Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 29

Nghe Tiết Tĩnh An nói vậy, Trương Đại Tráng thoáng sửng sốt, bật thốt: "Chà, nhà họ Hà nói nghe hay thế, đến một con thỏ sống cũng không bắt được, bản lĩnh vậy à?"

Giọng hắn vốn lớn, tuy cố ý hạ thấp nhưng vẫn truyền đến đình gần đó. Vài vị quan văn đang uống trà làm thơ đều ra xem náo nhiệt: "Có chuyện gì mà ồn thế?"

"Có kẻ đang nói nhà Võ Ninh hầu không có bản lĩnh đấy. Gan cũng to thật."

"......"

Trên lầu đài, có cô nương không nhịn được bật cười khẽ. Nhìn thấy Hà Bảo Nguyệt mất mặt, Ngọc Tuệ nhớ đến những lần bản thân từng lúng túng, liền ngậm miệng lại. Từ Mẫn Nhi thì cũng không lên tiếng bênh vực nữa.

Hà Bảo Nguyệt siết chặt cây quạt tròn trong tay, suýt nữa muốn bẻ gãy nó.

Cũng đúng lúc ấy, thái giám lại gõ chiêng trống lần nữa, kéo dài giọng lanh lảnh:

"Nhà Võ Ninh hầu họ Hà, một con sói xám!"

Vốn là thu săn, chẳng thể chỉ quanh quẩn với mấy con thỏ, nai. Hổ, sói và các dã thú mới là trọng tâm. Mà những loài này, không chỉ cần có kỹ nghệ, mà còn phải gặp được, lại còn phải hạ được mới tính.

Nghe tin nhà họ Hà săn được sói, các cô nương đều kinh ngạc, nhao nhao ngó xuống lầu: "Sói kia kìa, ở đâu vậy?"

"Mau nhìn kìa! Là ca ca Bảo Nguyệt bắt được đấy!"

Con sói xám do Nhị lang nhà họ Hà tự mình cưỡi ngựa đem về, bộ lông xám dày mượt, bảy tám mũi tên xuyên qua thân, đầu sói rũ xuống, đã chết rồi.

Nhị lang ngồi thẳng lưng trên ngựa, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, còn vẫy tay về phía lầu các, rõ ràng là đang khoe khoang.

Chỉ cần như thế, sắc mặt Hà Bảo Nguyệt liền tươi tỉnh trở lại. So với sói thì mấy con thỏ là gì chứ. Nàng ta nói: "Chỉ tiếc là da sói hỏng rồi."

Ngọc Tuệ tiếp lời: "Nhưng nhà họ Hà là người đầu tiên săn được sói."

Các cô nương lại cười rộ: "Chúc mừng, bắt được sói, bệ hạ sẽ ban kim linh đó!"

Kim linh là lông vũ làm bằng vàng, đối với thế gia mà nói, tuy không phải vật quý giá, nhưng lại rất có thể diện.

Hà Bảo Nguyệt được tâng bốc, tâm trạng cuối cùng cũng dễ chịu. Nàng ta liếc mắt sang, định xem phản ứng của Bình An, không chỉ nàng ta, ngay cả Ngọc Tuệ cũng đảo mắt tìm quanh, muốn xem thử vẻ mặt Bình An.

Vừa nãy Bình An còn nói nhà họ Hà không bắt được thỏ sống. Giờ thì sao, nhà họ Hà bắt được sói rồi, xem nàng còn đắc ý nổi nữa không!

Thế nhưng khi nhìn lại, mới phát hiện ba chị em nhà họ Tiết chẳng biết đã rời khỏi lầu các từ khi nào.

Nàng ta khựng lại. Cái cô Tiết Bình An kia, chẳng lẽ ngay cả tiếng báo tin săn được sói cũng chưa nghe thấy?

-

Quả thật Bình An không nghe thấy.

Nàng cùng Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An xuống lầu, đi tìm Trương Đại Tráng đòi thỏ.

Bình An nhìn thấy một bao tải lớn đựng đầy thỏ, chớp chớp mắt: "Nhiều quá."

Hai con thỏ thì đã có thể đẻ ra rất nhiều thỏ con, mười con thỏ thì dù là trong nhà lớn ở kinh thành, cũng quá nhiều rồi.

