không thích ngọn núi này cho lắm.

Hắn nói: "Cảm giác giả giả sao đó."

Tiết Hạo: "Cây cối đâu chẳng như nhau, giả cái gì?"

Trương Đại Tráng nhún vai: "Ngươi không hiểu."

Tới một ngọn núi mới, hắn quen thói thăm dò địa hình trước, xoay vòng gần nửa khu, trên đường thấy thỏ, thấy nai, đều bỏ qua, khiến Tiết Hạo sốt ruột kêu: "Nhanh lên đi, người ta chắc chắn đã bắt được khối thú rồi, giờ chuẩn bị khoe chiến tích rồi đó!"

Trương Đại Tráng ngơ ngác: "Khoe?"

Tiết Hạo: "Ngươi không nghe Hà Nhị lang nói à? Chúng ta bắt được càng nhiều, là nở mày nở mặt cho muội muội nhà mình đó!"

Trương Đại Tráng bừng tỉnh: "Mặt mũi của Bình An, tức là mặt mũi của ta, bây giờ là lúc ra tay!"

...

Đúng như Tiết Hạo đoán, chưa đến nửa khắc sau, tiểu tư nhà họ Hà xách hai con thỏ hoang chạy đến bàn ghi danh, do thư lại Hàn Lâm viện ghi lại.

Thái giám liền gõ chiêng trống, xướng vang: "Võ Ninh hầu, Hà gia, thỏ hoang hai con!"

Tiếng hô vang vọng đến tận lầu đài, Hà Bảo Nguyệt cong môi cười, Từ Mẫn Nhi nói với nàng ta: "Mới chừng đó thời gian mà đã bắt được thỏ rồi, huynh đệ nhà muội đúng là có bản lĩnh."

Hà Bảo Nguyệt hớn hở: "Nói đến săn thú, chẳng ai bằng được đại ca nhị ca ta đâu."

Không bao lâu sau, tiểu tư nhà họ Hà lại vác về một con nai.

Thái giám lại xướng: "Võ Ninh hầu, Hà gia, nai hoa một con!"

"Võ Ninh hầu, Hà gia, lợn rừng một con!"

"..."

Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, dù có nhà khác cũng săn được mồi, nhưng phần lớn thời gian đều là nhà họ Hà chiếm trọn.

Hà Bảo Nguyệt ưỡn ngực ngẩng đầu, mấy tháng nay nghẹn uất một bụng, cuối cùng cũng trút được một hơi hả dạ!

Nàng ta bật cười: "Huynh đệ nhà ta ấy à, không như mấy kẻ ăn chơi trác táng nhà khác, đều là người có bản lĩnh thật sự."

Hai chữ "trác táng" kia rõ ràng có ẩn ý, khiến Tiết Tĩnh An mím môi, sắc mặt hơi khó coi, nhà họ Tiết đến giờ vẫn chưa săn được gì ra hồn.

Từ Mẫn Nhi vội vã đỡ lời: "Tính ra cũng được cả chục con thỏ rồi đó, Bảo Nguyệt muội muội định ôm trọn hết à?"

Câu này rõ là trêu lại câu của Hà Nhị lang ban nãy, miệng nói thỏ sống, nhưng lúc đưa tới thì toàn là thỏ chết, cũng phải thôi, thỏ rừng bắt sống vốn khó.

Dù thỏ hoang không quý lắm, nhưng nếu có thể săn được một ít, cho người cưỡi ngựa phi nhanh mang về phủ, cũng coi như góp vui cho người nhà, nhất là mấy vị trưởng bối lớn tuổi.

Hà Bảo Nguyệt cười khanh khách: "Vậy ta chia đại đi vậy, muội một con, muội một con..."

Chỉ là dần dà, ai cũng nhận ra những người được chia đều là các cô nương đứng gần nàng ta, còn càng tới gần nhóm cô nương nhà họ Tiết thì càng bị ngó lơ.

Đám tiểu thư đứng gần ba chị em Tiết gia thoáng lúng túng.

Có một cô nương, cha là văn thần, theo phe văn ban đến tham gia thu săn, khả năng săn bắn không cao, nàng ta cũng mong được chia phần.

Nàng ta lặng lẽ lùi ra một bước, rời khỏi vị trí gần nhóm Tiết gia.

Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, sao mà "lặng lẽ" cho được?

Hà Bảo Nguyệt đang phấn chấn tinh thần, bèn cố tình chỉ vào nàng ta: "Muội cũng một con."