Không đếm xuể luôn.

Trương Đại Tráng nói: "Không sao, mười con thì hơi nhiều thật, nhưng không phải con nào cũng tính tình tốt đâu. Ta chọn cho muội mấy con ngoan nhất, muội muốn mấy con?"

Bình An thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn đám thỏ, mắt sáng rỡ: "Ba con."

Trương Đại Tráng nhớ tới đám cô nương đứng thành vòng tròn lúc nãy. Nhà họ Hà chẳng phải đang khoe khoang sao? Hắn cố ý muốn để Bình An chia thỏ ra mà khoe ngược lại, liền hỏi: "Ba con đủ chia không?"

Bình An nhìn sang bên trái là Tiết Tĩnh An. Rồi lại nhìn sang Tiết Thường An mặt không biểu cảm. Nhưng cả hai đều không nói không lấy.

Nàng gật đầu: "Mỗi người một con."

Vậy nên ba con là đủ rồi.

Tiết Tĩnh An khẽ sững người. Thì ra Bình An chẳng hề nghĩ đến Từ Mẫn Nhi các nàng. Nhưng nàng ấy khác với Từ Mẫn Nhi. Nàng ấy là tỷ tỷ của Bình An. Vậy nên Bình An mới chia thỏ cho các nàng.

Ngực nàng ấy bỗng dâng lên một dòng ấm áp. Trước giờ nàng ấy cứ tưởng Bình An tốt với ai cũng như nhau. Thì ra nàng ấy là ngoại lệ.

Trương Đại Tráng đáp "Được", không bao lâu liền chọn xong ba con thỏ: "Ba con này được không? Nếu không thích màu lông, ta bắt thêm cho. Trong bao còn lại toàn con hay cắn người."

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đồng thanh nói: "Màu này đẹp lắm rồi."

Trương Đại Tráng là nghĩa huynh của Bình An, đối xử tốt với Bình An là điều đương nhiên. Nhưng đối xử tốt với họ cũng chính là vì Bình An.

Điều đó các nàng ấy hiểu rõ, nên tất nhiên sẽ không để hắn phải đi bắt thêm.

Bình An từ tay Trương Đại Tráng đón lấy một con thỏ trắng mập mạp. Con thỏ này quả thực rất ngoan, rúc thành một cục tròn vo trong lòng nàng, được nàng nhẹ nhàng ôm vào ngực.

Tiết Tĩnh An cũng bế lấy thỏ, không nhịn được mà v**t v*. Ngay cả Tiết Thường An, người mặt mày cau có gần cả ngày hôm nay, cũng hơi giãn nét mặt.

Tiết Hạo vừa rửa mặt xong quay lại, từ xa đã nghe Trương Đại Tráng bảo sẽ bắt thêm thỏ, liền bước tới chào các muội muội một tiếng, rồi nói với Trương Đại Tráng: "Còn bắt thỏ gì nữa, người ta nhà họ Hà săn được sói rồi đó!"

Trương Đại Tráng cảm thán: "Hoá ra có bản lĩnh thật."

Tiết Hạo: "Còn khen người ta! Đây là liên quan đến..."

Trương Đại Tráng lập tức hiểu ra, đúng rồi, còn liên quan đến thể diện của Bình An!

Hai người lập tức vỗ tay hợp tác, chuẩn bị quay lại rừng gấp, nhưng chưa đi được bao xa đã nghe giọng Bình An mềm mại vang lên: "Đại ca, Nhị ca."

Tiết Hạo và Trương Đại Tráng quay đầu lại, Bình An ôm con thỏ, ngẩng mặt, cất giọng trong trẻo, từng chữ rõ ràng: "Lập công hiển hách."

Tiết Hạo ngẩn ra, có phần không chắc chắn lắm. Đây là lần đầu tiên hắn nghe người ta nói câu này, nhưng mà đây chẳng phải là lời chúc trong mùa thu săn sao?

Trương Đại Tráng ngẩng cao đầu: "Tất nhiên rồi!"

Tiết Tĩnh An cũng kịp phản ứng, mỉm cười nói với Tiết Hạo: "Chúc các huynh khải hoàn thắng lợi."

Tiết Hạo không giấu nổi xúc động, cười ha hả: "Tốt!"

...

Nói về ba chị em nhà họ Tiết, ba người, ba con thỏ, ôm về lầu các, các cô nương liền trầm trồ: "Trời ơi, thật đấy! Thỏ sống không bị thương!"

Ngọc Cầm vốn im lặng cả nửa ngày, cũng cười nói: "Nhiều thỏ thế này, chỗ mình sắp thành cung Hằng Nga rồi."

Từ Mẫn Nhi có nghĩ tới việc Từ Nghiên có thể bắt được thỏ, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có thỏ sống. Giờ nhìn thấy mấy con thỏ, nàng ta hơi ghen tị: "Dễ thương thật đó, chúng ăn gì thế?"

Lâm Ấu Tuân khẽ đáp: "Muội nghe nói là ăn cỏ đấy..."

Ngọc Cầm khẽ hỏi: "Không chừng chúng đói rồi?"

Bình An ôm con thỏ, tay vỗ nhè nhẹ vào bụng nó, sờ thử thì thấy căng tròn, nàng đáp: "No rồi."

Ngọc Cầm ngạc nhiên: "Sao muội biết được vậy?"

Tiết Tĩnh An cũng hỏi theo: "Nhị muội từng nuôi thỏ à?"

Câu hỏi ngày một nhiều, các cô nương liền thi nhau vây quanh Bình An. Mà Bình An nói năng lại chậm, thường thì người ta hỏi tới câu sau, nàng mới trả lời xong câu trước, cứ thế bận túi bụi.

Mọi người vừa trêu thỏ vừa nghe nàng giảng cách nuôi thỏ, náo nhiệt lại thú vị.

Ánh mắt mọi người đều dồn cả lên người nàng.

Chỉ có Hà Bảo Nguyệt và Ngọc Tuệ là không động đậy. Ngọc Tuệ nhìn chằm chằm tỷ tỷ ruột của mình là Ngọc Cầm, trong lòng giận sôi máu, chính mình đang xích mích với nhà họ Tiết, vậy mà tỷ tỷ ruột lại chạy sang nịnh bợ họ.

Bên cạnh các nàng cũng có vài cô nương thoáng có ý muốn qua đó, nhưng ngại mối thân tình với nhà họ Hà, cuối cùng vẫn không dám bước.

Hà Bảo Nguyệt cười lạnh: "Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là vài con thỏ, về sau ta bảo ca ca ta đi bắt cho cũng được."

Nghe vậy, mấy người kia đều có phần hụt hẫng.

Nói thì nói vậy, nhưng rõ ràng lần này nhà họ Tiết ra tay trước. Thỏ tuy không phải hiếm có, nhưng ai lấy sau thì cũng không còn mới mẻ.

Chốc lát sau, tiếng chiêng lại vang lên, nhìn xuống lầu thì thấy Thái tử điện hạ đang cưỡi ngựa, thần sắc có phần phấn chấn hiếm thấy, chắc vì lần này thu hoạch rất khấm khá.

"Đông cung, nai hoa hai con, heo rừng một con!"

Tin tức này như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức làm dậy sóng ngầm.

Trong đình của hoàng gia, Bùi Thuyên đã thay xong áo săn, ung dung ngồi trước án, tay cầm bút lan trúc bằng ngọc xanh, ngón tay so với cán bút còn trắng hơn, tựa ngọc khảm.

Ngòi bút trên giấy tuyên đi lại nhẹ nhàng, một bức tranh thu săn dần hiện ra sống động.

Bên ngoài truyền tới tiếng thái giám báo tin the thé, mà cổ tay chàng chẳng chút lay động, nét mực vững vàng, không gợn sóng.

Lưu công công đứng ngoài cửa, hiểu rõ Vương gia khi phác họa tranh không thích bị quấy rầy. Nhất là từ khi tiếp quản Hộ bộ, thời gian nhàn rỗi lại càng hiếm, đã lâu lắm không thấy Vương gia vẽ tranh rồi.

Lão đợi một lúc, đến khi bên trong truyền ra một giọng lãnh đạm: "Chuyện gì?"

Lưu công công cúi đầu bước vào, dè dặt bẩm: "Vương gia, Thái tử điện hạ vừa săn được hai con nai, đặc biệt sai người mang nhung nai đến biếu ngài."