Từ Mẫn Nhi tất nhiên cũng được chia một con, nàng ta làm bộ không nghe ra ẩn ý, quay sang Tiết Bình An nói: "Ca ca nhà tỷ dù là văn thần, nhưng vẫn biết săn đấy, Bình An muội muội có muốn không?"

Bị hỏi bất ngờ, Bình An sực tỉnh, đáp khẽ: "Không cần."

Nàng đã nhìn thấy, đó là thỏ chết.

Ở vùng Hoàn Nam, nàng từng nuôi hai con thỏ, một đực một cái, là đại ca lên núi chốc lát liền bắt được.

Chỉ có điều sinh sản quá mạnh, nuôi không xuể, cuối cùng phải thả về núi.

Hà Bảo Nguyệt bỗng nói: "Huynh muội nhà cô chưa chắc bắt được đó, cô thật sự không cần à?"

Giọng điệu cứ như đang ban ơn khiến Tiết Tĩnh An nhíu mày, lần này không do dự nữa, lập tức lên tiếng: "Muội muội nhà ta tính tình thẳng thắn, đã không cần là không cần."

Tiết Tĩnh An vừa nói xong, Quận chúa Ngọc Tuệ đã không nhịn được cười lạnh: "Vậy rốt cuộc cô ta muốn gì? Có người cho mà còn chê, huynh muội các người có săn được thứ gì đâu?"

Hà Bảo Nguyệt cùng mấy vị tiểu thư bên cạnh bật cười.

Sắc mặt Tiết Tĩnh An hơi nóng, nói thì nói, đúng là sự thật, nhưng dẫu là sự thật, cũng không thể để người ta cứ thế nói ra miệng.

Nàng ấy cố nuốt xuống cục tức trong cổ, đáp: "Chưa săn được thì có sao, rất nhiều người cũng thế thôi."

Sân bãi rộng lớn thế này, có người rực rỡ tỏa sáng thì cũng có kẻ tay trắng về không, là chuyện thường tình.

Ngọc Tuệ hơi ngẩn ra, không ngờ Tiết Tĩnh An lại dám cãi lại.

Tuy lời nói vẫn ôn hòa đúng mực, nhưng khiến nàng ta vô cùng khó chịu.

Tựa như một người xưa nay luôn quỳ gối trước mặt mình, giờ lại dám đứng thẳng dậy.

Nàng ta không tin Tiết Tĩnh An thật sự dám phản kháng, chắc chắn là do chuyện đính hôn giữa phủ Vương gia và nhà họ Tiết khiến họ tự tin hơn đôi chút.

Nhưng nếu để một thứ nữ nhà họ Tiết đứng thẳng trước mặt nàng ta, vậy thì mất mặt quá rồi.

Thế là nàng ta quay sang hỏi thẳng Bình An: "Còn cô, cô muốn gì? Bảo huynh cô săn cho đi."

Tiết Tĩnh An lúc này mới hiểu, thì ra Ngọc Tuệ không lấy được lợi từ ai, là sẽ chuyển hướng sang người khác.

Thật là vô lý hết chỗ nói.

Nàng ấy đang định đáp thì nghe thấy Bình An chậm rãi nói: "Ta muốn thỏ sống."

Thỏ sống?

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An nhìn nhau.

Không phải món gì quý hiếm, nhưng trong mấy ngày này, Tiết Hạo thật sự chưa chắc bắt được.

Nghe đến đây, Ngọc Tuệ phì cười, Hà Bảo Nguyệt cũng phá lên: "Cô không biết à, thỏ sống chui tọt vào bụi rậm rồi, không nhanh tay bắn thì làm sao mà bắt sống được?"

Bình An nhìn Hà Bảo Nguyệt, chậm rãi đáp: "Thế tức là ca ca nhà cô bắt không nổi thỏ sống."

Mấy người: "..."

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An nhìn nhau, suýt nữa bật cười.

Dù sự thật đúng là vậy, nhưng từ miệng Bình An nói ra, một câu đơn giản lại như l*t tr*n lớp hào nhoáng, chẳng phải Nhị lang họ Hà bắt được thỏ sống hay không cũng chẳng ai quan tâm, mà mọi người cứ dồn hết sự chú ý lên Nhị lang nhà họ Tiết.

Đó chính là tình huống: "chúng tiễn chỉ vào một người."

Mà Bình An chỉ vô tình dời tấm bia ngắm sang hướng khác, đã khiến bầu không khí công kích nhà họ Tiết lặng đi thấy rõ.

Hà Bảo Nguyệt phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Ta đâu có cần thỏ sống đâu."