Bề ngoài thì là tỏ lòng kính trọng hoàng thúc, chẳng ai có thể bắt bẻ, nhưng thực chất là khiêu khích. Vừa khoe chiến tích của Thái tử, lại vừa mỉa mai thân thể của Vương gia yếu ớt, cần bồi bổ thì mới đủ sức săn thú.

Huống hồ, chuyện Vương gia từng ốm yếu lúc nhỏ, Thái tử là người biết rõ nhất.

Lưu công công không dám đoán bừa. Từ sau khi Bùi Thuyên nhập triều, Thái tử vẫn luôn muốn tranh cao thấp. Mà dịp thu săn đúng là cơ hội, chỉ tiếc, Vương gia lại cực kỳ bình tĩnh, chẳng mảy may vội vã tranh đoạt hào quang.

Một lúc sau, lão nghe Vương gia nhàn nhạt lên tiếng: "Hồi lễ cho Đông cung một thanh đoản đao nạm ngọc."

Lưu công công đáp: "Dạ."

Thanh đoản đao ấy chưa hề mài lưỡi.

Lúc này lão mới hiểu dụng ý. Xem ra, Bùi Thuyên đã sớm đoán được Thái tử sẽ giở trò.

Mà giọng điệu Bùi Thuyên khi nói, vẫn điềm đạm như xưa.

Thái tử lần này chẳng những không chọc giận được chàng, ngược lại sau khi nhận được thanh đao chưa mài kia, ắt sẽ giận đến nghiến răng. Vì rõ ràng chàng đang mỉa mai hắn thân là đao mà không bén, có cũng như không.

Nghĩ tới đây, Lưu công công trong bụng thấy buồn cười, vừa định lui ra thì chợt nghe bên ngoài có người cao giọng báo: "Vĩnh Quốc công Tiết gia, săn được một con sói xám!"

Tiết gia? Lưu công công sững người. Tiết gia không phải đều là văn thần sao, sao lại săn được sói?

Lão khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Thuyên, quả nhiên thấy chàng đã nghe thấy. Ngòi bút dừng lại, nói: "Đi xem có chuyện gì."

Lưu công công: "Dạ."

...

Quả nhiên Trương Đại Tráng rất giỏi chọn thỏ, ba con thỏ kia vừa mập mạp lại không cào người, đáng yêu hết mức, các cô nương ai cũng cưng không nỡ buông.

Vừa rồi còn đang chúc mừng hai chị em Ngọc Cầm – Ngọc Tuệ vì tin tức Đông cung, giờ chưa được bao lâu lại nghe đến lượt nhà họ Tiết, mà còn là tin săn được sói.

Từ Mẫn Nhi kinh ngạc: "Sói á? Tiết gia sao? Có nhầm không đó..."

Các cô nương chen nhau ra lan can, quả nhiên thấy Tiết Hạo đang kéo một con sói.

Tới lúc này, trận đấu hôm nay, chỉ còn nhà họ Tiết và nhà họ Hà là săn được sói. Mà sói lại là loài khôn ranh, có thể săn được hai con trong thời gian ngắn thế này, đúng là mỗi bên đều có bản lĩnh riêng.

Tất cả đều tận mắt nhìn thấy, chẳng thể giả mạo.

Sắc mặt Hà Bảo Nguyệt tối sầm. Hai nhà đều có sói, chút ưu thế mong manh của nhà họ Hà cũng bị nhà họ Tiết lật ngược.

Lâm Ấu Tuân tò mò hỏi Tiết Tĩnh An: "Ca ca nhà tỷ lợi hại vậy à?"

Từ Mẫn Nhi cũng nói: "Đúng đó, trước giờ chưa từng nghe qua."

Không chỉ các nàng, ngay cả Tiết Tĩnh An cũng thấy bất ngờ. Nàng ấy không tiện khoe khoang thay cho huynh mình, do dự một lúc mới khiêm tốn đáp: "Có lẽ là vận khí tốt."

Ngọc Tuệ cười lạnh, mang theo mấy phần khinh thường.

Lại nghe thấy một tiếng hô: "Võ Ninh hầu họ Hà bắt được một con thỏ rừng sống!"

Dưới lầu, Tiết Hạo vẫn còn hồi hộp vì lúc giáp mặt với sói. Trái tim chưa đập chậm lại. Trương Đại Tráng không chỉ tự mình săn bắn, mà còn nhờ hắn giúp đỡ. Hắn mấy lần cứ tưởng mình hỏng chuyện rồi, không ngờ lại có thể đối đầu với sói thật.

Trong lòng phấn khởi không thôi, hắn cưỡi ngựa quay lại theo đường cũ định tìm Trương Đại Tráng, lại bất ngờ chạm mặt Nhị lang nhà họ Hà.

Sắc mặt Nhị lang đen sì: "Ngươi? Ngươi săn được sói?"

Tiết Hạo đáp: "Là ta. Còn ngươi?"

Vừa nói, hắn vừa thấy Nhị lang đang xách theo một con thỏ sống, liền chép miệng chê: "Cái thứ nhỏ xíu đó, chúng ta bắt được mười con rồi!"

Nhị lang hét lên: "Không thể nào!"

Muốn bắt thỏ sống thì phải đặt bẫy, mà hắn mải đánh mấy con to, sao có thể luôn canh bẫy được? Còn Tiết Hạo, cái tên này có biết dùng bẫy là gì không?

Lúc này thái giám phụ trách ghi chép lại lên tiếng: "Nhị gia nhà họ Tiết quả thật bắt được mười con thỏ rừng sống."

Nhị lang: "..."

Tiết Hạo cười nói: "Thế nào? So không lại rồi chứ?"

Nếu không phải nơi đông người, Nhị lang họ Hà nhất định vứt luôn con thỏ, xông lên đánh hắn một trận. Hắn giơ tay chỉ Tiết Hạo: "Ngươi chờ đó, ta sẽ không thua đâu!"

Tiết Hạo đáp lại: "Muội ta đã có thỏ rồi, ngươi mau mang thỏ về tặng muội ngươi đi!"

Dứt lời, Tiết Hạo vung roi giục ngựa rời đi. Còn Nhị lang chỉ bắt được một con thỏ, mà so với đưa cho Hà Bảo Nguyệt, hắn càng muốn đem cho Bình An trước. Nhưng Bình An đã có thỏ rồi.

Nghĩ đến ánh mắt cô nương ấy yên tĩnh, dịu dàng, lại sạch sẽ, xinh đẹp, Nhị lang nhà họ Hà lập tức ý thức được không ổn. Hắn vốn định lấy lại danh dự, tuyệt đối không thể để Tiết Hạo đoạt phong đầu.

Hắn ném con thỏ sống cho tiểu đồng. Tiểu đồng ngơ ngác: "Nhị gia chẳng phải định đưa thỏ cho nhị cô nương nhà họ Tiết..."

Nhị lang họ Hà hừ lạnh: "Để sau đi."

Nửa nén nhang sau, chiêng trống lại vang: "Vĩnh Quốc công Tiết gia, nai hoa một con!"

Một lúc sau: "Võ Ninh hầu Hà gia, heo rừng một con!"

"Ninh Quốc công Từ gia, thỏ rừng một con!"

"......"

"Vĩnh Quốc công Tiết gia, diều hâu một con!"

"Võ Ninh hầu Hà gia, cáo đỏ một con!"

"......"

Ban đầu còn có các thế gia khác xen lẫn, càng về sau thì giọng báo tin dần chỉ còn vang lên giữa hai nhà Tiết – Hà, rõ ràng đã bước vào hồi cao trào ganh đua!

Từ góc xa trong đình tứ giác, Đại gia nhà Vĩnh Quốc công Tiết Chú, đang cùng đồng liêu uống rượu làm thơ. Dù là buổi săn mang đậm tính võ, nhưng văn nhân cũng có hứng thú riêng, chính là lắng nghe báo tin.

Tiếng truyền tin trong tiết thu săn, từ lâu đã là chất liệu trong thi từ ca phú Đại Thịnh triều.

Song dần dà, các văn nhân phát hiện chỉ còn hai nhà này là có tên gọi.

Nhà họ Hà muốn mượn dịp này thể hiện khí thế, vớt vát thể diện, nào ngờ nhà họ Tiết chen ngang, mà còn thẳng mặt đối đầu. Thêm việc nữ quyến hai nhà vốn đã có va chạm từ trước, chuyện này lại càng khiến người ta lặng lẽ suy ngẫm.