Từ Mẫn Nhi cũng vội hòa giải: "Đúng vậy, chỉ là nói chơi thôi mà, mọi người đừng để bụng."

Trong lòng Hà Bảo Nguyệt bắt đầu hối hận, nàng ta cứ tưởng Tiết Bình An luôn trầm lặng nhã nhặn, liền buột miệng đè người ta một phen, ai ngờ chỉ một câu đáp lại của đối phương, đã khiến những con thỏ chết cũng mất cả giá trị, cứ như thể phải là thỏ sống mới đáng để mang khoe.

Nhưng thỏ sống biết tìm đâu ra?

Đúng lúc đó, tiếng thái giám hô vang dưới lầu lại vang lên: "Võ Ninh hầu, thỏ hoang hai con!"

Hà Bảo Nguyệt chán nản: "Lại thỏ hoang nữa, còn ai muốn không?"

Đứng không xa Bình An là tiểu thư họ Lâm, Lâm Du Tuyên, thoáng do dự.

Nàng ta là Tứ tiểu thư phủ Trấn Viễn hầu, nhị ca là Lâm Chính, đã đính hôn với Đại tiểu thư nhà họ Tiết.

Từ lúc đến đây, nàng ta vẫn đứng về phía họ Tiết.

Chỉ là nhìn tình cảnh bây giờ, nàng ta cũng hiểu vì sao mẫu thân lại từng thở dài than một câu "nhà họ Tiết đã xuống dốc", suy cho cùng là do con cháu nhà họ quá không ra gì.

Dù đã đính hôn với Vương phủ, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Về sau nếu Vương gia đăng cơ, chẳng lẽ mọi hy vọng đều đặt hết lên việc Bình An có được sủng ái hay không? Tiết Chú và Tiết Hạo thực sự không trông cậy được.

Lâm Du Tuyên không muốn bị kéo vào tranh chấp giữa hai nhà Tiết – Hà, theo bản năng dịch sang bên cạnh một bước.

Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng thái giám hét to từ dưới vọng lên: "Vĩnh Quốc công phủ, nhà họ Tiết!"

Mấy tiểu thư trên lầu đều sửng sốt, họ mải đối đáp lời qua tiếng lại, không để ý thì ra tên nổi tiếng ăn chơi lêu lổng Tiết Hạo đã quay lại từ lúc nào!

Chỉ thấy hắn vác theo một cái bao bố to tướng, người bụi bặm lấm lem, bên cạnh là một nam tử to khỏe vạm vỡ, thần sắc ung dung.

Thái giám thoáng kinh ngạc, dừng lại nửa nhịp, rồi mới hô tiếp câu sau: "Thỏ hoang sống, mười con!"

Tiếng đó vọng lên tới tận lầu, Tiết Tĩnh An vô thức hỏi: "Sống à? Ta không nghe nhầm chứ?"

Tiết Thường An đáp: "Công công trong cung báo số, sao dám làm giả."

Từ Mẫn Nhi và các tiểu thư khác cũng nhìn về phía dưới.

Mặt Hà Bảo Nguyệt lập tức sầm xuống, bước chân Lâm Du Tuyên vừa mới nhấc lên liền thu lại ngay.

Hóa ra nhà họ Tiết thật sự bắt được thỏ sống? Mà lại tới mười con?

Một hai con thì còn nói là ăn may, mười con thì quá mức rồi đấy!

Ai nấy đều thầm nghi ngờ trong lòng.

Ngay lúc ấy, Tiết Hạo mở bao bố ra, có mấy con thỏ rừng thò đầu chui ra khỏi miệng bao, tung tăng nhảy nhót định chạy, bị Trương Đại Tráng lập tức túm lại nhét vào.

Đúng là thỏ sống thật!

Hắn xách cái bao thỏ ấy, vừa chạy lên lầu vừa hô to: "Tiểu muội ơi, có thỏ cho muội chơi rồi này!"

Giọng oang oang như chuông đồng, ai nấy trên lầu đều nghe rõ mồn một.

Bình An thì vẫn không biểu lộ gì nhiều, nhưng sắc mặt của các tiểu thư khác đã bắt đầu thay đổi.

Trương Đại Tráng thấy kỳ quái, liền hỏi: "Ủa, sao thế? Mọi người cũng có thỏ cả rồi à?"

Tiết Thường An đột nhiên phì cười, chỉ vào nhóm Hà Bảo Nguyệt: "Bọn họ có đấy, chỉ là thỏ chết thôi, máu me be bét, không chơi được."

Hà Bảo Nguyệt: "......"

Bình Luận (0)
Comment