Lúc đầu, nhà họ Tiết bắt mười con thỏ sống, hạ được một con sói xám, Tiết Chú còn đắc ý lắm. Nhưng giờ sự việc biến chuyển thế này, trong lòng hắn lại nặng trĩu, thấy ánh mắt cười như không của các đồng liêu, hắn vội vàng cáo lui.

Chạy tới khu săn, chờ một hồi, hắn thấy Tiết Hạo và Trương Đại Tráng trở về.

Tiết Hạo vừa thấy đại ca mình, lập tức hồ hởi: "Đại ca! Đây là heo rừng bọn đệ săn được, huynh nhìn cái ngà này xem!"

Tiết Chú chẳng buồn liếc qua, kéo hắn ra một chỗ, mắng ngay: "Đồ lừa ngu! Đệ làm cái trò gì thế hả?!"

Tiết Hạo ngớ ra: "Sao vậy ạ?"

Tiết Chú nghiến răng: "Đệ định đắc tội nhà họ Hà đến cùng hả? Sau này nếu Ngự sử đài có người muốn buộc tội nhà họ Hà, có kẻ lại nói phụ thân ta thiên vị, thì phụ thân còn làm gì được trong quan trường nữa?!"

Tiết Hạo định nói quan hệ giữa nhà họ Tiết và nhà họ Hà vốn đã rạn nứt rồi. Có điều chuyện này trong nhà vẫn giấu, mà lúc ấy Tiết Chú đang ở thư viện, không biết.

Tiết Chú lại mắng tiếp: "Còn nữa! Đệ với chút bản lĩnh đó, nếu không nhờ Trương Đại Tráng thì được bao nhiêu? Sau này người ta khiêu chiến, không cho đệ dắt theo hắn, để xem đệ còn mặt mũi nào mà vác ra ngoài khoe mẽ! Được chẳng bằng mất!"

Tiết Hạo bị mắng một trận tơi tả, cúi đầu rũ rượi.

Tiết Chú thấy Trương Đại Tráng đang tò mò nhìn qua, liền đá một cú vào chân Tiết Hạo: "Đệ cứ bảo với hắn, là trong nhà không cho."

Chẳng bao lâu sau, Tiết Hạo liền nói lại với Trương Đại Tráng.

Trương Đại Tráng nghe xong, mất hứng thấy rõ: "Quy củ nhiều ghê."

Hắn không khỏi thầm nghĩ, tiểu muội sống trong cái nhà thế này, sao mà vui vẻ được như khi ở Hoàn Nam?

Trong đình hoàng gia, Lưu công công bẩm: "Nghe nói nhà họ Tiết có mời một vệ sĩ, chính là nghĩa huynh của nhị cô nương, người này rất giỏi săn bắn, hai nhà Tiết – Hà vì thế mà ganh đua kịch liệt."

Chuyện này cũng dễ hiểu. Nhà họ Hà muốn mượn dịp này rửa nhục, lấy lại thể diện. Ai ngờ nhà họ Tiết nhảy vào, rõ ràng là muốn công khai đối đầu. Lại thêm mối bất hoà từ nữ quyến hai nhà, nghĩ tới nghĩ lui đều hợp tình hợp lý.

Bùi Thuyên vẫn an tĩnh vẽ tranh, mặt không biểu cảm.

Lưu công công tiếp: "Có điều, nô tài mới trông thấy Đại thiếu gia Tiết Chú đã đi ngăn Nhị thiếu gia Tiết Hạo lại rồi."

Nếu ngay từ đầu không tranh, thì không có gì để nói. Nhưng giờ đã ra mặt, lại bị đối phương vượt mặt thì chẳng khác nào tự mình làm trò cười.

Bùi Thuyên khẽ nhấc tay, treo ngòi bút trên không, để khỏi làm bẩn tranh. Quả nhiên, chẳng mấy chốc sau, bên ngoài chỉ còn tiếng báo tin về chiến tích của nhà họ Hà.

Không còn tên nhà họ Tiết.

Chàng nhẹ tay hạ bút.

Lưu công công ngập ngừng: "Nô tài còn nghe nói... Nhị gia nhà họ Hà có bắt một con thỏ sống, định tặng cho cô nương Bình An..."

Ánh mắt Bùi Thuyên chậm rãi ngước lên, lạnh lẽo như hòn ngọc đen nằm lặng dưới đáy hồ sâu.

Lưu công công lắp bắp: "Hồi trước, khi nhà họ Hà lần đầu tới nhà họ Tiết, chính là dẫn theo Nhị gia với vài người cùng đến..."

Còn chuyện xảy ra trong sân hôm đó, tuy hai nhà đều không nói, nhưng phủ Dự vương lại nắm rõ rành rẽ. Việc nhà họ Hà lặng lẽ chuồn về sau đó, là vì Bùi Thuyên đích thân hạ lệnh, bắt bọn họ đến xin lỗi.

Chỉ là không ngờ Nhị gia nhà họ Hà dám muốn tặng thỏ cho nhị cô nương, chắc chắn là đã từng gặp nàng.

Bùi Thuyên đặt bút xuống nghiên, bức tranh vẫn chưa hoàn thành.

Lưu công công ngậm miệng.

Chỉ thấy Bùi Thuyên đứng dậy, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, tiếng "cộc" như chạm sắt giữa ngày đông lạnh buốt: "Lấy áo cưỡi ngựa của bản vương ra. Gọi Lý Kính đến."

Lưu công công lau mồ hôi: "Dạ!"

-

Các cô nương ban đầu vốn định xuống cưỡi ngựa dạo chơi, nhưng không ngờ nhà họ Tiết và nhà họ Hà lại đấu nhau dữ vậy.

Mọi người len lén quan sát Bình An và Hà Bảo Nguyệt. Hai người đó vậy mà đều ngầm hiểu, chẳng ai nhắc tới chuyện cưỡi ngựa. Dù sao Bình An không biết cưỡi ngựa, chắc chắn cũng chẳng cùng đi với bọn họ.

Nhưng, các nàng lại không muốn bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của cả hai phía.

Hễ nghe thấy nhà họ Tiết săn được gì, trong mắt Bình An liền loé sáng, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cũng đều vui mừng.

Các nàng vui, thì Hà Bảo Nguyệt lại không vui. Nàng ta chẳng tin Tiết Hạo có bản lĩnh đó, chắc chắn là do gã nam tử đi cùng nhà họ Tiết săn được.

Thu săn mà, có thể mang theo người giỏi săn bắn. Nhưng người kia thì lợi hại đến lạ, rõ là nhà họ Tiết cố ý mời người đến đè đầu cưỡi cổ bọn họ.

Trên lầu đài, không khí cứng lại.

Chẳng ngờ, qua một lúc nữa, lại chỉ còn tiếng báo tin về nhà họ Hà:

"Võ Ninh hầu Hà gia, nai hoa một con!"

"Võ Ninh hầu Hà gia, heo rừng một con!"

"......"

Liên tiếp mấy lượt, toàn là nhà họ Hà. Thi thoảng mới chen vào vài cái tên khác, nhưng tuyệt nhiên không còn nhà họ Tiết.

Tảng đá trong lòng Hà Bảo Nguyệt rốt cuộc được đặt xuống. Nàng ta liếc sang mấy người bên nhà họ Tiết, khẽ nhếch môi: "Huynh mấy người nhà các ngươi sao thế? Không phải bị thương rồi chứ?"

Tiết Tĩnh An nhíu mày. Dù thu săn từng có người bị thương là chuyện bình thường, nhưng lời của Hà Bảo Nguyệt rõ ràng mang chút ý chế giễu, nghe mà khó chịu.

Bình An nhẹ v**t v* chú thỏ trong lòng, dịu giọng đáp: "Không đâu."

Hà Bảo Nguyệt nhướng mày: "Sao cô biết?"

Bình An giơ tay, chỉ xuống bên dưới.

Không biết từ khi nào, Tiết Hạo và Trương Đại Tráng đã đi ngang qua dưới lầu. Trên người bám bụi đất, nhưng không hề bị thương.

Tiết Tĩnh An thoáng sửng sốt. Hóa ra, trong tất cả mọi người, Bình An là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ.

Tiết Tĩnh An vội đỡ lời: "Chuyện này chẳng phải rõ ràng quá rồi sao, khiến Bảo Nguyệt tỷ tỷ phải lo lắng rồi."

Hà Bảo Nguyệt không chiếm được chút lợi nào, khẽ cười lạnh, cũng chẳng sao. Lần này nhà họ Hà đã giành đủ thể diện, dù nhà họ Tiết có mời cao nhân đến đi nữa, thì đã sao? Thế cục đã định.

Quả nhiên, không chỉ mình nàng nghĩ vậy, Từ Mẫn Nhi cũng nói với nàng ta: "Hôm nay ngôi đầu cuộc săn này, xem ra là của nhà cô rồi."

Hà Bảo Nguyệt mỉm cười: "Dĩ nhiên là của nhà ta."

Nếu Đông cung còn tiếp tục săn bắn, thì nhà họ Hà có thể sẽ nhún nhường chút cho phải lễ. Nhưng Thái tử chỉ săn được ba con rồi im bặt, quần thần đương nhiên cũng sẽ tự do hơn trong tranh đoạt.

Bất chợt, Bình An cúi người nhìn xuống lan can, khuôn mặt trắng trẻo lấp lánh dưới ánh chiều, ánh mắt khẽ trợn tròn.

Hà Bảo Nguyệt trong lòng thoáng dâng lên dự cảm chẳng lành, nhíu mày, thuận theo ánh mắt nàng nhìn xuống dưới.

Chiều đã ngả, trời sẫm nhanh. Phía chân trời nhuộm lên màu tím đỏ như gấm vóc trải dài, gió thu thổi qua rừng cây vang lên như tiếng gảy đá gõ vàng. Trên con đường nhỏ, một con tuấn mã chậm rãi dạo bước.

Đi đầu, chính là Dự vương Bùi Thuyên.

Chàng khoác trên mình bộ đồ cưỡi ngựa màu huyền, tóc đen búi cao, dung nhan trắng như bạch ngọc tạc thành, đường nét gương mặt rõ ràng cứng cáp, mày mắt đậm nét, chỉ có môi mỏng nhạt màu, cả người trầm tĩnh, toát ra một luồng khí lạnh khó bề lại gần.

Một tay chàng nắm cương, tay còn lại lại xách theo một con vật lông xù...

Là một con thỏ.

Từ Mẫn Nhi sửng sốt: "Dự vương điện hạ... săn được một con thỏ à?"

Mấy người xung quanh cũng trao nhau ánh mắt, chưa kịp thì thầm gì thêm, đã thấy một thị vệ tiến lên đón, Dự vương khẽ hất cằm sắc sảo, ra hiệu về phía sau.

Chỉ thấy sau lưng chàng, vài tên thị vệ đang lôi theo một con mãnh thú lông vàng, vằn đen, chính là một con hổ.

Thu săn mà săn được hổ, chính là điềm lành đại cát. Thái giám truyền tin vui mừng khôn xiết, liên tục gõ ba hồi trống.

Các cô nương ngơ ngác nhìn nhau, rồi đồng thanh: "Thật là hổ!"

Hà Bảo Nguyệt đưa tay bịt miệng, sắc mặt trắng bệch. Trận phân cao thấp trước đó giữa nhà họ Tiết và nhà họ Hà, giờ chẳng còn chút ý nghĩa nào, vì ngôi đầu mùa thu săn này, chỉ có thể là con hổ ấy.

Cô nương khắp nơi đều rôm rả cảm thán, chỉ có Hà Bảo Nguyệt là lặng im.

Trong lòng nàng ta thất vọng vô cùng. Màn mở đầu oanh liệt của nhà họ Hà, giờ coi như đổ bể. Nhưng nếu để Dự vương lấy được đầu bảng thì cũng là chuyện bình thường, còn hơn là bị nhà khác giành.

Chỉ thấy bên cạnh Dự vương, một thị vệ thì thầm gì đó với thái giám. Thái giám kia thoáng sững người, ho nhẹ một tiếng, rồi cao giọng truyền báo: "Vĩnh Quốc công Tiết gia, hổ đực một con!"

-

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Thuyên: Con hổ ấy... ta chỉ tiện tay bắt thôi.

Bình Luận (0)
Comment